DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2372

Chương 2372

“Nói không chừng Hắc Xuyên đã vì mày mà hối lộ không ít tay chân từ lâu, nếu tao tập hợp rất nhiều người lại để đối phó với mày thì chắc chắn kiểu gì cũng bại lộ.”

”Còn nữa, những người đó đều là quốc bảo của nước Dương, tao không thế tự tiện đẩy bọn họ vào chỗ chết.”

“Vì vậy, tao giăng ra cái bẫy này để đẩy mày vào trạng thái ức chế, cho nên một chút ý thù địch cũng không sơ hở để lộ ra ngoài.”

”Chỉ có như vậy tao mới có cơ hội trực tiếp ra tay giết mày.”

Hắc Xuyên Mộ Tuyết phản bội Hắc Y Môn, gây ra nỗi lo lắng về nguy cơ bị phản bội của toàn bộ Hắc Y Môn, khiến Matsuno Chiyama không thể tiếp tục tín nhiệm các anh em như trước nữa.

“Ngược lại, cân nhắc chuyện này là vô cùng đúng đắn.”

Diệp Phi (Phàm) dò hỏi: “Còn một chuyện tôi hơi tò mò, sao anh không thừa dịp lúc tôi vận chuyển bệnh nhân mà ra tay, hoặc là bài trí thuốc nổ để tiễn cả tôi và kho hàng cùng toi?”

“Nhóm bệnh nhân kia là một con dao hai lưỡi.”

Matsuno Chiyama cười: “Tao cố ý để đám người đó dụ mày tới, nhưng nếu để đám người đó chết, sự việc bị đưa ra ánh sáng thì Huyết Y Môn thật sự sẽ phải đổ máu.”

“Tất cả mọi người sẽ lên án Huyết Y Môn lòng lang dạ sói đem bệnh nhân làm bia đỡ đạn.”

Hắn nói thẳng: “Tao không thể để Huyết Y Môn bị ngàn người buộc tội, thế nên đã chờ lúc bọn mày vận chuyển mới ra tay.”

“Ý tưởng không tồi!”

Diệp Phi (Phàm) híp mắt: “Chỉ đáng tiếc là tôi đã nhận được đoạn băng ghi hình từ lâu, các người làm thế thì cái giả phải trả không rẻ đâu.”

“Đoạn băng ghi hình thì có thể chứng minh được cái gì?

Matsuno Chiyama từ chối cho ý kiến, cười lớn.

“Chứng minh được bọn tao ngược đãi hay là giết hại? Nó chẳng chứng minh được cái gì cả, chỉ có thể cho rằng chúng tao cung cấp một chỗ ở cho người mắc bệnh mà thôi.”

“Tao có thể nói với phóng viên rằng để tránh cho những người mắc bệnh này lây lan ra cộng đồng, cũng bởi vì họ bị người thân vứt bỏ và muốn cho họ có một chỗ để ở, nên tao đã cung cấp nơi ở cách ly miễn phí cho bọn họ.”

”Tao nghĩ, đám đông sẽ chỉ có khen mà không một lời chỉ trích.”

“Huống hồ ở giữa còn có một gã Đường Hải Long mang huyết thống Trung Quốc.”

Hắn ra vẻ đắc ý: “Diệp Phi (Phàm), mày không thể nào mượn chuyện này mà thể hiện rồi.”

Diệp Phi (Phàm) nghe vậy thở dài một tiếng: “Matsuno, anh thật là một đối thủ khó ưa mà.”

“Tao không chỉ khó ưa, mà còn muốn mày chết.”

Matsuno Chiyama tiến lên một bước.

“Ở bên ngoài, vì kiêng kị tầm ảnh hưởng thân phận và tài năng của mày nên chúng tao không thể tập kích mày.”

“Nhưng mà ở chỗ này, tao sẽ nghiền mày ra bã, người Trung Quốc cũng không hỏi nửa lời.”

Trong tay hắn có nhiều hơn một khẩu súng: “Bởi vì, đây là mày tự tìm đường chết.”

“Nhất Niệm Tâm Thành ở cái bản sơn trại này của anh không tồi, lúc đầu trói buộc tôi không ít huyệt vị, đáng tiếc là anh cho tôi quá nhiều thời gian để trì hoãn.”

Diệp Phi (Phàm) thở dài: “Chuyện này khiến sức khỏe của tôi hồi phục không ít.”

Hắn thét lên một tiếng, cả người dùng sức, châm bạc từ trên người người lập tức bay ra.

“Không phải là tao cho mày thời gian để trì hoãn…”

Matsuno Chiyama cười kì quái.

Đọc truyện chữ Full