DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 137

Trong khi Quý Phi nương nương và tay sai của mình đang tiến hành chút giao lưu không thể để cho người khác biết, sau khi bãi triều, Hoàng Thượng hiếm khi trực tiếp đi về hướng Đông Hoa cung. Dùng chiêu bài thăm hỏi, mỗi ngày không ngừng ban thuốc bổ cho Đông Hoa cung, nhưng lại cũng lấy cớ “công vụ bộn bề” mà rất ít khi tự mình tới thỉnh an.

Cũng không phải là sa ngã vào hoan lạc mà là do công vụ bận rộn, đó cũng là chuyện không còn cách nào khác, cộng thêm nhà mẹ của Thái Hậu cũng không hiển hách, cho nên không ai lấy chuyện này ra tố hắn trên triều.

Mà ở Đông Hoa cung, Thái Hậu biết Hoàng Thượng đang đi về phía này thì trên mặt cũng không có vẻ vui mừng, ngược lại bà ta còn mệt mỏi nằm trên giường, giống như học sinh gây chuyện ở trường, giáo viên chủ nhiệm báo cáo với phụ huynh, sẽ phải đối mặt xử lý, cảm thấy rất không cam lòng, và cả chút chột dạ, uất ức.

“Hắn tới đây làm gì? Rõ ràng là muốn tìm vận rủi của ai gia đây mà,” Vị Thái Hậu vẫn luôn tỏ sự uy phong trước mặt các hậu phi, nhưng khi nói tới Hoàng Đế thì bao nhiêu ngạo khí đều bị đâm thủng như quả bóng xì hơi, giọng nói càng ngày càng lí nhí: “Lại là vì cái loại không ra gì kia sao, bá chiếm nhi tử, sợ về sau không sinh được nữa sao? Quý giá như thế cơ à, cũng không biết sau này có phúc khí mà được sống lâu hay không!”

Lời nguyền rủa cuối cùng bé như muỗi kêu, ngay cả cung nữ đứng bên cạnh nghe cũng không rõ ràng lắm.

Không phải mỗi người đều giống như Nhan Hoan Hoan, ngồi ở vị trí cao mà vẫn tìm được sự sảng khoái trong kinh sợ, nhưng Thái Hậu khi sợ hãi thì cứ lần lữa dây dưa, muốn nói lại thôi. Lời muốn nói thì không dám nói, nhưng không chịu thừa nhận là mình không dám, thế là lí nha lí nhí, sấm to mưa nhỏ, ngoài mạnh trong yếu.

Cung nữ không dám tiếp lời Thái Hậu, lặng lẽ đứng một bên, tai thính nên nghe thấy hết, nhưng nghe xong thì thôi, coi như không biết. Biết nhiều quá đôi khi cũng không tốt, cứ cho nó ra khỏi tai đi, theo bản năng không muốn rước hoạ vào thân.

Hoàng Thượng vừa đến, lời oán trách của Thái Hậu nhỏ tới mức chỉ còn đôi môi mấp máy, không biết có phải đang thật sự nói chuyện hay không.

“Nhi thần tham kiến mẫu hậu.”

Triệu Trạm tiến vào hành lễ, đàng hoàng chờ được miễn lễ. Thái Hậu tuy đầy một bụng không vui nhưng cũng không dám để Hoàng Thượng hành lễ quá lâu, mệt mỏi gọi dậy, không ban cho ngồi, nghĩ bụng rằng hắn sẽ tự mình ngồi xuống. Ai dám tiếp đãi hắn không chu đáo cơ chứ? Triệu Trạm đứng thẳng dậy nhưng không tìm chỗ ngồi xuống, câu đầu tiên đã hỏi: “Phượng thể của mẫu hậu có mạnh khoẻ không?”

“Cũng được, hậu phi yên tĩnh, ai gia không phải nổi nóng cho nên cũng bớt phần ốm đau.”

Chuyện thăm hỏi của hoàng gia có không ít quy củ. Theo lý mà nói, hai người là mẹ con ruột thịt thì không nên hờ hững như vậy. Khi tiên đế bắt đầu khen ngợi hắn, Thái Hậu đã dùng hết cách để kéo gần khoảng cách mẹ con, chỉ là mãi vẫn không hiệu quả. “Lễ vật” đưa tới vương phủ trong mắt Triệu Trạm chỉ là mẫu phi đưa tới, giữ cũng thật phiền phức. Tặng cái gì không tặng, lại tặng hai người người sống sờ sờ!

Theo từng câu quan tâm của Hoàng Thượng, hắn vẫn chưa tìm chỗ ngồi xuống, hành động này trong mắt Thái Hậu làm bà ta cảm thấy thỏa mãn.

Có lẽ thằng bé này sợ là muốn tới xin lỗi mình, cảm thấy bản thân có phần mắc nợ, cho nên khi mình chưa ban ngồi thì hắn vẫn đứng, cũng coi như có lòng rồi! Sắc mặt Thái Hậu dần bớt giận: “Hoàng Thượng à, đừng cứ đứng nói chuyện mãi, ngồi xuống đi. Liên Xuân, Hoàng Thượng tới mà sao vẫn chưa mang nệm êm ra đây? Đều do ai gia lớn tuổi, đầu óc không minh mẫn nữa, cứ quên đông quên tây.”

Nói là lớn tuổi, nhưng từ khi còn trẻ Thái Hậu đã được gả đi rồi, bây giờ cũng chỉ hơn bốn mươi tuổi, chưa từng chịu khổ sở bao giờ, chỉ mới sinh hai đứa con, nhưng so với bạn cùng lứa tuổi thì già dặn hơn nhiều, nhưng dù sao vẫn chưa phải là già cả tới mức đầu óc chậm chạp.

Triệu Trạm lơ đễnh, cũng không từ chối, sau khi ngồi xuống thì nhấp một ngụm trà nóng.

Hắn biết từ trước tới nay mẫu hậu vẫn không hiểu mình.

Quả thực, hoàng đế tôn quý, hắn muốn ngồi xuống thì không cần người khác “ban cho”, cho dù là mẫu hậu quan hệ lạnh nhạt thì cũng vậy. Nhưng hắn trọng quy củ, đặc biệt là nghiêm khắc với bản thân, sẽ không vì chút hưởng thụ thân thể mà phạm vào quy củ dù không quan trọng.

Ánh mắt đảo qua gương mặt Thái Hậu, hắn rũ mắt, không hề dùng những câu quan tâm dối trá để hâm nóng bầu không khí mà nói thẳng luôn: “Hôm qua Thái Hậu đã phạt cung nữ của Nhan Quý Phi sao?”

...

Sự thực đã chứng minh, Triệu Trạm tuy rất vất vả mới học được cách nói chuyện với phụ nữ, nhưng trên phương diện này, hắn vẫn không có nhiều kinh nghiệm thực tế, thường ngày toàn dựa vào nỗ lực phối hợp với Nhan Hoan Hoan cả. Một lời này vừa thốt ra, ý cười bên môi Thái Hậu ngưng lại, bà ta chậm rãi nói: “Hoàng Thượng khó có được một chuyến tới Đông Hoa cung, mà lại vì Nhan Quý Phi hay sao?”

Mỗi một chữ đều như cắn chặt răng mà thốt ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống.

Triệu Trạm không thể nhìn nổi người khác nói về Hoan Hoan bằng thái độ này. Chỉ là theo như quy củ mà nói, mẹ chồng không thích một cô con dâu quả thật không có chỗ nào sai quy định cả. Hắn nghĩ theo lý lẽ như vậy, không tự chủ mà xụ mặt xuống, ngay cả thái độ vốn cung kính trước kia cũng tan biến đi đâu mất.

“Thái Hậu thân phận tôn quý, hà cớ gì phải tính toán với một phi tần.”

“Hoàng Thượng không thể nói như vậy được. Ai gia có nghe, đường đường là Thánh mẫu Hoàng Thái Hậu của Đại Tấn thì cũng tính toán với một phi tần đó thôi.”

Thái Hậu cười nhạt, nói thẳng sự thật ra.

Ngữ khí của bà ta có vẻ hung hãn, Triệu Trạm cũng không tức giận, chỉ bình tĩnh nhìn bà ta, cân nhắc câu từ.

Thái Hậu bị nhìn tới nỗi kinh sợ. Bà ta là một người dễ bị kích động, ngày thường cãi vã với cung phi, lời nào cũng dám nói. Bầu không khí yên tĩnh lại, một đầu đang nóng máu cũng dần giảm nhiệt, giống như bãi đá lởm chởm lộ ra sau khi thuỷ triều rút, khiến cho bà ta tỉnh táo lại. Môi bà ta run rẩy thật sự không muốn chịu thua.

Người trong nước vốn coi trọng thể diện đã có từ nghìn năm, thâm nhập vào sâu trong máu thịt, trở thành bản năng.

Người đàn ông trước mắt ngoại trừ thân phận đế vương ra còn là con trai của bà ta, là cục thịt rơi xuống từ người bà ta. Một chữ “hiếu” như thể chống lưng cho bà ta, dạy bà ta không được xuống nước, không biết làm sao để buông bỏ khí phách, trừ khi hắn tỏ thái độ khiêm nhường trước.

Cứ đợi rồi đợi.

“Thái Hậu nghĩ không sai,” Triệu Trạm khẽ thở dài dường như không biết phải thế nào, hắn không muốn nhiều lời: “Ý trẫm muốn nói là, Thái Hậu không nên tính toán với một phi tử.”

“Một phi tử sao? E là chỉ có một mình Nhan Quý Phi mới có thể làm cho Hoàng Thượng để ý như vậy.”

Triệu Trạm gật đầu: “Quả thật chỉ có nàng như vậy mà thôi.”

Hắn tự giác làm sáng tỏ điểm mấu chốt này với thái độ vô cùng thành khẩn thẳng thắn. Tới đây là để thảo luận chứ không phải để cãi cọ: “Thái Hậu có thể biết điều này thì tốt rồi, trẫm không phải uổng công nói vòng vo. Quý phi bị trẫm nuông chiều hết mực cho nên còn nhiều chỗ kiêu căng tuỳ hứng, e rằng Thái Hậu phải bao dung nhiều hơn, đừng so đo với nàng ấy.”

Bảo bối mà trẫm cưng chiều, không thể bị người khác ức hiếp.

“Đến một phi tử mà cũng không làm gì được, sao ai gia có thể tiếp tục đảm đương chức vị Thái Hậu này đây?”

Thái Hậu nghe vậy thì vô cùng khó chịu.

Nghe vậy, Triệu Trạm thể hiện thần sắc suy tư, hắn nhíu mày: “Nếu như người không muốn làm tiếp, thì Hoàng Thái Hậu hẳn là cam tâm tình nguyện làm thay.”

...

Lời này vừa thốt ra, Thái Hậu lập tức bùng lên lửa giận.

“Ai làm Thái Hậu, trẫm phải gọi ai là mẫu hậu, trẫm cũng không để bụng,”

Nhi tử mà Phùng Thái Hậu quan trọng hơn cả mạng sống còn đang nằm trong tay hắn, nói không chừng còn có thể bắt thóp.

Thái Hậu sửng sốt, trái tim lạnh như băng: “Thế mà ngươi chịu gọi nàng ta là mẫu hậu, coi nàng ta như mẫu hậu mà kính cẩn hay sao?”

“Có gì mà không thể chứ? Trước đây Phùng Thái Hậu đối xử với trẫm không tệ, hơn nữa người từng là tôn sư của Hoàng Hậu, cả đời tận lực vì trách nhiệm thống lĩnh hậu cung, xứng đáng có được sự tôn trọng của trẫm.”

“Hoàng Thượng vì sao lại đưa người đi lễ Phật?”

“Hậu cung không cần tới hai Thái Hậu.”

Căn cứ vào một lòng muốn nói chuyện cho rõ ràng, Triệu Trạm có thể thẳng thắn bày tỏ suy nghĩ của mình, “biết thì thưa thốt”. Thái Hậu dễ dàng hỏi được ý nghĩ thật lòng của hắn, càng chân thực càng khiến cho bà ta sợ hãi. Bà ta vốn tưởng rằng Hoàng Thượng không có hảo cảm với Thái Tử trước, thậm chí còn ghi hận trong lòng cho nên khi vừa lên ngôn đã dùng thủ đoạn độc ác để giam lỏng hai người. Bây giờ xem ra, địa vị của bà ta ở trong lòng hắn chỉ tương đăng với một người phụ nữ không mang nặng đẻ đau hắn hay sao?

Triệu Trạm nói tiếp: “Nếu nói về hận cũ thì ít nhiều cũng có, bà ấy không nên giúp người xấu làm việc ác, lừa gạt giam lỏng quý phi, để nàng ấy khi mang thai Tố Nhi phải chịu nhiều khổ cực.”

Nhưng nếu đối tượng thỉnh an mỗi ngày đổi thành Phùng Thái Hậu thì những buổi hội họp sẽ yên bình hơn nhiều.

Dù sao cũng không có tầng quan hệ mẹ con, chỉ an phận làm một vật tượng trưng, dễ đối phó hơn Thánh mẫu Hoàng Thái Hậu nhiều. Hơn nữa hai người cũng không phải ruột thịt, cho dù hắn có không tới thỉnh an, thì trên triều cũng không bị chỉ trích.

Nghĩ như vậy, quả thực cũng rất ổn.

“... Ai gia hiểu rồi, về sau sẽ không gây phiền phức với Nhan Quý Phi nữa, nhưng với những người khác, thì Hoàng Thượng vẫn nên cho ai gia ba phần thể diện.”

Hả?

Sao mẫu hậu đột nhiên dễ nói chuyện quá vậy?

Triệu Trạm không hề ý thức được việc mình vừa tung ra một quả bom nổ chậm, phóng khoáng nói: “Những người khác thì đương nhiên Thái Hậu nên dạy dỗ, nhưng Quý phi thì nên thiện tâm bao che khuyết điểm,” Trong đầu hắn thoáng hiện lên gương mặt nhỏ nhắn vừa khóc thút thít một trận rồi lại bắt đầu nói lung tung của Nhan Hoan, phun ra một câu học từ chỗ nàng ra: “Đánh chó phải ngó mặt chủ, Thái Hậu nên nhường nhịn nhiều hơn.”

Hắn nói thẳng thắn nhưng vào trong tai của Thái Hậu lại tương đương với uy hiếp.

“Nếu đã là ý của Hoàng Thượng, sao ai gia dám không theo cơ chứ?”

Thái Hậu cúi đầu, rũ mắt, khoé môi nhếch lên. Bà ta tuân thủ nghiêm ngặt theo thẩm mỹ của thời đại này, gương mặt được bôi trát trắng tinh, đôi môi đỏ mọng, nụ cười lúc này tràn đầy vẻ châm chọc và oán hận, giống như rạch ra một vết thương trên mặt nạ: “Ai gia chỉ là không ngờ tới, đường đường là Thái Hậu mà cũng bị bắt nạt vô cớ thế này thôi.”

Thấy bà ta khổ sở, Triệu Trạm tìm tòi hết những câu an ủi trong đầu, cuối cùng phun ra một câu còn không bằng không nói: “Ngẫm lại lúc còn bé, trẫm cũng không ít lần bị hoàng huynh, tam đệ và cả mẫu hậu bắt nạt. Ngay cả trẫm cũng không phải ngoại lệ, Thái Hậu đã cảm thấy dễ chịu hơn chút nào chưa?”

...

Từ những lời này, hoàn toàn có thể thấy được trình độ an ủi người khác của Hoàng Đế cao siêu tới mức nào.

Thái Hậu hít một ngụm khí lạnh, hơi híp mắt, nhận định đây là tối hậu thư mà nhi tử gửi cho bà ta.

Bà ta nhỏ giọng hỏi: “Ai gia muốn biết một việc.”

“Thái Hậu cứ nói.”

“Nhan quý phi tốt ở chỗ nào, mà khiến cho Hoàng Thượng đối xử đặc biệt như vậy?”

Nói đến Nhan Hoan Hoan, gương mặt lạnh băng của Triệu Trạm ôn hoà lại trong chớp mắt, có thần sắc của người sống: “Trẫm cảm thấy điểm nào của Quý phi cũng tốt.”

Được, còn cái gì để nói nữa.

“Ai gia đã biết,”

Thái Hậu uể oải lui về phía sau, nằm xuống: “Nhưng mà, Hoàng hậu có biết không? Nếu như Quý phi và Hoàng Hậu xảy ra tranh chấp, Hoàng Thượng cũng sẽ thiên vị nàng ta sao?”

“Hoàng Hậu không phải người thích gây chuyện.”

Triệu Trạm rất tín nhiệm Từ Hoàng Hậu, bởi vì nàng ta là một người biết lý lẽ.

“Ngược lại là ai gia lại thích gây chuyện!” Thái Hậu cười bực tức, phất tay: “Ai gia đã hiểu ý của Hoàng Thượng rồi. Ai gia đã mệt mỏi, mời Hoàng Thượng trở về đi.”

“Nếu Thái Hậu mệt rồi, trẫm sẽ không làm phiền ở đây nữa,”

Triệu Trạm đứng dậy, thản nhiên đón nhận ánh mắt chán ghét không thành lời của Thái Hậu, trái lại, hắn đã sớm quen với sự lạnh lùng như vậy rồi: “Được rồi, trẫm muốn đưa một cung nữ của Thái Hậu đi...” Hắn tuỳ ý chỉ điểm: “Người này.”

Liên Xuân bị chọn trúng sửng sốt, vội vã quỳ xuống: “Nô tỳ biết sợ rồi ạ.”

Thái Hậu liếc mắt, thầm nghĩ không ổn rồi. Dù bà ta không hay thân cận với cung nữ, nhưng dẫu gì cũng là Đại cung nữ hầu hạ bà ta xuất hiện trước mặt mọi người mà lại vô cùng kinh hãi trước sự uy hiếp của Hoàng Thượng. Lời chất vấn dừng lại trên đầu lưỡi thật lâu, cuối cùng bị nuốt xuống cùng với cơn tức, chính thức tích tụ thành một bụng lửa giận. Thái Hậu quay đầu đi, cam chịu để Hoàng Thượng đưa người đi.

“Nhi thần xin cáo lui.”

Một tiếng “nhi thần” vào trong tai mẫu hậu trở nên châm chọc không gì sánh được.

Liên Xuân bị chủ tử vứt bỏ đi theo sau Hoàng Thượng, hắn cũng không có ý định nghĩ tới bước chân của nàng ta, đi cực kỳ nhanh, chân dài bước mà đám người hầu sau lưng phải chạy bước nhỏ mới theo được tốc độ của hắn. Thấp thỏm trong lòng, bên người Hoàng Thượng đâu có thiếu kẻ hầu người hạ, nhưng Hoàng Thượng lại chọn nàng ta trước mặt Thái Hậu, chẳng lẽ là xem trọng nàng ta rồi sao?

Nghĩ tới đây, gương mặt không khỏi ửng lên.

Lúc này, Nhan Hoan Hoan đuổi Ôn tài nhân lưu luyến không rời đi, đang định ngủ trên giường nhỏ một hồi, bên ngoài truyền tới tiếng hô Hoàng Thượng bãi giá Trường Nhạc cung, đành phải xuống giường thay một bộ xiêm y thay thế combo phối hợp áo xanh giày đỏ cuồng dã trước đó, không làm cay mắt rồng của Hoàng Thượng là được rồi.

Khi đi ra ngoài nghênh đón, nàng còn chưa kịp hành lễ, khoé môi cong đến giữa chừng đã ngã vào một vòng ôm nóng rực rồi.

...???

Hoàng Thượng, người trở nên nhiệt tình như thế từ khi nào vậy?

“Để cho trẫm ôm một lát.”

“Được,” Nhan Hoan Hoan không rõ ý đồ, nhưng cũng không từ chối tình yêu của hắn: “Hoàng Thượng, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?”

Cằm nàng đặt trên vai Triệu Trạm, ánh mắt nàng rơi xuống một cung nữ đang thấp thỏm lo lắng đứng bên cạnh.

Triệu Trạm không có cách nói gì mà “khử trùng tiêu độc”, chỉ là sau khi nhìn thấy người mình chán ghét, theo bản năng muốn nhìn Nhan Hoan Hoan nhiều hơn một chút. Vừa thấy nàng, tâm trạng sẽ cải thiện hơn, dạ dày vừa kháng nghị cũng yên ổn theo, con thuyền phiêu bạt tứ hải tìm được một nơi để tránh gió tránh mưa. Hắn quyến luyến mà hít thật sâu hương thơm ở cần cổ nàng, đè nén d.ục vọng muốn hôn nàng. Kỳ thực có hôn thật thì cũng không hạ nhân nào dám nói hắn, nhưng với hắn mà nói, ôm một cái trước mặt mọi người đã là rất không hợp lễ rồi, sao có thể hôn nàng trước mặt người khác cơ chứ? Không muốn làm hỏng danh tiếng của nàng, vậy là hắn lại khắc chế bản thân mình.

“Không có gì cả, chỉ là trẫm muốn gặp nàng thôi.”

Nhan Hoan Hoan cong môi, chủ động chạm nhẹ một cái lên cổ của hắn: “Tần thiếp cũng rất muốn gặp Hoàng Thượng.”

“...” Triệu Trạm cả kinh, lập tức đứng thẳng lại, ném một ánh nhìn không đồng tình về phía nàng, kín đáo dạy dỗ: “Chờ quay vào phòng trong rồi nói.”

Thế này còn xấu hổ hơn nữa.

Cách nghĩ của hai người dù có quăng tám cây sào cũng không tới, nhưng lại đạt chung một nhận thức cuối cùng.

“Hoàng Thượng, người đề cử một cung nữ tới hầu hạ sao?”

Nhan Hoan Hoan liếc mắt nhìn tiểu cô nương sau lưng hắn, mặc trang phục cung nữ. Nàng chưa từng thấy nàng ta bên cạnh Triệu Trạm, nhưng không hiểu sao lại thấy quen mắt, rốt cuộc đã gặp ở đâu nhỉ?

“Lần trước nàng nói không thể để cung nữ của mình bị đánh oan mà, nàng ta chính là Đại cung nữ bên người Thái Hậu, bây giờ mặc cho nàng xử trí,”

Triệu Trạm suy tư, thêm một câu nhắc nhở: “Tuy trẫm không keo kiệt một cung nữ, bên người Thái Hậu cũng không thiếu người hầu hạ, nhưng nếu xảy ra án mạng thì cũng không hay lắm, nàng cân nhắc mà làm, nguôi giận là được.”

Cuối cùng Liên Xuân đã biết được vì sao mình bị điểm mặt, vẻ mặt mờ mịt.

Đọc truyện chữ Full