DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Vợ Nhỏ, Cuối Cùng Em Đã Lớn!
Chương 2777

Chương 2777

“Như vậy còn được. Em mệt rồi, anh bế em đi ngủ.”

“Tuân lệnh, thưa vợ.”

Cố Gia Huy lấy chiếc khăn bông lau khô cơ thể giúp cô, sau đó dịu dàng bế cô lên trên giường.

Cô cũng lười biếng với đầu gõ này, quay người ôm chặt lấy anh rồi vùi đầu vào trong lòng anh.

Hơi thở đều đặn của cô phả vào trong lồ ng ngực anh, giống như lông vũ lướt qua khiến trong lòng anh ngứa ngáy rất khó chịu.

Cố Gia Huy ôm chặt lấy cô giống như mình đang có cả thế giới.

Đã lâu lắm rồi anh chưa ôm cô ngủ như ậy.

“Minh Tâm, em véo anh một cái đi.”

“Làm gì vậy? Anh đừng ồn ào nữa, mau ngủ đi.”

“Anh cảm thấy anh như đang ở trong giấc mơ. Mỗi ngày vào buổi tối không có em, anh không biết mình đã chịu đựng được như thế nào nữa. Anh chỉ có thể làm việc, những chuyện lộn xộn mới có thể khiến anh cảm thấy không cô đơn.”

“Hừ, em đã gọi điện thoại cho anh mài”

Cô tức giận nói.

“Anh biết.”

“Anh biết?” Cô hơi ngạc nhiên: “Không phải là anh quên cúp điện thoại mà là anh cố tình? Anh biết là em, cho nên…”

“Ừm, nghe thấy giọng nói của em thì anh có thể yên tâm hơn một chút.”

“Được rồi, vậy em tha thứ cho anh.

Anh mau ngủ đi.”

Cô chui vào trong lòng anh, giọng nói rất lười biếng.

Cô thật sự rất buồn ngủ và cũng không thể chịu được nữa ngủ thiếp đi, nhưng Cố Gia Huy lại tỉnh táo khác, thường.

Anh khẽ hôn lên trán cô, sau đó chìm vào giấc ngủ.

Đã lâu lắm rồi anh mới có một giấc ngủ yên ổn nhất như vậy.

Ngày hôm sau, Hứa Minh Tâm vẫn chưa tỉnh dậy nhưng Cố Gia Huy đã tỉnh rồi.

Khương Tuấn đã gửi mấy dòng tin nhắn đến, nói rằng sáng hôm nay tập đoàn có buổi họp gấp. Chuyện liên quan đến công ty chỉ nhánh London, không thể làm qua loa được.

Anh cần phải rời đi, ngay cả nghỉ ngơi một chút cũng không được.

“Minh Tâm, anh phải đi rồi.”

“Ưm, đừng ồn nữa, em buồn ngủ quá…”

Hứa Minh Tâm nửa mê nửa tỉnh, cô vốn không biết ai đang nói chuyện với mình.

Cô lật người, cuốn chăn vào rồi bọc mình thật chặt, chỉ lộ ra một cái đầu.

Cố Gia Huy nhìn thấy cảnh tượng tức giận như đứa trẻ của cô, khóe môi anh nở nụ cười mơ hồ.

Anh nhìn thật chăm chú, rồi lại khẽ hôn lên đôi môi đỏ hồng của cô.

“Mơ đẹp nhé, vợ của anh.”

Nói rồi anh mới khẽ quay người rời đi.

Khi Cố Gia Huy nghênh ngang đi ra khỏi phòng Từ Minh Tâm, người nhà họ Quý đều chết lặng giương mắt nhìn.

Quý Mặc Nhiên vừa đi ra khỏi phòng thì nhìn thấy Cố Gia Huy cũng đi ra.

Ông ta hoảng sợ đến nỗi nói không nên lời, chỉ ngây nCốc chỉ vào mũi của anh.

“Chào cậu.”

Đọc truyện chữ Full