DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ
CHƯƠNG 4281 NHA NHA, HỖN XƯỢC!”

“Dị Hỏa Tông cũng trở nên sa sút, tuy rằng những năm này cũng được coi là tông môn đứng đầu của Thiên Giai đảo, nhưng thực tế đã sắp không trụ được nữa!”

“Tiền bối, tôi...”, Diệp Bắc Minh đang định nói.

Tề Vạn Hạc lắc đầu cắt lời: “Nhóc con, cậu không cần nói gì cả!”

“Tôi biết ý của cậu, là người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai, cậu có thể chọn Dị Hỏa Tông là đã ưu ái cho Dị Hỏa Tông rồi!”

“Tôi sẽ đưa cho cậu Hoa Tam Thế mà cậu muốn, lấy được rồi thì có thể rời đi!”

“Dù sao thứ này cũng sắp tuyệt chủng rồi, Dị Hỏa Tông cùng lắm cũng chỉ có thể tồn tại 100 năm nữa, nên cũng không sao cả...”

Tề Vạn Hạc đưa Diệp Bắc Minh trở về Dị Hỏa Tông.

Sơn môn cao hơn 1 vạn mét, quảng trường khổng lồ có bán kính hơn 10 vạn dặm.

Từng tòa đại điện hỏa thần lần lượt hiện ra, vô cùng hùng vĩ.

Điều kỳ lạ là, hầu như không thấy bóng dáng đệ tử nào.

Cho dù thấy thì cũng chỉ lác đác vài người, dáng vẻ bơ phờ đi qua đi lại.

“Làm cậu cười chê rồi, đi thôi, Hoa Tam Thế ở phía sau núi”, Tề Vạn Hạc ngại ngùng cười một tiếng, dẫn Diệp Bắc Minh tới sau núi Dị Hỏa Tông.

“Đây là Hoa Tam Thế”.

Tề Vạn Hạc chỉ vào bông hoa chỉ có ba cánh trước mắt.

Ba cánh hoa cùng nở.

Ba cánh hoa ba màu khác nhau, trắng xanh đỏ, chỉ nhìn một cái thôi cũng khiến linh hồn rung động.

“Trước đây sau núi của Dị Hỏa Tông đều là vật này, hiện tại chỉ còn một đóa thôi, muốn dùng nó để cứu người thì cậu hãy mang đi đi!”, Tề Vạn Hạc nói.

“Đa tạ tiền bối!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, bước lên trước định đào Hoa Tam Thế.

Đột nhiên, giọng nói tức giận của một cô gái trẻ vang lên: “Dừng tay!”

Soạt!

Một cô gái mười sáu, mười bảy tuổi bay vút tới, ngăn cản trước người Diệp Bắc Minh.

Đôi mắt to ngấn nước nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Anh muốn làm gì? Không được phép động vào nó!”

Tề Vạn Hạc nhẹ giọng hô: “Nha Nha, hỗn xược!”

"Đại trưởng lão!"

Đôi mắt thiếu nữ đỏ hoe, tủi thân gần như khóc: “Người đang làm gì vậy? Đây là bông hoa Tam Thế cuối cùng rồi”.

"Nếu lại bị hái đi mất, sau này Dị Hỏa tông sẽ không còn bông hoa Tam Thế nào nữa”.

Tề Vạn Hạc có chút dao động, nhưng cuối cùng chỉ buông ra một tiếng thở dài: “Nha Nha, Dị Hỏa tông đã thành ra như vậy rồi, thì một đóa hoa cũng chẳng có ý nghĩa gì cả”.

"Hoa Tam Thế có công dụng rất lớn đối với cậu Diệp, cậu ấy muốn dùng nó để cứu người!"

Diệp Bắc Minh gật đầu phụ họa: “Cô Nha Nha à, tôi có một người bạn bị thương tổn thần hồn, hiện tại chỉ còn có thể sống được hơn mười ngày!"

“Chỉ có hoa Tam Thế mới có thể cứu mạng! Cho nên mong cô Nha Nha có thể giơ cao đánh khẽ!”

Nha Nha nghe vậy thì sửng sốt, nước mắt không ngừng tuôn rơi: "Nhưng... bông hoa này... là bông hoa cuối cùng của Dị Hỏa tông rồi…”

“Nha Nha!”

Tề Vạn Hạc khẽ quát.

“Hu hu hu, anh đào đi…”, cô gái che mặt rời đi.

Tề Vạn Hạc nở nụ cười ngượng ngùng: “Con gái đều như vậy, cậu Diệp cậu đào đi!”


“Nhớ kỹ, hoa Tam Thế rời khỏi đất liền héo mòn, cần phải gói cả đất bùn mang theo”.

Đọc truyện chữ Full