DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1391

Chương 1391

Quỷ mít ướt tưởng rằng lần này nó ‘chết’ chắc rồi, nhưng nó không ngờ đám người Túc Bảo lại thực sự rời đi.

Quỷ mít ướt nhanh chóng đi xuống.

Túc Bảo và Kỷ Trường cũng chẳng thể ngờ, quỷ mít ướt mà họ tìm kiếm bấy lâu nay lại ẩn náu trong ngọn núi hoang vu, nơi này thực sự rất đặc biệt, quỷ hồn bình thường sẽ bị âm mạch hấp thụ khi đến gần, thế nên Túc Bảo và Kỷ Trường mới không nghĩ đến khả năng quỷ mít ướt ẩn náu trong núi.

Quỷ mít ướt bay về hướng ngược lại nơi đám người Túc Bảo rời đi, càng bay nó càng trở nên trong suốt.

Ngọn núi hoang vu này thực sự khủng khiếp!

Vốn dĩ nó thể cầm cự thêm một thời gian nữa, nhưng bây giờ nó phải nhanh chóng tìm ký chủ!

Quỷ mít ướt trôi vào một tòa dân cư tương đối gần ngọn núi hoang vu, tòa nhà có hệ thống sưởi nên nó không dám mạo hiểm đi vào. Dù sao sát khí trên người nó hiện giờ cũng rất yếu.

Nó chỉ có thể chờ xem liệu có người nào đi bộ vào ban đêm trên đường hay không…

Đang ngẫm nghĩ, quỷ mít ướt chợt nhìn thấy một cô gái đi giày cao gót đi tới, cô gái này mặc bộ vest lịch sự và áo khoác dày, trông rất trẻ, có lẽ chỉ mới hai mươi.

Cô gái khoanh tay và sụt sịt, mắt đỏ hoe.

Đôi mắt của quỷ mít ướt sáng lên, trong mắt nó lập tức hiện lên một sự vui mừng khôn xiết!

“Đi mòn gót sắt chẳng thấy bóng, đến khi tìm được chẳng tốn công…” Quỷ mít ướt vồ lên.

Cô gái ủ rũ bước trên tuyết, mắt đỏ hoe.

“Sao việc gì cũng đến tay mình?” Cô ấy nghẹn ngào, “Thực tập sinh không có quyền con người ư?”

Nếu không phải vì sợ nước mắt đông cứng lại ngay khi khóc khiến mặt bị thương thì cô ấy đã khóc suốt chặng đường về rồi!

Lúc này, một cơn gió thổi qua, không hiểu vì sao, cô gái đột nhiên cảm thấy xung quanh rất yên tĩnh.

Cô ấy đã đi qua con đường này rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô ấy có cảm giác kỳ lạ, bụi cây phủ đầy tuyết bỗng bị gãy, cô gái giật mình.

Cô gái vô thức nhìn lại và cảm thấy như có thứ gì đó đang bay qua.

Cô gái lập tức cảm thấy da đầu tê dại, trong đầu cô ấy hiện ra một câu nói, đi đêm lắm có ngày gặp ma!

Cô gái sợ hãi hét lên: “Trời ơi”, sau đó cô ấy chạy thật nhanh về nhà, tuy nhiên khi quét mặt nhận dạng để vào tòa nhà thì hệ thống lại không nhận ra cô ấy!

Cô gái nhìn mình trong màn hình, không hiểu sao lại cảm thấy kỳ lạ nên sợ hãi lùi lại một bước.

“Hu hu hu…” Cô gái khóc rồi hét to: “Mở cửa, mở cửa!”

Cô ấy luôn sử dụng tính năng nhận dạng khuôn mặt nên không mang theo chìa khóa!

Cô ấy sống một mình và không tìm được ai mở cửa giúp mình…

Điều cô ấy không thể nhìn thấy là bóng dáng của cô được phản chiếu trong cửa kính phía sau, và một ‘người’ phụ nữ mặc đồ đen đang cưỡi trên người cô ấy…

Tuyết rơi dày đặc cả đêm, cuối tuần Túc Bảo đã có một giấc ngủ dài.

“Sư phụ, tại sao trời lạnh nằm trên giường lại thoải mái hơn trời nóng nhỉ?” Túc Bảo quấn chăn tò mò hỏi.

Kỷ Trường vừa viết gì đó trong cuốn sổ vừa nói: “Bởi vì chúng ta bịn rịn quyến luyến chiếc chăn bông trong thời tiết lạnh giá hơn cái máy điều hòa của mùa hè.”

Đọc truyện chữ Full