DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chàng Rể Bác Sĩ
Chương 2362

Chương 2362

Diệp Phi (Phàm) dịu dàng mỉm cười sau đó hỏi: “Người của Đường Thất thế nào rồi?”

“Họ chỉ bị thương ngoài da thôi, không có gì nghiêm trọng, chỉ cần hai ngày là có thể hồi phục được rồi.”

Đường Kỳ Kỳ mím môi nói: “Sớm biết vậy thì để đám người của Đường Thất đánh trả là được rồi, mọi người chỉ bị giam lại mấy ngày thôi. Ít nhất thì cũng có thể xả giận một cách sảng khoái rồi.”

“Bây giờ người của ta bị bọn họ đánh cho một trận, Đường Hải Long cũng chỉ bị giam giữ có vài ngày và phải bồi thường chi phí y tế thôi, đối với anh ta mà nói thì gần như không có tổn thất gì lớn cả, rốt cuộc cũng chẳng có tác dụng gì hết.”

Cô gái nhỏ bé luôn khao khát được chiến đấu với mọi kẻ thù trên giang hồ nói.

“Dù không có tác dụng nhiều với bọn họ, nhưng nó lại có ý nghĩa với chúng ta.”

Diệp Phi (Phàm) thở dài quay về phía Tần Thế Kiệt nói: “Luật sư Tần, anh hãy đại diện cho đám người của Đường Thất, phải làm sao để có thể tố cáo hết những chuyện xấu xa của Đường Hải Long nhé.”

“Hãy cố gắng để anh ta phải ở lại nhà giam thêm vài ngày nữa, sau đó cố gắng biến anh ta trở nên nổi tiếng vì cái tính côn đồ của mình, biến anh ta thành một người có tiền án mới thôi.”

Một tia sáng lóe lên trong mắt Diệp Phi (Phàm): “Tôi muốn mọi người biết rằng anh ta là một người xấu.”

Tần Thế Kiệt gật đầu: “Hiểu rồi.”

Đường Nhược Tuyết do dự hỏi một câu: “Chúng ta nên làm gì tiếp theo đấy?”

“Hãy di tản các nhân viên đi sau đó tìm ba mươi sáu người bị nhân bằng mọi giá.”

Diệp Phi (Phàm) nhìn Đường Nhược Tuyết nói: “Phải nhanh lên, trong bốn mươi tám tiếng nữa nhất định phải xong, sau đó anh và đám người Niêm Hoa sẽ cố gắng hết sức để chữa trị cho họ… Lần này anh đã cố gắng đưa Đường Hải Long vào đó chính là để giành chiến thắng vào lúc này đây.”

“Nếu không, anh ta sẽ khiến bệnh tình của họ xấu đi trước mặt công chúng, đến lúc đó mọi người sẽ chỉ hướng về em và tập đoàn Nhược Tuyết thôi đấy.”

Anh nhìn bầu trời đêm đen tối ở phía trước: “Trận chiến này anh không thể thua được…”

Đường Nhược Tuyết ngẩn người, cô còn tưởng rằng Diệp Phi (Phàm) làm vậy chỉ là tức giận sự ầm ĩ của Đường Hải Long, nhưng không ngờ Diệp Phi (Phàm) lại nghĩ xa đến như vậy.

Cô vừa lấy điện thoại ra để sắp xếp sự việc, thì một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu cô.

Người đàn ông này, cô sợ là sẽ khó mà có thể nắm trong tay được nữa…

Buổi sáng ngày thứ hai sau khi Đường Hải Long bị bắt, Đường Thạch Nhĩ vội vã đi tới nhà của Đường Bình Phàm.

Nhìn thấy ông ta đang tỉa cây cảnh, Đường Thạch Nhĩ bước tới thấp giọng nói: “Anh Đường, hôm qua Đường Hải Long vừa mới trở về thì đã bị bắt rồi.”

Ông ta cười khổ: “Không thể bảo lãnh được, sẽ bị giam giữ mấy ngày, vốn là định hôm nay qua thăm nó, nhưng bây giờ chỉ có thể để hôm khác đến thăm.”

Đường Bình Phàm không ngẩng đầu lên mà vẫn thản nhiên chậm rãi tỉa cây cảnh: “Ai khiến nó bị bắt?”

“Đường Nhược Tuyết, không, chính xác mà nói thì đó là Diệp Phi (Phàm).”

Đường Thạch Nhĩ đã nắm rõ được tình hình, lập tức kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra tối qua.

“Có Diệp Phi (Phàm) giám sát, không thể dàn xếp phía cảnh sát được, chỉ đành làm đúng theo luật.”

“Lần ra oai này đúng là có chút thú vị.”

Đường Thạch Nhĩ nghịch hai quả óc chó trong tay cười nói: “Chẳng qua đẳng quá quá thấp, cũng không có tác dụng gì.”

“Ngu ngốc.”

Đường Bình Phàm nghe vậy thì trừng mắt lườm Đường Thạch Nhĩ: “Cậu cho rằng đây chỉ là ra oai thôi sao?”

“Lẽ nào không phải sao?”

Đọc truyện chữ Full