DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 496: C496: Lương quảng lai khiếp sợ hai viện bảo tàng lớn đều muốn mời tần lãng

Tần Lãng gật đầu: "Đúng vậy, rất ít khi tìm được sứ trắng của lò Ca. Mọi người điều biết lò ca cũng từng làm loại sứ trằng này. Có điều phôi sứ dùng để đốt của là Ca dùng rất nhiều nguyên tố sắt, cho nên sứ trắng làm ra không được hoàn mỹ."

"Chiếc gối mỹ nhân này hẳn là do lò Ca làm thử, nhìn kỹ bên trong có thể nhìn thấy vết tích của Kim Tỉ Thiết Tuyến. Mà chiếc gối mỹ nhân này cũng rất phủ hợp với thẩm mỹ của người thời Tống vào thời kỳ đầu." Phạm Văn Hoa nói bổ sung.

Hai người bọn họ mỗi người một câu, vẻ mặt Lương Quảng Lai vô cùng sửng sốt.

Ông chỉ biết là, hình như mình lại phát hiện ra một chuyện đặc biệt.

Vậy mà Tần Lãng lại biết giám định đồ cổ! Mà còn hiểu rất nhiều, còn có thể bàn luận với viện trưởng viện bảo tầng quốc.

Tần đại sư này, rốt cuộc là giỏi đến mức nào vậy?

Tần Lãng và Phạm Văn Hoa lại vây quanh chiếc gối mỹ nhân bằng sứ trắng này một lát, cuối cùng Phạm Văn Hoa cũng kích động, nhìn Tần Lãng nói: “Tần Lãng, cậu thực sự không muốn tìm công việc trước sao?"

"Cậu không muốn đến viện bảo tàng bên kia, bọn họ muốn cậu ra tác phẩm định kỳ, vậy bảo tàng chỗ tôi thì sao, cậu cảm thấy như thế nào? Chỗ chúng tôi khác chỗ bọn họ, không cần mỗi năm cậu phải ra tác phẩm mới. Cậu chỉ cần giúp chúng tôi giám định đồ cổ, giám định niên đại, sau đó viết một cái báo cáo là được rồi!" Phạm Văn Hoa dùng các lời lẽ dụ dỗ nói.


Lúc này, đúng lúc Khang Hòa Bình quay lại, ông nghe thấy lời ông bạn già của mình bèn nói: "Lão Phạm, lý do Tần Lãng từ chối viện bảo tàng của chúng tôi, ông cũng nghe thấy rồi, bảo tàng của mấy người ở Đế Đô, ông cảm thấy cậu ấy sẽ đi qua đó được sao?"

Phạm Văn Hoa nói: "Tôi thử tranh thủ không được sao? Người có ánh mắt độc đáo và kiến thức uyên bác như Tần Lãng, ở bảo tàng của chúng tôi rất hiếm thấy.

Gặp được nhân tài như vậy, đương nhiên là tôi cũng muốn chào mời rồi”

"Lão Khang, ông đừng có không ăn được nho liền không cho người khác ăn nhé! Tần Lãng, cậu suy nghĩ một chút chứ?

Tần Lãng bất đắc dĩ cười một tiếng, nói: "Phạm tiên sinh, đáp án của tôi không thay đổi. Thời gian này, tôi chỉ muốn dành thời gian cho gia đình mà thôi."

Dáng vẻ Phạm Văn Hoa vô cùng mất mát, nói: "Thôi được, vậy khi nào cậu muốn đặt trọng tâm lên công việc thì nhớ ưu tiên cân nhắc bảo tàng của chúng tôi nha!

"Tiểu Tần, tôi cảm thấy lấy năng lực cá nhân của cậu, chắc hắn là nên nghĩ đến viện bảo tàng điêu khắc gỗ của chúng tôi trước, bên này mới là sân khấu lớn của cậu!" Khang Hòa Bình nói.

Phạm Văn Hoa không phục, cau mày nói: "Ai bảo thế?"

“Tiểu Tần trên phương diện giám định đồ cổ không kém điêu khắc chút nào."

"Có thể nhận ra một món sứ trắng của lò Ca được sản xuất từ thời Tống, mà còn có thể dùng 100 ngàn tệ mua một tác phẩm nghệ thuật hơn 100 triệu tệ. Người như vậy, chính là được sinh ra vì bảo tàng quốc gia!"

Lời này vừa nói ra, Khang Hòa Bình và Lương Quảng Lai đều vô cùng kinh ngạc.

Khang Hòa Bình kinh ngạc trước năng lực của Tần Lãng, còn Lương Nghiễm Lai thì kinh ngạc rất nhiều thứ.

Ví dụ như chiếc gối mỹ nhân vừa rồi, vậy mà nó lại có giá hơn 100 triệu, hơn nữa Tãn Lãng chỉ dùng 100 ngàn đã mua được nó. Hay là việc hai vị phó viện trưởng này đều muốn tranh giành Tần Lãng.

Khang Hòa Bình ngồi xem gối mỹ nhân nửa ngày, nói: "Lão Phạm, tôi nhớ là mấy năm trước gối mỹ nhân đã xuất hiện trên hội đấu giá, đúng không? Chắng lẽ cái này là một đôi?"


Phạm Văn Hoa nói: "Gối mỹ nhân trên hội đấu giá mấy năm trước là của lò Định, còn đây là của lò Ca, thời gian sản xuất còn sớm hơn so với cái kia nữa!"

"Nói đến cái này, trong ấn tượng của mọi người hình như lò Ca chưa bao giờ làm sứ trắng. Nếu không phải thời gian trước bảo tàng thu được một bộ đồ cổ bằng sứ trắng của lò Ca thì hôm nay chưa chắc tôi có thế nhìn ra bí ẩn của chiếc gối mỹ nhân này”

"Cho nên tôi mới nói Tiểu Tần lợi hại! Một người trẻ tuổi như cậu ấy lại có kiến thức uyên bác như vậy, chính là hạt giống tốt của viện bảo tàng.

Khang Hòa Bình cũng nhìn Tần Lãng, cười nói:

“Tiểu Tần, cậu thực sự khiến tôi rất kinh ngạc!"

"Một người trẻ tuổi, kiến thức, năng lực và thiên phú của cậu, vượt xa tưởng tượng của tôi."

"Trung Quốc chúng ta có những thanh niên như vậy, làm cho tôi nhìn thấy tương lai tươi sáng của đất nước!"

"Vì vậy, tôi cũng muốn tranh thủ vì viện bảo tàng một chút. Nếu như cậu thay đổi chủ ý thì nhớ liên hệ với tôi đấy nhé, nhất định tôi sẽ dành cho cậu đãi ngộ tốt nhất

Phạm Văn Hoa nghe Khang Hòa Bình nói như vậy thì cũng vội vàng nói: "Tiểu Tân, tôi cảm thấy bảo tầng quốc gia thích hợp với cậu hơn”


Tần Lãng nhìn thấy hai người họ như vậy, cười cười nói: "Khang tiên sinh, Phạm tiên sinh, cảm ơn hai vị đã ưu ái. Nhưng mà tôi đã có kế hoạch của mình từ trước rồi.

"Nhưng là một người Trung Quốc, tôi bằng lòng xuất lực vì đất nước. Vì vậy, nếu sau này hai vị cần hỗ 'ượ thì có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào."

"Còn chuyện đến bảo tàng làm việc, chuyện này tôi thực sự chưa nghĩ đến. Thời gian này, tôi chỉ muốn tập trung cho gia đình.”

Hắn đã nói như vậy, Khang Hòa Bình và Phạm Văn Hoa cũng không tiện nhiều lời.

Khang Hòa Bình nói: "Được! Tôi hiểu rồi, Tiểu Tần Vậy chúng ta cứ quyết định như vừa rồi, trước tiên tham gia hội triển lãm sang năm. Chuyện này tôi vừa báo cáo để viện bảo tàng chuẩn bị, bên viện bảo tàng đã đồng ý, hợp đồng rất nhanh sẽ được gửi đến.”

Tần Lãng gật đầu.

Phạm Văn Hoa cũng nói: "Tiểu Tần, bảo tàng quốc gia cũng có một chuyện nhờ cậu giúp đỡ.”

"Ngày mùng 1 năm mới, cũng chính là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ Nguyên Đán, bên Tam Á có một buổi đấu giá đồ cố, trong đó có không ít đồ cổ đến từ nước ngoài. Viện bảo tàng của chúng tôi nhìn trúng mấy món, nhưng muốn kiểm tra thật giả thì phải đến hiện trường xem xét.”


Đọc truyện chữ Full