DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4301 HUNG HÃN DÙNG SỨC.

Nói xong.

Ông ta giơ tay lên, ấn vài lần vào người mình.

Phong ấn một vài kinh mạch, áp chế cảnh giới xuống Nhập Đạo đỉnh phong.

Bước lên đài khiêu chiến.

Ánh mắt Tề Vạn Hạc tối sầm: “Tiền Viễn Sơn, thân là trưởng lão của nhà họ Tiền, thực lực Hợp Đạo cảnh sơ kỳ!”

“Ông không biết quy tắc khâu sơn sao? Trên cảnh giới Nhập Đạo, cấm không được lên đài khiêu chiến!”

Tiền trưởng lão cười nhẹ: “Tề Vạn Hạc, ông nhìn xem bây giờ tôi đang ở cảnh giới gì?”

“Ông... đang gian lận!”

Tề Vạn Hạc tức giận nói.

Ông ta đương nhiên có thể nhìn ra Tiền Viễn Sơn đã tự phong ấn một phần cảnh giới của mình.

“Ha ha ha!”

“Gian lận? Ông hỏi mọi người xem, tôi có gian lận không?”

Xung quanh võ đài đồng thanh vang lên: “Không!”

Sắc mặc Tề Vạn Hạc trở nên cực kỳ khó coi, ông ta biết dù có nói thế nào cũng vô dụng: “Vậy thì chiến!”

Chủ động ra tay, thanh kiếm gãy trong tay gầm lên và ra đòn.

“Lão già không biết sống chết!”

Vẻ mặt Tiền Viễn Sơn lạnh lùng, tùy ý đưa tay lên không trung.

Bùm! Một tiếng nổ lớn như sấm vang lên.

Hàng chục tia sét xuất hiện trong không trung, tạo thành một tấm lưới sấm sét chặn lại đòn tấn công của Tề Vạn Hạc.

Tấm lưới sấm sét co lại.

Ầm!

Tia sét đánh xuống.

Tề Vạn Hạc hét thảm một tiếng, trong nháy mắt da thịt trên người bị thiêu đốt, bay ra ngoài một cách thảm hại.

Ông ta đập mạnh vào mép võ đài và rơi xuống.

“Đại trưởng lão!”

Một cô gái kêu lên thất thanh, lao tới với khuôn mặt đầy nước mắt, cố gắng đỡ ông ta lên.

“Đừng chạm vào!”

Tề Vạn Hạc gầm lên giận dữ, một tay nắm chặt lấy mép đài ngăn cơ thể ngã xuống: “Nếu chạm vào ta, ta rơi xuống dưới... sẽ thua mất!”

“Một khi ta thua, thực lực cao nhất của Dị Hỏa Tông bị đánh bại... Dị Hỏa Tông nhất định sẽ diệt vong”.

“Đại trưởng lão...”

Đôi mắt xinh đẹp của cô gái đỏ hoe, nước mắt không ngừng rơi.

Cô chỉ có thể bất lực nhìn Tề Vạn Hạc dùng hết sức lực leo lên trên võ đài.

Tiền Viễn Sơn với vẻ mặt mỉa mai đi tới, giẫm mạnh lên cánh tay Tề Vạn Hạc.

Hung hãn dùng sức.

Tề Vạn Hạc nghiến răng kiên trì, cho dù máu thịt lẫn lộn cũng không buông tay.

Tiền Viễn Sơn lắc đầu: “Việc gì phải thế? Một Dị Hỏa Tông chỉ tồn tại trên danh nghĩa, đáng để ông liều mạng không?”

“Đừng nhiều lời vô nghĩa! Các người đừng hòng xâm phạm địa bàn của Dị Hỏa Tông”, ánh mắt Tề Vạn Hạc tức giận.

“Rượu mừng không uống lại muốn uống rượu phạt. Nếu đã như vậy, chết đi!”

Tiền Viễn Sơn một chân giẫm lên cánh tay Tề Vạn Hạc, chân còn lại chuẩn bị đá vào đầu ông ta.

Đọc truyện chữ Full