Trên đỉnh núi Huyết Hồng Sơn.
- Ngươi xác định hắn còn sống sao?
- Vào ngày đó, ta đã hạ một cái cấm chế trên người của hắn, cho dù ở đâu cũng có thể cảm nhận được bổn mạng của hắn. Cái viên châu song sắc hồng lam này chính là bổn mạng châu của hắn, chỉ cần hắn còn một hơi thở cuối cùng và còn ở Khung Vũ đại lục này thì hắn còn sống. Chẳng qua là không biết hắn đang ở địa phương nào mà thôi.
Trong tay của A Khắc Tây là một quả hạt châu cỡ như ngón tay cái, trong hạt châu đó có quang màu lấp lánh, lúc nhanh chóng lúc chậm, lúc hiện lúc ẩn.
- Ha ha ha, ta đã biết tiểu tử kia mạng lớn, cũng không có dễ dàng chết như vậy. Có thể tìm được đường sống trong cõi chết từ Hi Đồ Ân, ta phải viết một chữ phục với hắn rồi.
Tạp Lỗ Tư cười nói.
- Đồ đệ kia của ngươi quả đúng như ngươi nói, thiên phú tuyệt đỉnh vô cùng, có một không hai trong vạn năm. Chỉ cần trong năm năm mà đã có thể đạt đến cửu tinh đỉnh phong, ma lực trong cơ thể của nàng cũng đã ngưng kết rồi. Nếu như thuận lợi thì chỉ trong vòng một năm nữa thôi, nàng hẳn có thể không chút hiểm nguy nào mà tiến vào Tinh Vực chi cảnh rồi. Hiện tại nàng cũng mới chỉ có hai mươi mốt tuổi thôi mà đã có thể đánh vỡ mọi sự ghi chép của Khung Vũ đại lục trong vạn năm nay. Đứng trước mặt nàng, chúng ta đúng là không bằng a, cái chữ phục này, ngươi cũng phải có một phần!
- Hừ!
A Khắc Tây hừ một tiếng, âm hiểm nói.
- Ngươi cũng đừng ở trước mặt ta mà nói mấy lời này, không phải là đang cố tô thêm cho tên tiểu tử mặt trắng kia sao, tư chất của hắn lại không thể so sánh với Tạp Ly Tạp sao? Sai, nàng có thể ở trong năm năm mà đạt tới cửu tinh đỉnh phong, tiểu tử kia thì lại kém gì? Hắn đúng là có thể vượt hơn Tạp Ly Tạp một bậc, nhưng có một cái vấn đề lớn, đó là hắn phải xông qua ma chướng trong chính tâm của hắn mới được. "Tâm ma chưa trừ, thế tục trói buộc, lụy vì tình cảm, tự trói bản thân, Tinh Vực chi cảnh, cả đời vô vọng", điểm này Tạp Ly Tạp còn mạnh hơn hắn nhiều lắm, chắc ngươi cũng hiểu chứ?
Tạp Lỗ Tư nghe vậy thì nụ cười liền ngừng lại, nét mặt cũng âm trầm hẳn đi, thật lâu sau mới thở dài ra một hơi, đúng là trong năm năm có rất nhiều chuyện có thể xảy ra.
Tại lĩnh địa của Tư Đạt Đặc, sau khi phong ấn của Kỳ Vũ vương được giải trừ thì việc xây dựng lại mau chóng được tiến hành.
Sau khi hai pho tượng thần Bối Lợi Mỗ cùng với Tạp Lỗ Tư uy nghi bao phủ xuống thì mọi trở ngại đến từ Quang Minh giáo đình liền tan thành mây khói. Tất cả vật chất ngày đêm không ngừng được vận chuyển vào lãnh địa này, mà số người tham dự cũng đã lên đến hơn ba trăm vạn người. Đến nay đã hơn bốn thành, lấy cái nguồn lực hùng hậu trước giờ chưa bao giờ có này, chỉ cần qua một thời gian nữa thì một cái thành khổng lồ có thể dung nạp hơn năm trăm vạn người có thể hoàn thành. Mà kiến trúc ngôi thành mới này chắc chắn sẽ vượt quá Kỳ Vũ đô thành, cũng sẽ là kỳ tích trong lịch sử.
Sau khi ma đấu đại hội kết thúc thì làm cho tất cả học viên đều điên cuồng lâm vào tu luyện, trong năm năm nay, ở trong các đại học viện, các cường giả ngũ tinh cũng sinh ra gấp hai hơn trăm năm trước, vì sao?
Một đứa con bị gia tộc bỏ qua, phải trải qua cuộc sống lang bạc kỳ hồ*, ngay cả cái phí dụng dự thi khảo nghiệm học viện sơ cấp phải đi ăn trộm mới có thể lấy được. Thê thảm như thế, một người như vậy nhưng hắn lại có thể bằng vào sức mình mà chèo lên võ đài chói mắt nhất của đế quốc, Long Hổ Diễn Vũ đỉnh phong, hắn được, vì sao chúng ta lại không được?
Ý nghĩ này giống như một liều thuốc kích thích, chỉ cần mấy người đã từng xem qua mấy trận lấy yếu bại mạnh kia, tất cả bọn họ đều đã bất tri bất giác ăn cái thuốc này vào, bọn họ muốn thực lực, muốn vinh quang thì phải giống như tên thiếu niên kia. Khinh thường tội nhân, tội lớn nghịch thiên, cái tên Dịch Vân đã trở thành cấm kỵ.
Nhưng mà trong lòng các học viên tuổi trẻ này, hắn đã trở thành truyền kỳ. Đó không phải là chuyện cổ tích, cũng không phải là những câu chuyện truyền miệng nhau, mà là truyền kỳ còn sống sờ sờ. Bởi vì bọn họ đã từng tận mắt nhìn thấy hắn, đã bị hắn làm cho cảm động, không nói trong miệng nhưng in dấu trong lòng, hắn là mục tiêu làm cho bọn họ phải cố gắng hơn.
Đáy lòng của những người trẻ tuổi lúc này như có một ngọn lửa nhiệt tình thiêu cháy, không có cấm kỵ như các thế hệ trước. Mà ngược lại, càng là cấm kỵ, thì bọn họ càng muốn phá vỡ nó. nguồn TruyenFull.vn
Người thiếu niên da đen kia như là cái nhiệt hạch của cả đại lục, đốt cháy cả một cùng đất, bên cạnh ngọn lửa đó là một sự can đảm vô biên vô hạn, vô lý vô tự, đánh vỡ mọi quy phạm đã tồn tại, cũng đốt luôn cái lửa giận trong lòng bọn họ.
Sau khi ma đấu đại hội lần thứ ba mươi kết thúc, cái kiểu tu luyện điên cuồng như một ngọn lửa thiêu cháy hừng hực tràn ngập trong khắp các học viện của đế quốc Kỳ Vũ.
Và hiệu quả của chuyện tốt này đó là các viện trưởng của các học viện đã cùng quyết định lại, vốn ma đấu đại hội mười năm tổ chức một lần đã được đổi sang thành năm năm một lần. Và năm nay chính là năm đầu tiên sau khi thay đổi cũng là năm mà cả đế quốc phải khiếp sợ.
Ma đấu đại hội lần thứ ba mươi mốt, tất cả xếp hạng tiền tam đều là cảnh giới lục tinh, và đều đến từ Thiên Phong Học viện, đó là ba vị nữ tử, toàn bộ đều có cảnh giới lục tinh đỉnh phong, lấy thực lực cường thế đánh bại quần hùng, rồi tiện thế lấy ba vị trí đầu của đại hội, theo thứ tự là: Xếp hạng thứ ba La Lôi, xếp hạng thứ hai Ny Khả, xếp hạng thứ nhất Tô Lỵ.
Việc cùng một học viện và tiện lấy cả ba vị trí đầu tiên, không phải trước ma đấu đại hội lần thứ ba mươi mốt chưa từng sinh ra. Ở lần thứ hai, lần thứ mười sáu, cùng lần thứ hai mươi bốn, học viện Kỳ Vũ Vương cũng đã từng có được vinh hạnh như thế này.
Nhưng ba vị trí đầu đều do các nữ tử đoạt lấy thì đây lại lần đầu tiên. Năm nay đúng là năm của phấn hồng, các nữ tử đã trấn áp cả quần hùng.
Còn học viện Kỳ Vũ vương, cùng học viện Lai Nhân đã bị bỏ ra xa, không được ai để tâm nữa, còn học viện Thiên Phong đến đây đã chính thức đứng ở bảo tọa học viện đệ nhất của đế quốc. Còn về phần An Na, Khắc Lý Mạn của học viện Thiên Phong, cùng Cổ Lan và Duy Đa chuyển từ học viện Lai Nhân sang học viện Kỳ Vũ, ngay từ trước khi đại hội bắt đầu đã thuận lợi tiến vào Thất tinh lĩnh vực, sớm thành một trong những nhân vật trọng yếu của học viện, không tiếp tục dự thi nữa! Đặc biệt, trong đó Duy Đa đã nhất cử tăng vọt tới trình độ đáng sợ – Thất tinh cao cấp.
Dịch Vân nghịch võ luyện pháp, trọng tu lại công pháp tu luyện đấu khí hoàn toàn mới rồi giao cho hai huynh muội bọn họ đúng là tuyệt học đấu khí nhất đẳng, ngay cả Ni Tư cũng đã thuận lợi bước vào thất tinh lĩnh vực, đã tới thất tinh cao cấp. Trong những năm gần đầy, tiến bộ của họ tăng vọt hơn, mà tất cả những điều này không khỏi liên quan với tên tiểu tặc đã chạy thoát lúc nửa đêm ở thành Đa Ni Tạp. Điều này, một nhà ba người của Ni Tư mặc dù không ai nói, nhưng trong lòng lại hiểu rõ vô cùng.
Đạt đến cảnh giới thất tinh, một nhà ba người bọn họ toàn bộ đều được phong tước cả. Nghĩ lại năm đó, chỉ là một chút sai lầm mà đã giúp tên nam tử trộm vặt mới từ sơn dã đi ra, nhưng nay hắn đã thành quý nhân phù trợ bọn họ, thế sự có những điều không thể ngờ tới, trong lòng Ni Tạp cảm khái không dứt.
Chuyện này vừa dứt thì chuyện mới lại lên, ngay sau khi đại hội Ma đấu lần thứ ba mươi mốt kết thúc được chính ngày, đêm trước đại điển phong tước, cả nước đang ở trong không khí cuồng hoan thì có một thiếu nữ đang tuổi thanh xuân, vóc người mê mẩn, một mình một kiếm, dùng một cước phá tan đại môn gia tộc Lam Duy Nhĩ. Mà mục đích của nàng chính là dưới con mắt của mọi người đưa ra một lời tuyên chiến, khiêu chiến với đệ tử trẻ tuổi nhất của nhà Lam Duy Nhĩ.
Truyền thừa ngàn năm, đệ nhất thế gia của Kỳ Vũ đế quốc, uy danh áp đỉnh lại bị một người phá cửa khiêu chiến, đây đúng là chuyện chưa bao giờ xảy ra.
Tộc trưởng Bối Cách lúc đầu giận dữ, nhưng ngay khi thấy người thiếu nữ khoảng mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt ngây thơ này, hai mắt của hắn không khỏi đảo quanh qua, sau đó Bối Cách liền trước giật mình sau cười, cũng đã hết giận hơn phân nữa. Thì ra trong lúc các đệ tử trọng yếu đang ở đây, thiếu tướng An Tắc Tạp của đế quốc vừa thấy người thiếu nữ này thì đã chú ý đến, xung phong nhận việc tiếp nhận khiêu chiến, nói là đánh nhưng thực chất lại là làm quen, hắn vừa thấy cô gái này thì đã yêu thích rồi. Bối Cách thấy thế buồn cười, An Tắc Tạp là đứa mà mình nhìn lớn lên, tâm ý của hắn còn không rõ sao?
Nhan sắc của nữ tử này đúng là thuộc loại hại nước hại dân, ngay cả công chúa hoàng thất cũng không thể xinh đẹp bằng nàng. Nếu như một cực phẩm đã tự đưa tới cửa như thế mà có thể làm con dâu Lam Duy Nhĩ của hắn, thì hắn cũng có thể lạc quan bỏ qua cái tội phá cửa mà vào khiêu chiến của nàng.
Mang theo cái tâm tình xem cuộc vui, Bối Cách cùng với mọi người trong gia tộc Lam Duy Nhĩ vui mừng nhìn. Nhưng toàn bộ chuyện phát sinh ra làm cho mọi người phải ngu người rồi.
Một cước, cũng chỉ là một cước, nhưng trong nháy mắt, An Tắc Tạp đã bị đạp bay ra, luân phiên dụng phải mười mấy cánh cửa lớn ở trong phủ rồi mới dừng lại, phun ra một ngụm máu tươi rồi liền hôn mê.
Tiếng nổ vang trời rung lên rốt cuộc thoáng cái đã làm kinh động mọi người trong Kỳ Võ đô thành, đến các thành viên hoàng thất, đến các tộc trưởng trong các đại thế gia, ngay cả Bá Nạp Đốn đang nghỉ ngơi ở trong nội viện cũng thức tỉnh đi ra.
- Rốt cuộc là người phương nào?
Bá Nạp Đốn trầm giọng hỏi.
Âm thanh của thiếu nữ khẽ vang lên, như hoàng tước cất tiếng.
- Lần này tới khiêu chiến người trẻ tuổi xuất sắc nhất của thế gia Lam Duy Nhĩ, An Tắc Tạp còn chưa đủ, gọi Ân Thái Khắc ra đi!
Ân Thái Khắc chính là đệ tử trực hệ kiệt xuất nhất của gia tộc Lam Duy Nhĩ, làm quan trong đế quốc, đứng hàng thứ hai trong quân đoàn tinh nhuệ Lôi Hổ, tu vi đã đạt đến cảnh giới thất tinh cao cấp.
Một người nam tử trung niên từ trong đám người đi ra, so với An Tắc Tạp còn to hơn mấy phần, đầu trọc, hắn trừng to con mắt, trầm thấp nói.
- Ta chính là Ân Thái Khắc, vừa rồi đệ đệ của ta yêu cái đẹp, đã lưu tay mấy phần rồi cho nên mới thua thê thảm đến như thế. Tất cả cũng nhờ vận khí mà thôi, thực lực của ngươi cũng không có mạnh hơn hắn…Ta đã đạt đến thất tinh cao cấp, ngươi đối phó với ta được rồi sao?
Thiếu nữ yên đột nhiên cười một tiếng:
- Dĩ nhiên có thể, ta và ngươi là cùng một cảnh giới, hơn nữa, ca ca của ta năm đó ở ma đấu đại hội, cũng thường bị nói là vận khí, cuối cùng còn không phải là lực bại quần hùng, đi đến trận tranh tài cao nhất của ma đấu đại hội.Chớ khinh thường, tiếp chiêu!
Ân Thái Khắc ngẩn ra, đồng cấp với hắn? Thất tinh cao cấp?
Nếu thật sự là như thế, hắn làm sao không có nửa điểm cảm ứng đây?
Ầm! Ầm! Ầm!
Một cuộc tỷ thí, nháy mắt thắng bại, vẻn vẹn chỉ hai mươi chiêu, Ân Thái Khắc há miệng phun ra máu tươi, khuôn mặt không thể tin nổi, phối kiếm gãy đoạ, toàn thân bị thương nặng, ngã ở dưới chân thiếu nữ, trọng thương hôn mê.
Bá Nạp Đốn lúc này cũng không nhẫn nại nữa, đang muốn bắt giữ thiếu nữ thì bỗng nhiên có một cỗ uy áp vô cùng vô tận bao phủ xuống, hắn bửa bước cũng không thể động đậy. Tình thế rất giống như là vào năm kia, vào ngày kia, vào giờ khắc kia, đó là lúc trên đại điện phong tước, khí tức của Tạp Lỗ Tư cũng bao phủ cả thiên địa như vậy.
Hắn khó khăn ngẩng đầu lên, chỉ thấy ở phía sau thiếu nữ có một lão giả toàn thân măc hắc bào.
- Ngươi…rốt cuộc là ai?
Thiếu nữ đi tới bên cạnh Bá Nạp Đốn, lặng lẽ nói.
- Lần này tới đây chỉ là thay ca ca ta trút giận thôi. Năm năm trước, những hình ảnh ở đại điển phong tước ta đã nhìn thấy rồi. Gia tộc Lam Duy Nhĩ các ngươi thật sự quá ghê tởm, ỷ có địa vị mà luôn áp chế đè ép ca ca của ta. Những oán khí mà ta chịu năm năm nay, ta trả lại cho các ngươi.
- Ca ca ngươi???
Bá Nạp Đốn phản ứng còn chưa kịp.
- Thượng soái nhất định phải biết hắn chứ, hắn tên là Dịch Vân, tất cả những gì ta có hiện nay đều là do ca ca cho cả. Ta tên A Lôi Lạp, nếu như muốn trả thù thì có thể đến lãnh địa Tư Đạt Đặt tìm ta!
Những lời này của thiếu nữ vô cùng nhẹ nhàng, chỉ có một mình hắn nghe được. Sau khi người thiếu nữ tên A Lôi Lạp này cùng với lão giả hắc bào kia rời đi. Trong lúc dân chúng tới xem náo nhiệt ngày càng đông, thì rốt cuộc Bá Nạp Đốn đang có khuôn mặt tái nhợt đi đã biết lão giả hắc bào kia đến cùng là người phương nào rồi.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cấm Huyết Hồng Liên
Chương 393: Năm Năm!
Chương 393: Năm Năm!