DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Con Rể Quyền Quý
Chương 3047

Chương 3047

Lời nói của tướng quân thú nhân khiến con ngươi Triệu Chính Khải nhanh chóng co rút, đạo sĩ Ngọc Hư! Điều này càng khiến Triệu Chính Khải nhanh chóng hiểu ra, trước khi trận chiến diễn ra vì sao đạo sĩ Ngọc Hư lại phải làm những hành động bịp bợm như thế. Với cách làm việc của họ thì sao phải chủ động cho người đi điều tra.

Không đúng!

Lúc này, cơ thể của Triệu Chính Khải đột nhiên chấn động một cái!

Nếu đạo sĩ Ngọc Hư và thú nhân hợp tác với nhau, vậy thì mấy tên đạo sĩ Ngọc Hư đi cùng với Lâm Ngữ Lam, bây giờ…

Nghĩ tới đây, Triệu Chính Khải đột nhiên toát mồ hôi lạnh, ông ta biết rõ, tầm quan trọng của Lâm Ngữ Lam đối với Trương Thác. Nếu như cô xảy ra chuyện thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng nổi.

“Các người đã gặp tướng quân Lâm chưa?” Triệu Chính Khải thấp giọng hỏi một câu.

“Tướng quân Lâm vẫn chưa xuất hiện”

“Chưa thấy tướng quân Lâm”

“Không có.”

Câu trả lời của tất cả mọi người càng khiến lòng Triệu Chính Khải cảm thấy lạnh lẽo!

“Ha ha, đại nguyên soái của loài người, chuyện đã đến nước này rồi mà ông vẫn còn tâm trạng để quan tâm tới những người khác. Đúng là chẳng xem chúng tôi ra gì cả, thế nhưng cũng không sao dù sao thì các người cũng sắp trở thành tù binh của chúng tôi rồi. Đạo sĩ Ngọc Hư, không xuất hiện để nói chuyện một chút sao?”

“Bạn của tôi ơi, chúng tôi đã thực hiện cam kết rồi, vậy thì các người cũng nên thực hiện cam kết của mình đi”

Mười mấy người bảo vệ nhanh chóng đi tới, bọn họ mặc áo bào xuyên thấu, dáng vẻ vô cùng thanh cao. Thế nhưng lúc bọn họ đi tới thì lại đón nhân vô số ánh mắt thù hận cùng với nước bọt.

Rác rưởi, những tiếng mắng chửi vang lên bên tai họ.

Mười mấy người bảo vệ này làm như không nghe thấy, dưới ánh mắt thù hận của mọi người mấy tên đó nhanh chóng đi về phía đội quân thú nhân, bắt đầu xưng anh em với đám thú nhân kia.

Triệu Chính Khải nhìn chằm chăm đám người bảo vệ kia, lên tiếng hỏi: “Các người có biết mình đang làm gì hay không thế?”

“Đúng là không biết lễ độ!” Người bảo vệ mắng một tiếng: “Triệu Chính Khải, ông nói chuyện với sư thúc của mình thế sao?”

“Sư thúc sao? Ha ha, Triệu Chính Khải tôi có tài cán gì mà lại có thể làm việc với sư thúc thế?” Triệu Chính Khải cười tự giễu: “Đạo sĩ Ngọc Hư, các người đã liên hiệp với thú nhân đúng không?”

“Đúng là quái gở!” Người bảo vệ quát lên: “Hôm nay tôi sẽ thay sư thúc của ông dạy dỗ ông một chút!”

Người bảo vệ sải bước đi đến trước mặt Triệu Chính Khải, nâng tay lên tát vào mặt ông ta một cái.

Ánh mắt Triệu Chính Khải nhanh chóng thay đổi, ông ta nhấc chân lên đá người bảo vệ văng ra ngoài. Đây chính là lần đầu tiên Triệu Chính Khải tấn công đạo sĩ Ngọc Hư.

Hiển nhiên là tên kia không ngờ Triệu Chính Khải sẽ làm thế với mình, tên đó đưa tay ôm bụng, vùng vẫy bò dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Triệu Chính Khải: “Tên kia, ông dám đánh tôi sao?”

Đọc truyện chữ Full