DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cực Phẩm Đại Tiểu Thư
Chương 106: 106: Phẫn Nộ


Cuối cùng thì yến tiệc tẩy trần xa hoa và long trọng cũng chấm dứt.

Sau yến tiệc này, mọi người đều biết thiếu niên Hoàng Đế Nam Khải quốc vô cùng coi trọng Công chúa Bắc Tĩnh quốc, đồng thời, cũng biết rõ Phò mã và Công chúa Bắc Tĩnh quốc ân ái đến cỡ nào.
Trong ngự hoa viên, Tần Mộ Dao và Mạc Thiếu Khanh vừa rời khỏi yến hội, đang trở về cung điện của mình thì có một người đi đến khiến bọn họ dừng bước.
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân trước mắt, mặc một bộ trang phục đẹp đẽ quý giá, những đồ trang sức trên bộ y phục gấm đều là trân phẩm.

Chỉ có điều khuôn mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia lại khiến trong mắt nàng xẹt qua một chút không biết nói gì.
“Lộng Nguyệt?”
Tần Mộ Dao thử gọi ra tiếng, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm đánh giá hắn.
Nam nhân trước mắt là Lộng Nguyệt, mà bộ y phục trên người hắn lại làm cho hắn khác hẳn với Lộng Nguyệt trong tiềm thức của nàng.
‘Sao Lộng Nguyệt có thể xuất hiện ở trong này được nhỉ?’
Đột nhiên nhớ tới chuyện Vũ Văn Hạo Thiên đã từng nói Ngưng Sương và Lộng Nguyệt có liên quan đến Nam Khải quốc, vậy…
Lộng Nguyệt thừa nhận sự đánh giá của nàng.
Lúc vừa nhìn thấy nàng, trong lòng hắn đã giật mình, nhưng cũng lập tức bình tĩnh lại.

Nếu đã lựa chọn thản nhiên đối mặt, hắn sẽ không tiếp tục lùi bước nữa.

Lẳng lặng nhìn biểu hiện trên mặt Tần Mộ Dao, dần dần tia nghi hoặc biến thành hiểu rõ, tâm tình của hắn cũng biến đổi theo.
Hắn đang chờ đợi, chờ đợi xem sau khi Tần Mộ Dao nhận rõ chân tướng thì sẽ có phản ứng gì.
“Mộ Dao tỷ tỷ, đây là Hoàng huynh của ta, thân vương Nam Khải quốc, Nam Cung Tinh Nguyệt.”
Nam Cung Ly đang trên đường đưa Tần Mộ Dao về cung điện tiến lên, mỉm cười, nhiệt tình giới thiệu.
Hai người này, một người là Hoàng huynh mà hắn quý trọng nhất, một người là tỷ tỷ mà hắn kính trọng nhất.

Trong cảm nhận của hắn đã không thể phân biệt được ai quan trọng hơn.
“Hoàng huynh? Thân vương? Nam Cung Tinh Nguyệt!”
Trong mắt Tần Mộ Dao ngưng tụ một tia sâu thẳm, trong đầu nhanh chóng chuyển động.
Nàng liên hệ tất cả những chuyện liên quan đến Lộng Nguyệt… Nam Tinh… Thiết kế… Lộng Nguyệt… Xóa đi trí nhớ của nàng… Tất cả dần dần kết thành một khối, ngưng tụ thành hình.

Đôi mắt Tần Mộ Dao nhìn Nam Cung Tinh Nguyệt cũng càng thêm châm chọc.
“Dao Nhi…”

Mạc Thiếu Khanh vẫn luôn chú ý đến tình trạng của Tần Mộ Dao liền đưa tay ra đỡ nàng.
Thông minh như hắn, hiển nhiên cũng nhìn ra vài phần manh mối.

Có lẽ Lộng Nguyệt tiếp cận Dao Nhi, Ngưng Sương tiếp cận phu thê Tần thị, đều là để lợi dụng mà thôi.
Tần Mộ Dao đẩy tay Mạc Thiếu Khanh ra, cho dù có cố gắng áp chế sự tức giận trọng lòng thì cũng không thể che giấu được hận ý của nàng với nam nhân này.
Tần Mộ Dao bước từng bước lại gần Nam Cung Tinh Nguyệt, nhìn thẳng hai mắt hắn.

Lúc này, vẻ xinh đẹp trong đôi mắt hắn đã được ẩn giấu đi, thay vào đó là vẻ trầm tĩnh, giống như là mọi chuyện đều đúng như dự đoán của hắn.
“Nam Cung Tinh Nguyệt, hay cho một cái Nam Cung Tinh Nguyệt!”
Tần Mộ Dao châm chọc cười ra tiếng.
“Có phải hiện tại ngươi đang rất đắc ý hay không? Tần Mộ Dao ta bị ngươi đùa giỡn hết lần này đến lần khác.

Ngươi dùng thân phận Nam Tinh tiếp cận ta, lại dùng thân phận Lộng Nguyệt tiếp cận ta, mà hiện tại xuất hiện trước mặt ta, lại là thân vương Nam Cung Tinh Nguyệt tôn quý nhất Nam Khải quốc! Cuối cùng thì ta nên gọi ngươi là gì? Nam Tinh? Lộng Nguyệt? Nam Cung Tinh Nguyệt? Cuối cùng người nào mới thật sự là ngươi? Còn nữa, ngày mai ngươi sẽ không có một thân phận khác đấy chứ?”
Trong mắt Tần Mộ Dao lóe lên tia sáng lợi hại.
Nàng vốn cứ tưởng đã biết Lộng Nguyệt chính là Nam Tinh là nàng đã nhìn rõ nam nhân này.

Không ngờ, thân phận của nam nhân này lại hết tầng này đến tầng khác.
“Đây đã là thân phận chân thực nhất của ta!”
Trong mắt Nam Cung Tinh Nguyệt xẹt qua một tia tối tăm, cố gắng không để ý đến tia tức giận mãnh liệt trong mắt Dao Nhi.

Nhưng nhìn thấy sự châm chọc trong nụ cười tươi của nàng, lại nghe thấy những lời sắc bén của nàng, hắn không thể thờ ơ.

Trong lòng như có một bàn tay bóp chặt khiến hắn cảm thấy đau đớn.
“Thân phận chân thật? Thân vương Nam Cung Tinh Nguyệt của Nam Khải quốc phải không? Cuối cùng thì bây giờ ta đã hiểu được vì sao lúc trước Lộng Nguyệt ngươi lại hy vọng Bắc Tĩnh quốc và Tây Nhạc quốc giao chiến như vậy!”
Tần Mộ Dao nhếch khóe miệng, trong mắt xẹt qua một tia khôn khéo.
“Hai nước giao chiến, các ngươi vừa vặn thừa dịp hành động, khởi binh tấn công Tây Nhạc quốc.

Cho nên ngươi mới sai Ngưng Sương giúp Tề Duệ đào tẩu, phải không? Bởi vì ngươi biết hắn có quyết tâm khơi mào chiến tranh! Lộng Nguyệt, thủ đoạn của ngươi thật sự là quá hay đấy!”
‘Tề Duệ đáng thương, cứ tưởng rằng mình được cứu, ai ngờ lại đẩy quốc gia của mình vào trong nguy nan.

Không phải hắn muốn mình trở thành Vương phi của hắn hay sao? Hiện giờ hắn chỉ còn là một nô ɭệ vong quốc.


Nếu hắn lường trước được hậu quả như vậy thì liệu còn có thể chấp nhất với nàng đến thế hay không?’
Tần Mộ Dao nghe nói sau khi trở về từ Bắc Tĩnh quốc, Tề Duệ vẫn luôn hôn mê bất tỉnh.

Nàng đã từng nghi hoặc, vì sao lại hôn mê bất tỉnh? Cuối cùng cũng mơ hồ đoán ra đáp án, đến hỏi Vũ Văn Cẩn.
Độc nương tử không hổ là là Độc nương tử, dược hiệu cũng có mấy giai đoạn.

Mà Tề Duệ hôn mê cũng chính là do tác dụng của Độc nương tử thì phải!
Trong lòng xẹt qua một chút áy náy, suy nghĩ lại quay về với Nam Cung Tinh Nguyệt trước mắt.

Ánh mắt sắc bén mang theo tia trách cứ khóa chặt lấy hắn.
Nam Cung Tinh Nguyệt nhắm mắt, hai tay nắm chặt thành quyền.
Dao Nhi nói chính xác.

Biết Tề Duệ và Lâm Sở dẫn binh tấn công Bắc Tĩnh quốc, quả thật là hắn có tâm tư này, chỉ cần kìm chế Lâm Sở và Tề Duệ thì việc bọn họ tấn công Tây Nhạc quốc sẽ bớt đi nhiều trở ngại.
Từ sau khi Lâm Sở thua dưới tay Tần Mộ Dao, quân tâm và dân tâm đều đã bị đả kích, cho nên sau đó bọn họ giằng co với Lâm Sở cũng có nhiều lợi thế! Nói như vậy, có lẽ hắn nên cảm ơn Tần Mộ Dao.

Nếu không phải nhờ nàng thì con đường phục quốc của bọn họ sẽ gian khổ hơn rất nhiều.
“Ha ha… Sao lại không nói câu nào? Vì sao ngươi cho Ngưng Sương khống chế phụ mẫu ta?”
Tần Mộ Dao lại ép hỏi.

Trong mắt lóe lên tia sáng sắc bén dường như có thể đâm thủng trái tim người khác.
“Hay là mục đích của thân vương không chỉ có phục quốc mà thôi! Ngươi còn có dã tâm muốn khống chế thiên hạ hay sao!?”
‘Nay bọn họ đã diệt Tây Nhạc quốc, nếu khống chế được phụ mẫu của mình thì sớm muộn gì Bắc Tĩnh quốc cũng trở thành vật trong lòng bàn tay hắn.’
“Dao Nhi…”
Thân hình Nam Cung Tinh Nguyệt chấn động, cuối cùng mở miệng, như là bị nói trúng tâm tư.
Nghĩ đến truyền thuyết về ngọc lưu ly bảy màu và ngọc bội long phượng mà Phụ hoàng từng nói với hắn, lông mày phút chốc nhướn lên.
“Sao vậy? Bị ta nói trúng à?”
Tia châm chọc trên khóe miệng Tần Mộ Dao càng sâu hơn, trong lòng lại không khỏi dâng lên một tia lo lắng.

Nếu Nam Cung Tinh Nguyệt có mục đích này, thế thì hắn sẽ dễ dàng giao mẫu thân cho mình sao?
“Nam Cung Tinh Nguyệt, ngươi đã lên kế hoạch thật lâu nhỉ!”
Tần Mộ Dao nhìn nam nhân đang bối rối.
‘Bối rối? Không phải là hắn nên vui vẻ sao? Làm sao có thể bối rối được chứ?’
Nàng không khỏi cười khẽ trong lòng.
Nam nhân trước mắt quả thật là một người biết diễn trò!
Cho dù là Nam Tinh hay là Lộng Nguyệt hay là Nam Cung Tinh Nguyệt, khí chất của bọn họ chẳng có gì giống nhau.

Nếu không thì sao nàng lại không thể liên hệ ba người với nhau được kia chứ.
Nếu ở thời hiện đại thì ảnh đế cũng phải xuống đài đi!
“Dao Nhi, có một số việc thật sự không hoàn toàn như nàng nghĩ đâu!”
Nam Cung Tinh Nguyệt đột nhiên lo lắng muốn giải thích.
Tuy rằng Dao Nhi nói được tám chín phần mười, nhưng, trong tiềm thức, hắn lại muốn để nàng nhìn thấy sự khổ tâm của hắn.
‘Nếu biết mình khổ tâm, liệu nàng có tha thứ cho mình không?’
“Vậy thì là như thế nào?”
Tần Mộ Dao trừng mắt nhìn hắn.
Giờ mà còn định giải thích hay sao? Sự thật đã hiện ra trước mắt, Tần Mộ Dao nàng có mắt, có thể nhìn rõ được mà!
Nghĩ đến Tần phu nhân vẫn còn trong tay hắn, trong mắt Tần Mộ Dao xẹt qua một tia tàn nhẫn, hai tay nắm chặt thành quyền.
“Mặc kệ ngươi là Cung chủ Nguyệt cung hay là thân vương Nam Khải quốc, nếu ngươi làm gì với mẫu thân ta thì ta sẽ không tiếc bất cứ sự trừng phạt nào!”
‘Oanh’ một tiếng, Nam Cung Tinh Nguyệt bị tia quyết tuyệt và kiên định trong mắt nàng làm cho kinh sợ.
‘Không tiếc bất cứ sự trừng phạt nào’ ư? Nàng sẽ ‘không tiếc bất cứ sự trừng phạt nào’ như thế nào?
“Dao Nhi, nàng đừng kích động! Cẩn thận hài tử trong bụng!”
Mạc Thiếu Khanh tiến lên đỡ lấy Tần Mộ Dao, trong mắt tràn đầy quan tâm, lập tức hung hăng trừng mắt liếc nhìn Nam Cung Tinh Nguyệt một cái.
Tần Mộ Dao giật mình, cố gắng khiến mình bình tĩnh lại.

Nhưng trong lòng lại không thể nào bình tĩnh được.
“Mộ Dao tỷ tỷ, Hoàng huynh…”
Trong mắt Nam Cung Ly xẹt qua một chút nghi hoặc.
Vừa rồi hắn đứng bên cạnh đã nghe thấy tất cả, cũng hiểu được chút ít manh mối.

Tuy hắn biết Hoàng huynh có quen biết với Mộ Dao tỷ tỷ, nhưng hắn lại không ngờ Hoàng huynh còn làm những việc này.
Nghe thấy tiếng gọi của Nam Cung Ly, Tần Mộ Dao chậm rãi chuyển hướng ánh mắt về phía thiếu niên Quân Vương, ánh mắt hắn không thể che giấu vẻ trưởng thành không thể bỏ qua.

Nghĩ đến hình ảnh ngày đó mình cứu hắn, sự châm chọc trên khóe miệng lại một lần nữa hiện ra.
‘Nếu lúc trước cứu hắn mà có thể đoán được thành công hôm nay của thiếu niên này, có thể đoán rằng hắn sẽ đem đến uy hϊếp cho mình và người nhà, vậy thì liệu nàng có cứu không?’
“Hoàng Thượng, cám ơn sự tiếp đãi nhiệt tình của người hôm nay.


Ta hy vọng hai nước sẽ có quan hệ hòa bình.

Nhiệm vụ đại diện cho Bắc Tĩnh quốc đến chúc mừng và tặng lễ vật đã hoàn thành, Mộ Dao xin cáo từ!”
Trong giọng nói của Tần Mộ Dao lộ ra vài phần lạnh lẽo.
Không phải nàng cố ý muốn giận cá chém thớt với Nam Cung Ly, mà là Nam Cung Ly và Nam Cung Tinh Nguyệt là huynh đệ, nàng cũng ít nhiều nghe đồn về hai huynh đệ này.
Nam Cung Tinh Nguyệt là Đại Hoàng tử của Nam Khải quốc, nhưng hắn lại giúp đỡ đưa Nam Cung Ly bước lên ngôi vị Hoàng Đế, còn bản thân mình lại cam nguyện chịu thiệt làm một thân vương.
Về mặt lợi ích quốc gia thì bọn họ là một.

Mà nàng lại không biết rõ cuối cùng thì với bọn họ, mình là địch hay là bạn!
Tần Mộ Dao lạnh lùng nói xong một câu này, liếc mắt nhìn Mạc Thiếu Khanh một cái.
Dường như Mạc Thiếu Khanh hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng.

Hẳn là nàng không muốn ở lại trong Hoàng cung này nữa rồi.
“Cáo từ!”
Mạc Thiếu Khanh chắp tay hành lễ, lập tức cẩn thận che chở cho Tần Mộ Dao rời đi.
“Mộ Dao tỷ tỷ, hai người muốn đi đâu?”
Nam Cung Ly nhìn phương hướng của bọn họ không phải là Phượng Tê cung mà là… cửa cung, trong lòng đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng hỏi ra lời.
Tia lạnh lẽo vừa rồi trong mắt Mộ Dao tỷ tỷ khiến hắn cảm thấy bất an.
“Mộ Dao…”
Tần Mộ Dao muốn nói với hắn là nàng sẽ xuất cung ra ngoài biệt quán ở giống như những sứ thần khác, hoặc là nàng sẽ ở chỗ mình tự an bài.

Đột nhiên lại cảm thấy một trận đau bụng kịch liệt, theo bản năng nắm chặt lấy cánh tay Mạc Thiếu Khanh.
“Dao Nhi, nàng làm sao vậy?”
Mạc Thiếu Khanh cả kinh, nhìn đỉnh mày nhíu chặt của Tần Mộ Dao, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an.
“Thiếu Khanh, ta… đau bụng! Hài tử…”
Dường như sự đau đớn càng ngày càng kịch liệt.

Thân thể Tần Mộ Dao run lên bần bật, bàn tay vô thức che bụng mình.
“Mau, mau gọi đại phu!”
Mạc Thiếu Khanh hoảng sợ, lập tức ôm lấy Tần Mộ Dao, không ngừng quát to:
“Mau, mau đi gọi đại phu!”
Nhìn sắc mặt tái nhợt của nữ nhân trong lòng, dường như Mạc Thiếu Khanh cảm giác được có một cây đao đang không ngừng đâm vào tim hắn, trên mặt che kín kích động, bước chân càng thêm vội vàng.
“Dao Nhi… Dao Nhi, đừng có việc gì… Đừng có việc gì a!”.


Đọc truyện chữ Full