DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Âm Dương Miện
Chương 133: Ta chính là bạn nhảy của hắn

Ngay lúc hai sư huynh đệ Cơ Động đang ăn uống không ngừng, một thanh âm thanh thúy đột nhiên vang vọng toàn lễ hội:

- Hoan nghênh mọi người đã đi đến vũ hội đêm nay, ta là Dạ Tâm, rất vinh hạnh được là người chủ trì các hoạt động hôm nay. Hy vọng mỗi người các ngươi đều có thể tìm được bạn nhảy lý trưởng nhất trong lòng mình, tạm quên đi những khẩn trương trong học tập và tu luyện, trải qua một đêm vô cùng vui vẻ.

Dạ Tâm xuất hiện nhất thời thu hút sự chú ý của mọi người, Cơ Động và Phất Thụy cũng tạm hoãn hành động càn quét của bọn họ, ngẩng đầu nhìn về phía sân nhảy ở trung tâm.

Hôm nay Dạ Tâm mặc một bộ váy đen dài, màu đen thâm thúy, tóc ngắn nhẹ nhàng, cặp mắt xinh đẹp tươi trẻ động lòng người. Thân thể với những đường cong khiêu gợi được bộ váy dài ôm sát, thể hiện hết ra, có lực hấp dẫn tràn ngập mê lực.

Phất Thụy bĩu môi nói:

- Nữ nhân này, tâm trí rất sâu sắc a!

Cơ Động nghi hoặc nhìn về phía sư huynh. Phất Thụy thấp giọng nói:

- Tiểu sư đệ, ngươi phải cẩn thận đề phòng bất cứ đệ tử Thủy Hệ nào, bọn họ cũng không phải ai cũng đơn thuần chất phác giống như Bảo Nhi vậy đâu. Nữ nhân Dạ Tâm này đã từng là bạn gái của ta, nàng ta đã tìm cách thuyết phục ta cùng với Thủy Hệ bọn họ hợp tác. Dù sao, Lôi hệ của ta cũng là biến dị mà ra. Từ sau lần đó, ta và nàng ấy chia tay. Bất quá, công phu trên giường của nữ nhân này thật sự không tệ. Hiện tại hình như là đang cặp với tên tiểu tử Dật Phong. Tuy rằng ngoài mặt bọn họ cũng không dám làm gì quá lộ liễu, thế nhưng sau lưng lại liên lạc, mua chuộc không ít đệ tử các hệ khác, củng cố thế lực trong học viện. Chẳng qua bởi vì thực lực quá chênh lệch, cho nên mới không dám chống đối thẳng trước mặt ta mà thôi.

Giữa sân nhảy, Dạ Tâm mỉm cười nói:

- Vũ hội đêm nay chính thức bắt đầu. Vũ hội này là vũ hội riêng của đệ tử Âm Dương Học Đường chúng ta, như vậy, khúc nhạc đầu tiên có phải nên do thủ tịch của Âm Dương Học Đường chúng ta, Lôi Đế sư huynh bắt đầu đi.

Hắn vừa nói như thế, nhất thời làm cho ánh mắt của mọi người đều tập trung hết lên trên người của Phất Thụy, tiếng hoan hô nhất thời vang lên khắp lễ đường. Những đệ tử này bình thường nhìn thấy Phất Thụy chỉ sợ tránh mặt không kịp, thế nhưng hiện tại dù sao cũng là vũ hội, lại có Dạ Tâm khỏi đầu, tự nhiên không kiêng kỵ gì lắm.

Phất Thụy nhẹ nhàng liếc mắt nhìn Dạ Tâm một cái, tuy rằng chỉ đơn giản là một cái liếc mắt mà thôi, nhưng Dạ Tâm nhìn thấy, không khỏi trong lòng run lên, phảng phất như có một đạo lưu điện xuyên thẳng vào mắt nàng vậy.

Buông bộ chén dĩa trong tay xuống, Phất Thụy chầm chậm bước ra sân nhảy. So sánh với Cơ Động, ít nhất hắn còn có chút bộ dáng tham dự lễ hội, vẫn còn mặc được một bộ lễ phục màu lam nhạt. Cho dù đây đang là trong vũ hội, thế nhưng khi thân thể cao đến hai thước của hắn bước vào trong sân nhảy, cảm giác áp bách từ trên người hắn phát ra vẫn khiến đa phần đệ tử đứng quanh sân phải lui lại một chút, tiếng hoan hô cũng vì vậy mà ngừng lại.

Mặc dù là đã có chuẩn bị tâm lý trước, nhưng khi Dạ Tâm thấy Lôi Đế Phất Thụy tiến về phía mình, trong mắt nàng vẫn không khỏi toát ra một tia bối rối, cố gắng trấn tỉnh lại.

Phất Thụy đi đến trước mặt nàng, trong mắt toát ra quang mang phức tạp, làm ra một tư thế mời thỉnh:

- Nếu mọi người đã muốn ta nhảy khúc đầu tiên khai mạc lễ hội, như vậy, Dạ Tâm sư muội, xin mời ngươi nhảy cùng với ta vậy.

Dạ Tâm sửng sốt một chút, hắn biết là hôm nay Phất Thụy không có dẫn bạn nhảy đến, nên cố tình làm cho Lôi Đế phải xấu hổ một trận. Thế nhưng nàng ta lại không nghĩ rằng Phất Thụy lại trực tiếp mời mình nhảy. Ánh mắt của các đệ tử xếp ở hai mươi vị trí đứng đầu Âm Dương Học Đường nhất thời trở nên quái dị, tất cả bọn họ đều biết rõ Dạ Tâm từng đeo đuổi Lôi Đế, tự nhiên cũng biết những gút mắc xảy ra giữa hai người.

Trên mặt Dạ Tâm lộ ra vẻ khó xử, bất quá lúc này nàng ta quả thật không có gan từ chối Phất Thụy. Trước mặt nhiều người từ chối Lôi Đế như thế, hiển nhiên là không nể mặt mũi hắn vào đâu, những chuyện như vậy, ở đây còn không ai dám làm. Dạ Tâm theo bản năng quay đầu nhìn lại phía sau không xa, nơi đó có một gã thanh niên mặc lễ phục màu vàng nâu, sắc mặt âm trầm đang nhìn Phất Thụy. Gã thanh niên nhìn qua độ tuổi không chênh lệch lắm so với Phất Thụy, chỉ có điều khí tức càng âm trầm hơn nhiều, so sánh với khí tức hào phóng, khí khái của Phất Thụy thì chênh lệch rất nhiều.

Sắc mặt của Phất Thụy trầm hẳn xuống:

- Thế nào? Dạ Tâm sư muôi không nể mặt ta hay sao? Tục ngữ đã nói, Nhất dạ phu thê bách nhật ân. Huống chi, chúng ta nói thế nào cũng đã trải qua mấy trăm đêm triền miên như vậy.

- Ngươi…

Nghe Phất Thụy nói thế, sắc mặt Dạ Tâm nhất thời trở nên một mảnh tái nhợt. Nàng làm thế nào cũng không ngờ tới, Phất Thụy ở trước mặt mọi người như thế này lại nói ra những lời như vậy.

- Phất Thụy! Ngươi không cần quá đáng như vậy.

Gã thanh niên mặc lễ phục màu vàng nâu bước ra, đi đến bên cạnh Dạ Tâm, căm tức nói với Phất Thụy.

Lôi Đế lạnh lùng bĩu môi:

- Cơ Dật Phong, ngươi muốn khiêu chiến với ta sao?

Dạ Tâm vội vàng dùng tay ôm chặt cánh vai Cơ Dật Phong, nói với Phất Thụy:

- Thật sự là vô cùng xin lỗi, Phất Thụy sư huynh. Hôm nay ta là bạn nhảy của Dật Phong, không thể cùng ngươi nhảy nhạc khúc đầu tiên khai mạc được.

Nàng ta thật sự cũng không còn cách nào khác, nàng biết rõ, mọi chuyện hôm nay, chỉ sợ là sẽ phải trở mặt với Lôi Đế.

Khiến cho bọn hắn không ngờ tới chính là, Phất Thụy không những không giận, ngược lại còn mỉm cười, mang theo vài phần khinh thường, nói với Cơ Dật Phong:

- Nếu không có gan khiêu chiến với ta, vậy thì ít làm trò trước mặt ta đi. Chỉ còn hơn một năm nữa là gia nhập Thánh Tà Chiến Trường. Ta rất muốn nhìn xem, trên Thánh Tà Chiến Trường, ngươi sẽ xoay sở như thế nào đây.

Những lời này của Phất Thụy vừa nói ra, sắc mặt Cơ Dật Phong và Dạ Tâm nhất thời đại biến. Dạ Tâm vội la lên:

- Lôi Đế, ngươi dám công báo tư thù sao?

Phất Thụy khoang tay đứng đó, ngạo nghễ nhìn lên bầu trời đầy sao:

- Trên thế gian này, còn chưa có chuyện gì mà ta không dám làm. Dạ Tâm, ta mặc kệ ngươi là bạn nhảy của ai, hôm nay ta nhất định phải cùng ngươi nhảy nhạc khúc đầu tiên.

Sắc mặt Cơ Dật Phong dần dần trở nên bình thản xuống, nhàn nhạt nói:

- Dạ Tâm, nếu Lôi Đế đại ca đã có lòng để ý đến ngươi, vậy ngươi cứ cùng với hắn nhảy múa một khúc vậy.

Nói xong, hắn chậm rãi lùi về phía sau, tựa như là vừa rồi không có chuyện gì xảy ra vậy.

Dạ Tâm đầu tiên là sửng sốt một chút, trong mắt không khỏi toát ra vài phần khuất nhục. Ánh mắt của Phất Thụy cũng đang nhìn qua nàng, trong mắt tràn ngập ý khinh thường mà cường thế, tựa hồ như muốn nói, đây là nam nhân của ngươi sao? Ngay cả nữ nhân của mình cũng không dám ra mặt bảo vệ, đây là sự lựa chọn của ngươi sao?

Sắc mặt Dạ Tâm có chút trắng bệch, chỉ khiến Phất Thụy không ngờ tới chính là, nàng ta cũng không có xấu hổ và giận dữ bỏ đi, mà là chủ động đưa tay lên đặt lên bả vai Phất Thụy, quay sang nói với dàn nhạc:

- Tấu nhạc đi.

Nhạc khúc du dương vang lên, thân thể thon dài mềm mại của Dạ Tâm dưới sự lôi kéo của thân thể khôi vĩ của Phất Thụy, ở giữa sân nhảy bắt đầu khiêu vũ. Lúc này đây tất cả các đệ tử của Âm Dương Học Đường đều hoàn toàn im lặng. Bọn họ đều biết, tình huống vừa rồi, Lôi Đế hoàn toàn lấy uy thế áp đảo Cơ Dật Phong và Dạ Tâm hoàn toàn không ngóc đầu dậy nổi. Lôi Đế vẫn như trước là Lôi Đế, kẻ không có bất cứ đệ tử nào trong Thiên Can Học Viện dám chống lại được.

Kỹ thuật khiêu vũ của Phất Thụy quả thật không ai dám khen tặng, thân thể hắn quá sức cường tráng mạnh mẽ, từ trên người hắn, chỉ có thể thấy được sự thô hào mạnh mẽ, tuyệt đối không thể nói là đẹp được. Thân thể vốn thon thả của Dạ Tâm bị hắn ôm chặt trong ngực, nhìn qua quả thật giống như một món đồ chơi. Hơn nữa trong mắt nàng ta còn toát ra vẻ bi thương nhàn nhạt, lại càng không làm ngươi ta cảm thấy đẹp đẽ gì.

Cơ Động vẫn đứng ở chỗ Băng Tuyết Long Ngư, giống như là không nghe không thấy chuyện gì đã xảy ra vậy, vẫn tiếp tục việc thưởng thức mỹ thực của hắn. Loại Băng Tuyết Long Ngư này chẳng những mùi vị rất ngon, hơn nữa sau khi nuốt vào bụng, sẽ mang theo một luồng cảm giác mát lạnh, thoải mái không nói nên lời, hiển nhiên là cực kỳ bổ dưỡng. Nhất là thịt cá, vốn là có tác dụng cố bản hồi nguyên.

- Cơ Động ca ca.

Một thanh âm hưng phấn, trong treo đột nhiên vang lên, Lãnh Nguyệt đang cười tươi chạy tới. Ngay cả nàng ta, hôm nay cũng mặc một bộ lễ phục nhỏ nhắn đáng yêu, sôi nổi chạy đến bên cạnh Cơ Động.

- Lãnh Nguyệt, ngươi cũng đến đây ăn chút gì đi.

Nhìn thấy tiểu cô nương này, Cơ Động không khỏi nở nụ cười, sờ sờ đầu nang, chỉ chỉ khay Băng Tuyết Long Ngư trước mặt.

Lãnh Nguyệt lè lưỡi, nói:

- Ta không dám ăn đâu, Dạ Tâm tỷ tỷ đã nói, trước khi Phất Thụy sư huynh ăn xong, tuyệt không cho chúng ta lại đây ăn uống đâu. Ta thừa dịp bọn họ khiêu vũ, đến đây chào hỏi ca ca một tiếng.

Cơ Động ha hả cười:

- Không sao đâu, ngươi cứ ăn đi. Phất Thụy sư huynh sẽ không trách cứ ngươi đâu.

Lãnh Nguyệt cười hì hì:

- Cơ Động ca ca, ca ca thật là một người tốt. Đáng tiếc Lãnh Nguyệt còn quá nhỏ, chưa có học qua khiêu vũ, nếu không, Lãnh Nguyệt nhất định sẽ làm bạn nhảy của ca ca.

Cơ Động bật cười, nói:

- Không sao đâu, ngươi có thể lớn lên mà. Chờ đến khi ngươi đủ lớn, Cơ Động ca ca nhất định sẽ cùng ngươi khiêu vũ, được không?

- Dĩ nhiên là được.

Lãnh Nguyệt vỗ vỗ tay, len lén nhìn thoáng qua Phất Thụy và Dạ Tâm đang khiêu vũ ở giữa sân, lúc này mới đứng nép phía sau Cơ Động, cầm lấy một bộ chén đĩa, gấp vội mấy miếng cá bỏ vào đĩa: nguồn TruyenFull.vn

- Cơ Động ca ca, ta sang phía bên kia ăn. Hôm nay ai là bạn nhảy của ca ca vậy?

Cơ Động lắc lắc đầu, nói:

- Ca ca không có bạn nhảy, chỉ là đến đây ăn chút gì mà thôi.

Lãnh Nguyệt mở trừng hai mắt, nói:

- Nhưng mà các sư huynh sư tỷ đã nói, mỗi người đều phải có một bạn nhảy của mình mà! Không có bạn nhảy, chẳng phải là rất đáng thương hay sao?

Nói đến đây, đột nhiên nàng hạ giọng xuống:

- Cơ Động ca ca, kỳ thật Bảo Nhi tỷ tỷ rất tốt, sao ca ca không mời tỷ ấy cùng khiêu vũ đi?

Cơ Động nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nói:

- Là Bảo Nhi kêu ngươi đến nói à?

Lãnh Nguyệt lắc lắc đầu, ra vẻ thần bí nói:

- Ta chỉ là nhìn thấy tỷ tỷ cứ len lén nhìn về phía ca ca hoài. Tỷ ấy đã cự tuyệt mấy người đến mời nhảy rồi, chỉ thủy chung nhìn về phía ca ca. Ta tin rằng, chỉ cần Cơ Động ca ca đến mời tỷ ấy nhảy, nhất định tỷ ấy sẽ đồng ý.

Trong lòng Cơ Động thầm than, Bảo Nhi, chẳng lẽ ta thật sự khiến cho ngươi hiểu lầm hay sao? Việc mời nhảy này nhất định không thể xảy ra rồi, nếu không, chỉ sợ nàng ấy sẽ càng hiểu lầm nhiều hơn.

Đúng lúc này, một thanh âm mang theo vài phần khinh miệt vang lên:

- Nguyệt Nguyệt, mau cùng ta trở về đi. Người ta là sư đệ của Lôi Đế, cũng không phải người mà chúng ta có thể làm quen. Hắn còn nhỏ tuổi như vậy, làm gì mà có bạn nhảy chứ, biết cái gì mà tình cảm đâu.

Cơ Động quét mắt nhìn lại, chỉ thấy một nữ tử mặc giáo phục màu tím nhạt đang đi tới, nắm lấy tay của Lãnh Nguyệt. Rất hiển nhiên, nàng ta cũng là đệ tử của Quý Thủy Hệ. Trong ấn tượng của Cơ Động, nàng ta hình như rất hay đi chung với Dạ Tâm. Hiển nhiên người này bực mình chuyện sư huynh Phất Thụy của mình dùng cường thế áp bách sư tỷ nàng, lúc này mới giận chó mắng mèo gây sự với mình.

Lãnh Nguyệt vội nói:

- Thủy tỷ tỷ, không phải vậy đâu, Cơ Động ca ca tốt lắm. Tỷ tỷ đừng nói với hắn như vậy. Cơ Động ca ca, ta giới thiệu với ca ca, vị này là Thủy Linh tỷ tỷ, là học tỷ Quý Thủy Hệ của chúng ta, xếp vị trí ba mươi chín đặc biệt trong Âm Dương Học Đường.

Thủy Linh kéo bàn tay nhỏ bé của Lãnh Nguyệt:

- Nguyệt Nguyệt, ngươi giới thiệu ta với hắn làm gì. Ta không có hứng thú với mấy tên tiểu tử hỉ mũi chưa sạch.

Cơ Động lạnh lùng cười:

- Ta cũng không có hứng thú với mấy nữ nhân mà bộ ngực y như tấm ván.

- Ngươi nói cái gì?

Thủy Linh giận dữ. Nàng ta là bạn thân của Dạ Tâm, vừa rồi Phất Thụy không chút nể tình, đả kích Dạ Tâm, làm cho trong nàng ta nổi giận trong lòng. Ở trong mắt nàng, Cơ Động chẳng qua chỉ là một tiểu hài tử vừa mới tiến vào trong Âm Dương Học Đường mà thôi, thế nhưng lại cũng bắt chước Phất Thụy, kiêu ngạo như vậy, nhất thời giận đến tím mặt.

Bình tĩnh mà nói, dáng người Thủy Linh cũng không tệ lắm, tướng mạo cũng thuộc hàng cao cấp, chẳng qua là những nơi nên đội lên lại bẹp một chút. Đây là chuyện đau lòng nhất của nàng ta. Chẳng ngờ ngay câu đầu tiên lại bị Cơ Động nói thẳng ra chỗ yếu, nàng ta làm sao chịu nổi cơ chứ?

- Những trường hợp cao quý thì cần nói những ngôn ngữ cao quý. Ngươi nên nói nhỏ một chút đi.

Cơ Động vẫn như trước vẻ mặt lạnh nhạt, đơn giản xoay người, tiếp tục ăn Băng Tuyết Long Ngư, căn bản là không để ý đến Thủy Linh nữa.

Thủy Linh thật sự là đang muốn phác tác, đem tên tiểu tử trước mắt này giáo huấn một trận. Chỉ là nàng ta nghĩ đến gã này là sư đệ của Lôi Đế Phất Thụy, trong lòng nàng ta thủy chung cũng không dám. Đối mặt với Lôi Đế, ngay cả bài danh thứ hai Cơ Dật Phong và bài danh thứ ba Dạ Tâm liên thủ cũng phải lùi bước, huống chi là nàng, chỉ là đệ tử xếp hạng gần bốn mươi.

- Miệng của ngươi cũng thối tha y như gã sư huynh của ngươi, khó trách ngươi không có bạn nhảy. Không đời nào có nữ nhân nào thích hạng người như các ngươi.

Hung hăng bỏ lại một câu, Thủy Linh xoay người bỏ đi. Nhưng ngay lúc này, nàng ta đột nhiên phát hiện, ánh mắt của tất cả mọi người dường như trúng tà, toàn bộ tập trung lại chỗ cửa vào của quảng trường lộ thiên này. Cũng đúng lúc này, một thanh âm hoàn mỹ tự nhiên đã vang lên.

- Ai nói hắn không có bạn nhảy, ta chính là bạn nhảy của hắn.

Âm nhạc đột nhiên ngừng lại, vũ hội vốn có chút ồn ào, lúc này đã trở thành một cây kim rơi cũng có thể nghe thấy, thậm chí ngay cả các tinh tú trên trời lúc này cũng trở nên ảm đạm vài phần. Ánh mắt tất cả mọi người trong lễ đường đều tập trung cả về phía cửa vào. Ngay cả Lôi Đế Phất Thụy, ánh mắt hắn cũng mở to hết mức, buông rơi Dạ Tâm lúc này đang trong ngực mình ra.

Choeng… Một thanh âm vỡ tan thanh thúy đột nhiên vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này. Cái đĩa trong tay Cơ Động đã rơi xuống, vỡ tan thành nhiều mảnh. Cả người hắn lúc này cũng hoàn toàn ngây dại ra, thì thào:

- Mắt ta có nhìn nhầm không? Chuyện này, chuyện này sao có thể được…

Tất cả mọi chuyện trước mắt này, hoàn toàn đều vì một người đang đứng ở cửa vào của lễ đường. Một thiếu nữ tuyệt sắc tựa như tinh linh hỏa diễm đang đứng đó, nàng ta mặc một bộ váy dày chấm đất, bao phủ toàn bộ thân thể nàng, chỉ trừ có hai bàn tay và gương mặt hoàn mỹ. Bộ váy nhìn qua có chút bảo thủ, thế nhưng mặc trên người nàng lại hoàn hảo vô cùng.

Hai tay chồng lên nhau, đặt ở trước người, mười ngón tay thon dài mượt mà non mịn, trắng hơn cả bạch ngọc, nhìn qua khiến tâm hồn người khác phải run động. Bộ tóc cuộn sóng màu đỏ rực được thả dài ở phía sau lưng. Dung nhan tinh xảo hoàn mỹ không một tỳ vết được màu đỏ của mái tóc cùng với bộ váy tôn lên, khiến cho người ta có một cảm giác mê mẩn tâm thần. Cặp mắt đen láy, trong vắt cùng với cặp lông mi thon dài, cong vút, thấp thoáng mang theo vài phần ý tươi cười. Dáng người tỷ lệ hoàng kim tuyệt hảo, mà bất cứ nhà điêu khắc nào dù nghiêm khắc đến đâu cũng không thể tìm thấy nửa phần khuyết điểm trong đó.

Đúng vậy, người vừa đến, chính là người trong lòng của Cơ Động, nữ thần hoàn mỹ, người thống trị toàn bộ thế giới địa tâm, Địa Hỏa Hồng Liên hóa thân, Liệt Diễm nữ hoàng.

Ngoại trừ nàng ta, còn ai có thể có được giọng nói như chim trời? Ngoại trừ nàng ta, còn có ai có thể vừa mới xuất hiện đã trong nháy mắt hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người, thậm chí ngay cả các nhạc sĩ cũng quên cả việc tấu nhạc.

Miệng Cơ Động lúc này giống như có cái gì nghẹn lại, một câu cũng không nói nên lời. Nhìn thấy Liệt Diễm, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình muốn nhảy cả ra ngoài vậy. Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, từng bước từng bước đi đến trước mặt Liệt Diễm:

- Liệt Diễm, ngươi…, làm sao ngươi có thể đến đây?

Liệt Diễm nhẹ nhàng cười, nhất thời làm toàn bộ lễ đường trên Thổ Hệ Giáo Học Lâu sáng lên:

- Ta sợ ngươi bị người khác cướp đi mất! Tối nay, bạn nhảy của ngươi chỉ có thể là ta.

Đọc truyện chữ Full