DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 486: C486: Ninh hoàng đạt lại đến

Gần đây vì muốn bồi dưỡng cho bọn nhỏ để ý bản thân, Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm thường xuyên cho bọn nhỏ soi gương.

Ba đứa đều rất thích trò này, nhìn bản thân trong gương còn luôn không nhịn được cười lên.

Lúc này, Khả Hinh nhìn thấy mình trong gương cài hoa hồng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn biểu hiện sửng sốt một chút. Sau đó đột nhiên nín khóc rồi mỉm cười.

Con bé chỉ mình trong gương nói: “Phát phát

“Ừm, bảo bối cài hoa rồi nha.” Tô Thi Hàm nhìn con gái, giúp bé lau nước mắt trên mặt.

“Khanh khách.” Đứa nhỏ cười vô cùng vui vẻ.

Vũ Đồng nhìn thấy em gái được cài hoa, cũng kích động muốn một đóa. Tô Thi Hàm ban đầu muốn cho Huyên Huyên một đóa, thế nhưng là một đứa con trai, hiển nhiên Huyên Huyên không lý giải được sự yêu thích của hai em gái. Nhìn hoa hồng thằng bé một biểu cảm cũng không hứng thú.

Tô Thi Hàm cảm thấy bọn nhỏ thật đáng yêu, nhỏ như vậy đã có sở thích khác biệt.


Cô chụp ảnh Vũ Đồng cùng Khả Hinh cài hoa hồng, sau đó gửi lên nhóm chat của cả nhà, người lớn trong nhà đều khen ngợi.

Buổi tối, người một nhà hạnh phúc ăn một bữa cơm dưới ánh nến. Tô Thi Hàm cùng Tần Lãng ăn bò bít tết và món tây, bọn nhỏ ngồi bên cạnh ăn món của mình.

Cả một buổi tối, Khả Hinh đều đeo hoa hồng, nửa chừng hoa hồng có rơi xuống đất, con bé lập tức không chịu ăn cơm mà liên tục chỉ hoa hồng trên đất không ngừng kêu “phát phát”. Tô Thi Hàm đành phải lần nữa đứng lên cài lại hoa cho con bé.

“Xem ra Khả Hinh nhà chúng ta thật sự thích cài hoa nha.” Tô Thi Hàm cười nói.

Tân Lãng nhìn con gái, ôn nhu cười nói: “Cô bé nhỏ nhà chúng ta là biết chưng diện rồi à.”

Sáng ngày thứ hai, Ninh Hoành Đạt lần thứ hai đến nhà.

Lần này nhìn Tân Lãng, thái độ của ông càng cung kính hơn.

“Tân đại sư, lần này thật sự may mắn có ngài!”

Tần Lãng cười nói: “Ông chủ Ninh, khách sạn mới cũng sắp xong rồi nhỉ?”

Ninh Hoành Đạt gật đầu, trịnh trọng lấy ra thiệp mời hai tay dâng lên: “Tân đại sư, khách sạn mới mùng 2 tháng sau sẽ khai trương, chính là ba ngày sau. Mời ngài cùng phu nhân nể mặt mang theo bọn nhỏ đến tham gia cùng chúng tôi náo nhiệt một chút nhé.

“Chúc mừng, chúng tôi sẽ đến đúng giờ.” Tân Lãng nói.

Ninh Hoành Đạt thấy Tân Lãng nhận thiệp mời, cả người đều thở phào một hơi, hưng phấn nói: “Tân đại sư, lần này khách sạn của chúng tôi có thể khai trương thuận lợi như vậy toàn bộ là nhờ Tần đại sư chỉ điểm.”

“Nhờ có Tần đại sư nhắc nhở, tôi mới đem toàn bộ công việc trong khách sạn cho Chỉ Lan xử lý. Thực không dám giấu, lần này thiếu chút tôi gánh đại họa!”

Sau đó, Ninh Hoành Đạt kể lại chuyện hôm trước, miêu tả sinh động cho Tân Lãng nghe.


Nguyên nhân của sự việc là vấn đề trang trí trong khách sạn.

Ninh Hoành Đạt cùng Ninh Chỉ Lan hai người là cha con nhưng trình độ nhận thức hoàn toàn không cùng một đẳng cấp. Ninh Chỉ Lan xem như là người phụ trách khách sạn Tự Đức. Toàn, tại phương diện trang trí đều theo phong cách của giới trẻ, cô còn muốn ở đại sảnh đặt một cây thông noel.

Ý của Ninh Chỉ Lan là, khách sạn của bọn họ khai trương tháng 12. Mà tháng 12 đúng lúc là lễ Giáng Sinh cùng Nguyên Đán. Vì để tạo bầu không khí ngày lễ, thời điểm khai trương trang trí một cây thông lớn, chờ ngày lễ qua lại chuyển đi sau.

Ninh Hoành Đạt cảm thấy đây là vẽ vời thêm chuyện. Lễ Giáng Sinh chỉ tổ chức có một ngày, vì một ngày mà mang cây thông đến, không những chiếm chỗ, còn phải huy động nhân lực. Về sau còn muốn dời đi, lui lui tới tới, tốn tiền không nói chủ yếu chính là gánh thêm phiền phức.

Cha con hai người vì việc này mà tranh luận với nhau, ai cũng không thuyết phục được đối phương. Cuối cùng Ninh Chỉ Lan lấy Tần Lãng ra làm cờ để khuyên bảo cha mình.

Tân Lãng lúc ấy đến xem khách sạn có nói qua, chuyện lần này để cho Ninh Chỉ Lan toàn quyền xử lý, tốt nhất là tất cả mọi chuyện đều để cô làm chủ.

Ninh Hoành Đạt mặc dù không bằng lòng thế nhưng nghĩ đến lời của Tần Lãng cuối cùng chỉ có thể thỏa hiệp.

Kết quả chính là bởi vì sự thỏa hiệp này tránh được một đại họa!

Buổi sáng hôm trước, Ninh Hoành Đạt cùng Ninh Chỉ Lan ở bên trong khách sạn mới bên kia xem thợ đang thi công.

Ở cửa ra vào cây thông đã được đặt vào chỗ. Thời điểm Ninh Hoành Đạt nhìn gốc cây kia thì trong lòng vẫn như cũ cảm thấy quyết sách này không hợp lý. Nhưng sau nửa giờ, cây thông này thực sự cứu ông cùng khách sạn.


Lúc ấy, trên đường có một chiếc xe phanh không ăn, đột nhiên hướng về phía khách sạn bọn họ lao tới. Ninh Hoành Đạt lúc ấy đang đứng ở cửa ra vào hút thuốc, lúc nhìn chiếc xe chuẩn bị xông tới mình, ông hoàn toàn bị dọa đến cứng đờ người, không nhấc nổi chân lên.

Ngay lúc khẩn trương đó, thân thể ngược lại trở nên cứng nhắc.

Mắt thấy chiếc xe sắp lao đến chỗ mình, mà sau khi đến mình sẽ là khách sạn. Như vậy mọi thứ trang trí trong khách sạn đều sẽ đi tong.

Mà khách sạn còn chưa khai trương đã gặp chuyện như vậy. Rõ ràng là điềm xấu, như thế sau khi khai trương, mọi người sẽ bàn tán chuyện này, cảm thấy khách sạn này phong thủy không được tốt.

Vào lúc ngàn cân treo sợi tóc đó, lái xe đại khái là nhìn thấy cây thông ở cửa ra vào, thế là đánh tay lái hướng về phía cây thông mà lao đến.

Cây thông cao khoảng tám mét, nhưng vô cùng thô to. Mặc dù là loại cắt ghép nhưng rễ cây rất lớn, rễ cắm trong đất rất sâu.

Sau khi chiếc xe tông vào cây thông, cả cây thông bị đổ nhưng phần thân cây đổ nằm chắn trước đầu ô tô. Sau khi di chuyển về phía trước khoảng một mét, cuối cùng chiếc xe ô tô bị mất phanh cũng dừng lại.

Ninh Hoành Đạt từ trong sợ hãi rất lâu mới hồi tỉnh lại, sau khi sống sót khỏi tai nạn thì ông cũng lấy lại tỉnh thần. Giương mắt nhìn, con gái ở bên kia xử lý mọi chuyện, lái xe vô cùng cảm tạ cây thông trước cửa ra vào của khách sạn, nói nếu như không có cái cây, sợ rằng sẽ tao thành hâu quả khó lường.


Đọc truyện chữ Full