DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bất Diệt Kiếm Thể
Chương 971: Kiếm Ý Khí Tức

Đột phá!

Lúc này, dưới áp lực vô hình của Linh Nguyên Hải, Cổ Kiếm Nguyệt đã bất ngờ đột phá, đạt tới Trường Mệnh tứ trùng thiên.

Phong Mang Kiếm Đạo dẫn động đại thế, giờ phút này sau lưng Cổ Kiếm Nguyệt. Liệt Kim Thần Kiếm kêu vang một tiếng kiếm ngâm mạnh mẽ, bắn ra khởi vỏ.

Sau khi vẽ một quỹ tích huyền ảo trên không, Liệt Kim Thần Kiếm chậm rãi rơi trở lại vào tay Cổ Kiếm Nguyệt.

- Chỉ trong thoáng chốc, Đại trưởng lão vốn điềm tĩnh bất động chợt mở bừng hai mắt lộ ra vẻ không thế nào tin được, ngay cả thân thể cũng hơi run rẩy. Nhị trưởng lão bên cạnh cũng có phản ứng như vậy.

Chuyện này.. .Làm sao có thể như vậy được?

Nhị trưởng lão trợn tròn hai mắt:

- Không đúng, chẳng phải là...

- Không sai!

Lập tức Đại trưởng lão cũng tỉnh táo lại, trầm giọng nói:

- Dường như Liệt Kim Thần Kiếm đã được đại nhân vật nào đó dùng qua. Tu vi của đại nhân vật này vô cùng kinh Thiên động địa, e rằng không thua Thánh Giả hạng nhất. Bạn đang đọc truyện được copy tại

Giọng của Đại trưởng lão không thấp, các Kiếm Giả bên cạnh nghe được cũng lộ vẻ khiếp sợ vô cùng. Không ngờ Liệt Kim Thần Kiếm của Cổ trưởng lão Cổ Kiếm Nguyệt đã được một vị Thánh Giả dùng qua, chẳng trách Liệt Kim Thần Kiếm vừa ra khỏi vỏ đã vẽ ra một quỹ tích huyền ảo như vậy. Xem ra thời gian dùng cũng cách đây không lâu, cho nên Kiếm Linh của Liệt Kim Thần Kiếm mới giừ được quỹ tích như vậy.

Lúc này, thần sắc Nhị trưởng lão cũng tỏ ra kích động, khẽ kêu lên:

- Nếu như ta đoán không sai đây là một vị Thánh Giả Kiếm Đạo!

Thánh Giả Kiếm Đạo!

Rất nhiều Kiếm Giả lộ vẻ kích động, chẳng lẽ Tinh Vực Cổ Thần xuất hiện một vị Thánh Giả Kiếm Đạo? Vài trưởng lão trung niên nhìn chằm chằm vào Đại trưởng lão.

Đại trưởng lão gật gật đầu:

- Có điều không biết vị Tiền bối này có tham gia luận đạo Cổ Thần hay không, nếu có, vậy Kiếm Đạo nhất mạch ta...

Đại trưởng lão ngập ngừng muốn nói lại thôi, bởi vì lúc này Cổ Kiếm Nguyệt đã ra tay, kiếm quang Tinh Kim nháy mắt xé không tới trước mặt Linh Nguyên Hải, kiếm quang màu vàng phát ra nhưng tiếng vù vù quái dị.

Được Đạo thế rót vào, tốc độ của đạo kiếm quang Tinh Kim này gần như đã đạt tới mức mắt thường khó lòng phân biệt. Nguy cơ ập tới trong chớp mắt khiến cho lông tộc toàn thân Linh Nguyên Hải dựng đứng lên một tầng thủy quang màu xanh biển nháy mắt bùng lên khắp toàn thân.

Một luồng sức mạnh sắc bén xé rách thủy quang, Linh Nguyên Hải chỉ cảm thấy trước ngực mình đau nhói lập tức bị đánh bay ngược ra sau.

Cổ Kiếm Nguyệt lại bước ra một bước, biến mắt ngay tại chỗ, chỉ để lại vô số tàn ảnh trong không trung.

- Kiếm khí Tinh Kim không gì là không thể phá. Liệt Không bộ cũng được thừa hưởng sự sắc bén vô song của kiếm khí Tinh Kim. Tốc độ nhanh nhẹn tuyệt luân như vậy đủ để sánh ngang với Kiếm Già Trường Mệnh lục trùng thiên.

Nhị trưởng lão sáng ngời hai mắt.

Với tu vi Chuẩn Thánh Trường Mệnh thất trùng thiên của lão, chút nhãn lực ấy tự nhiên phải có. Giờ phút này, tốc độ của Cổ Kiếm Nguyệt đã hoàn toàn sánh ngang với Linh Nguyên Hải.

- Vậy Cổ trưởng lão...

Một tên trưởng lão trung niên vội hỏi.

- Khó lắm...

Đại trưởng lão chỉ lắc lắc đầu.

Quả nhiên chỉ thấy thân hình Linh Nguyên Hải vốn đang bay ra phía sau đột nhiên dừng lại, khiến cho Cổ Kiếm Nguyệt càng tiếp cận nhanh hơn.

- Tiếp Bích Thủy Hoàn của ta!

Linh Nguyên Hải quát lớn, phất tay phóng xuất một chiếc vòng xanh biếc. Trên chiếc vòng này toát ra một cổ pháp lực hệ Thủy hết sức tinh thuần. Trong pháp lực này lại ấn chứa một cỗ đại thế mênh mông như Ngân hà trên chín tầng trời, hung hãn ập tới.

-Vút….. vút...

Vô số đạo kiếm quang Tinh Kim xuyên phá hư không đánh vào chiếc vòng, nhưng Bích Thủy Hoàn này cũng không chút tổn hao. Kiếm quang Tinh Kim vốn vô cùng sắc bén, thậm chí ẩn chứa Đạo thế bên trong nhưng không thể tới gần bản thể của Bích Thủy Hoàn, chỉ còn cách chừng một tấc, đã bị một vầng sáng màu xanh ngăn lại.

- Chậm đã, đó là...

Sắc mặt Nhị trưởng lão đại biến:

- Không xong, đó là thần khí thất phẩm Bích Thủy Hoàn! Kiếm Nguyệt, mau lui lại!

Thần khí thất phẩm Bích Thủy Hoàn, đạt tới thần khí thất phẩm, đó chính là thần khí hùng mạnh chỉ có Chuẩn Thánh mới có thể sử dụng được, không ngờ tên Linh Nguyên Hải lại có được một món thần khí mạnh mẽ như vậy.

Thậm chí Nhị trưởng lão còn có thể cảm ứng được, trong thần khí này còn có Lực Tiểu Thế Giới do cường giả Chuẩn Thánh rót vào.

Cảm thụ được lực lượng kinh khủng ẩn chứa trong Bích Thủy Hoàn, Cổ Kiếm Nguyệt biến sắc. Nhưng lúc này, Liệt Kim Thần Kiếm trong tay lão đang vang lên tiếng kêu ong ong, dường như đang thúc giục chuyện gì. Bất chợt có một cỗ kiếm thức khó hiểu truyền vào đầu lão.

Trên mặt Cổ Kiếm Nguyệt lộ vẻ hơi khiếp sợ, sau đó trở nên mừng như điên dại. Ngay tức khắc, Cổ Kiếm Nguyệt chậm rãi đâm Liệt Kim Thần Kiếm ra một kiếm này hết sức chậm rãi dường như ẩn chứa vô tận huyền ảo. Khoảng cách giữa hai bên ngắn ngủi, hơn nữa Bích Thủy Hoàn đang tấn công, chỉ nháy mắt đã chạm vào Liệt Kim Thân Kiếm.

- Ong...

Trên Liệt Kim Thần Kiếm lập tức bắn ra Kiếm Ý kinh người, cỗ Phong Mang xung Thiên này giống như vốn được khắc sâu từ trước trên Liệt Kim Thần Kiếm, vừa xuất hiện đã khiến cho nhiều trưởng lão ở đây sinh ra vẻ kính sợ.

Phía trước mọi người, cả Đại lẫn Nhị trưởng lão đều lộ ra vẻ vừa mừng vừa sợ, biết rằng đây là Kiếm Ý Khí Tức mà vị Tiền bối Kiếm Đạo kia đã cố ý để lại trên Liệt Kim Thần Kiếm. Mặc dù chỉ là khí tức, nhưng vẫn có thể bắn ra Kiếm Ý Phong Mang hùng mạnh như vậy. Thật không dám tưởng tượng nếu vị Tiền bối kia đích thân tới, rốt cục sẽ có tu vi thực lực kinh Thiên động địa tới mức nào.

Một kiếm đâm ra, ngoài trăm trượng, Linh Nguyên Hải bỗng nhiên sinh ra một cảm giác hoang đường, dường như Liệt Kim Thần Kiếm kia đột ngột trở nên hết sức khổng lồ. Trong phút chốc, dường như nó đã hóa thành một tòa kiếm sơn thật lớn. Phong Mang của kiếm sơn này sắc bén vô cùng, đè ép xuống đầu y.

Kiếm sơn khổng lồ bao phủ, che cả sao trời, hào quang vô tận.

Thần khí thất phẩm Bích Thủy Hoàn kia như một con dao sắt bình thường, trước mặt Liệt Kim Thần Kiếm chỉ có ngũ phẩm không ngờ không có chút năng lực chống cự, vỡ ra làm hai mảnh. Thậm chí mọi người còn có thể nghe thấy tiếng Pháp Linh bên trong vỡ giòn

Linh Nguyên Hải phun ra một ngụm nghịch huyết, giống như vừa bị sét đánh trúng người, lập tức rù rượi rơi xuống giữa không trung.

Chỉ trong thoáng chốc, trước ngực Linh Nguyên Hải có một đạo lưu quang xanh biếc xông tận trời cao.

- Cổ Trường Không, Lôi Tâm, không ngờ các ngươi dám âm thầm ra tay!

Bất chợt một giọng nói già nua hóa thành sóng âm cuồn cuộn từ trên chín tầng trời giáng xuống.

- Chuẩn Thánh!

Cảm nhận được uy nghiêm khôn cùng kia, bọn Đại trưởng lão biến sắc.

Giờ phút này trên chín tầng trời một dòng sông xanh biếc rộng tới ngàn trượng nhanh chóng buông xuống, bao phủ Linh Nguyên Hải vào trong. Một lão nhân áo xanh từ trên đỉnh dòng sòng chậm rãi bước xuống.

Bước chân của lão trông như mau như chậm, chỉ qua ba lần hô hấp đã vượt qua vạn trượng hư không, tới phía trên quảng trường.

- Tứ trưởng lão của Tinh Hệ Pháp Thánh. Linh Băng Nguyên!

- Không sai!

Lão nhân đáp lời, đồng thời phất tay một điểm sáng xanh bắn vào Mi Tâm thức hải của Linh Nguyên Hải, khiến cho y tỉnh lại trong nháy mắt.

- Tứ thúc, thần kiếm kia có điều kỳ quái!

Linh Nguyên Hải nghiến rằng nghiến lợi nói. Vốn y đã năm chắc thắng lợi trong tay, định làm nhục Cổ Kiếm Nguyệt một phen. Nhưng thật không ngờ, Cổ Kiếm Nguyệt lại có được một thanh thần kiếm ngũ phẩm quỷ dị như vậy, không ngờ có thể đánh vỡ Bích Thủy Hoàn thất phẩm. Kiếm Ý Phong Mang trong đó, không phải một tên chân nhân bình thường có thể xuất ra được.

Sắc mặt Nhị trương lão sa sầm, lên tiếng nói:

- Linh trưởng lão, chuyện này* ta nghĩ...

- Chuyện này không cần nghĩ!

Người vừa tới cắt ngang:

- Trên Đạo Kiếm Tinh này, có thể phóng xuất ra Kiếm Ý Phong Mang kia, chỉ có hai người các ngươi mà thôi. Cho dù Trên toàn Tinh Vực Cổ Thần cũng chỉ có hai người các ngươi. Còn năm đại Tinh Vực khác, không có người của Kiếm Đạo tới tham gia luận đạo Cổ Thần. Rất rõ ràng, việc này là do các ngươi âm thầm ra tay, chuyện này đã vi phạm quy củ của Tinh Hệ Pháp Thánh ta, thậm chí là quy củ của toàn bộ Tinh Vực Cổ Thần.

Sắc mặt người này hết sức âm trăm, không để cho Nhị trưởng lão một cơ hội giải thích nào cả.

- Nếu ý của Linh trưởng lão muốn nói như vậy, cho dù hai ta giải thích, lão cũng sẽ không tin phải không?

Ánh mắt của Đại trưởng lão lần đầu tiên trở nên hết sức lạnh lùng một cỗ khí thế uy nghiêm dần dần bùng lên, ngay cả đám Kiếm Giả phía sau cũng đột ngột sinh ra sát khí toàn thân.

- Không sai!

- Vậy Linh trưởng lão cho rằng nên xử lý chuyện này thế nào?

Nói tới đây, Kiếm Ý Phong Mang trên người Đại trưởng lão đã bùng lên tới cực hạn.

- Phế bỏ tu vi Cổ Kiếm Nguyệt, tất cả Tán Tu ở đây phải quay về mà Đạo Kiếm Tinh của ngươi, cái gọi là Kiếm Đạo cũng không cần tham gia lần luận đạo Cổ Thần này!

Nói dứt lời, trên người Linh Băng Nguyên bùng lên một cổ Lực Tiểu Thế Giới. Lực Tiểu Thế Giới này mênh mông rộng lớn, vừa xuất hiện đã nháy mắt trấn áp phạm vi trăm dặm hư không, cho dù là hai Chuẩn Thánh là Đại. Nhị trưởng lão cũng bị kềm chế thân hình, sắc mặt trở nên hết sức nặng nề.

Nhị trưởng lão Lôi Tâm cát giọng khàn khàn:

- Trường Mệnh cửu trùng thiên!

Linh Băng Nguyên lộ vẻ ngạo nghễ vô cùng, khoanh tay ưỡn ngực:

- Hảo nhãn lực!

- Linh trưởng lão, chuyện hôm nay thật sự không có đường nào khác hay sao?

Rất lâu sau. Đại trưởng lão mới lên tiếng nói dường như đã bình tĩnh trở lại.

- Đại trưởng lão thấy thế nào?

Linh Băng Nguyên lộ vẻ nhạo báng.

- Nếu đã là như vậy, hãy để hai người chúng ta lãnh giáo thần thông Pháp đạo của Linh trưởng lão một phen!

Đại trưởng lão hít sâu một hơi, giờ phút này dường như lão già đi rất nhiều, mặt lộ vẻ vô cùng mệt mỏi.

- Đại trưởng lão!

Rất nhiều Kiếm Giả đồng thanh kêu to, thần kiếm sau lưng bọn họ cũng đồng loạt ra khởi vỏ.

Linh Băng Nguyên cười khẩy:

- Chỉ bằng vào đám tiểu tử Kiếm Đạo này, bất quá cũng chỉ là loài trùng kiến, thêm vào hai người các ngươi cũng không chống đỡ được bao lâu. Các ngươi phải biết rằng. Trường Mệnh thất trùng thiên, cho dù là đỉnh phong đi nữa, rốt cục chênh lệch với Trường Mệnh cửu trùng thiên tới mức nào! Bất quá chỉ là tự chuốc nhục vào thân!

Dứt lời. Linh Băng Nguyên cười khẩy luôn miệng, vẻ khinh miệt lộ ra hết sức rõ ràng. Dù là với công phu hàm dưỡng của hai người Đại trưởng lão, cũng khó lòng nhịn được.

- Bọn họ không được, vậy ta có được không?

Lúc này, một giọng nói bình thản từ Tinh Chu trên mặt hồ vang lên.

Đọc truyện chữ Full