Toàn bộ các hệ ma pháp nguyên tố cũng đều là do bọn chúng thông qua tinh thần lực để khống chế, cho nên về một mặt nào đó, Ngân long hẳn phải là Tinh thần lực ma pháp long mới đúng. Bất quá tinh thần lạc ấn của Ngân long là một cảm giác hết sức đặc thù, loài người tựa hồ không thể nào nắm bắt được. Cho nên dù con người có biết rõ điều huyền bí bên trong cũng không cách nào tu luyện thành công được.
Kiếm Đảm Cầm Tâm dưới tác dụng của cỗ tinh thần lực thuần chất này bắt đầu tăng trưởng, cơ hồ không hề dừng lại, trực tiếp phá tan hiệu ứng do Diệp Âm Trúc sử dụng Cửu Châm Kích Thần đại pháp lúc trước, đạt tới đệ tam giai. Tinh thần chi hải của Diệp Âm Trúc lại một lần nữa có lại cảm giác giống như lần trước tại Cầm thành đàn khúc " Long Tường Thao ", lần đầu tiên cảm giác thấy Kiếm Đảm Cầm Tâm tiếp tục đề thăng, lại vượt tiếp đệ tứ giai. Nhưng lần này, làn khí lưu lạnh lẽo như băng tại mi tâm cũng không hề có dấu hiệu ngừng lại.
Cực bắc hoang nguyên.
Mặc dù mùa đông sắp sửa trôi qua nhưng nơi này vẫn còn lạnh lẽo phi thường, khắp nơi đều bao phủ băng tuyết trắng xóa.
Cho dù là nhổ một ngụm nước miếng vào không khí, chỉ chốc lát cũng sẽ biến thành đá cục. Chỉ có khi mùa xuân gần hết thì mới cảm giác được độ ấm trong không khí.
Đây là một toà sơn động rộng rãi, nhìn dấu vết để lại trên vách tòa sơn động này thì đây rõ ràng là do nhân công đào bới mà thành hình.
Huyệt động này thành vách toàn là làm từ thạch bích, mặc dù tầm cỡ không thể nào so sánh với Long huyệt của Ngân long thành. Nhất là trên vách thạch động này, khắp nơi đều là những vết chém chằng chịt ngang dọc in hằn lên đá. Càng làm người ta thấy chấn kinh.
Trong chỗ sâu thẳm nhất của sơn động, Tử khoanh chân tọa thiền, tiến vào trạng thái ngủ đã một thời gian dài. Khoản năng lượng tiêu hao lần trước đã bắt đầu khôi phục, đối với hắn mà nói, trừ phi đại quân Thú nhân kéo đến nơi đây, còn không thì là tuyệt đối an toàn. Đây chính là huyệt động do đám Bỉ Mông cự thú kia đào bới mà tạo thành.
Ở trong, chỉ có 2 Hoàng kim Bỉ Mông là Địch Tư cùng Mạt Kim Tư thủ hộ.Bạch ngân Bỉ Mông cùng Cuồng bạo Bỉ Mông mới ra ngoài kiếm thức ăn.
Mạt Kim Tư dựa lưng vào vách đá nghỉ ngơi, với thực lực cường đại của Hoàng kim Bỉ Mông, hắn tự nhiên cũng không quan tâm đến các gai sắc nhọn của vách đá. Lúc này hắn đang cùng Địch Tư nói chuyện.
-Đại ca, huynh nói lúc nào chúng ta mới rời khỏi chỗ quỷ quái này! Tử đế tại sao tới giờ còn chưa nhúc nhích nữa a?
Địch Tư thấp giọng nói:
-Ngươi nói nhỏ thôi kẻo kinh động Tử đế. Tử đế chưa động, nhất định trong đó có nguyên nhân. Là tộc nhân của Bỉ Mông tộc, đối với Tử đế, chúng ta chỉ có tuyệt đối phục tùng.
-Ngươi đừng quên Thú nhân tộc lịch sử, mỗi lần Tử đế hiện thân là thời kì mà Thú nhân chúng ta trở nên cường thịnh nhất.
Mạt Kim Tư cười nói:
-Đệ đương nhiên là không có gì lo lắng. Chỉ là đợi ở đây lâu quá có chút cuồng chân. Hy vọng Tử đế sẽ sớm rời khỏi nơi này. Oa, Tử đế sao vậy?
Theo ánh mắt của Mạt Kim Tư, Địch Tư chuyển hướng nhìn về Tử ở chỗ sâu nhất của huyệt động, chỉ thấy trên trán Tử đột nhiên một dải ánh sáng trắng bộc phát.
Từng điểm từng điểm sáng lóng lánh, thân thể của Tử chấn động kịch liệt, sau đó một tầng kết tinh màu tím bắt đầu xuất hiện từ 2 tay hắn, tử quang trong suốt phát tán ra một khí thế cực kì bá đạo, làm cho cả 2 vị Hoàng kim Bỉ Mông kia không khỏi giật mình.
Hai mắt mở bừng ra, hai luồng điện khiếp người lóe lên trong ánh nhìn. Trên mặt Tử toát ra một tia kinh ngạc:
-Sao lại như vậy? Âm Trúc cũng đạt được tinh thần lực khổng lồ như vậy, nhưng mà lại toàn là khí tức đáng ghét của Long tộc.
Chẳng lẽ như lần trước hắn dùng Linh hồn y phụ bảo tiểu Ngân long đó chuyển hóa tinh thần lực của mình cho hắn? Không có khả năng a.
Ngân long tộc mặc dù được gọi là ma pháp long nhưng ma pháp của bọn chúng chưa đến mức thần kì như thế, có thể đủ trình độ chuyển hóa tinh thần lực của mình cho người khác được.
-Tử đế, ngài không việc gì chứ?
Mạt Kim Tư thăm dò.
Tử lắc đầu, nói:
-Chẳng những không việc gì, ngược lại còn thu được kết quả rất tốt, tinh thần lực cùng thể lực lần trước tiêu hao hiện giờ đã khôi phục hoàn toàn, hơn nữa còn có đột phá mới. Đây rõ ràng là ảnh hưởng từ việc Âm Trúc thực lực được đề cao.
Không nghĩ tới hắn lại có thể phát triển thực lực bản thân nhanh đến như vậy. Xem ra trải qua một thời gian không xa nữa, chúng ta có thể bắt đầu hành động được rồi.
Vừa nghe những lời này, Địch Tư cùng Mạt Kim Tư không khỏi mừng rỡ:
-Tử đế, rốt cục chúng ta bắt đầu hành động rồi sao? Cầm đế khi nào mới tới? Chúng ta ai nấy cũng đều rất khao khát được nghe khúc nhạc của hắn đó.
Tử điềm tĩnh nói:
-Chờ thực lực của ta khôi phục lại hoàn toàn đã. Bây giờ ta phải tiếp tục tu luyện, các ngươi chú ý quản thúc tộc nhân cho chặt chẽ, tránh để bị Thú nhân bộ lạc phát hiện.
-Dạ, Tử đế!
Ngân long thành.
Ly Sát nằm dài trong huyệt động của mình, mơ màng nhìn ra vách đá bên ngoài. Nàng giữ nguyên tư thế như vậy suốt một quãng thời gian dài kể từ ngày Diệp Âm Trúc đi theo Tinh Tàn tới giờ.
Trong lòng nàng phát sinh một cảm giác mất mát mãnh liệt, nhưng nàng cũng biết rõ rằng, cho dù mình có muốn giúp Diệp Âm Trúc cũng là hữu tâm vô lực. Không chỉ bởi vì Diệp Âm Trúc thực lực không đủ mà là chính bản thân mình đã không có cách nào rời khỏi Ngân long thành được. Ông nội của nàng đã giăng cấm chế ngay tại cửa huyệt động, cho dù là cha mẹ của nàng cũng không cách nào ra vào được. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Đột nhiên ánh mắt màu tím của Ly Sát quang mang lóe lên dữ dội, nhanh chóng hóa thành bản thể Ngân long, đứng phắt dậy. Ánh mắt rất nhanh như bị chuyển vào một không gian sâu hun hút, nàng chợt phát hiện mối dây liên lạc giữa 2 linh hồn vốn đang mờ mịt yếu ớt bỗng chốc trở nên vô cùng mạnh mẽ, linh hồn y phụ của mình tựa như tiến vào một cảnh giới kín mít, cùng liên lạc với linh hồn chủ nhân, kết hợp càng thêm chặt chẽ, co dù bây giờ chính mình muốn đơn phương giải trừ khế ước Linh hồn y phụ, tựa hồ cũng là không có khả năng thực hiện được.
"Chuyện này là sao đây? Chẳng lẽ hắn cũng đã thành công rồi hay sao?"
Chấn động. Lúc này trong lòng Ly Sát chỉ có một cảm giác duy nhất. Đó là chấn động.
Sau khi bão hòa cảnh giới tứ giai, một đạo khí lưu lạnh lẽo như băng cuối cùng xung kích. Diệp Âm Trúc kinh hãi phát hiện ra chính bản thân mình đã tiến vào cảnh giới Kiếm Đảm Cầm Tâm đệ ngũ giai.
Cùng Hoàng trúc đấu khí ngũ giai cân bằng với nhau, lúc này tinh thần lực nguyên chất thuần khiết nọ mới từ từ biến mất.
Nhưng mà tinh thần lạc ấn của chính mình cũng đã mang một chút khí tức của Long tộc. Linh hồn y phụ của Ly Sát cũng tiến vào Ngân long lạc ấn này, cùng với tinh thần lạc ấn kết hợp chặt chẽ.
Thành công rồi, chính mình đã mang chút ít đặc tính của Ngân long tộc rồi. Quan trọng nhất là ma pháp của bản thân lại tăng lên một cảnh giới mới.
Kiếm Đảm Cầm Tâm ngũ giai, tương đương Thanh cấp trung giai Ma đạo sĩ a! Chưa tới 17 tuổi đã là Ma đạo sĩ, nhìn khắp Long Khi Nỗ Tư Đại lục cũng chưa hề có tiền lệ.
Chậm rãi mở to hai mắt, Diệp Âm Trúc phát hiện thị lực của minh nhìn xung quanh rõ ràng hơn rất nhiều, nhất là nếu không có ma pháp nguyên tố chuyển động xung quanh thì Long tộc thánh địa này tựa hồ không hề đáng sợ chút nào.
Nhìn từ góc độ của Nặc Khắc Hi đối với Diệp Âm Trúc, chỉ có một loại cảm giác. Diệp Âm Trúc vốn rất anh tuấn, vóc người lại trở nên cao lớn hơn vài phần, mặc dù không rõ ràng nhưng làm cho thân hình hắn nhìn thoáng qua vài phần khôi vĩ, khí chất ưu nhã của bản thân được bổ sung thêm vài phần khí tức của Long tộc lại càng trở nên cao quí. Nhất là đôi mắt của hắn, bây giờ đã lấp loáng tử quang nhàn nhạt, càng chứng minh rằng hiện giờ khí chất của hắn đã đồng nhất với Ngân long tộc.
-Bây giờ ngươi đã trở thành ngoại tịch Ngân long, chúc mừng ngươi, loài người, trở thành ngoại tịch Ngân long, ngươi cũng đã sở hữu đại bộ phận quyền lợi của Long tộc, trở thành một thành viên được Long tộc tôn kính.
-Ở trong thánh địa này, Cốt Long cũng sẽ không nhắm ngươi công kích nữa. Cấm chế ở đây cũng không còn tác dụng với ngươi nữa. Chỉ cần đi thẳng theo đường cũ ngươi tới đây, tự nhiên là sẽ gặp cánh rừng hắc ám kia.
Thanh âm của Nặc Khắc Hi càng trở nên nhu hòa nhưng ngọn lửa linh hồn trong mắt hắn càng trở nên ảm đạm. Thân thể gãy nát của hắn nằm xoài trên mặt đất.
Diệp Âm Trúc lúc này mới phát hiện, thân thể Nặc Khắc Hi không có chân sau cùng với cánh bên phải. Khó trách hắn chỉ nằm lì ở một chỗ này không hề nhúc nhích. Rốt cục là sinh vật mạnh mẽ cỡ nào mới có thể gây cho thần thánh cự long này thương tổn ghê gớm như vậy!
-Diệp Âm Trúc, ngươi nên bắt tay chế tạo đàn trước! Lần trước vì chuyển đổi Long Nguyệt, linh hồn của ta tổn thương nặng nề, ta không còn cách nào ngăn nó tiêu tán.
-Cũng bởi vì ta chuyển đổi Long Nguyệt, trong vòng mười ngày tới, trăng tròn sẽ tái xuất hiện. Linh hồn lực của ta bây giờ chỉ e rằng có thể cầm cự đến hết con trăng này.
-Vì an nguy của Long vực chúng ta, trong khoảng thời gian này ngươi phải cố gắng chế tạo được cây cổ cầm. Ta sẽ dùng lực lượng cuối cùng của mình, trợ giúp ngươi trấn áp những linh hồn Long tộc này, làm cho Long vực trở lại bình thường như trước.
Trạng thái thân thể đã hoàn toàn khôi phục, Diệp Âm Trúc gật đầu nói:
-Vậy ngươi có thể cung cấp nguyên liệu cho ta được rồi. Ta sẽ bắt đầu ngay, à, ngoài ra ngươi có thể cho ta một thứ dụng cụ nào sắc bén được không, có công cụ ta mới có thể đẽo gọt gỗ được.
Nặc Khắc Hi gật đầu nói:
-Vì bình an của Long vực, ngươi muốn thứ gì ta cũng cung cấp cho ngươi thứ đó.
Thần thánh cự long giơ vuốt phải lên, quang mang màu trắng mãnh liệt phóng ra, trực tiếp cào thẳng vào thân cây Long Hồn thụ màu nâu kia.
Theo Long trảo thật lớn của hắn cào lên cây, tiếng kêu nhức óc tựa kim khí va nhau vang lên. Trảo của hắn đã trực tiếp cắm ngập vào sâu thân cây gỗ. Nhất thời trên Long Hồn mộc xuất hiện một màn ánh sáng trắng mờ mờ.
Ngọn lửa linh hồn của Nặc Khắc Hi cháy bùng lên mãnh liệt. Diệp Âm Trúc nhìn kĩ linh hồn cường đại của hắn chuyển động, bình tĩnh chờ đợi.
Long Hồn đại thụ dưới tác dụng linh hồn lực của thần thánh cự long, rất nhanh xuất hiện phản ứng. Cành lá bên ngoài từ từ khô quắt lại, thể tích cũng từ từ co rút lại, giống như miếng lân phiến lúc trước Nặc Khắc Hi cấp cho Diệp Âm Trúc.
"A, hắn định dùng Long Hồn đại thụ này cấp cho mình để chế tạo đàn hay sao?"
Diệp Âm Trúc trong lòng nhất động, bất giác ngước mắt nhìn qua một lượt Long Hồn đại thụ này.
Xem xét theo khí tức phát ra, cây đại thụ này hẳn là cây cổ thụ xưa nhất, cao niên nhất của Long vực, cũng chắc chắn là cực phẩm trong số cây cối ở đây. Chính bản thân mình cũng không nghĩ tới là Nặc Khắc Hi lại cho mình cây cổ thụ này để chế tạo cổ cầm. Nhưng mà xem bộ Nặc Khắc Hi cũng không tính toán chuyện này lắm.
Cành lá trên cây càng lúc càng khô lại nhiều hơn. Chỉ trong chốc lát, phần thân cây đại thụ cũng bắt đầu co rút lại. Tầng tầng lớp lớp phấn từ vỏ cây rụng ra, Long Hồn đại thụ vốn đã tràn ngập khí tức Long tộc này giờ đây được bổ sung thêm sức mạnh từ linh hồn lực, khí tức đó lại càng lúc càng phát ra mãnh liệt hơn.
Trong mắt Nặc Khắc Hi, ngọn lửa linh hồn đã có chút suy yếu, miệng phát ra một tiếng gầm thấp, một đạo quang mang màu hoàng kim từ trên trán hắn bắn thẳng vào Long Hồn thụ. Diệp Âm Trúc dĩ nhiên không biết kim quang này là thứ gì nhưng linh hồn lực mà Nặc Khắc Hi đang phóng thích bỗng chốc tăng lên gấp ba lần. Quang mang màu trắng hiện ra mênh mông mờ ảo, bao phủ hoàn toàn khối Long Hồn thụ bên trong. Tốc độ co rút thu nhỏ của Long Hồn thụ cũng tăng lên nhanh chóng mãnh liệt, sau một thời gian ngắn chừng một tuần trà, các bộ phận trên thân Long Hồn thụ lần lượt rơi hết xuống.
Lại một tiếng gầm nhẹ nữa, linh hồn lực nháy mắt co lại, uỳnh một tiếng vang dội, bụi đất bay tứ tung, cả Long vực rung chuyển mạnh mẽ như trong cơn động đất. Nhưng mà nhờ có khí tức của Nặc Khắc Hi bao phủ quanh người, Diệp Âm Trúc cũng không hề bị chấn động này làm ảnh hưởng.
Hữu trảo chậm rãi giơ lên, Long Hồn thụ nọ đã không còn thấy đâu nữa, trên Long trảo của Nặc Khắc Hi chỉ còn lại một khối gỗ màu vàng nhạt dài chừng một thước rưỡi, đường kính ước chừng hơn 30 phân, linh hồn khí tức cường đại bao phủ xung quanh. Từ sau khi trở thành ngoại tịch Ngân long, Diệp Âm Trúc lại một lần nữa cảm thấy hô hấp khó khăn.
Nặc Khắc Hi từ từ chậm rãi đem khối gỗ nọ đặ trước mặt Diệp Âm Trúc, ngọn lửa linh hồn trong mắt hắn so với trước kia ảm đạm hơn rất nhiều, hắn trầm giọng nói:
-Đây là đại thụ Long Hồn mộc lớn nhất trong Long vực. Từ khi Long vực xuất hiện đến nay, nó đã bắt đầu sinh trưởng. Có thể nói, cây đại thụ này là cây mẹ của toàn bộ Long Hồn mộc ở đây. Trong thân nó dĩ nhiên linh hồn lực ẩn tàng cũng là cường đại nhất. Ta nghĩ không có gì tốt hơn nó để trở thành nguyên liệu cho ngươi chế tạo cổ cầm. Trải qua sự hóa luyện của ta, tất cả tinh hoa của cây đại thụ đã tập trung ngưng tụ trên khối gỗ nhỏ này. Độ cứng rắn của nó so với Long lân của ta ban đầu còn hơn chứ không kém. Ngay cả ta hiện giờ cũng không dám kết luận hiệu quả của nó khi chế tạo cổ cầm sẽ đạt đến mức độ nào.
Diệp Âm Trúc cũng không hề nhìn Long Hồn mộc trước mắt mà ngẩng đầu lên nhìn hướng Nặc Khắc Hi, vừa lúc thấy ngọn lửa linh hồn vốn đã suy yếu của Nặc Khắc Hi hiện lên một ánh sáng khác thường.
Một lần nữa, Diệp Âm Trúc cúi đầu nhìn Long Hồn mộc nói:
-Long Hồn mộc này cứng rắn như thế, ta làm sao mới có thể đẽo gọt nó được?
Nặc Khắc Hi nói:
-Nếu ngươi sử dụng công cụ khác, thì cho dù là vũ khí thần cấp cũng không cách gì phá vỡ được Long Hồn mộc cực kì cứng rắn này, muốn đẽo gọt nó, chỉ có một thứ duy nhất làm được.
Quang mang màu trắng lại lóe lên mãnh liệt, nhưng lại không phải là từ ngọn lửa linh hồn của Nặc Khắc Hi, không biết hắn từ đâu lấy ra một món đồ vật, lặng lẽ rơi xuống bên cạnh Diệp Âm Trúc.
Đó là một cái sừng dài, chiều dài ước lượng khoảng 2 thước, cái sừng này mang một cảm giác đặc biệt, dường như nó vừa không thuộc về bất cứ một dạng ma pháp nguyên tố nào, lại vừa có liên quan mật thiết với tất cả các loại ma pháp nguyên tố.
Tựa hồ như nó chính là do các ma pháp nguyên tố ngưng kết mà thành. Trong đó bao hàm Long Hồn khí tức cực kì mạnh mẽ, mặc dù không có khổng lồ như Long Hồn mộc nhưng lại hết sức tinh thuần.
-Đây là sừng của ta lúc trước. Trước khi ta tử vong, nó đã bị gãy rời ra, chỉ có dùng sừng này của Thần thánh cự long chế tạo thành vũ khí mới có thể phá vỡ nổi Long Hồn khí tức ở trong khối Long Hồn mộc này. Linh hồn lực của ta hiện giờ đã suy yếu, không còn bao nhiêu nữa, nhưng hẳn là vẫn còn đủ để giúp ngươi chế luyện nó thành một món vũ khí. Ngươi định dùng loại vũ khí gì để có thể giúp ngươi chế tạo cổ cầm?
Lúc đầu là Long Hồn mộc tốt nhất, bây giờ lại là sừng của Thần thánh cự long. Nặc Khắc Hi cũng không chứng kiến thấy ánh mắt Diệp Âm Trúc lúc này có vài điểm khác thường.
-Muốn chế tạo Khô Mộc Long Ngâm Cầm, ta phải vận dụng kĩ năng điêu khắc. Tốt nhất ngươi đem cái sừng đó luyện thành một cây kiếm đi. Ta có thể dùng nó để chế tạo cổ cầm.
Nặc Khắc Hi cũng không hề do dự chút nào, gật đầu nói:
-Được, đây cũng coi như là một phần của ta lưu lại trên thế giới.
Cũng không thấy quang mang màu trắng kia xuất hiện, lúc này một đạo ánh sáng hoàng kim nhanh chóng xuyên vào cái sừng dài khoảng 2 thước kia.
Một cảnh tượng kì dị nữa xuất hiện, dưới tác dụng của ánh sáng màu vàng kia, cái sừng của Thần thánh cự long bắt đầu phát sinh biến hóa, một dòng vật chất trong suốt từ thân nó bốc hơi phát tán ra xung quanh, thể tích của nó ngày càng nhỏ lại mà hình dáng của một thanh kiếm cũng từ từ xuất hiện.
Lúc này, khoảng cách giữa Diệp Âm Trúc và ánh sáng vàng đó rất gần, hắn đột nhiên hiểu được nó là cái gì, đó chính là tinh thần lạc ấn của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi! Cũng là lực lượng cuối cùng của hắn còn sót lại.
Trước tiên hình dáng bắt đầu xuất hiện chính là chuôi kiếm, chuôi kiếm này chiều dài ước chừng ba mươi phân, nói như vậy nhưng cũg không thể dùng chữ chuôi kiếm để hình dung được..
Toàn bộ nó mang hình dáng tựa như một con rồng.Vẩy rồng lóng lánh trong suốt, thân hình hoàn mỹ thon dài, trên long trảo tựa hồ như nhìn thấy rõ cả hoa văn lộ ra. Con rồng trắng này nhìn trông rất sống động.
Không cần hỏi, đây chính là hình dạng lúc còn sống của Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi, linh hồn khổng lồ phảng phất muốn từ thân thanh kiếm này thoát ra ngoài nhưng dưới áp lực từ tinh thần lạc ấn của Thần thánh cự long lại từ từ bị thu lại, đoạn chuôi kiếm chính là đuôi rồng. Toàn bộ thân thể con rồng này nhập vào thanh kiếm.
Đầu rồng ngóc lên, miệng mở rộng ra, mũi kiếm tựa như từ trong miệng rồng chui ra ngoài.
Mũi kiếm cùng với chuôi kiếm đồng sắc đồng màu, toàn thể trong suốt, quang mang màu trắng lưu chuyển trên thân, không hề phát tán hàn khí như binh khí thông thường, chỉ có ma pháp nguyên tố lưu chuyển mạnh mẽ, quang hoa tỏa ra không ngừng. Bề ngang của lưỡi kiếm ước chừng một tấc, thân kiếm vừa hẹp vừa dài từ từ kéo dài ra, một thước rồi hai thước, hai lưỡi phân biệt rõ ràng, mũi kiếm tựa hồ như có một lớp sương mù bao phủ, chính là lớp sương mù do ma pháp nguyên tố hình thành.
-Hảo kiếm.
Diệp Âm Trúc buột miệng thốt lên. Từ nhỏ đến giờ, loại kiếm hắn gặp qua nhiều nhất chính là Trúc kiếm, loại trường kiếm này mang đến cho hắn ấn tượng cực kì sâu sắc.
Ấn tượng hơn chỉ có thanh kiếm lần trước hắn đưa cho Tử, Tử Tinh Cự Kiếm nọ mới làm hắn kinh ngạc. Thanh kiếm này hoàn toàn được chế tác từ sừng của Thần thánh cự long.
Thanh kiếm mang đến cho Diệp Âm Trúc cảm giác rất rõ ràng, nhìn từ vật liệu chế tạo, rõ ràng còn quí hơn cả Tử Tinh Cự Kiếm. Không những có mềm dẻo mà còn có cứng cáp nhưng cảm giác này tựa hồ như cứng đến mức không gì không phá được.
Cái sừng này của ta có thể coi như là pháp bảo độc nhất vô nhị trên đời, trong đó ẩn chứa tinh hoa ma pháp lực của ta, ngoài ra còn bị Long tinh phách của ta ảnh hưởng, trong thân nó chất chứa rất nhiều Long Hồn khí tức của ta. Có lẽ giờ đây ngươi đã nhận ra huyền bí của thanh kiếm, nó có thể gọi là một thanh toàn hệ ma pháp kiếm, chính thức toàn hệ, kể cả bao gồm ám nguyên tố. Sắc bén của nó có thể phá thủng cơ hồ tất cả phòng ngự trên thế gian, cả ma pháp phòng ngự lẫn vật lý phòng ngự.
Nghe xong lời nói của Nặc Khắc Hi, Diệp Âm Trúc không khỏi choáng váng hít sâu một hơi. Thanh chủy thủ Thiên Sứ Thán Tức của Tô Lạp đã là cực phẩm rồi, cho dù là thần khí Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi của mình bất quá cũng chỉ có thể vô hiệu hóa công kích vật lý mà thôi. Nhưng mà còn thanh kiếm làm từ sừng của Thần thánh cự long này lại có khả năng vô hiệu hóa hoàn toàn phòng ngự vật lý lẫn ma pháp.
Loại thần khí này không những ngang bằng mà còn xem như áp đảo cả thần khí Vĩnh Hằng Thế Thân Khôi Lỗi.
Trong mắt Nặc Khắc Hi, ngọn lửa linh hồn thoáng bùng lên một chút, thanh âm tràn ngập xúc động:
-Đây có thể coi là món đồ vật cuối cùng hữu dụng của ta lưu lại cho Long tộc. Nó lại làm từ sừng của ta, mang tên ta, coi như là một chút gì đó của ta còn để lại trên thế giới.
Diệp Âm Trúc gật đầu, cúi người, cầm lấy chuôi kiếm Nặc Khắc Hi. Lúc bàn tay hắn vừa chạm vào chuôi kiếm nhất thời hắn cảm giác được một cỗ lực lượng ma pháp tinh thuần từ ngón tay vào cổ tay rồi lưu chuyển khắp thân thể mình. Trong phút chốc, thần kiếm Nặc Khắc Hi phảng phất cùng bàn tay hắn dung hợp.
Cho dù là bàn tay Diệp Âm Trúc thiếu mất một ngón tay, cầm vào chuôi kiếm cũng có cảm giác vừa vặn dị thường. Long lân hoa văn trên chuôi kiếm cọ xát vào bàn tay hắn, tạo nên một cảm giác thoải mái không nói nên lời.
Tiện tay vung lên một phát, một tầng quang mang màu trắng tựa như ảo ảnh phát ra, trường kiếm cơ hồ nhẹ nhàng như thường, nhưng chỗ quang mang quét qua này, không cần đấu khí của Diệp Âm Trúc thúc giục, kiếm quang đã bắn ra ngoài 3 thước, âm thanh tựa như tiếng long ngâm phá không gian vang lên, chấn động lòng người.
Cầm lấy thanh kiếm này, Diệp Âm Trúc cơ hồ cảm thấy tinh thần lạc ấn chính mình phảng phất mang theo khí tức Ngân long tộc, tùy ý điều khiển lực lượng ma pháp vừa không mang thuộc tính gì lại vừa mang toàn hệ thuộc tính, không ngừng lưu chuyển khắp trong cơ thể mình, hắn cảm giác sảng khoái vô cùng. Thích thú nắm thật chặt chuôi thanh kiếm này không muốn rời tay.
Chính lúc này, quang mang màu trắng lại lóe, thần kiếm Nặc Khắc Hi đột nhiên biến hóa sống động, hóa thành một ảo ảnh bạch long bay vòng quanh người Diệp Âm Trúc.
Bày tay vừa chuyển động, một chùm bạch quang đã phóng lên cao trực chỉ thẳng vào bầu trời tối đen, không đợi Diệp Âm Trúc phản ứng, ảo ảnh bạch long đã bay thẳng lên ngón giữa bàn tay phải của hắn.
Hắn giơ bàn tay phải lên cao, quang mang thần thánh màu trắng nọ không ngừng phát ra, Diệp Âm Trúc phát hiện tinh thần lạc ấn của bản thân tựa hồ xuất hiện biến hóa.
Lại có thêm một linh hồn cực kì tinh khiết hòa cùng linh hồn bản thân. Sự thân thiết khoan khoái của nó chính bản thân mình có thể cảm nhận được. Đúng vậy, đó là một linh hồn mới sinh, một linh hồn kì dị.
Nặc Khắc Hi đứng một bên, lẳng lặng nhìn, ngọn lửa linh hồn trong mắt hắn vốn đã yếu đi rất nhiều giờ đây lại bùng cháy một trận kịch liệt, ánh mắt toát ra mấy phần âm trầm.
Bạch quang rốt cục cũng từ từ thu lại. Diệp Âm Trúc cảm thấy bàn tay nhẹ bỗng, Thần Kiếm Nặc Khắc Hi đã hoàn toàn tiêu mất, nhưng trên ngón giữa bàn tay phải của hắn lại xuất hiện một cái nhẫn kì dị, màu trắng trong suốt, cũng không hề toả ra quang mang tứ phía, cái nhẫn hình một con rồng thật nhỏ uốn quanh, đầu rồng là mặt nhẫn, đầu con rồng này điêu khắc thật khéo léo tinh xảo. Hai con mắt rồng lóng lánh như hai vì sao nhỏ li ti, nhìn qua cảm giác sống động như thật.
-Nặc Khắc Hi, chuyện gì xảy ra vậy?
Diệp Âm Trúc hỏi lại, thanh âm có chút kinh ngạc.
Nặc Khắc Hi dường như biết rõ nguyên nhân, thản nhiên đáp:
-Thần khí xuất hiện, ngươi là ngươi đầu tiên nó gặp được, tự nhiên gắn kết linh hồn với ngươi, hơn nữa trong cơ thể ngươi còn có Ngân long lạc ấn, nó cảm giác được sự gần gũi thân cận dường như có thể nương tựa được. Lập tức nhận ngươi làm chủ nhân, sau này trở đi ngoại trừ ngươi ra, không ai có thể sử dụng nó được. Trừ phi ngươi chết.
-Thì ra vậy, nhưng ta làm sao sử dụng nó đây?
Diệp Âm Trúc kinh hãi nhìn chiếc nhẫn trên ngón tay mình.
Nặc Khắc Hi nói:
-Dùng linh hồn của ngươi kêu gọi nó, thần khí đó có sinh mạng. Hồn phách của nó chính là hấp thu Long tinh phách của ta mà thành. Kiếm vẫn còn tên là Thần Kiếm Nặc Khắc Hi nhưng ngươi có thể bằng tinh thần lực bản thân khống chế biến hóa lớn nhỏ dài ngắn. Điều này ta có thể cảm giác rõ ràng được, còn về năng lực của nó, ngay cả ta cũng không nắm chắc. Tại thời khắc nó thành hình đã thoát ly khỏi sự ràng buộc linh hồn với ta, trở thành một thực thể độc lập. Khi nó biến thành nhẫn rồi, ngươi hay là cứ gọi nó là Long Hồn Giới đi
Tinh thần cùng Long Hồn giới chỉ dung hòa, tay phải vừa nắm lại thành quyền, quả nhiên một đạo quang mang bạch sắc xuất hiện, một mũi nhọn dài chừng 3 tấc từ hình miệng rồng trên giới chỉ phóng ra, phát ánh sáng lóng lánh kì lạ. Theo sự khống chế tinh thần lực, khi chiều dài của kiếm vừa vặn đạt được 1 thước thì Long Hồn giới sẽ hoàn toàn hóa thành Thần Kiếm Nặc Khắc Hi nằm trong tay của Diệp Âm Trúc. Qua vài lần biến hóa thí nghiệm, hắn đã thuần thục nắm giữ phương pháp, chỉ cần dùng tinh thần lực khống chế, đối với Diệp Âm Trúc mà nói, vốn là phi thường đơn giản.
-Có kiếm với Long Hồn mộc, bây giờ ngươi đã có thể bắt tay chế tạo cổ cầm được rồi đó.
Thanh âm của Nặc Khắc Hi lại cất lên bình tĩnh.
Diệp Âm Trúc gật đầu, khoanh chân xếp bằng trên mặt đất, khối gỗ Long Hồn mộc đặt ngay trước mặt. Khi hắn đưa tay cầm lấy Long Hồn mộc, trong lòng không khỏi hoảng sợ một phen nữa.
Khối gỗ Long Hồn này nhìn qua thể tích tuyệt không lớn nhưng sức nặng thì không thể tưởng tượng được. Hắn phải đề khí vận sức mới có thể nhấc nó lên khỏi mặt đất được.
Diệp Âm Trúc dùng ngón tay khe khẽ gõ lên thân gỗ, thanh âm đùng đục vẳng lại, không phải là kim loại nhưng so với kim loại xem ra còn cứng rắn hơn gấp bội. Bạch quang lại lóe ra, mũi nhọn 5 tấc xuất hiện trên giới chỉ, Diệp Âm Trúc bắt đầu đẽo gọt Long Hồn mộc trước mặt.
Thời gian ở Bích Không Hải, Tần Thương cũng từng dạy qua cho hắn cách chế tạo cổ cầm. Tần Thương nói cho hắn biết, chế tạo cổ cầm cũng không phải là quá khó khăn.
Khó khăn chủ yếu nằm ở việc tìm kiếm nguyên liệu. Trong 1 thanh cổ cầm, các bộ phận cấu thành phải là đồng chất, tương hợp lẫn nhau mới có thể sinh ra tác dụng như ý muốn.
Lúc này Diệp Âm Trúc chế tạo cây cổ cầm Khô Mộc Long Ngâm này, toàn bộ nguyên liệu chế tác đều có liên quan đến Long tộc, nội tâm đang cực kì kích động một cảm giác hưng phấn.
Diệp Âm Trúc trong lòng mơ hồ cảm giác được, Khô Mộc Long Ngâm danh cầm siêu việt này sắp sửa một lần nữa tái sinh trong tay mình, có nguyên liệu hảo hạng như thế, đâu phải dễ dàng lúc nào cũng có thể gặp cơ hội tốt vậy?
Phương pháp chế tạo cổ cầm của Cầm Tông vốn rất đặc thù, chỉ thông qua các bộ phận ăn khớp tiếp xúc với nhau, không cần vật gì giúp kết dính lại, hoàn thành một cây cổ cầm hoàn chỉnh, công nghệ chế tạo là tinh tế phi thường. Từng phân từng tấc phải thật hoàn hảo không có gì được sai sót.
Nặc Khắc Hi vẫn nằm dài trên mặt đất, lẳng lặng nhìn đôi tay Diệp Âm Trúc chuyển động. Lúc này hai mắt của Diệp Âm Trúc đã khôi phục lại vẻ tinh anh, tinh thần cực kì chuyên chú, hai tay phối hợp kín kẽ như nước chảy mây trôi, động tác liền lạc hoàn hảo. Ngọn lửa linh hồn của Nặc Khắc Hi liên tục chớp nháy không biết Thần thánh cự long này trong lòng đang có suy nghĩ gì.
Diệp Âm Trúc vận dụng đấu khí thử độ cứng rắn của Long Hồn mộc, quả nhiên đúng như lời Nặc Khắc Hi nói, cho dù là kim loại cứng rắn nhất cũng không thể so sánh với nó được.
Thế nhưng nhờ có Thần Kiếm Nặc Khắc Hi do Long Hồn giới chỉ biến hóa thành, Long Hồn mộc này lại không hề cứng rắn chút nào. Tại mỗi vị trí đẽo gọt khác nhau, Diệp Âm Trúc lại khống chế Thần Kiếm Nặc Khắc Hi biến hóa dài ngắn một chút. Mỗi một động tác đẽo gọt của Diệp Âm Trúc đều cực kì tỉ mỉ chuẩn xác.
Diệp Âm Trúc chế tạo không cần phải tự mình sáng tạo, vốn đã có sẵn Khô Mộc Long Ngâm Cầm cũ bên cạnh làm nguyên mẫu. Một khắc thời gian đã trôi qua, lúc này Diệp Âm Trúc đã hoàn toàn chuyên chú vào việc đẽo gọt, mọi sự biến hóa diễn ra xung quanh hoàn toàn không có gì ảnh hưởng đến hắn nữa.
Mỗi khi cảm thấy đói hoặc khát, hắn lại với tay lấy thủy quả trong không gian giới chỉ, mệt mỏi thì khoanh chân xếp bằng tu luyện khôi phục lại. Nhưng chỉ cần tỉnh táo lại một chút thì hắn lại tiếp tực đẽo gọt không ngơi tay.
Thời gian từng chút từng chút trôi qua chậm chạp, Long Hồn mộc trong tay Diệp Âm Trúc cũng đã từ từ thành hình.
Thân cầm đại thể đã hoàn thành, mỗi một chi tiết bộ phận cũng đều là tâm huyết của Diệp Âm Trúc tập trung đẽo gọt, thân cầm dài chừng 3 thước 6 tấc 5 phân, tượng trưng cho một năm 365 ngày, bề rộng chừng 6 tấc, dày khoảng 2 tấc.
( thước là thước Trung Quốc, không phải là mét).
Đầu cầm là hai bộ phận gác dây đàn, một là " thiệt huyệt ", một là " thanh trì ". Đuôi cầm cũng có một bộ gác dây tương tự gọi là " vận chiểu ". Cùng với long trì, phượng chiểu tổ hợp các âm vận. Cho dù là cùng 1 " nạp âm " long trì nhấc đầu lên một chút thì gọi là " thiên trụ " nhấc đuôi lên gọi là " địa trụ ". Như vậy âm thanh phát ra nhưng dư âm vẳng lại bồi hồi không dứt, có thừa mị lực. Bộ phận phát âm này của cổ cầm cũng là bộ phận trọng yếu nhất, vì để cho tiếng đàn càng thêm hoàn mỹ, Diệp Âm Trúc lúc chế tạo bộ phận này cũng cực kì cẩn thận, do đó cũng hao phí đại bộ phận tâm lực của hắn.
Vươn dài đôi vai đã có dấu hiệu đau nhức, Diệp Âm Trúc hài lòng gật đầu, nụ cười mỉm ấm áp, bàn tay cầm cây đàn lên ngắm nghía mặt sau, thân đàn rộng, âm thanh bên trong mạnh mẽ cộng hưởng. Gõ thử phát ra âm thanh hùng hồn lại pha màu sắc cổ kính.
" Bộ phận phiền toái nhất rốt cục hoàn thành rồi. "
Thở dài một hơi, đưa tay tạm thời bỏ cổ cầm trên mặt đất, đứng thẳng dây, nói với Thần thánh cự long Nặc Khắc Hi đang nằm bên cạnh:
-Cơ bản bộ phận đã hoàn thành rồi, bây giờ chỉ còn có gia công chỉnh sửa một chút, mọi bộ phận của Khô Mộc Long Ngâm Cầm đều có thể chế tác từ Long Hồn mộc này, riêng dây đàn cùng phím đàn thì không cần. Dây đàn là cần gân rồng, còn phím đàn, thì phím đàn cũ của Khô Mộc Long Ngâm Cầm vốn là răng rồng.
-Được.
Nặc Khắc Hi đáp lời rất đơn giản, Long trảo thật lớn đưa vào miệng mình, chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, dĩ nhiên cũng đã lấy từ trong miệng mình ra một cái răng cực lớn đặt ở trước mặt Diệp Âm Trúc.
Diệp Âm Trúc ngẩng đầu nhìn Nặc Khắc Hi, ngọn lửa linh hồn trong mắt Nặc Khắc Hi cũng nhìn hắn chăm chăm, cảm giác kì dị chợt dấy lên trong lòng Diệp Âm Trúc, trống ngực chợt nhảy rối loạn một hồi. Nhưng chỉ một thoáng đã khôi phục lại như thường.
Nặc Khắc Hi bình thản nói:
-Chỉ còn 2 ngày nữa, sẽ là lúc trăng tròn. Ngươi nên nhanh chóng lên. Gân rồng lát nữa ta đưa cho ngươi, dám chắc là loại cực phẩm. Điểm này ngươi cứ hoàn toàn yên tâm đi.
Diệp Âm Trúc gật đầu, lại tiếp tục chú tâm đẽo gọt. Răng của Nặc Khắc Hi mặc dù cứng rắn phi thường nhưng dưới tác dụng của Thần Kiếm cũng hoàn toàn rất dễ điêu tạc.
Một cái răng này của Nặc Khắc Hi thật sự quá lớn, ngoại trừ việc chế tạo ra 13 phím đàn, bộ phận còn dư dùng để chế tạo quan giác, bọc đầu đàn, đuôi đàn.
Thời gian hai ngày nháy mắt đã trôi qua một ngày, tác phẩm của Diệp Âm Trúc cũng đã hoàn thành. Cuối cùng Khô Mộc Long Ngâm Cầm hoàn toàn mới tinh đã hiển hiện trước mắt.
Trên thân cầm là một vầng sáng vàng nhạt lưu chuyển xung quanh, mỗi một bộ phận đều là tác phẩm mỹ thuật tinh tế nhất. Để chế tạo nên nó, Diệp Âm Trúc không biết đã hao tổn bao nhiêu tâm huyết.
Vì không để Long Hồn mộc không bị hao phí linh hồn lực, hắn thậm chí còn dùng Thần Kiếm Nặc Khắc Hi, hao phí bao nhiêu tâm lực, khảm một đường chỉ mỏng như tơ trên thân đàn.
Lúc này, cổ cầm đã hoàn toàn thành hình, thứ duy nhất còn thiếu chính là dây đàn cần phải bổ sung nữa.
Đầu cầm bộ dạng tương tự như hình Long trảo, để giữ phần dây đàn nằm trên thân đàn là bộ phận gọi là " Nhạc sơn ", kì thật chính là do 3 tấc bích ti tạo thành, phảng phất như suối nguồn linh hồn lực của cổ cầm.
Chính là bộ phận quan trọng nhất của cổ cầm. Trên thân cầm còn có 2 miếng gác dây đàn, bộ lớn nằm ở đầu cầm gọi là " Long trì ", bộ nhỏ nằm ở đuôi cầm gọi là " Phượng chiểu ". Như vậy tạo ra cảnh vừa có núi vừa có sông, lại có cả long và phượng, tượng trưng cho toàn cảnh thiên địa.
Bên cạnh " Nhạc sơn " là một miếng Long Hồn mộc ghép lại, gọi là " Thừa lộ. " Có 7 " Huyền nhãn " dùng để xỏ dây đàn xuyên qua, phía dưới là 7 rãnh đặt dây gọi là " Cầm chẩn ", " Cầm chẩn " này Diệp Âm Trúc dùng nguyên liệu dư từ sừng của Nặc Khắc Hi mà chế tác nên. Đầu cầm hơi nghiêng nghiêng, lại có cả " Phượng nhãn " cùng " Hộ chẩn ". Đuôi cầm có một miếng Long Hồn mộc nhỏ " Long cân " dùng như giá đỡ dây đàn. " Long cân " hai bên lại gọi là " Quan giác " và " Tiêu vĩ ". 7 dây đàn của cổ cầm bắt nguồn từ " Nhạc sơn " " Long cân " chuyển hướng kéo qua một đôi " Nhạn túc ", tượng trưng cho thất tinh.
Trên thân cầm có 13 phím đàn, tự nhiên là do Diệp Âm Trúc điêu khắc từ răng rồng mà mà, quang mang màu trắng nhu hòa bao quanh, làm cho người ta cảm giác cực kì thư thái, điều đó đối với đánh đàn quan trọng cực kì.
Cổ cầm diễn tấu lâu ngày, chấn động của âm thanh và chất gỗ sẽ hình thành nên nhiều chủng loại hoa văn đa dạng khác nhau tỷ như hoa mai đoạn, ngưu mao đoạn, xà phúc đoạn, băng liệt đoạn, quy văn đẳng.
Có thêm hoa văn trên cổ cầm, tiếng đàn phát ra thấu triệt, bề ngoài lại có vẻ mỹ quan hơn nhiều, cho nên là vô cùng quý giá. Long Hồn mộc này chế tác nên cổ cầm, hoa văn lộ ra không có quy tắc, tương tự như tầng tầng lớp lớp sóng biển. Diệp Âm Trúc gọi nó là Long Hồn văn. Thế này mới chính thức được gọi là Khô Mộc Long Ngâm Cầm a!
Khoanh chân ngồi trước cây cổ cầm đã hoàn thành, Diệp Âm Trúc đang minh tư, chế tác cây cổ cầm này rõ ràng tiêu hao tâm lực của hắn quá lớn, hơn nữa trong Long vực đâu đâu cũng là âm khí. Sắc mặt Diệp Âm Trúc so với lúc mới tới đã trắng hơn rất nhiều. Gần bên cạnh cổ cầm là 7 sợi dây nằm đó, phân biệt xuất hiện là các màu: lam, đỏ, vàng, lục, kim, hắc cùng 6 loại quang mang. Đó cũng không phải là dây tơ đơn thuần mà là gân rồng, hơn nữa còn là loại cực phẩm trong gân rồng.
Lúc 7 sợi gân rồng này xuất hiện trước mắt Diệp Âm Trúc, Nặc Khắc Hi cũng nói cho hắn biết, 7 sợi gân này vốn là của 7 Long vương của 7 Đại long thành trên thế giới, dĩ nhiên là Long vương này đã chết.
Trong mắt Nặc Khắc Hi, ngọn lửa linh hồn đã trở nên cực kì ảm đạm, mặc dù vẫn còn đang leo lét cháy nhưng hắn không thể nào khống chế linh hồn lực của chính mình không ngừng thất thoát.
Chỉ bằng vào năng lượng cuối cùng trong tinh thần lạc ấn, hắn kiến trì giữ cho linh hồn mình hoàn toàn không tản mát hết. Hắn còn một việc cuối cùng quan trọng phải làm, đó là giải trừ mối nguy uy hiếp sự tồn tại của Long vực thánh địa này.
Có lẽ bởi vì chế tạo cổ cầm tâm lực tiêu hao thật sự quá lớn, Diệp Âm Trúc lúc này minh tưởng thời gian kéo dài chưa từng thấy. Khi hắn từ minh tưởng tỉnh táo trở lại thì trên không trung Long Nguyệt đã đầy đặn lên rất nhiều.
Khoảng cách thời gian đến khi trăng tròn không còn nhiều nữa.
-Trăng thượng huyền rồi. Chẳng mấy chốc nữa sẽ là trăng tròn.
Thanh âm suy yếu của Nặc Khắc Hi lộ ra vẻ lo lắng.
Diệp Âm Trúc cũng không nói gì thêm, chỉ ngẩng đầu lẳng lặng nhìn thoáng qua Long Nguyệt trên bầu trời, sau đó đem Khô Mộc Long Ngâm Cầm đặt lên đùi mình.
Nhẹ nhàng vuốt ve thân cầm, dù sao cây cổ cầm này cũng là do hắn đích thân chế tạo ra, Diệp Âm Trúc mỉm cười, trong mắt toát ra vẻ nhu hòa.
Thân cầm mặc dù cứng rắn lạnh ngắt như băng nhưng lại tràn ngập cảm tình. Đây tuy không phải là cây cổ cầm đầu tiên mà mình chế tạo nhưng lại là cây cổ cầm mà mình hao phí tâm lực nhiều nhất, đến ngay chính bản thân hắn cũng không thể tưởng tượng, cây cổ cầm trước mắt này lại có thể được chế tạo hoàn mỹ như thế.
Tay phải nhẹ nhàng mơn trớn thân cầm, gân rồng màu lam nhạt đã cầm trong tay. Nếu nói khâu nào Diệp Âm Trúc quen thuộc nhất lúc chế tạo cổ cầm, thì đó chính là lên dây đàn. Suốt 16 năm dài luyện cầm, không biết hắn đã gảy đứt bao nhiêu dây đàn. Lặng yên quấn dây, sợi gân rồng màu lam nhạt đã biến thành sợi dây đàn đầu tiên của Khô Mộc Long Ngâm Cầm. Chiều dài sợi gân rồng này hơn 1 trượng, bạch quang trên ngón giữa tay phải Diệp Âm Trúc chợt lóe, Long Hồn giới thoáng lộ ra mũi nhọn chặt đứt gân rồng. Đoạn gân rồng còn dư cũng đủ hai lần thay dây đàn, sau này chắc chắn không sợ gì cảnh đứt dây đàn nữa.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Đế
Chương 51: Ngoại tịch Ngân long Diệp Âm Trúc
Chương 51: Ngoại tịch Ngân long Diệp Âm Trúc