DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1451

Chương 1451

Thanh đao đã được giơ lên.

Kỷ Trường nghiến răng nghiến lợi, âm mạch ngày càng áp chế hắn mạnh hơn, việc chống đỡ âm mạch để không bị nghiền nát là cực kỳ khó khăn.

Hắn hoàn toàn bất lực khi đối kháng với Bóng đen trước mặt.

Đúng lúc thanh đao sắp chặt đứt đầu Kỷ Trường thì…

Một giọng nói mềm mại vang lên: “Không được động vào sư phụ của ta!”

Túc Bảo nhảy xuống khỏi vòng ôm của quỷ nhu nhược rồi nhặt một hòn đá trên mặt đất và ném mạnh vào bóng đen!

Bóng đen sửng sốt giây lát, sau đó bật cười.

Tức cười thật, Diêm Vương lợi hại trước kia giờ hóa thành một đứa trẻ đã đành, đứa trẻ này lại còn nhặt đá ném vào người hắn ta, hành vi trẻ con như vậy đủ để hắn ta cười cả trăm năm!

Buồn cười, buồn cười quá đi mất!

Nhưng khi Bóng đen vừa bật cười ha ha thì viên đá đã đập vào miệng hắn ta một cách chính xác.

Bốp!

Đây không phải là đá bình thường!

Mà là một hòn đá đã bị yểm bùa!

Miệng Bóng đen đầy máu, hắn ta đột nhiên lùi lại, kinh ngạc nhìn Túc Bảo.

Máu nhỏ giọt biến thành sát khí và quay trở lại người hắn ta.

Bóng đen nheo mắt lại, nhìn chằm chằm Túc Bảo.

“Rất tốt, rất tốt! Ta đang định đi tìm ngươi, không ngờ ngươi có thể sống sót rồi tự mò tới đây!” Bóng đen nói như một tổng tài bá đạo: “Thú vị ghê!”

Túc Bảo nhặt viên đá thứ hai ném vào hắn ta lần nữa.

Bóng đen nhanh chóng né tránh và cười khẩy: “Đó là tất cả những gì ngươi có thể làm hả…! Hừ!”

Viên đá đập vào bức tường rồi bật ngược lại và đập vào đầu của Bóng đen.

Bóng đen: “…”

Đám quỷ nhu nhược” “…”

Lại là chiêu thức này, mười phát cũng không trượt phát nào!

Không hổ là bảo bối của bọn chúng!

Bóng đen tức giận, hung ác nhìn chằm chằm Túc Bảo rồi đột nhiên biến mất trong vách đá.

Giọng nói của hắn ta truyền đến từ mọi hướng của âm mạch khiến mọi người khó có thể xác định được phương hướng: “Tự chui đầu vào rọ… xem ra ngươi chỉ có chút bản lĩnh đó thôi!”

Kỷ Trường cảm thấy không ổn nên vội hét lên: “Túc Bảo! Đừng tới đây!”

“Nhanh, rời đi nhanh lên!”

Rắc.. Cánh tay của Kỷ Trường không chịu được lực cắn của âm mạch và bị gãy.

Túc Bảo lắc đầu: “Không, con sẽ không bỏ rơi sư phụ.”

Kỷ Trường hít sâu một hơi, lộ ra vẻ mặt thoải mái nói: “Túc Bảo, tin tưởng sư phụ, sư phụ có thể tự mình đi ra ngoài!”

Đọc truyện chữ Full