Có lẽ là buổi chiều lăn sàng đan đủ rồi, hai người cũng chẳng thể kháng cự nổi đối với cơ thể của đối phương, sau khi thỏa mãn cũng không vội làm chuyện gì.
Nhưng cũng là hiếm thấy đối với Nhan Hoan Hoan.
Chỉ cần không trái với mục tiêu lớn, từ trước nay nàng cũng không bao giờ áp lực với nhu cầu tìm thú vui của chính mình, để duy trì vóc dáng thì ăn uống đều đặn theo chế độ chính xác nghiêm ngặt trong việc ăn uống, yêu cầu trên cơ thể mỗi lần béo thêm một chút đều phải đáng giá ngàn vàng. Ăn uống đã thế huống chi là chuyện phòng the? Bỗng dưng hứng lên thì kéo hoàng đế cùng truy hoan thôi.
Ăn no dửng mỡ là lẽ thường tình.
"Tố Nhi, ở trong cung thế nào?"
Nhan Hoan Hoan xoa má của nhi tử, không biết có phải ảo giác của nàng hay không mà luôn cảm thấy hắn gầy đi rồi.
"Nhi thần luôn ghi nhớ lời dạy bảo của mẫu phi, chưa từng lười biếng."
Triệu Tố trả lời rất đâu ra đấy. Đương nhiên gầy đi rồi, ở cùng với phụ hoàng có thể học tập không hề kiêng nể gì, hai người nói chuyện tới nói chuyện lui càng không muốn rời khỏi thư phòng, có lúc hắn dẫn Triệu Tố tới Thiên Điện cùng dùng bữa với Dung Diệu Chân. Mặc dù Dung Ngự Sử học rộng nhớ nhiều nhưng có những cách nhìn độc đáo về kiến thức tổng hợp vẫn không bằng Hoàng Thượng, sẽ thường không kiềm chế được mà nhắc tới những chủ đề không hợp với trẻ con mà cũng không thể thoát ra được, mấy lần đều phải để Hoàng Thượng mở lời hắn ta mới dừng lại.
Đối với Triệu Tố ham học, ở cùng với phụ hoàng một tháng, hắn giống như một miếng bọt biển rơi vào trong nước, cố gắng hết khả năng tiếp thu kiến thức, dù dồi dào về kiến thức nhưng cơ thể lại gầy đi, hai má vốn không có bao nhiêu thịt đã gầy tới mức lộ cả đường nét, cuối cùng mẫu thân sờ một cái đã phát hiện ra.
"Có lẽ là nỗ lực quá rồi," Nhan Hoan Hoan nhướng mày, sao có thể không hiểu đứa trẻ này được: "Phải kết hợp lao động và nghỉ ngơi, sao ta nói bao nhiêu lần rồi mà cũng không nghe?"
"Nhi thần đã làm phiền xong sự vất vả của mẫu thân rồi, mẫu phi chỉ cần sống những ngày tháng an nhàn thôi, nhi thần vất vả một chút không tính là gì."
Hắn không dám nghỉ ngơi, hắn luôn cảm thấy thời gian dành cho hắn không có nhiều.
Triệu Uyên có lẽ dọa đứa trẻ này mất dáng hình của tuổi thơ rồi.
Nhan Hoan Hoan khẽ cười: "Thôi được rồi, e rằng ta là nữ nhân an nhàn nhất thiên hạ rồi, còn muốn an nhàn hơn nữa sao? Chỉ có khi để ta chui vào quan tài thôi, con mong chờ ta chết sớm sao?"
Nàng nói chuyện không hề kiêng kỵ gì, Hoàng Thượng cũng không hài lòng lập tức che miệng nàng lại, thấp giọng nhắc nhở: "Không được phép nói lung tung."
Động tác của hắn mạnh mẽ nhưng không bịt quá chặt, nàng theo bản năng liếm một cái vào lòng bàn tay của hắn, hắn lập tức rụt tay lại: "Thần thiếp biết rồi, ừm, tóm lại là theo cái lý lẽ này, con hành hạ bản thân gầy như này, ta còn phải bận tâm lo nghĩ làm sao để con béo lên, cuối cùng không phải là làm phiền tới mẫu phi của con sao? Trước khi đọc sách thánh hiền thì học làm người như thế nào, trước khi tề gia thì phải tu thân, cho dù mỗi một quyển sách con đều đọc thuộc lòng được cũng sẽ không có tác dụng với sự chăm sóc bản thân," ngữ khí của nàng chậm rãi vừa vỗ đầu nhi tử: "Ta biết con hiểu chuyện, muốn giúp đỡ mẫu phi, nhưng sự lo lắng của ta có lẽ xuất phát từ việc con ăn không no không ngủ ngon đấy, cho nên con chỉ cần sống tốt là đã phần nào giảm nỗi lo lắng của ta rồi."
Hoàng Thượng vỗ nhẹ vào của nàng, nhắc nhở nàng đừng nói nặng lời quá. Tuy rằng như thế cũng không mở miệng bảo vệ nhi tử.
Sự nhất trí lớn nhất của hai người đối với sự nuôi dưỡng nhi tử chính là sẽ không ra mặt hòa hoãn khi một phía đang dạy dỗ con trẻ, để trẻ con cảm thấy có kẽ hở mà dựa dẫm vào, như vậy sẽ làm ảnh hưởng tới uy quyền địa vị của một phía trong lòng đứa trẻ. Nhất định phải thống nhất khi có mâu thuẫn gì thì đóng cửa lại từ từ thương lượng trong chăn.
Nhan Hoan Hoan hiểu rất rõ tính cách của Tố nhi, miễn là nắm chắc được lý do nàng làm, để nàng hài lòng, hắn đều sẽ rất nhận tiếp thu quy luật khách quan này.
"Con hiểu rồi," Triệu Tố thấp giọng đáp, cũng không có chuyện không thuận theo lời dạy dỗ: "Nghe theo mẫu phi hết ạ."
"Ở trong cung có nhớ ta hay không?"
Thấy gò má của hắn không còn bao nhiêu thịt, Nhan Hoan Hoan chuyển sang xoa vành tai đáng yêu mềm mềm nho nhỏ của hắn.
Triệu Tố liếc nhìn phụ hoàng rất không tự do đáp "vâng" một tiếng.
"Có hay không?"
Triệu Tố cắn đầu lưỡi, chậm rãi nói một từ "có". Đối với một cậu bé đã nhận thức được giới tính của mình thì việc thừa nhận nhớ mẹ ở nơi đông người có hơi khó khăn, vì để che giấu sự xấu hổ trên mặt mình hắn thay đổi sự chú ý: "Mẫu phi, sao người không hỏi phụ hoàng xem?"
Đúng là gây họa cho người khác.
Nhưng mà Triệu Trạm dù gì cũng ăn cơm nhiều hơn hắn gần 10 năm mà cũng không phải chỉ ăn gạo không, hắn thản nhiên tiếp lời tránh để Nhan Hoan Hoan hỏi lại: "Trẫm đương nhiên là nhớ nàng rồi."
"..."
Cha của con vẫn đúng là cha của con.
Trêu đùa một lát coi như là hoạt động hỗ trợ tiêu hóa, Phúc An dù gì cũng là đứa trẻ không chịu được cơn buồn ngủ nên trở về Thính Trúc Viện nghỉ ngơi.
Ôn mỹ nhân cũng đưa Triệu Tố rời đi.
Thực ra nàng ta không muốn đi.
Thế nhưng uy nghiêm của hoàng thượng rất cao, ôn hòa nhìn chằm chằm một thiếu nữ như nàng ta, mặt có dày cũng không chịu được, hắn được voi đòi tiên lúc nàng ta xin ra về còn thêm một câu: "Thời gian không còn sớm, Tố nhi còn nhỏ nên nghỉ ngơi rồi, Ôn mỹ nhân đưa hắn về đi."
"???"
Vẻ mặt tiểu thiếp và nhi tử của hắn đều sững sờ cuối cùng vẫn rời đi.
Cuối cùng cũng tiễn được người dư thừa đi rồi, Triệu Trạm thở dài một hơi đánh ánh mắt với Tùy Tỉnh, cung nhân hầu hạ đều thức thời tự giác rời đi canh giữ ở bên ngoài, toàn bộ trước điện đều trở thành một khoảng không lớn không người. Ngọn đèn dầu được thắp ở bên cạnh, không đến mức hai mắt tối om, thật ra ánh sao cũng đủ sáng rồi, dưới ánh mờ ảo là nam nhân có quyền thế nhất thiên hạ và bảo bối trong lòng của hắn.
Nhan Hoan Hoan cứ cười mà không nói gì, đám người rời đi hết mới chậm rãi mở miệng: "Hoàng Thượng, cô nam quả nữ, chẳng lẽ buổi chiều chưa thỏa mãn sao?"
"..." Triệu Trạm bật cười: "Trẫm không có ý này, chỉ là thấy nàng thích phong cảnh nơi đây nên muốn độc hưởng cùng nàng thôi."
Hắn thật sự không tồn tại suy nghĩ cợt nhã của nàng.
"Vậy Hoàng Thượng thích không?"
"Trẫm..."
Hắn hơi lưỡng lự.
Hắn không biết, Nhan Hoan Hoan cũng đã nhìn ra, đại khái là đã chịu áp lực và bạo lực lạnh trong quá trình trưởng thành, hắn khó có thể xuất hiện một chút hưởng thụ đồng cảm với người bình thường. Đúng vậy, trời sao rất đẹp, ánh trăng cũng đẹp nhưng làm hắn xúc động cảm thán thì hắn không làm được, những lời ca ngợi kia chẳng qua chỉ là phụ họa nàng thôi.
"Thiếp tới đây một tháng rồi, trước kia cũng từng tới, ở đây có phong cảnh thế nào, tháng này ngày nào thiếp cũng ngắm, có lẽ ngắm tới chán luôn rồi," Nhan Hoan Hoan ưỡn người ra sau nằm ngửa trên thảm rất không lịch sự: "Chẳng qua là muốn để Hoàng Thượng ngắm nhìn thôi."
"E rằng là trẫm để nàng thất vọng rồi, cái này đối với trẫm... chỉ là đàn gảy tai trâu thôi." Triệu Trạm chua xót khôn xiết.
Hắn tìm được cảm giác an toàn và sự phụ thuộc trên người nàng nhưng lại không hiểu, những thiếu sót đó từng không thích hợp càng ngày càng tội lỗi trước mặt nàng.
Tình cảm của con người sao lại là chuyện khó hiểu đến thế.
Chẳng quá là yêu mà thôi.
Nhan Hoan Hoan cười cười: "Thiếp không trách Hoàng Thượng đâu."
Nàng nghĩ tích cách nhi nữ của Hoàng Thượng đều giống hắn, gặp chuyện thì đầu tiên tự suy ngẫm nhưng trái lại tích cách rất tốt.
Nhưng nàng không muốn hắn chán nản thêm nữa, thế là cầm một chén rượu trên bàn lên: "Hoàng Thượng, thiếp biểu diễn cho chàng xem một trò vui nhé."
"Được."
Triệu Trạm không ngờ được nàng còn có cái này, ngạc nhiên cúi đầu nhìn về phía nàng.
Nhan Hoan Hoan giơ chén rượu lên cao, cánh tay giơ cao, cụp đầu ngón tay, chén rượu nghiêng xuống, mật rượu trong chén chảy xuống như tơ, nàng hài lòng nhắm hai mắt, cánh môi hé mở, hương vị ngọt ngào rơi xuống cổ họng, kèm theo gió lạnh hiu hiu giống như có thể xua tan được cái nóng của mùa hạ.
Uống như vậy có ý nghĩa gì?
Không có ý nghĩa gì cả.
Lúc nàng giơ tay lên cao, ống tay áo bị trọng lực kéo lên lộ ra cánh tay tuyết trắng, hương thơm mật rượu nồng đậm ngọt ngào phảng phất trong không khí, khiến hai chữ gợi cảm trở nên vô cùng sống động. Sau cùng, nàng mở mắt ra, li.ếm liế.m môi giống như đắc ý: "Một giọt cũng không chảy ra đúng không?"
Hắn nhìn tới mức mê mẩn.
"Lúc buồn chán thiếp luyện đấy, đẹp không?"
"Ừm."
"Vậy không phải được rồi à? Hoàng Thượng không thích cảnh đẹp, vậy thì thích mỹ nhân đi, ngắm thiếp là đủ rồi."
Nhan Hoan Hoan thản nhiên cười, không hề thẹn thùng khi tự xưng bản thân mình là mỹ nhân, nàng so với trời sao càng đẹp hơn ít nhất thì là đẹp nhất trong mắt Hoàng Thượng.
Hắn hiểu được, rũ mi mắt, cúi đầu đáp một tiếng được.
Vầng trăng ánh sao lờ mờ giúp gò má của hắn phủ một tầng sáng dịu dàng, hắn hoàn toàn không biết bản thân đẹp đến mức nào mà chỉ lo tán thưởng nàng, ham mê sự dịu dàng của nàng. Mà sự nhu tình trong đôi mắt của hắn lại giống như muốn trút xuống so với mật rượu càng ngây ngất hơn, ánh mắt của Nhan Hoan Hoan dao động trên khuôn mặt của hắn, cuối cùng dừng lại trên cánh môi nhạt màu của hắn.
Thật thú vị.
"Hoàng Thượng muốn thử không? Giống như ta vừa nãy, nằm xuống sau đó thiếp đổ rượu xuống," Nhan Hoan Hoan vươn mình ngồi dậy: "Nhưng mà nói như vậy, thiếp phải ngồi trên người Hoàng Thượng, mặc dù không có người nhìn thấy nhưng cũng không hợp quy củ, Hoàng Thượng phải giữ bí mật giúp thiếp đấy."
Hồ đồ.
Nhưng lời nói ra khác hoàn toàn với suy nghĩ: "Được."
Triệu Trạm nằm xuống, hoàn toàn tín nhiệm vào hành động của nàng.
Nàng cũng không rót rượu, cầm bầu rượu ngồi trên người hắn.
Đây đúng là một góc nhìn ám muội, có thể tưởng tượng tại sao nam nhân không bao giờ biết chán đối với việc chinh phục nữ nhân, từ trên cao nhìn xuống sẽ thấy rõ ràng hơn, sẽ không bỏ lỡ bất cứ một sự run rẩy, nghi ngờ hay mỏng manh nào của đối phương.
"Nào, mở miệng ra."
Hắn nghe lời nhẹ nhàng mở miệng, tưởng tượng kỹ thuật rót rượu thành thạo của nàng.
Nhưng mà đúng là hắn đã coi thường nàng rồi.
Một chút rượu rơi trên môi của hắn mới vừa làm ướt đầu lưỡi của hắn thì nàng đã di chuyển bầu rượu, chảy xuống cổ, xương quai xanh. Hắn phản ứng được muốn ngăn nàng lại nhưng nàng vừa đặt bầu rượu xuống đã vùi đầu vào gương mặt và gáy của hắn, tất cả những nơi bị mật rượu rót xuống đều là vị ngọt của nàng. Nàng thuần thục giơ tay tháo búi tóc của hắn làm mái tóc dài rối tung lên.
"Nhan Hoan! Đây là bên ngoài, trở về rồi..."
"Suỵt, nhỏ giọng một chút."
Nhan Hoan Hoan giương lên một nụ cười bí ẩn: "Bọn họ đều bị Hoàng Thượng đuổi đi rồi, không có sự phân phó của chàng không dám lại đây đâu, nhưng mà nếu như Hoàng Thượng la to quá thì cũng chưa chắc đâu, hoặc là nếu như có âm thanh kỳ quái gì đó truyền ra ngoài thì bọn họ cũng sẽ đoán được chúng ta đang làm gì thôi..."
"Nhưng mà chỉ cần Hoàng Thượng im lặng một chút thì cũng không ai biết đâu."
Âm thanh của nàng giống như có sức thuyết phục ma quỷ đến lạ, kỳ thật chỉ cần động não một chút đều sẽ nghĩ được rằng chủ yếu là nàng đang trêu đùa thôi. Áo quần không chỉnh tề, cung nhân sao lại không biết rõ chủ tử đang làm cái gì chứ? Chỉ có điều là ngay lúc này Hoàng Thượng tin rồi, hắn mím chặt môi không đồng ý mà nhìn nàng.
"Thiếp thật sự ngắm nhìn phong cảnh nơi đây tới phát chán rồi, chỉ có mỗi Hoàng Thượng là ngắm mãi không chán thôi."
Lúc hắn đang tán thưởng nàng, làm sao nàng không tham lam lưu luyến sắc đẹp của hắn được chứ?
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 160
Chương 160