DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4297 CHÍNH LÀ ĐẠI BÀNG CÁNH VÀNG!

Đạm Đài Yêu Yêu khẽ cắn bờ môi đỏ mọng, hít sâu một hơi rồi mới đáp: “Sư phụ, chúng con muốn rời khỏi Phong Ma Cốc!”

“Hả?”

Thiên Ma nghi hoặc: “Vì sao? Không lẽ Phong Ma Cốc không tốt sao?"

Đạm Đài Yêu Yêu lắc đầu: "Không phải đâu sư phụ, Phong Ma Cốc rất tốt! Các vị sư phụ đối xử với hai chúng con cũng rất tốt!”

“Chỉ là tiểu sư đệ của chúng con từ khi rời khỏi đại lục Hỗn Độn đã ba mươi năm chưa xuất hiện rồi!”

"Dựa theo tính cách của em ấy, sẽ không mất liên lạc với chúng con trong thời gian dài như vậy!"

"Ba mươi năm qua, chúng con liều mạng nâng cao cảnh giới, chính là để giúp đỡ cho tiểu sư đệ, thay vì kéo chân em ấy!”

"Hiện tại chúng con đã là Thần Quân, hẳn là có thể giúp đỡ cho tiểu sư để rồi!”

Bảy người đưa mắt nhìn nhau!

“Được rồi, các con đi đi!”

"Nếu muốn tới thế giới Bản Nguyên thì chỗ chúng ta có một truyền tống trận, có thể đưa các con đến đó!”

“Đồ nhi đi theo ta!”

Bảy vị Thiên ma quay người đi thẳng về phía sâu trong Phong Ma Cốc.

……

Tại một nơi hư vô, không có ánh nắng mặt trời, không khí, thậm chí là trong không gian đại lục.

Đột nhiên

Không gian bắt đầu dao động kịch liệt, giống như một cơn bão vũ trụ đáng sợ ập tới!

Nhìn kỹ hơn, giữa tâm bão điên cuồng đang diễn ra một trận chiến kinh hoàng!

Một thanh niên tay cầm một thanh thần kiếm mộc mạc, không ngừng chém ra kiếm quang màu đỏ máu, trong kiếm quang còn mơ hồ ẩn chứa từng con huyết long chực chờ lao ra!

Cuối cùng trong hàng chục con huyết long vậy mà có một con chim thần trông như được được đúc từ vàng!

Chính là Đại Bàng Cánh Vàng!

Đôi cánh dài hàng chục nghìn mét quét tới, một luồng sức mạnh huyết mạch bộc phát, huyết long khi va chạm với sải cánh đều lập tức nổ tung!

“Con người, ngươi điên rồi à?”

“Ta rốt cuộc đã đắc tội ngươi ở chỗ nào? Ngươi cứ ráo riết truy đuổi ta như vậy?”

"Đã hơn trăm năm rồi! Ròng rã hơn trăm năm rồi! Trong không gian hư vô này, ngươi truy đuổi ta lâu như vậy làm gì?”, Đại Bàng Cánh Vàng bi phẫn phàn nàn, suýt chút nữa hộc máu.

Trong hơn trăm năm qua một người một chim ai cũng không làm được gì đối phương!

Cuộc chiến gần như không bao giờ dừng lại!

Người thanh niên điên rồ này chính là Diệp Bắc Minh!

Lúc này trong mắt Diệp Bắc Minh ánh lên một tia kiên định: “Ta đã nói từ lâu rồi, hai con gái của ta bị một con Đại Bàng Cánh Vàng bắt đi!”

“Nếu ngươi là Đại Bàng Cánh Vàng, nhất định có thể dẫn ta đi tìm nó!"

“Mẹ nó…”

Cổ họng Đại Bàng Cánh Vàng như mắc nghẹn: “Ta làm sao biết được là kẻ nào bắt con gái ngươi đi? Cũng đâu phải do ta làm?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Cùng là Đại Bàng Cánh Vàng, ngươi sở hữu năng lực xé nát không gian!"

"Ngươi nhất định có biện pháp dẫn ta đi tìm con gái! Đầu hàng đi, làm linh sủng của ta thôi!”


Đại Bàng Cánh Vàng gầm lên một thét dài đầy giận dữ, toàn thân bùng lên ngọn lửa vàng rực: “Người đúng là ức hiếp chim quá đáng!”

Đọc truyện chữ Full