DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Rượu Gạo Hôn Hoa Hồng
Chương 57: Hồng Lâu Mộng

Về hai đoạn ghi âm này, sau khi mọi chuyện lắng xuống, Trần Kỷ đã nghĩ một hồi lâu rồi lần lượt gửi cho người còn lại.

Lúc gửi cho Trì Tái Hạ, Trần Kỷ đã nói cô nghe, thật ra toàn bộ lời nói trong video làm sáng tỏ đều do Hứa Định viết hết.

Hứa Định còn đến tìm giảng viên của Viện Luật để xin ý kiến liên quan.

Bằng không thì, vị blogger cắt nối video đầu tiên cũng nhờ đó mà bỗng hot lên sẽ còn tự cho rằng mình đã giúp bọn họ hot, không lấy tiền đã không tệ rồi, đối phương vốn dĩ không muốn xóa bỏ.

Tiếp theo, Hứa Định còn lặng lẽ tham gia công việc xóa một số video liên quan đã gây ra ảnh hưởng lớn…

Biết được những chuyện này, Trì Tái Hạ ngẩn người thật lâu.

Có thể vì dạo trước cô cũng từng chịu đựng một vài suy đoán âm thầm có ấn tượng rập khuôn của bạn bè rồi, vậy nên cô cũng không tức giận với chuyện này lắm.

Nhưng cũng không đồng nghĩa với việc cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.

Cứ như cung phản xạ của cô hơi dài hơn vậy, đợi sóng gió qua rồi, bất thình lình, cô mới chợt nhớ lại một số bình luận của cư dân mạng.

Mấy bình luận đó chỉ toàn lời lẽ chửi mắng, nửa đêm cô nghĩ tới còn thấy tức giận, buồn bã.

Những bình luận khen ngợi đảo ngược sau này cô không đắm chìm vào, cũng không cảm động.

Nhưng có một số bình luận khiến cô có phần dao động.

Xưa nay, Trì Tái Hạ chưa từng cảm thấy việc mình học không giỏi, không có trình độ thì sẽ mất mặt bao nhiêu.

Thậm chí cô còn nghĩ, dù sao mục đích của học tập không phải chỉ để kiếm tiền sống thôi à, cô vốn không thiếu tiền xài, cớ sao phải làm khó bản thân chứ?

Nhưng vào lần này, cô đã đọc được một số bình luận không xoay quanh bản thân cô, mà đang thảo luận trình độ chênh lệch quá lớn thì có thể ở bên nhau lâu dài không?

Có người dùng chính kinh nghiệm của mình để làm ví dụ, kể rằng họ học đại học chuyên ngành yêu đương với người học 985*, sau khi tốt nghiệp thì đã chia tay; cũng có người rất ưu tú, đối tượng lại hơi kéo chân, nhưng bây giờ đã sắp kết hôn hiện thân ra thuyết phục.

*Đề án 985: (985工程) hay còn gọi là “Đề án các trường đại học hàng đầu thế giới” một đề án được Đảng Cộng sản Trung Quốc và Quốc Vụ Viện nước Cộng Hoà Nhân Dân Trung Hoa đề ra, bao gồm những trường đại học trọng điểm của Trung Quốc như Thanh Hoa, Bắc Kinh,...

Thi thoảng nhớ đến những lời đó, Trì Tái Hạ sẽ không nhịn được mà ngẫm nghĩ, nếu mình vẫn luôn không muốn phát triển, rồi sống kiểu được ngày nào hay ngày ấy thế này, liệu có thể đi tới bước nào với Hứa Định đây?

Lúc trước hẹn hò, không phải cô không quan tâm, nhưng nếu bình tĩnh xem xét kỹ hơn, cô quả thật không nghiêm túc tập trung như thế.

Vậy nên sau các cuộc chia tay trong không vui kia, cô sẽ sa sút, sẽ mất ngủ, nhưng cũng bình thường lại rất nhanh.

Dù lý do chia tay xuất phát từ việc đối phương có lỗi, cô cũng lười dây dưa nữa.

Cô chỉ muốn vui vẻ một thời gian, chưa từng nghĩ về tương lai.

Thậm chí ngay cả người có vẻ là ánh trăng sáng không có được như Lương Kim Việt, ở thời điểm thích anh ta nhất, cô cũng chưa từng nghĩ đến chuyện sau này sẽ sống cùng anh ta.

Nhưng đối với Hứa Định, lần đầu tiên Trì Tái Hạ lại không hề có tư tưởng chỉ muốn đi một đoạn đường cùng anh.

Dường như cô cực kỳ thích, vô cùng thích anh vậy.

Thích tới mức lo lắng nếu cả hai không còn chơi game nữa, chủ đề nói chuyện vốn không nhiều lắm sẽ rơi vào trạng thái rét vì tuyết lại lạnh vì sương mất.

Thích tới nỗi muốn tiến gần thế giới của anh hơn, tìm hiểu tất cả mọi thứ về anh.

Muốn có chuyện nói mãi không hết với anh.

Muốn anh không cần phải loay hoay thật lâu để thay đổi cách biểu đạt, mình cũng có thể hiểu được suy nghĩ của anh.

Cô hết sức tham lam, suy ngẫm nhiều lắm, trong lúc lơ đãng đã nghĩ về vô vàn chuyện sau này…

-

Cuối đông đầu xuân, nhiệt độ không khí dần dà ấm lại, màu xanh bắt đầu nhuộm lên chạc cây.

Có thể do mùa này các câu lạc bộ trong trường học hoạt động khá nhiều, tổ chức Đạp thanh, triển lãm Hán phục, đi dã ngoại quan sát thiên văn,... trông rất náo nhiệt và sôi nổi, thế nên toàn bộ khu dạy học Thành Nam đều sống động hơn không ít.

Trì Tái Hạ vẫn luôn năng động hoạt bát, rất biết cách hòa nhập vào bầu không khí chung của sân trường. Có điều Hứa Định đã phát hiện, gần đây bạn gái của anh hình như hơi là lạ.

Điểm là lạ này biểu hiện cụ thể vào lúc rảnh rỗi, cô sẽ rất hiếm khi đợi trong phòng ngủ chơi game đi ngủ, mà sẽ chủ động tham gia câu lạc bộ MOC của anh, đồng thời cũng khác thời cấp 3 chỉ tham gia để kiếm học phần, cô sẽ tích cực tham gia từng hoạt động của câu lạc bộ.

Cô còn thường xuyên học tập cùng anh, sẽ chuẩn bị tốt để dự thi chứng chỉ tiếng phổ thông cấp 2, cũng sẽ nghiêm túc làm đề IELTS mấy năm trước, tính kéo điểm…

Anh ngẫm nghĩ, dạo này vì chuẩn bị cho năm ba đại học mà anh có phần bận rộn, mỗi ngày chỉ ở cạnh cô được thời gian ăn cơm, sau đó gọi video tâm sự trước khi đi ngủ.

Chỉ sợ cô cảm thấy thời gian ở chung quá ít, nên mới đành chịu đựng nhàm chán đến học tập với anh.

Nghĩ thế, anh bèn đặc biệt dành ra toàn bộ thời gian từ tối thứ Sáu đến hết cuối tuần cho cô, còn lên kế hoạch tỉ mỉ nữa.

Tối thứ Sáu chơi game với cô, cùng ăn bữa khuya.

Sáng thứ Bảy đặt lịch cửa hàng làm nail mà cô muốn, theo cô đi làm nail. Buổi chiều đến trung tâm thành phố để dạo phố, mua đồ, rồi dẫn cô về nhà, nấu cơm hầm canh cho cô. Ban đêm có thể cùng nhau đánh game một lát, hoặc xem phim.

Chủ nhật họ đến am ni cô ở trên núi ngoại ô ăn cơm chay, ngắm cây mọng nước, tham quan cầu kính mới xây trên núi, treo khóa đồng tâm. Sau đó xuống núi chơi đua xe Go-kart, cuối cùng qua khu chợ hoa gần đó để lựa chọn một vài loài thực vật mới mẻ mang về nhà.

Kế hoạch của anh không tệ, Trì Tái Hạ cũng không có ý kiến. Nhưng cô bảo tối thứ Sáu không cần đánh game, cô hẹn Khương Tuế Tuế đến lớp ôn thi IELTS rồi.

Nghe thế, Hứa Định như đang suy nghĩ gì đấy, cuối cùng vẫn tìm tới Khương Tuế Tuế hỏi thăm bóng gió.

Khương Tuế Tuế là một người không giữ được miệng, chưa đợi Hứa Định hỏi, cô nàng đã kể hết mấy chuyện buồn phiền lo lắng của Trì Tái Hạ gần đây cho anh nghe.



-

Sáng thứ Bảy, Hứa Định ở bên cạnh chờ Trì Tái Hạ làm nail.

Làm được một nửa, Hứa Định tính toán thời gian, bèn qua một nhà hàng ẩm thực Hồng Kông mới mở để lấy số xếp hàng trước.

Khi Trì Tái Hạ hoàn tất buổi làm làm nail, cũng gần đến lượt họ rồi, Hứa Định mua trà sữa ở gần đó xong thì vừa vặn có thể vào nhà hàng.

Trì Tái Hạ nhấp một ngụm trà sữa của mình, lại thòm thèm ly của Hứa Định. Nhưng vừa sờ đến ly của anh, cô đã bất mãn chun mũi: “Vị này thêm đá uống mới ngon, sao anh mua nóng chứ?”

“Không phải em đang đến tháng sao?”

Hứa Định nhớ rõ kỳ kinh nguyệt của cô hơn cả cô nữa.

Cô buồn phiền chống cằm: “Lần này hết nhanh, hôm qua đã không còn rồi.”

Hứa Định nghe vậy, rất tự nhiên lấy điện thoại ra, ghi chú ngày kết thúc vào phần mềm, tinh tế nói: “Vậy bây giờ anh mua thêm một ly đá nữa nhé?”

“Thôi, không cần đâu anh.” Trì Tái Hạ lật menu: “Ở nhà hàng cũng có đồ uống mà, em muốn uống dứa đá xay này.”

Hứa Định gật gật đầu, giúp cô chọn dứa đá xay xong thì tiếp tục gọi các món khác.

Trong lúc đó, nhân viên phục vụ đã đề cử món bánh mì nướng kiểu Pháp nổi tiếng của nhà hàng.

Anh không hề nghĩ ngợi gì đã lễ phép từ chối: “Không cần, cảm ơn. Bạn gái của tôi không thích ăn đồ quá ngọt.”

Trì Tái Hạ nhìn anh, chẳng hiểu sao cô hơi buồn cười.

Đợi nhân viên phục vụ đi rồi, cô mới tiếp tục chống cằm, trêu chọc: “Thầy Hứa à, anh có phát hiện không, anh luôn thích nói ‘Bạn gái của tôi’, ‘Bạn gái của tôi’ đó... Cứ như sợ người khác không nhận ra chúng ta là một đôi ấy.”

Hứa Định uống ly trà sữa bị cô vứt bỏ kia, dịu dàng lẳng lặng nhìn cô: “Đương nhiên phát hiện, bởi vì anh cố ý mà.”

Trì Tái Hạ mở to mắt, dường như chưa kịp phản ứng với câu nói của anh.

Còn anh vờ như không có việc gì mà cúi đầu, tiếp tục đặt lịch hẹn ở tiệm chụp hình thẻ gần đây cho cô.

Lúc ra ngoài, cô sực nhớ tới việc gần đây mình phải nộp một hồ sơ, cần mấy tấm hình thẻ.

Cô vốn chỉ thuận miệng nói thôi, định về trường học tùy tiện tìm một tiệm rồi chụp vài tấm là được. Dù sao trời sinh xinh đẹp, chụp thế nào cũng không quá khó coi đâu.

Mãi tới khi đứng trước cửa tiệm, cô mới bất giác phát hiện, hóa ra người nào đó vẫn luôn ghi tạc trong lòng các chuyện nhỏ nhặt mà ngay cả cô cũng quên này, thời gian hẹn cũng rất thuận tiện, vừa qua đã có thể chụp ngay.

Tựa như lúc nào anh cũng cẩn thận từng li từng tí, quan tâm chu đáo như vậy đấy.

Thời gian đợi thang máy xuống rất lâu, cầm ảnh chụp mới được in ra, Trì Tái Hạ không kìm nổi mà hôn lên mặt Hứa Định một cái ngay trong thang máy.

Cô ăn vạ trong lòng ngực anh, ngẩng đầu ép hỏi: “Thầy Hứa, sao anh có thể tốt tới vậy? Anh thành thật đi, có phải anh cố ý muốn nuôi phế em không? Để em không thể rời khỏi anh?”

“Anh không có.” Hứa Định đứng đắn đàng hoàng đáp.

“Vậy nếu sau này anh không ở bên cạnh em thì làm sao đây?”

Hứa Định xoa xoa đầu cô, nghiêm túc nói: “Hạ Hạ, anh sẽ không rời khỏi em, trừ phi em không cần anh nữa.”

“Thật à? Nhưng trong ghi âm anh đã bảo gì mà… mặc kệ tương lai ra sao, em đều xứng đáng được đối xử thật lòng bởi bất cứ nam sinh nào. Em nghe mà cứ cảm giác có vẻ anh không cho rằng mình sẽ là nam sinh trong tương lai kia.”

Trì Tái Hạ thuận theo câu chuyện, đề cập về vấn đề mình đã xoắn xuýt thật lâu.

Ban đầu, cô chỉ thấy lời nói đó khiến cô rất cảm động, nhưng sau khi trải qua nhiều lần nghe, cô lại lo lắng thật ra anh không nghĩ đến việc hai người sẽ có tương lai sau này.

Lần đầu tiên Trì Tái Hạ phát hiện, khi thật lòng thích một người, hình như sẽ không hiểu rõ mà lo được lo mất thế này.

Nghe vậy, Hứa Định khẽ giật mình: “Hạ Hạ, em hiểu lầm rồi.”

Anh nghĩ một lát rồi giải thích: “Nếu khi ấy anh biết đoạn ghi âm đó chỉ cho mỗi em nghe, vậy anh sẽ bảo rằng em là cô gái mà anh luôn đối xử nghiêm túc, anh muốn ở bên em vĩnh viễn.”

Nhưng khi muốn đăng ra ngoài, nếu anh nói như thế thì sẽ khiến cô mang gánh nặng hơn.

Sau khi Trì Tái Hạ nghe hiểu nửa câu sau thì bỗng thấy mũi chua xót.

Cô cố nén nỗi chua xót này: “Anh bớt bớt đi, chỉ biết dỗ ngon dỗ ngọt thôi!”

“Hạ Hạ, không phải dỗ ngon dỗ ngọt, anh thật sự muốn nói với em, em không cần tự khó xử bản thân mà làm bất cứ chuyện gì hết. Tình cảm của anh đối với em không hề liên quan đến trình độ hiểu biết đâu.”

“Nếu em thật lòng muốn trở thành một người ưu tú hơn, vậy anh sẽ cố gắng cùng em. Nhưng nếu em chỉ đang lo lắng mấy vấn đề như tiếng nói chung mà tự gò bó bản thân, vậy hoàn toàn không cần thiết. Anh chỉ mong em có thể trải qua mỗi ngày thật vui vẻ thôi.”

“Còn lâu em mới gò bó bản thân đó, anh đừng tự luyến như thế chứ!”

Hứa Định còn muốn nói thêm gì đó.

Thì đinh một tiếng, thang máy đã đến tầng G.

Hai người ăn ý im lặng, nhanh chóng trở về tư thế nắm tay, không tiếp tục dính dính ôm nhau trước mặt mọi người nữa.

Hiện tại là khoảng thời gian các nhãn hàng lớn ở trung tâm thương mại sẽ lên kệ trang phục mùa xuân, hai người dạo quanh một vòng, mua áo khoác cặp mới, còn sắm cả giày chơi bóng cặp.

Chạng vạng tối, hai người bắt xe trở về hẻm Bắc Nam Kiều, tới nhà để đồ xong thì tản bộ cùng nhau trong siêu thị gần đó.



Khả năng nấu nướng của Hứa Định cũng không hẳn ngon thần sầu gì, nhưng không hiểu vì sao mà rất hợp với khẩu vị của Trì Tái Hạ.

Từ khi khai giảng đến nay, cả hai đã về hẻm Bắc Nam Kiều nhiều lần, lần nào Hứa Định cũng nấu đủ món khác nhau cho cô ăn.

Thực đơn đầu bếp Hứa đưa ra tối nay gồm cánh gà chiên, đậu hũ tôm nõn, xà lách xào dầu hào, canh thịt lợn nướng nấu với măng tươi*.

*Món canh xuất hiện trong chương 58 Hồng Lâu Mộng.

Đầu bếp Hứa vào siêu thị, đứng ở khu đồ sống nghiêm túc chọn tôm sống và cánh gà tươi.

Trì Tái Hạ không chịu được mùi ở khu đồ sống, đành buồn phiền chán chường đứng bên phía quầy hàng gia vị chờ anh.

Cô đợi đến nhàm chán, bấm điện thoại một hồi, khi ngẩng đầu thì đã bắt gặp một đứa bé đang chơi gạo, trong lòng cô cũng có chút ngo ngoe rục rịch.

Lý trí bảo cô chơi gạo là một hành động không văn minh, nhưng cô thật sự rất muốn thử cảm giác đã lâu chưa trải qua này.

Cô gửi tin nhắn hỏi Hứa Định có cần mua gạo không.

Hứa Định trả lời có.

Thế là cô bắt đầu thuyết phục bản thân, cô chỉ chọc một tí, chọc chọc một xí, rồi lát nữa sẽ mua đống gạo mình chọc. Ừ cứ thế đi!

Tự thuyết phục xong, cô tìm một chiếc túi, còn tìm loại gạo với giá cao nhất trong đống gạo bán lẻ, tính đợi chọc xong thì sẽ lập tức xúc toàn bộ phần đã chọc để mua.

Cô quan sát xung quanh, không thấy ai đang nhìn mình.

Rất tốt, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng…

Cô ngắm nghía đống gạo trắng tinh bóng bẩy, chọc bốn ngón tay trừ ngón cái ra vào thẳng bên trong!

Hu hu hu, cảm giác hoài niệm quá chừng luôn!

Cô dừng tay, lén vui vẻ, ôn lại tật xấu thời tuổi thơ xong thì kìm nén xúc động muốn chọc tiếp, lưu luyến không rời mà cầm lấy xẻng xúc gạo, bắt đầu xúc gạo vào trong túi.

Có điều xúc xúc một hồi, cô chợt cảm thấy có gì đó sai sai.

Sao trên tay cô lại trống không, nhẫn đôi của cô đâu? Một chiếc nhẫn đôi lớn như vậy của cô đâu mất rồi?!

Nhớ ra chuyện này, cô lục lọi túi gạo mình đã xúc.

Không có!

Chẳng lẽ đã rơi vào trong lu gạo, bị cái xẻng của cô đẩy xuống một nơi dưới sâu rồi à?

Đầu cô ong ong.

Lúc Hứa Định qua tìm Trì Tái Hạ, chỉ thấy cô đang cần cù chăm chỉ, tỉ mỉ xúc gạo trước lu gạo.

Anh bước đến chặn tay cô: “Hạ Hạ, chúng ta mua một bao gạo mười cân là đủ rồi, cầm dễ hơn.”

“Cứ, cứ mua chỗ này đi, em đã xúc rất nhiều rồi.”

Trì Tái Hạ cố giả vờ bình tĩnh, tiếp tục thành kính xúc gạo.

Hứa Định khựng lại một giây, nhận ra gì đó: “Hạ Hạ, em sao thế?”

Tiếp thêm một xẻng nữa, không có.

Trì Tái Hạ tuyệt vọng!

Cô nhìn về phía Hứa Định, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn luống cuống thò tới gần tai anh, khe khẽ khai thật: “Hình như nhẫn của em rớt vào đó rồi, làm sao đây làm sao đây? Nãy giờ vẫn chưa xúc đến!”

Hứa Định: “...?”

Bạn gái của anh, quả thật có một ít thiên phú kỳ quái mà.

“Thằng nhóc này, hàng bán lẻ mà mua nhiều như vậy làm chi?”

“Dì chỉ con nè, loại gạo bán theo bao này ấy, một bao mười cân, hai chục cân gì cũng có, còn thơm nữa.”

Hứa Định vừa kiên nhẫn xúc gạo vừa trả lời: “Cảm ơn dì, nhưng tụi con muốn mua loại này.”



Khi Hứa Định xúc gần ba mươi cân gạo, rốt cuộc cũng tìm được chiếc nhẫn đôi quen thuộc kia, Trì Tái Hạ chẳng khác nào bị người xấu bịt miệng mũi cuối cùng đã được thả ra, thở phào một hơi thật sâu.

A Di Đà Phật ông trời phù hộ, nếu còn xúc tiếp nữa, chính cô cũng không biết trước khi mình ra nước ngoài, liệu hai người có nuốt hết được nhiều cơm như vậy không?!

Cô ngoan ngoãn đứng đợi cạnh Hứa Định, nhỏ giọng nhận lỗi: “Em sai rồi, lần sau em sẽ không chơi gạo nữa.”

Hứa Định dừng lại, đề nghị ngắn gọn: “Thật ra ấy, nếu em muốn chơi thì chúng ta có thể mua về bỏ vô thùng gạo rồi chơi cũng được.”

Ừ ha…

Sao cô không nghĩ tới chứ?!

- -------------------

PS: Tiểu Hạ chơi gạo là ví dụ xấu, xin chớ bắt chước!

Đọc truyện chữ Full