Trên đường bãi giá đến Trường Nhạc Cung, Triệu Trạm cảm thấy rất khổ não.
So sánh với hai huynh đệ từ nhỏ đã dư thủ dư cầu* đối với cả thiên hạ mới có thể không quên tâm nguyện thuở ban đầu của mình, hắn trở nên thành thục rất sớm, mà thành thục, cũng đồng nghĩa với việc tiếp thu quy củ, có thể thuận theo ý mình, nguyện ý nhượng bộ vì đại cục - vì vậy tiên đế luôn chê hắn thiếu đi sự tùy hứng mà đế vương nên có, Thái Tử trước đó lại tràn ngập sự tùy hứng, vô cùng cực đoan, có thể thấy được việc chỉ biết sinh mà không biết nuôi.
(*: cần ta cứ lấy; ta lấy cái ta cần.)
Nói tóm lại, Triệu Trạm sẽ không phóng hỏa diễn chư hầu*, càng sẽ không ảo tưởng những thứ không mang tính thực tại.
(*: Mình đã giải thích ở chương trước, các bạn có thể vào link này để tìm hiểu thêm: )
Hắn sẽ làm đến nơi đến chốn, muốn tìm kiếm một nơi bình thường yên phận làm người, hắn trân trọng từng phút giây tốt đẹp khi thượng triều.
Cho nên Nhan Quý Phi gây ra loại chuyện này ở Đông Hoa cung, việc đầu tiên hắn làm vốn không phải chạy đến trước mặt Thái Hậu, chất vấn bà vì sao muốn khi dễ Hoan Hoan, mắng bà một trận. Hắn muốn từ đó tìm ra điểm cân bằng, chứ không phải là thiên vị một bên.
Điểm này, Nhan Hoan Hoan cũng rất rõ ràng, thứ Hoàng Thượng tôn trọng chính là cái thân phận “Thái Hậu” này.
Bởi vì oán niệm cũ mà tra tấn khắc nghiệt một người không phải là tác phong của Hoàng Thượng, đây cũng là nguyên nhân nàng lựa chọn quay trở về bên người Triệu Trạm - không phải tiết mục vào tám giờ tối “phát hiện người nàng yêu chính là hắn” gì đó, mà là ở bên cạnh hắn rất an toàn, cho dù một ngày nào đó thất sủng, chỉ cần tuân thủ quy củ làm người, cũng có thể có được sự tôn trọng và bảo đảm an toàn tối thiểu, khiến người khác yên tâm.
Có thể nói, cho dù Thái Hậu đã từng khắt khe với hắn như vậy, để lại trong lòng hắn bóng ma không thể xóa nhòa, chỉ cần Thái Hậu không gây chuyện, quy củ yên phận hưởng thụ vinh hoa phú quý, Triệu Trạm sẽ vẫn luôn tôn trọng bà, cung cấp đầy đủ cẩm y ngọc thực, cho đến khi bà nằm xuống lòng đất.
“Trẫm thật sự không muốn đến Đông Hoa cung,” Triệu Trạm khẽ thở dài: “Thái Hậu rất phiền.”
Tùy Tỉnh không dám tiếp lời.
“Lời của trẫm mà cũng dám xem như không nghe thấy sao?”
“Nô tỳ không dám, dựa vào sự chứng kiến của nô tỳ, Hoàng Thượng người là cửu ngũ chí tôn, nếu không muốn đi, vậy thì không đi là được, chẳng lẽ trên đời này còn có người có thể bức bách Hoàng Thượng làm chuyện người không muốn làm sao?”
Có, đương nhiên là có.
Một người sống quá quy củ, rất dễ bức chết chính mình.
Mà hắn lại ở bên cạnh loại người không có lý tưởng không tích cực lại thích gây chuyện như Nhan Hoan Hoan, thực hiển nhiên, không phải hắn tự bức mình đến chết, mà là bị chuyện nàng gây ra bức đến chết.
Triệu Trạm tựa đầu vào bên cửa sổ, cơn gió mát lạnh thổi phớt qua trên mặt, chuyện phiền lòng lại phất lên như sức sống ngoan cường của cỏ dại, căn bản xử lý không xong.
Chuyện đáng giá duy nhất, cũng chỉ còn lại việc có thể nhìn thấy Nhan Hoan.
Hắn thở ngắn than dài trên bộ liễn, lúc đến Trường Nhạc Cung, hiếm khi hắn xụ mặt xuống, muốn ra sức giáo huấn ái phi một phen. Thái Hậu đương nhiên là khó ở chung, nhưng cũng không nên công khai khiêu khích như vậy, có gì bất mãn đợi hắn hạ triều hồi cung rồi nói nhỏ với hắn, hắn chắc chắn sẽ giúp nàng đòi lại công đạo, hà tất phải làm đến mức ai cũng không nhìn mặt nhau được? Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng nàng sẽ mang danh bất hiếu, không dưng bị người khác đàm tiếu sau lưng.
Tùy Tỉnh âm thầm liếc nhìn sắc mặt không ngờ của chủ tử nhà mình, nghĩ thầm Nhan Quý Phi cho dù có được sủng ái hơn nữa, lúc này chỉ sợ cũng phải bị liên lụy.
Khuôn mặt Triệu Trạm tuy đẹp trai phong lưu, nhưng vốn là người không dễ ở chung, lúc nghiêm mặt cũng rất có thể hù dọa người khác, trừ tiếng thông truyền thánh giá ra, các cung tì còn lại đều sợ tới mức run bần bật, ngoan ngoãn tuân theo. Lần này bãi giá Trường Nhạc Cung, hắn vốn không cố tình giấu giếm, tiếng thông truyền vừa phát ra, Nhan Hoan Hoan còn chưa đi ra ngoài nghênh giá cũng đã biết Hoàng Thượng đang đi về phía bên này, hơn nữa sắc mặt còn rất lạnh.
Đàn Văn gấp đến độ xoay mòng mòng, bày ra khuôn mặt bánh bao hồng hồng sốt ruột thay chủ tử: “Đáng lẽ nương nương không nên cứng với Thái Hậu, dù gì cũng là mẹ ruột của Hoàng Thượng, không phải quan hệ tầm thường, cho dù Hoàng Thượng sủng nương nương, nương nương cũng không nên cậy sủng mà kiêu, bây giờ lại có rất nhiều cung phi xinh đẹp đang chờ như vậy, nương nương lại khiến Hoàng Thượng thất vọng ở thời điểm mấu chốt này ….thật sự là…nương nương có đang nghe nô tỳ nói không?”
Vừa nhìn, liền thấy chủ tử đang kiên nhẫn lột vỏ nho, thản nhiên thong dong như hồn nhiên không biết vì sao tâm tình hoàng đế lại không tốt.
“Nương nương!”
“Ấy,” Nhan Hoan Hoan quay đầu nhìn nàng ấy, kinh ngạc nói: “Ha ha ha, thất lễ rồi, em mà không nói lời nào, ta cũng thật sự tưởng rằng là cái mông khỉ nào đó đang lắc lư với bổn cung.”
Đàn Văn tức đến biến dạng.
“Được rồi, không chọc em nữa, sợ cái gì chứ? Không nên cãi cũng đã cãi rồi, Hoàng Thượng muốn ta làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng đó.”
[Chúc mừng ký chủ kích hoạt gói biểu cảm “ta có thể làm gì được, ta cũng rất tuyệt vọng đó”, sau khi ký chủ sử dụng gói biểu cảm này, mục tiêu nhân vật sẽ rơi vào trong triệu chứng trầm cảm ở hai mươi tư giờ tiếp theo. Tuyệt vọng quá! Ta quá tuyệt vọng với quốc gia này! Nhưng tự sát là việc không thể, di cư lại không có tư cách, chỉ có thể cào bàn phím phát tiết một chút.]
……
“Hệ thống, ngươi rất có tư tưởng quốc gia nhỉ?”
[Nơi sinh của ta vốn là đế quốc quân chủ lập hiến.]
Xem nhẹ sự ngây thơ của hệ thống, Nhan Hoan Hoan một bên đứng lên đi ra nghênh đón Hoàng Thượng, một bên cân nhắc tác dụng của kỹ năng, khả năng có vẻ lớn, cách đơn giản thô bạo nhất chính là dùng để bức chết người khác, chỉ cần đẩy mọi chuyện đến bước đường cùng, sau đó sử dụng kỹ năng này, một người nghĩ quẩn trong lòng rồi tự sát, có thể nói sẽ thắng dễ như trở bàn tay.
Hai mắt vừa chuyển, giấu đi âm u lờ mờ nơi đáy mắt. Giết người dù gì cũng không phải là kế sách an toàn, không đến mức vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không suy xét sử dụng.
Vì đạo đức mà do dự rồi khiến bản thân gặp phải nguy hại là ngu xuẩn, nhưng sát hại tính mạng của đồng loại, trước sau gì cũng sẽ phản tác dụng ở mặt trạng thái tinh thần, cho dù nàng có bình tĩnh ích kỷ như thế nào cũng không phải là người vũ phu hay đế vương coi mạng người như cỏ rác.
Khóe môi tự giễu giương lên, trào phúng mình miên man suy nghĩ, sau đó lại thu liễm đi sự cợt nhả đó, nghiêm túc đối mặt với khảo nghiệm trước mắt.
Nhan Hoan Hoan bước ra, nghênh đón nàng là một màu vàng sáng rực rỡ, sau lưng là một hàng thái giám, hắn ngước mắt nhìn lại đây, ánh mắt tựa như mang điện, không còn ôn nhu như ngày xưa, tuy không đến nỗi trợn mắt mà nhìn, nhưng người tới là thân phận tôn quý gì chứ? Chỉ cần không cho sắc mặt tốt là đã có thể khiến người khác lo sợ không yên, bắt đầu suy ngẫm lại bản thân.
Nhưng người khác sợ, Nhan Hoan Hoan lại không sợ.
Trước không nói hai người có tình cũ, chỉ là dáng vẻ khí thế vạn quân này của Hoàng Thượng, khiến cho tảng đá lớn trong lòng nàng rơi xuống hơn phân nửa.
Nếu như Triệu Trạm không lo lắng cho nàng, thật sự thất vọng với nàng, căn bản sẽ không gấp như vậy. Phóng mắt nhìn người ở cả hậu cung này, người có thời gian ở chung với hắn nhiều nhất cũng chỉ có nàng, đôi khi triệu nàng đến thư phòng hầu hạ, ngoại thần cầu kiến, cách tấm bình phong cũng không để nàng tránh đi, nàng ít nhiều cũng nắm rõ dáng vẻ khi hắn thực sự tức giận.
Cũng là lạnh mặt, nếu hắn không nhanh không chậm mà tới, nàng ngược lại mới hoảng hốt.
Lúc này, Triệu Trạm quyết tâm muốn hù dọa ái phi một chút bày ra khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng đến gắt gao, ngay cả Tùy Tỉnh hầu hạ hắn trong một khoảng thời gian khá dài cũng cho rằng lúc này thánh thượng sẽ không nhẹ nhàng bỏ qua.
“Tần thiếp tham kiến Hoàng Thượng.”
Nhan Quý phi nhẹ nhàng quỳ xuống.
“Nhan Quý Phi….” Hắn giương giọng, tính toán nếu có lời muốn dạy dỗ cũng phải đóng cửa lại mà nói - hắn muốn Nhan Hoan an phận chút, chứ không phải muốn để người khác chê cười nàng. Chỉ là vừa mới gọi tên nàng, nàng theo tiếng ngẩng đầu nhìn lại, đôi mắt lấp lánh như ánh sao đã chứa đầy nước mắt.
“Ái phi….”
Ngữ khí đã mềm hẳn đi.
Câu “ái phi” thứ hai vừa nói ra, nước mắt trong hốc mắt nàng liền rơi lã chã, vừa vặn đúng lúc, kỹ xảo chỉ rơi nước mắt không rơi nước mũi này, e là phi tần cả hậu cung này không ai theo kịp.
Lúc này, cho dù Triệu Trạm có vô vàn lý lẽ muốn giảng giải cũng không cách nào nói được nữa.
Nhan Hoan Hoan không cầu tình, không kêu oan, mãnh liệt rơi lệ lại im lặng không lên tiếng.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, giây lát sau, Triệu Trạm thở dài một tiếng, cúi người đích thân nâng nàng dậy ôm vào trong lòng, ở trước mặt một đám cung tì cúi đầu trầm mê nhìn mặt đất, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc nữa, không phải để ý sĩ diện nhất sao? Vì tranh cái thể diện này, ngay cả Thái Hậu cũng bị nàng chọc tức, sao bây giờ lại không để ý khóc nhè mất mặt trước mặt hạ nhân thế.”
Nếu không phải biết hắn không có ác ý, nàng cũng tưởng là hắn đến để khiêu khích nàng.
“Rõ ràng là tần thiếp bị bà ấy chọc tức!” Nhan Hoan Hoan thuận thế chôn mặt vào trong lòng hắn, mặt dày vô sỉ vừa ăn cướp vừa la làng: “Những lời nói miệng nam mô bụng bồ dao găm kia, chẳng qua là nói cho ta nghe, vấy bẩn ta, ta chẳng qua chỉ giảng vài câu đạo lý, bà ấy liền muốn động thủ đánh người, khiến mặt Đàn Văn bị đánh đến sưng lên, ta và Đàn Văn tình như tỷ muội…”
“Chỉ là một cung nữ, sao có thể xem là tỷ muội của nàng? Việc này là Thái Hậu không đúng, nhưng loại lời này cũng chớ có nói nữa.”
Bất giác, Triệu Trạm đã xác định chuyện này là lỗi của Thái Hậu.
Nhan Hoan Hoan đối với vị trí của Đàn Văn cũng không có ý kiến gì, thuận thế thêm dầu vào lửa: “Đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, Đàn Văn là cung nữ được việc nhất của ta, đánh nàng chính là đánh vào thể diện của ta, mặt ta bị đánh đến sưng lên, Hoàng Thượng còn hung dữ với ta!”
……
“Trẫm, hung dữ với nàng lúc nào?”
Triệu Trạm dở khóc dở cười, bị nàng vừa khóc vừa làm nũng la lối một hồi, thái độ đã sớm chịu thua, lúc này ngữ khí nói chuyện bỗng chốc mang theo ba phần nhận lỗi xin tha. Cái khác thì Nhan Hoan Hoan không giỏi, nhưng công lực gió chiều nào theo chiều này lại là đệ nhất, cái gọi là địch lui ta tiến, thấy thái độ của hắn trở nên mềm mỏng, lập tức được nước lấn tới: “Hôm nay Hoàng Thượng đến Trường Nhạc Cung, nhìn thấy ta cũng lạnh mặt, giống như đang thượng triều, chẳng lẽ ngay cả một nụ cười của Hoàng Thượng ta cũng không xứng có sao? Hoàng Thượng rõ ràng muốn giúp người khác khi dễ ta, uổng công ta còn đau lòng Hoàng Thượng, hu hu hu, tần thiếp thật khổ..…”
Lúc trở nên tủi thân, còn nhớ tự xưng bản thân mình là tần thiếp.
Tùy Tỉnh ở bên cạnh đã xem đủ, trong lòng gấp đến độ dậm chân - Hoàng Thượng, cốt khí của người đâu cả rồi? Không phải nói muốn giáo dục Nhan Quý Phi một chút sao?
“Ngoan, đi vào rồi nói, đường đường là Quý Phi lại ở trước mặt hạ nhân khóc thành như vậy, còn ra thể thống gì?”
“Đường đường là đại cung nữ của Quý Phi lại bị người ta bạt tai mười cái, tần thiếp đã sớm không còn thể diện để nói nữa, chẳng lẽ Hoàng Thượng muốn đóng cửa lại ra sức đánh tần thiếp một trận, hu hu hu hu..…”
……
Triệu Trạm hết đường chối cãi, thái độ đã mềm lại mềm hơn, cuối cùng chỉ còn lại sự dịu dàng như đang dỗ trẻ con, làm gì còn có lạnh lùng nghiêm túc như lúc mới tới: “Là trẫm sai, sao trẫm nỡ đánh nàng được?”
“Nhưng Hoàng Thượng nỡ để cho người khác đánh ta!”
“Sao có thể, phóng mắt nhìn cả hậu cung này, ai dám đánh nàng.”
Nhan Quý Phi khóc thút thít, dựa theo giả thiết trước đó thuận miệng nói: “Không đánh ta, bọn họ đánh chó của ta.”
Đàn Văn:..…
“Được được được, chó của nàng cũng không đánh.”
“….Thật sao?”
“Trẫm miệng vàng lời ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh.”
“Vậy đi vào rồi nói.”
Thấy Nhan Hoan nhượng bộ, Triệu Trạm lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, hồn nhiên quên mất ý định ban đầu khi đến đây.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Gói Biểu Cảm Cung Đấu
Chương 133
Chương 133