DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vẫn An, Pháp Y Kiều Thê
Chương 305: C305: Xác nhận tử vong

Qua vụ án của Mark, Thương Dĩ Nhu mới thật sự cảm nhận sự vất vả của việc làm trinh thám. Không có manh mối, lượng thông tin quá lớn, chỉ cần phán đoán sai sẽ làm lệch hướng điều tra, khiến rất nhiều người vất vả uổng phí. Lúc này cô mới hiểu Khúc Mịch vất vả thế nào, cũng hiểu tại sao trước đây anh lại giận cô hành động thiếu suy nghĩ đến như vậy.

Để cô không gặp nguy hiểm, ngay cả cách đưa cô vào cục cảnh sát anh cũng nghĩ ra, hơn nữa để nhanh chóng tìm ra hung thủ vụ án lột da, anh miệt mài ngày đêm tìm kiếm manh mối, còn chạy đến Ottawa tìm Sophia, cuối cùng cũng vạch trần được sự thật.

Trong thời gian ngắn có thể tìm được manh mối quan trọng trong vụ án khó chơi như vậy, sau lưng Khúc Mịch phải trả giá thế nào người thường không thể tưởng tượng, nhưng cô lại phá hỏng tất cả, biến tất cả sự trả giá của anh thành phí công. Vậy nên Thương Dĩ Nhu thật lòng xin lỗi anh.

"Xem ra chuyến đi trượt tuyết lần này đúng rồi." Mấy hôm nay anh luôn áy náy vì quyết định của mình, cảm thấy bản thân đã đẩy Thương Dĩ Nhu về phía nguy hiểm, "Đợi các chuyến bay hoạt động trở lại, anh sẽ lập tức bay tới đó. Không ở bên cạnh em, mà em còn đang điều tra vụ án, anh không yên tâm."

"Mục tiêu của hung thủ lần này không phải em, anh không cần lo đâu, hơn nữa Bell đã phái cảnh sát bảo vệ em, anh ta cũng không muốn em gặp chuyện gì, anh ta còn đang trông chờ vào em để đổi đời mà." Thương Dĩ Nhu vừa xem tài liệu vừa nói, "Khúc Mịch, em cảm thấy mùa đông tắm xong mà không sấy tóc thì sẽ rất khó chịu, nhưng Lilia không sử dụng máy sấy tóc trong phòng, bản thân cũng không tự mang, việc này khá kỳ lạ! Nếu không phải giường đệm lộn xộn, xác nhận cô ta ở đó, chắc em đã nghĩ phòng đó không có người ở."

"Xác nhận ở đó? Em xác nhận thế nào?"

"Nhóm năm người cùng đăng ký phòng. Lilia thích phòng có tầm nhìn nên chọn phòng 102, Edward ở phòng 90, những người còn lại lần lượt ở các phòng từ 60 đến 70. Lilia chọn phòng đầu tiên, những người còn lại lúc chọn phòng không có ý kiến."

"Ý anh hỏi sao em có thể xác nhận Lilia ở phòng 102?" Khúc Mịch nhắc nhở, "Phòng ở đó bề ngoài giống nhau, cách sắp xếp đồ đạc trong phòng cũng giống nhau, chi tiết khác nhau duy nhất chính là dãy số."


Nghe anh nói thế, cô vội xuống giường chạy đến phòng 101, cẩn thận nhìn bảng số, sau đó tháo xuống rồi treo lên. Từ phòng 101, cô đến phòng 103, 104, 105...

Mãi đến phòng 120, cách chỗ ở của Lilia rất xa. Nơi này càng quạnh quẽ, không một bóng người. Phía trước còn vài căn nhà, Thương Dĩ Nhu đi tới, dừng lại trước căn nhà cuối cùng, trên bảng số có khắc 125.

Thương Dĩ Nhu vội gọi cho Bell, bảo anh ta mau tới. Một lúc sau, Bell vội vã chạy tới, hoang mang nhìn căn nhà trước mặt.

"Cô Thương vội gọi tôi đến như vậy tôi còn tưởng có phát hiện gì mới, chỉ là căn nhà không mở cho khách thuê thôi, có gì đáng xem chứ?"

"Cảnh sát Bell, khi nãy tôi đã gọi điện hỏi khu trượt tuyết, ở khu vực này có tổng cộng 126 phòng, nhưng bây giờ bảng số chỉ tới 125, hơn nữa tôi vừa mới kiểm tra cẩn thận, không có dãy số nào bị lặp lại."

"Việc này thì có liên quan gì đến vụ án? Chắc là nhân viên khu trượt tuyết nhớ lầm, thật ra chỉ có 125 phòng thôi. Vụ án của Mark giờ sao đây? Hai ngày nữa chắc sẽ có người tới tiếp nhận, tôi không muốn để họ cười nhạo đâu."

"Thương tiểu thư cứ như vậy cấp đem ta hô qua tới, ta còn tưởng rằng có cái gì trọng đại phát hiện đâu. Bất quá là không trang hoàng hảo không có đối ngoại mở ra sử dụng phòng ở. Này có cái gì xem đầu?"


Đến giờ vụ án hoàn toàn không có tiến triển, Bell bắt đầu hối hận vì đã tin lời Thương Dĩ Nhu, đây có lẽ chỉ là vụ tự sát bình thường.

"Cảnh sát Bell, lần này anh sẽ giải mã được một bí ẩn lớn." Thương Dĩ Nhu cười tự tin, "Có một phòng biến mất đúng không? Chính là phòng 102 Lilia từng ở đấy!"

Bell nghe xong như lạc giữa sương mù. Phòng sao có thể biến mất? Chẳng lẽ có người dọn đi trong đêm? Đúng là nực cười! Bell nhìn Thương Dĩ Nhu, cô gái này chắc không phải bị bệnh đấy chứ? Vất vả nhiều ngày, cuối cùng anh ta lại bị một bệnh nhân tâm thần trêu đùa sao?"

"Cảnh sát Bell, tôi rất bình thường. Anh xem, các căn phòng đều giống nhau như đúc, nếu không có bảng số thì sẽ chẳng ai tìm được căn phòng của mình. Giả sử hung thủ lấy bảng số phòng 102 đi rồi dán lên phòng 103, cứ làm thế cho đến khi chỉ còn một bảng số cuối cùng. Cảnh sát Bell, tôi có bằng chứng chứng minh suy đoán của mình là chính xác."

Thương Dĩ Nhu lấy di động mở một tấm ảnh ra, trong đó có một tấm cô chụp khi ở trên đu quay, trùng hợp chụp được toàn cảnh khu vực này. Từ bức ảnh có thể nhìn rõ sự phân bố của các căn nhà. Thương Dĩ Nhu lại mở tấm thứ hai, cô cố tình chọn một góc thuận lợi để chụp, khi so sánh giữa hai bức ảnh thì có thể thấy giữa căn 101 và 102 có một căn nhà, nhưng bây giờ nó đã biến mất.

"Cô chắc chắn đây hai hình ảnh này không qua chỉnh sửa?" Bell vô cùng kinh ngạc. Anh ta nhìn đi nhìn lại hai tấm ảnh, rồi chạy đến giữa sườn núi nhìn xuống, đối chiếu với ảnh chụp. Anh ta còn đi tìm bản đồ quy hoạch để xem, sau khi kiểm tra cẩn thận, anh ta cuối cùng cũng đồng tình với ý kiến của Thương Dĩ Nhu, đó là một căn nhà đã biến mất.

"Đúng là khó tin, trời ạ, sao lại như vậy? Mark tử vong còn chưa cởi bỏ nghi vấn, bây giờ lại thêm việc kỳ lạ này. Cô Thương, căn phòng đó cuối cùng đi đâu rồi? Chẳng lẽ lên trời xuống đất sao?"


Lên trời xuống đất? Thương Dĩ Nhu cũng đang tự hỏi một vấn đề này. Đúng vậy, căn phòng không thể tự nhiên biến mất, nếu nó không thể lên trời vậy thì chỉ còn một khả năng: Xuống đất!

Cô vội gọi cho Khúc Mịch, nói anh nghe suy đoán của mình. Khúc Mịch trong điện thoại liên tục dặn dò cô nhất định phải bảo đảm cách xa phạm vi nguy hiểm.

Thì ra dưới khu vực này là một cái hồ diện tích khá lớn. Vì quanh năm nó được băng tuyết bao phủ nên không thể nhìn thấy hình dáng ban đầu. Gần chân núi, ở nơi vắng vẻ gần khu trượt tuyết này thỉnh thoảng có người đến đánh cá. Bọn họ chọn một nơi để loại bỏ lớp tuyết bên trên, sau đó dùng máy khoan hoặc cưa điện khoan một lỗ rồi thả lưới đánh cá xuống, khoảng một hai giờ sau thu lưới, chắc chắn bắt được cá.

Khúc Mịch đã tìm hiểu kỹ thông tin về khu trượt tuyết nên mới dặn dò Thương Dĩ Nhu như vậy.

Thương Dĩ Nhu đương nhiên biết nguy hiểm, sau bài học lần trước, cô không dám mạo hiểm nữa. Sau khi xác định vị trí của phòng 102 thật sự, cô nhờ Bell tìm người đến dọn tuyết.

Tuyết rất dày, hơn nữa còn gần 50m2 cần được dọn dẹp. Mười người làm việc trong thời gian dài, hai chiếc xe tải chở tuyết đi mới lộ chút mặt băng bên dưới, sau đó bọn họ tiếp tục đào bới bên dưới.

Đột nhiên có người kêu lên: "Dưới băng có gì đó!"

Thương Dĩ Nhu không tới gần, chỉ đứng nhìn từ xa, Bell gấp gáp chạy tới, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.


"Mau dọn sạch đi!" Anh ta mở to hai mắt, không biết là vì kích động hay sợ hãi.

Những người khác cũng hoàn hồn, nỗ lực hơn, nửa tiếng sau, mọi người cuối cùng cũng thấy một căn nhà bị chôn bên dưới lớp băng tuyết, xuyên qua cửa sổ có thể nhìn thấy một thi thể đã đóng băng. Cô ta vẫn giữ tư thế giãy giụa, có thể nhìn ra trước khi chết cô ta sợ hãi và bất lực thế nào.

Đúng là phát hiện khiến người ta giật mình! Mọi người ở đây đều khiếp sợ, Bell vội gọi thêm người phá lớp băng, đưa thi thể ra.

Thương Dĩ Nhu đi dọc theo lớp băng đã dọn sạch, cuối cùng cũng phát hiện manh mối. Lấy ngôi nhà làm tâm, vẽ ra một hình tròn có bán kính khoảng 10m, cô phát hiện băng đọng ở bên trong và bên ngoài khác nhau, chỗ đứt gãy cáu dấu vết máy móc để lại.

Bell cũng đi tới, Thương Dĩ Nhu đề nghị anh ta cắt theo dấu vết này thì sẽ dễ hơn.

Chẳng bao lâu đã có một đội nhân viên chuyên nghiệp tới. Bọn họ dùng cưa điện cắt dọc theo quỹ đạo hình tròn. Cắt xong, chỉ dùng thêm chút sức lực, vòng tròn bên trong lập tức tách ra khỏi băng và nổi lên.

Có người mặc đồ chống rét lặn xuống, kéo thi thể lên. Một lúc sau, thi thể được kéo lên bờ. Đó chính là Lilia!

Bell thấy vậy không khỏi giơ ngón cái lên khen Thương Dĩ Nhu, đúng là thiên tài. Nếu đổi lại là anh ta, anh ta chắc chắn sẽ không bao giờ nghĩ đến kết quả này. Để trở thành cảnh sát, Bell đã xem rất nhiều phim phá án nhưng hiện thực vẫn dạy cho anh ta một bài học khó quên.


Đọc truyện chữ Full