DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Ở Đại Học Bị Hoa Khôi Chặn Cửa
Chương 362: C362: Con trai biết bò

"Huyên Huyên, Vũ Đồng, Khả Hinh, baba về rồi!"

"Baba đã đưa ông bà về cùng nhau. Baba không thất hứa đúng không?"

Tần Lãng không quên lăn trước đi ra ngoài không nói với bọn nhỏ nên ba đứa đã cùng nhau tức giận. Cho nên lần này, không chỉ có trước khi đi hắn giải thích rõ ràng với bọn nhỏ, trở về cũng nói cho các bé. con biết trước tiên, hẳn đúng hẹn trở về, hơn nữa hẳn còn cùng về với ông bà nội

Ba đứa nhỏ lần này cũng không có gì không vui, nhìn thấy Tân Lãng tới gần, bọn nhỏ lập tức động đậy.

Gần đây, với sự cố gắng không ngừng của Tân Lãng và Tô Thi Hàm, các bé con đã biết rướn người đòi ấm. Khi nhìn thấy Tần Lãng ngồi trên thảm, các bé lăn lượt dang tay ra, trông rất đáng yêu như muốn đi được ôm.

Tân Lãng nhìn thấy cảnh này, tấm lòng của người cha vô cùng cảm động.

Mấy ngày nay liên tục phải ngồi xe, vẽ nhà cũng không nhàn rỗi một chút nào. Tuy rằng thân thể trẻ tuổi không mệt,nhưng tâm lý vẫn có chút mệt mỏi.Nhưng khi hắn về nhà và thấy Tô Thi Hàm đang mặc một chiếc tạp đề lấm lem bột mì cùng ba đứa nhỏ dễ thương, mọi mỏi mệt đều tan biến.

Nhà là bến đậu ấm áp nhất!

Bởi vì đang suy nghĩ như vậy, cho nên Tân Lãng có chút trăm ngâm. Huyên Huyên đợi mãi mà không thấy được ôm, cậu bé dậm chân, thân thể hướng về phía trước.

Bởi vì học bơi, sức chân của Huyên Huyên đã khỏe hơn rất nhiều. Sau khi nhìn chằm chằm chân của mình mấy lần, thân thể bé con thật sự dịch chuyển vẽ. phía trước một đoạn.

Đây là dấu hiệu biết bò, trong mắt Tân Lãng hiện lên vẻ vui mừng, nhanh chóng đỡ con trai bằng một tay, nhìn về phía bà Tần, nói: 'Mẹ! Mẹ có thấy không? Huyện Huyên đã tự mình bò lại đây một chút rồi n

Bà Tân đang bế Vũ Đồng. Nghe được lời này bà có chút kinh ngạc, "Bò? Không thể nào, Huyên Huyên bây giờ mới năm tháng, sao có thế bò được?"


Phương Nhã Nhàn đang bế Khả Hinh, bà bĩu môi nói: “Đúng vậy! Con rể à, con nhìn lâm rồi, người xưa nói bảy tháng ngồi tám tháng bò. Đứa trẻ tám tháng mới biết bò, có mấy đứa trẻ, chín tháng đến mười tháng mới biết bò, làm sao mới năm tháng mà Huyên Huyên biết bò được chứ?"

Hai người mẹ đều nói không có khả năng, nhưng. Tân Lãng vừa thấy rõ ràng, con trai mình thực sự biết bò, khoảng cách cũng không ngắn.

Ba đứa nhỏ vừa rồi chơi ở giữa thảm, hẳn thì ngồi ở bên cạnh phía cuối thảm. Nếu Huyên Huyên không di chuyển thì hẳn không có khả năng đưa tay ra chạm vào người cậu bé được.

"Con thấy thật mà, Huyên Huyên vừa rồi thực sự bò ra.” Tân Lãng nói

Tô Thi Hàm rửa tay xong đi ra, thấy mọi người trong phòng khách đang nhìn Huyên Huyên trên thảm, trong khi cậu bé lo lẳng nắm lấy cánh tay của Tân Lãng, nhưng Tân Lãng thì không ôm con trai, cô cảm thấy có hơi lạ.

Ngày thường, cô và Tân Lãng là người luyến tiếc không muốn thấy mấy đứa nhỏ khóc, các bảo bối vừa nhíu mày là họ lập tức ôm lấy. Hiện tại Huyên Huyện sắp khóc, rõ ràng là muốn được baba ôm, Tân Lãng vì sao hôm nay lại không nhúc nhích?

“Chồng à! Có chuyện gì sao?” Tô Thi Hàm bước tới chỗ Tần Lãng hỏi.

Lúc này Tân Lãng nói tới chuyện vừa rồi, Tô Thi Hàm hiển nhiên rất cao hứng: "Là thật sao? Con chúng ta bò được rồi sao?"

Hai bà mẹ cười lắc đầu: " Thi Hàm! Tần Lãng! Chúng ta cũng hy vọng Huyên Huyên là một đứa bé. 'thông minh, sớm biết bò. Thế nhưng biết bò lúc năm tháng, điều đó không thực tế, bảy tháng ngồi tám tháng bò, thậm chí một đứa bé thông minh, cũng không thể học nó trong ba tháng được"

Thấy hai người mẹ không tin, Tân Lãng nhẹ giọng nói: "Vậy thì để Huyên Huyên chứng minh đi”

Tô Thi Hàm đồng ý: "Ừm! Để Huyên Huyên làm lại thì sẽ biết là thẳng bé có thế biết bò hay không? Huyên Huyên của chúng ta rất lợi hại nha, chỉ năm tháng là gọi được ba ba, nói không chừng thẳng bé đã sớm học bỏ xong rồi”

Đôi vợ chồng trẻ nhìn nhau cười, ánh mắt đầy tin tưởng vào con trai bảo bối của mình.

Nhà bọn họ thì Huyên Huyên bảo bối là lợi hại nhất!

Tô Thi Hàm mang theo Huyên Huyên đến thảm. Cô tự mình ngồi ở phía sau Huyên Huyên, sau đó kêu Tân Lãng đến bên mép thảm, duỗi tay ra cho Huyện Huyên.

“Huyên Huyên! Ba ba đã về rồi, lại đây cho ba ba ôm nào” Tăn Lãng nhìn tên nhóc đây mong đợi.

Huyên Huyên dùng một đôi mắt to không biết gì mà nhìn hắn, vẻ mặt có chút bối rối

Nó không hiểu, tại sao hôm nay ba ba về không ôm nó vào lòng?

Các cô em gái đều được bà ngoại và bà nội ôm, tại sao nó lại là người duy nhất không được ôm?

Là Huyên Huyên làm sai chuyện gì sao? Ô ô


Huyện Huyện cảm thấy ủy khuất.

Nhìn thấy biểu hiện của con trai mình không đúng, Tân Lãng nhanh chóng cúi người, hai tay đưa tới trước mặt con trai.

“Huyên Huyên đừng khóc! Ba ba ôm con nha, con bò về phía trước một chút là ba ba có thể ôm con rồi!”

Huyện Huyện đầm chìm trong sự bất bình của chính mình, không hiểu vì sao không có ai ôm nó, chu. cái miệng nhỏ nhân như sắp khóc.

Tan Lãng chịu không nổi nữa, nhanh chóng bế con lên, nhưng hắn không muốn từ bỏ cơ hội này, đây là lần đầu tiên Huyên Huyên bò. Nếu như nắm bắt cơ hội làm cho con trai nhận ra, có lẽ nó có thể bắt đầu tập bò rồi.

“Thi Hàm, chúng ta đổi bên, em qua đó và dùng một món đồ chơi mà Huyên Huyên thích để dụ con đi”

Tô Thi Hàm gật đầu, rồi cả hai đổi vị trí cho nhau.

Tô Vĩnh Thắng và ông Tân cũng đứng ở bên cạnh, nhìn châm chẫm Huyên Huyên trên thảm.

Ngay khi Huyên Huyên được Tân Lãng bế lên, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cậu bé cũng có một cái ôm của Baba rồi, he he...

Nhưng cái ôm này chỉ kéo dài nửa phút, cậu bé. lại nhanh chóng bị đặt lên thảm. Lần này cậu bé thậm chí còn không thấy baba, chỉ có mama đang căm tượng gỗ nhỏ của cậu ở đó.

Cậu bé cố gắng ngóc đầu dậy một cách mạnh mẽ và nhìn thấy ông bà nội và ông bà ngoại của mình đang từ trên cao nhìn xuống. Họ đang ôm Vũ Đồng và Khả Hinh trong tay. Thật đáng ghen tị.

“Huyên Huyên, đến, lại đây với mama nè” Tô Thi Hàm nhẹ nhàng nói.

"Oa."


Nhưng những gì đáp lại cô là một tiếng khóc lớn của Huyên Huyên.

"Ô oa oa oa!"

Lòng tràn đầy ủy khuất của Huyên Huyên rốt cuộc cũng bộc phát.

Ba ba về rồi, ông bà nội cũng về rồi. Hôm nay ông bà ngoại cũng ở nhà, mà sao chỉ muốn một cái ôm của. Baba thôi mà sao khó quá.

Hu hu, Huyên Huyên bị ủy khuất quá nhiều nha.

Tiếng khóc lớn lập tức khiến căn nhà trở nên hỗn loạn, Tân Lãng và Tô Thi Hàm cũng không thèm quan đến việc bò của con trai, vội vàng bế cậu bé lên, ôm lấy một hồi.

"Huyên Huyên đừng khóc nha, baba và mama ôm. Huyền Huyện nè."

"Huyên Huyên của chúng ta là giỏi nhất, ba ba. không cho Huyên Huyên bò nữa, ba ba ôm Huyên Huyện nha.”

Trong khoảnh khắc, cậu bé nhận được cái ôm của cả baba và mama, rốt cuộc cũng cảm thấy tốt hơn một chút. Bé con vẫn còn đầy nước mắt trên mặt, một đôi tay nhỏ bụ bẫm choàng lấy cổ Tân Lãng, phối hợp với tiếng nức nở, run lên một cái.

Tân Lãng cười với vẻ bất lực, sờ sờ cái đầu nhỏ còn đang buồn ngủ của con trai, nhìn Tô Thi Hàm nói "Vợ à! Thôi quên đi, chuyện bò hãy để đần đần rồi tập sau cũng được."

Tô Thi Hàm gật đầu nói: "Ừm! Em nghĩ không nên làm gì thì tốt hơn. Có lẽ một ngày nào đó Huyên Huyên sẽ làm được, giống như hôm nay học gọi ba ba vậy, khiến cho chúng ta môt bất ngờ lớn.”


Đọc truyện chữ Full