Mặt trời ngả về Tây, vào giờ phút này, trận đánh của Lục Thanh và Tư Đồ Long đã qua được hai canh giờ. Không khí của con đường Lạc Nhật có chút nặng nề. Tiếng huyên náo ngày thường cũng giảm đi mấy phần. Tất cả mọi người đều đang đợi...
- Cái tên tiểu tử này hôm nay làm sao lại mất bình tĩnh như vậy? - Vào lúc này, bốn người Đoạn Thanh Vân đang chạy từ phủ thành chủ tới phường thị. Vừa rồi, thành chủ Cổ Kiếm Phong nhận được tin tức của thành vệ liền chuyển cho bọn họ. Đồng thời, hắn cũng đi theo. Mặc dù Đoạn Thanh Vân đang tức giận mà mắng, nhưng âm thanh thể hiện một sự lo lắng.
- Cổ đại nhân. Việc này còn có đường hòa giải không? - Không để ý tới Đoạn Thanh Vân, Dư Cập Hóa mở miệng hỏi.
Nét mặt cười khổ, Cổ Kiếm Phong nói:
- Chuyện này cũng khó nói. Ta chỉ có thể cố hết sức. Dù sao thì đối với một gia tộc, thể diện là rất quan trọng. Hơn nữa, gia tộc Tư Đồ cũng không đơn giản như vậy. - Nói tói đây, nét mặt Cổ Kiếm Phong trở nên âm trầm.
Triệu Thiên Diệp đi bên cạnh không nói gì, nhưng ánh mắt cũng có chút ngưng trọng.
Cổ Kiếm Phong lại nói:
- Mặc dù các ngươi là đệ tử nội tông nhưng gia tộc Tư Đồ đối với Lạc Nhật thành, thậm chí cả tông môn cũng đều quan trọng. Vì vậy mà có giết một hai gã đệ tử nội tông bình thường, tông môn cũng không truy cứu.
- Chết tiệt! Gia tộc Tư Đồ để ý tới của hàng của Lục gia, sử dụng thủ đoạn hèn hạ không nói, chẳng lẽ lại còn muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao? - Đoạn Thanh Vân cả giận nói.
- Không! Tình huống của Lục Thanh lại không giống. - Cổ Kiếm Phong lắc đầu:
- Lục gia là một gia tộc chú kiếm, cũng là gia tộc cung ứng kiếm lớn nhất của tông môn. Nếu như Lục Thanh bị giết chết rất có thể dẫn tới lửa giận của Lục gia. Mặc dù bây giờ, Lục gia chỉ có Nhan Như Ngọc có tu vi Kiếm Khách nhưng một khi tất cả Chú Kiếm sư bãi công thì đối với thu nhập của tông môn sẽ ảnh hưởng nặng nề. Ta nghĩ Tư Đồ Trọng chắc chắn phải nghĩ tới vấn đề này.
- Vì vậy mà trước mắt thì điều quan trọng chính là giải quyết chuyện hôm nay thế nào. Lục gia sẽ bỏ ra một cái giá như thế nào mà thôi. - Trầm ngâm một lúc, Cổ Kiếm Phong mở miệng nói.
- Trả giá? Nguyên nhân tất cả là do gia tộc Tư Đồ. Tại sao lại bắt Lục gia phải trả giá? - Đoạn Thanh Vân không đồng ý, nói.
Cổ Kiếm Phong trịnh trọng nhìn Đoạn Thanh Vân, nói:
- Thực lực! Tất cả chỉ là thực lực. Tiểu tử ngươi cũng cần phải nhìn rõ rằng mặc dù Tử Hà tông chúng ta không giống một số tông môn khác duy trì mạnh được yếu thua. Nhưng đồng dạng cũng tôn sùng chuyện cường giả có tiếng nói. Việc xung đột lợi ích giữa các gia tộc, tông môn sẽ không để ý tới chuyện ai đúng ai sai. Nếu như dính líu tới thì Tử Hà tông của chúng ta đã biến mất từ hơn ngàn năm về trước.
Đoạn Thanh Vân ngẩn người. Dư Cập Hóa đi bên cũng trở nên trầm tư. Còn Triệu Thiên Diệp và Nhiếp Thanh Thiên vẫn giữ nguyên nét mặt nhưng đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện. Chỉ có điều, trong ánh mắt vẫn giữ một chút nhẫn nại mà thôi.
Như nhận ra điểm đó, Cổ Kiếm Phong mở miệng nói:
- Tốt nhất là các ngươi không nên ra tay. Nếu như chuyện bới tung lên thì ngay cả các ngươi cũng không chống đỡ được.
- Chẳng lẽ... - Triệu Thiên Diệp nghe thấy vậy liền sửng sốt.
Gật đầu, Cổ Kiếm Phong trầm giọng nói:
- Vì vậy ta nghĩ các ngươi không nên mất bình tĩnh. Mặc dù ta với Ô huynh phải rời khỏi Lạc Nhật thành nhưng ta vẫn có một chút tiếng nói với Tư Đồ Trọng. Nhưng kết quả như thế nào thì còn phải căn cứ vào tình hình.
Dư Cập Hóa đi bên nghĩ tới việc gì đó liền gật đầu. Mà Đoạn Thanh Vân hiển nhiên cũng hiểu được ẩn ý trong câu nói của Cổ Kiêm Phong, nét mặt có chút khiếp sợ.
Được tên thành vệ mà Lục Thanh đã hỏi thăm tin tức dẫn đường, năm người đi tới con đường Lạc Nhật. Cảm nhận bầu không khí khẩn trương ở đây, Cổ Kiếm Phong nhíu mày nhưng không nói gì. Một lúc sau, tên thành vệ dẫn mọi người tới của hàng kiếm của Lục gia.
- Thành chủ đại nhân! - Bốn người Lục Triển không ngờ Cổ Kiếm Phong tới đây vội khom người hành lễ.
- Miễn lễ. Lục Thanh đâu? - Cổ Kiếm Phong hỏi.
- Chuyện này.. - Lục Triển có chút ngập ngừng, nhìn bốn người Đoạn Thanh Vân đi sau lưng Cổ Kiếm Phong.
Cổ Kiếm Phong thấy vậy liền mở miệng nói:
- Ngươi yên tâm. Đây là bốn vị sư huynh đệ của Lục Thanh.
Hai mắt hắn sáng lên, kể cả ba người Thúc Nguyên phía sau lưng cũng cảm thấy phấn chấn. Nếu có sự giúp đỡ của mấy người đó, bọn họ cũng chẳng cần phải lo lắng tới sự trả thù của gia tộc Tư Đồ.
- Thành chủ đại nhân chờ một chút. Để tiểu nhân đi thông báo. - Lục Triển lên tiếng rồi, nói với Thúc Nguyên:
- Nhanh đi nói hạ nhân chuẩn bị trà.
- Trà không cần. Gia tộc Tư Đồ chúng ta không dùng nổi đâu. - Chợt một âm thanh lạnh lẽo trước cửa hàng vang lên.
- Tư Đồ đại trưởng lão. Cuối cùng thì ngươi cũng đã tới. - Cảm nhận được hơi thở của Tư Đồ Trọng, Cổ Kiếm Phong quay đầu nói.
Bốn người Lục Triển biến sắc. Vào lúc này, phía sau Tư Đồ Trọng là hai gã trung niên kiếm giả. Ngoài ra, ngoại trừ Tư Đồ Long, ba gã trưởng lão còn lại cũng tới đây.
- Thành chủ đại nhân. Chẳng lẽ mấy vị cũng muốn nhúng tay vào hay sao? - Nhìn năm người Cổ Kiếm Phong, Tư Đồ Trọng trầm giọng nói.
- Ngươi... - Đoạn Thanh Vân vừa định lên tiếng thì bị Cổ Kiếm Phong nắm vai. Một đạo kiếm nguyên bắn ra, khóa cứng người hắn lại.
- Tư Đồ Đại trưởng lão có thể cho mỗ một chút mặt mũi không. Việc này tới đây như vậy là thôi. Ta sẽ nói Lục Thanh ra nhận lỗi với ngươi. - Cổ Kiếm Phong vừa dứt lời, một âm thanh bình tĩnh chợt vang lên.
- Chuyện này không thể được.
Âm thanh mặc dù bình tĩnh nhưng tràn ngập một sự kiên định. Lúc này, Lục Thanh đang chầm chậm đi ra từ hậu đường.
- Ha ha... - Cất tiếng cười lớn, Tư Đồ Trọng giận dữ nói:
- Thành chủ đại nhân. Các ngươi thấy được là hắn không muốn. Đã như thế cho dù Tư Đồ Trọng ta có lấy lớn hiếp nhỏ cũng không cho hắn một cơ hội.
- Tiểu tử ngươi... - Cổ Kiếm Phong không biết nói thế nào. Đối với một thiếu niên uống rượu thoải mái, lại có được thực lực như thế này, Cổ Kiếm Phong rất thích. Nếu không bây giờ, hắn cũng chẳng làm việc này, bởi nó chẳng có gì tốt đối với hắn.
- Lục Thanh... - Dư Cập Hóa trầm giọng, hiển nhiên là đang trách Lục Thanh không biết nặng nhẹ.
Lục Thanh lắc đầu, mở miệng nói:
- Đại nhân! Ý tốt của ngài, Lục Thanh xin ghi nhớ. Mặc dù Lục gia của ta đời đời tuân theo gia huấn không tranh giành, nhưng cũng không phải có thể để cho người ta tùy tiện ăn hiếp. Cho dù thế nào thì Lục gia của ta cũng không cúi đầu trước bất cứ ai.
- Chưa kể... - Lục Thanh nói tới đây liền ngừng lại. Ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tư Đồ Trọng:
- Cho dù muốn mua lấy cửa hàng cũng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy. Gia tộc Tư Đồ các người thấy phụ thân ta qua đời nên coi Lục gia chúng ta không có người nào hay sao?
Vào lúc này, từ Lục Thanh chợt tỏa ra một thứ khí thế mạnh mẽ, không chịu lùi bước.
- Tốt lắm! Đúng là nghé con không sợ cọp. - Ánh mắt Tư Đồ Trọng lạnh lẽo, nói:
- Nhưng tiểu tử ngươi có biết rằng, đôi khi nếu không có được thực lực mạnh mẽ mà đưa đầu ra thì chỉ có thể thảm bại. Thậm chí là mất mạng cũng nên.
Cất tiếng cười lạnh lùng, Lục Thanh ngẩng đầu nhìn lên cao như nghĩ tới việc gì đó. Sau một chút, hắn mới trầm giọng nói:
- Ngươi Lục gia chúng ta cho dù gặp phải chuyện gì, thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Ngươi Lục gia chúng ta cho dù gặp phải chuyện gì, thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Ngươi Lục gia chúng ta cho dù gặp phải chuyện gì, thà chịu chết chứ không chịu nhục.
Đám người Lục Triển phía sau cảm thấy như có một dòng máu nóng cuồn cuộn chảy trong lồng ngực. Bọn họ không nhịn được cùng mở miệng nói:
- Thiếu chủ.
Vào lúc này, trong đầu mấy người Đoạn Thanh Vân cũng vang vọng một câu nói đó. Nhiếp Thanh Thiên cất tiếng cười ha hả, tháo bầu rượu bên hông vất cho Lục Thanh:
- Hay cho câu thà chịu chết chứ không chịu nhục. Nhiếp Thanh Thiên ta không kết giao lầm với ngươi. Uống cạn một chén lớn.
Nói xong, hắn cầm bầu rượu trên tay dốc thẳng vào miệng. Chẳng thèm để ý tới rượu thấm ướt vạt áo, nói:
- Ngươi yên tâm. Mặc kệ chuyện gì xảy ra, bốn người chúng ta cũng đều hết sức bảo vệ Lục gia của ngươi. Cứ việc đánh đi, cho ta xem thực lực thực sự của ngươi.
Triệu Thiên Diệp đứng bên cũng cảm thán nói:
- Ngươi thực sự đã trưởng thành rồi. Hơn nửa năm qua, ngươi làm cho chúng ta biết bao nhiêu lần kinh ngạc. Cứ thoải mái mà đánh, cho chúng ta thấy ngươi mạnh tới mức độ nào rồi.
Sau khi nhận được tin tức của thành vệ, bất luận là bọn hắn hay Cổ Kiếm Phong cũng đều ngẩn người. Khi nghe Lục Thanh ngay cả Luyện Tâm kiếm cũng không dùng, chỉ cùng hai ngón tay cũng đánh cho tam trưởng lão Tư Đồ Long của gia tộc Tư Đồ rơi vào thế hạ phong đều cảm thấy chấn động.
Cổ Kiếm Phong khiếp sợ chính là thực lực của Lục Thanh. Còn bốn người Đoạn Thanh Vân khiếp sợ chính là sự tiến bộ của hắn. Lúc trước, ở Tử Hà phong đánh một trận với Liệt Phong có tu vi Kiếm Khách tiểu thiên vị, Lục Thanh gần như phải dốc toàn lực. Vậy mà hôm nay, đối mặt với Tư Đồ Long có tu vi Kiếm Khách trung thiên vị, chỉ cần phất tay cũng có thể đánh bại dễ dàng. Khoảng thời gian đó vẫn chưa tới hai tháng.
Đồng thời, bốn người bọn họ cảm thấy rất tò mò đối với việc Lục Thanh trải qua sự kiện Huyết Tế có được thực lực thế nào. Căn cứ vào sự miêu tả của thành vệ thì bọn họ biết được thân thể của Lục Thanh đã đạt tới một mức độ khó tin. Nhưng chắc chắn đó không phải là điểm quan trọng khi đánh với Tư Đồ Long.
Gật đầu, Lục Thanh nhấc nhấc bầu rượu trong tay, sau đó uống một hơi liền vất cho Lục Triển. Hắn nhìn sắc mặt xanh mét của Tư Đồ Trọng mà nói:
- Ngươi với ta đánh một trận, xong là hết.
- Đại ca! Hay là cho Tư Dư....
Nâng tay ngăn câu nói của nhị trưởng lão lại, Tư Đồ Trọng lạnh lùng nói:
- Nếu tam đệ bị phế thì làm sao có thể để cho tiểu bối ra tay. Ta là đại ca không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn Lục Thanh, chợt mỉm cười, nói:
- Buổi trưa ngày kia ở trên đài sinh tử. Hy vọng lúc đó, ngươi vẫn còn dũng khí như hôm nay. Chúng ta đi. - Nói xong, hắn dẫn hai gã trưởng lão, thi lễ với Cổ Kiếm Phong rồi xoay người bỏ đi.