DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4288 MỘT KIẾM BỔ TỚI!

“Cảnh giới này là…”, sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm như nước.

Ánh mắt Đường Lạc Âm lạnh như băng: “Mười bảy tên trên cảnh giới Ngộ Đạo? Cảnh giới Hợp Đạo sơ kỳ!”

“Hừ… cảnh giới Hợp Đạo...”

Vương Quỳnh hít ngược một ngụm khí lạnh, cả người không còn sức lực, mềm nhũn ngã phịch xuống đất!

Cảnh giới Hợp Đạo!!!

Cho dù chỉ là sơ kỳ!

Cũng đã là sự tồn tại của cấp trưởng lão bình thường của mỗi tông môn lớn của 72 đảo rồi!

Thoáng chốc cùng lúc đến 17 người?

Sở Nguyên Bá quét mắt nhìn Đường Lạc Âm: “Cô ngược lại có chút kiến thức đó! Tên nhãi này khiến tôi vô cùng bất an, cảnh giới Ngộ Đạo chưa chắc đã có thể giết chết hắn!”

“Ngộ lỡ hắn trốn thoát, hậu hoạn đúng là khôn lường!”

“Nhưng cảnh giới Hợp Đạo thì khác, 17 cao thủ cảnh giới Hợp Đạo xem tên nhãi này chạy đi đâu?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh đã lạnh lẽo đến cực điểm!

Anh nhanh chóng truyền âm: “Tiểu Tháp, với thực lực hiện tại của tôi có thể đánh bại người ở cảnh giới Hợp Đạo không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Sử dụng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có thể đánh bại mười tên Hợp Đạo!”

“Nếu tôi ra tay có thể giết chết tất cả bọn họ, nhưng hậu quả của việc này chính là sẽ hoàn toàn bộc lộ hơi thở!”

Đôi mày Diệp Bắc Minh nhíu nhặt không buông: “Nếu ra tay một lần, xóa sạch mọi thứ thì sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một hồi: “Nếu cậu không sợ thì có thể thử xem sao!”

Đột nhiên.

“Diệp Bắc Minh, tôi vừa thức tỉnh, còn chưa đủ sức mạnh để chém giết mười bảy tên Hợp Đạo này!“”

“Tôi tin chắc rằng thực lực của anh cũng không đủ! Hay là chúng ta hợp tác đi!”

Đường Lạc Âm lạnh lùng quay đầu.

Diệp Bắc Minh vẫn chưa trả lời.

Nhưng Sở Nguyên Bá bên kia đã ôm bụng cười ngặt nghẽo đến run rẩy cả người, gần như cười ra nước mắt: “Ha ha ha… hợp tác? Ha ha ha, buồn cười chết mất thôi!”

“Các người hợp tác liền có thể đánh bại mười bảy người ở cảnh giới Hợp Đạo sao? Tôi thực sự rất muốn nhìn xem, các người rốt cuộc có thực lực này hay không!"

Diệp Bắc Minh không để ý tới phản ứng của Sở Nguyên Bá.

Anh chỉ gật đầu!

“Được!”

Anh vươn tay chỉ vào mười ông lão cảnh giới Hợp Đạo bên trái: “Mười người này tôi lo, còn lại cô đối phó đi!”

Đường Lạc Âm phì cười: “Anh có thể đối phó với mười người? Không cần chia hai người cho tôi à?”

“Nói nhảm ít thôi!”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Sở Nguyên Bá trợn trừng trừng hai mắt: “Các người đang nói nghiêm túc đấy à ?”

"Giết!"

Diệp Bắc Minh thấp giọng quát một tiếng, năm ngón tay chụp vào không khí!

Một thanh kiếm với hình dáng đơn giản, toàn thân phủ một màu đen kịt liền xuất hiện trong tay anh!

Thân kiếm uốn lượn một con rồng sống động như thật, như thể nó đang cử động trên thanh kiếm vậy!

Khoảnh khắc nhìn thấy thanh kiếm này, tim gan mười bảy ông lão Hợp Đảo như thắt lại, luồng khí tử vong xâm nhập sâu vào tâm hồn họ!

Một kiếm bổ tới!

Đọc truyện chữ Full