DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4314 VÔ CÙNG THẤT VỌNG!

Chu Lăng Vân xông thẳng về phía Diệp Bắc Minh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, tao là người xếp thứ 3 trong cuộc chiến Thiên Giai, Chu Lăng...”

Diệp Bắc Minh thậm chí không thèm nhìn Chu Lăng Vân lấy một cái, một quyền đánh ra.

Phụt!

Hóa thành sương máu.

Người đứng thứ 3 cuộc chiến Thiên Giai, Chu Lăng Vân, chết!

“Ôi trời...”

Các thành viên khác của cuộc chiến Thiên Giai đều đứng bật dậy vì kinh ngạc.

Toàn thân run rẩy.

Vương Quỳnh, Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly ba người hô hấp dồn dập, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh không để ý tới đám người trong đại điện, ánh mắt dán chặt vào Sở Nguyên Bá cách đó không xa.

Lãnh đạm, tử vong!

Căn bản không thuộc về con người.

Giống như thần chết bò ra từ vực sâu địa ngục vậy.

Trong lòng Tô Cuồng tràn ngập kinh hãi, vừa nãy hắn còn đang nghĩ làm thế nào để giết Diệp Bắc Minh, sửa sạch nỗi nhục trăm năm trước. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, ý chí chiến đấu của hắn lập tức bị dập tắt.

Người này, thật khủng bố.

Căn bản không cần giao đấu, chỉ một cái nhìn mà thôi.

Tô Cuồng biết mình không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.

“Làm sao có thể như vậy được. Thằng nhãi này đã trải qua những gì? Tại sao lại mạnh đến thế?”

Tô Cuồng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.

Giang Tiên Nhi vô cùng thất vọng nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, anh sao vậy?”

“Tại sao đến nhìn anh cũng không dám nhìn vào Diệp Bắc Minh?”

“Anh...”, đôi vai Tô Cuồng run rẩy.

Tim đập điên cuồng, không dám ngẩng đầu lên.

Hi vọng Diệp Bắc Minh không để ý tới hắn ta.

“Sở Nguyên Bá, tao muốn mạng của mày!”

“Sở Nguyên Bá, tao muốn mạng của mày!”

Diệp Bắc Minh mặc kệ tất cả, cực kỳ ung dung.

Tiến lên một bước, trong nháy mắt thân hình biến mất, xuất hiện trước mặt Sở Nguyên Bá.

Anh giơ tay lên chụp về phía cổ hắn.

Sở Nguyên Bá sợ đến cứng đờ, đứng yên tại chỗ, đầu óc trỗng rỗng quên cả phản ứng.

“Muốn chết! Mày cho rằng nhà họ Sở tao là nơi nào?”

Sở Hồng tức giận gầm lên: “Ra đây hết cho tôi, giết!”

Trong nháy mắt, 3 lão giả đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, khí tức của cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ bùng nổ.

Ầm!

Giống như một trận lũ ập tới, hư không xung quanh dao động, gần như sụp đổ.

Diệp Bắc Minh vẫn ung dung điềm tĩnh, năm ngón tay nắm lại, đánh ra một quyền.

Grào!

Tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long nổ tung.

Ánh mắt của 5 lão giả kia hiện lên nỗi kinh hãi vô tận, họ chưa kịp phản ứng lại thì đã phun ra máu.

Phụt!

Năm đóa hoa máu nổ tung.

Máu văng lên khắp người Sở Nguyên Bá và Sở Hồng.

“Hít!”

Trong đại điện vang lên tiếng hít thở.

“Sao có thể!”

Sở Hồng sợ đến mức tim gần như vỡ vụn.

5 người cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ, vậy mà bị Diệp Bắc Minh giết chết trong một quyền? Đây là mơ sao?

Sở Hồng run rẩy, cuối cùng cũng hiểu được vì sao con trai mình lại sợ hãi đến thế.

“Đừng giết tôi...”

Sở Nguyên Bá sợ đến quỳ xuống mặt đất, điên cuồng đập đầu: “Đại nhân... xin lỗi, tôi không nên chọc giận anh...Sở Nguyên Bá tôi biết sai rồi!!!”

“Này, tính cách này của cậu, sao có thể xứng làm đệ tử của Độc Cô Thương này?”

Vô cùng thất vọng!

Giây tiếp theo!

Rầm!

Một cỗ uy lực cực khủng bố ập đến.

Toàn bộ người trong đại điện như rơi xuống biển, cảm thấy vô cùng khó thở.

Một lão giả xuất hiện bên cạnh Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, đứng lên!”

Đôi mắt già nua dán chặt vào Diệp Bắc Minh, giống như một vị thần cao cao tại thượng: “Cậu, quỳ xuống!”

Đọc truyện chữ Full