DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm
Chương 1345

Chương 1345

Ví dụ, khi nói chuyện với các bạn ngồi phía sau trong lớp học, bạn không cần phải quay cả người mà chỉ cần quay mặt về phía sau và thì thầm. (Bạn cùng bàn nói: cảm ơn…)

Một ví dụ khác là việc xếp hàng chờ bán bánh xèo và có người trộm thứ gì đó sau lưng bạn… Bạn cũng có thể chỉ cần quay mặt về phía sau là bắt được tên trộm ngay tại chỗ.

Hai mắt Túc Bảo sáng lấp lánh, bé muốn có kỹ năng này biết bao!!

Lúc này, Diêu Linh Nguyệt vẫn đang nhìn chằm chằm Tô Nhất Trần, trong mắt cô thoáng hiện sự hồ nghi.

Tô Nhất Trần lấy lại bình tĩnh, nói: “Đầu tiên… đi tắm rửa thay quần áo.”

Anh cũng nhận thấy cổ của Diêu Linh Nguyệt không bị vặn 180 độ, mà do quần áo của cô hơi cứng.

Người dịch chuyển mà quần áo không dịch chuyển mới tạo nên sai lệch thị giác.. cho nên tốt nhất là nhanh chóng thay quần áo bình thường kẻo bà cụ Tô sợ chết khiếp.

Dì Ngô sợ đến tái mặt, nói: “Tô tiên sinh… Tôi, tôi không dám.”

Nhất thời, chuyện tắm rửa đã khiến mọi người rơi vào tình cảnh khó khăn!!!

Cuối cùng Túc Bảo chỉ đành đặt ‘bùa vâng lời’ lên người Diêu Linh Nguyệt và yêu cầu cô tự tắm theo chỉ dẫn.

Trong phòng khách trên tầng ba, Túc Bảo ngồi ở mép giường kiên nhẫn chờ đợi.

Kỷ Trường khoanh tay bay bên cạnh, nói: “Diêu Linh Nguyệt không thích hợp ở lại nhà họ Tô, tuy nói vậy rất tàn nhẫn, nhưng…”

Vừa nói xong, cánh cửa bật mở và Diêu Linh Nguyệt ướt át bước ra.

Quần áo trên người cô chỉ sót lại vài mảnh, hình như cô không biết cởi quần áo mà cứ xối trực tiếp nước.

Thân thể cô sạch sẽ nhưng trên đầu vẫn còn bọt.

“Mẹ kiếp!” Kỷ Trường vội vàng quay đầu lại nói: “Sư phụ không nhìn thấy gì hết, thật sự không nhìn thấy gì cả.”

Túc Bảo: “Sư phụ, người không cần giải thích! Con cũng không nhìn thấy mà.”

Kỷ Trường: “…”

Túc Bảo nhảy xuống giường chạy tới gần rồi dẫn Diêu Linh Nguyệt vào phòng tắm.

“Mợ ơi không tắm như vậy nha, tắm là phải cởi quần áo!”

Sau khi vào phòng tắm, Kỷ Trường ở bên ngoài chỉ nghe thấy sự chỉ dẫn không mệt mỏi của Túc Bảo: “Trước tiên hãy cởi quần áo ra, quần áo…”

Một lúc sau có tiếng… vải bị xé.

Kỷ Trường: “…”

Túc Bảo sửng sốt, sau đó nói: “Mợ, đây không phải là cách cởi quần áo…”

Xoẹt…

“Quên đi, mau nằm vào bồn tắm đi…”

Ùm!

Trong phòng tắm, Diêu Linh Nguyệt làm theo chỉ dẫn, nằm thẳng đơ trong bồn tắm.

Nhà họ Tô rất rộng, phòng khách cũng được lắp bồn tắm, nước trong bồn tắm được chính Tô Tử Du xả đầy trước khi Diêu Linh Nguyệt lên.

Bong bóng ngập tràn.

Diêu Linh Nguyệt vừa nằm xuống, bọt đã nhanh chóng bao phủ lấy cô, khuôn mặt cô hoàn toàn biến mất.

Đọc truyện chữ Full