DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Cầm Đế
Chương 4: Tử đích lực lượng

Tử đứng một bên thầm nghĩ: Tần Thương quả nhiên là rất quan tâm tới Diệp Âm Trúc, không an tâm cho Âm Trúc đi một mình tới Mễ lan nên đã cử người đi cùng. Không đợi Âm Trúc mở miệng, hắn đã cướp lời: " Ta nghĩ không cần đâu. Có ta đi cùng Âm Trúc là đủ rồi. Âm Trúc, chúng ta đi thôi ". Đến phiên hắn kéo Âm Trúc rời khỏi ma pháp sư công hội.

Địch Á Lạp muốn ngăn cản lại nhưng khi nhìn thấy đạo hàn quang trong mắt Tử, hắn biết là mình không nên nói lúc này. Quay đầu nhìn lại sáu thi thể, Địch Á Lạp vô cùng bối rối: " Làm sao bây giờ? Ta nên làm gì đây? Ba bàng sứ giả đều đã chết ở nơi này … ".

Bỉ Nhĩ Lạc đi tới bên cạnh Địch Á Lạp, thấp giọng nói: " Phó hội trưởng, hẳn là không có người nào chứng kiến việc bọn họ đến nơi này, chúng ta cũng có thể không thừa nhận a! Tốt nhất là bây giờ ngài nhanh cho người xử lý chỗ này, sau đó hồi báo lại với hội trưởng, để người tự mình định đoạt chuyện sau này ".

Địch Á Lạp ngần ngừ hỏi lại: " Ý ngươi là hủy thi diệt tích? ".

Bỉ Nhĩ Lạc liếc nhìn lại sáu thi thể, gật đầu đáp: " Bọn họ chết như vậy là đáng, chỉ là không thể ngờ rằng thực lực của đệ tử hội trưởng lại cường đại như vậy, hình như hắn mới chỉ là xích cấp thôi a! Thực là khó để có thể tin chuyện này ".

Địch Á Lạp dù sao cũng đã tu luyện ma pháp nhiều năm, lúc này tâm trạng cũng dần dần ổn định, tỉnh táo nói: " Chuyện ngày hôm nay các ngươi không được truyền ra ngoài, nhất là chuyện về người đệ tử của hội trưởng. Tốt nhất là các ngươi hãy quên chuyện này đi. Bây giờ chúng ta phải xử lý cái đống này, nhớ làm sạch sẽ một chút ".

Bỉ Nhĩ Lạc trong mắt lóe lên một đạo hàn quang: " Hủy thi diệt tích, chúng ta là hỏa hệ ma pháp sư nên chuyện này cũng không khó ".

Âm Trúc không hề biết rằng bản thân mình vừa mang cho ma pháp sư công hội một đống phiền toái, vẫn vô tư đi trên đường, đến một ngã tư đường ở Lộ na thành chợt quay sang hỏi Tử: " Tử, vừa rồi ta đã giết người. Ta làm như vậy có đúng không? ".

Tử nhìn Âm Trúc với ánh mát nhu hòa, gật gật đầu công nhận: "Đối với địch nhân phải trảm thảo trừ căn, nếu không chỉ gây hại cho bản thân mình. Hủy diệt địch nhân là biện pháp tốt nhất. Ngươi hôm nay đã làm rất tốt ".

Nghe Tử nói vậy, một chút ăn năn hối lỗi trong lòng Âm Trúc nhất thời tiêu biến, mỉm cười nói: " Vậy là tốt rồi. Sau này có địch nhân nào, ta sẽ giết hết. Tuy nhiên Tần gia gia đã cử một người đi theo để cho chúng ta biết thêm kiến thức về đại lục, chúng ta từ chối và đi luôn như vậy có chút không đúng a! ".

Tử chợt dừng cước bộ, nghiêm mặt hỏi: " Âm Trúc, ngươi có tin tưởng ta hay không? ".

Âm Trúc không chút do dự gật đầu trả lời: " Đương nhiên là ta tin ngươi. Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta mà ".

Tử nở một nụ cười: " Nếu như vậy, ngươi hãy cứ theo ta, ta sẽ dạy cho ngươi mọi kiến thức về đại lục. Đi thôi. Chúng ta trước hết hãy đến mãi điếm ( cửa hàng vũ khí) đã ".

Nhìn Tử cười, Âm Trúc trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp, tiếp tục đi theo hắn mà không cần suy nghĩ. Sợ rằng ngay cả Tần Thương và Diệp Ly cũng không thể ngờ là Âm Trúc lại đi theo một người dạy hắn giết người là đúng, sự việc hoàn toàn không theo sự an bài của hai người.

Tử dẫn Âm Trúc đi tới ngã tư đường, đến một mãi điếm liền dừng cước bộ lại, hỏi: " Âm Trúc, trên người ngươi có mang theo tiền hay không? ".

Âm Trúc gật đầu, ngân quang chợt lóe trên tay, đã xuất hiện một túi kim tệ: " Diệp gia gia hình như đã cấp cho ta mấy trăm kim tệ, như vậy đã đủ hay chưa? ".

Tử gật đầu, tiếp nhận kim tệ từ tay Diệp Âm Trúc, rồi dẫn hắn đi vào mãi điếm. Vừa bước vào đã có một trung niên nhân đến bên hai người cung kính hỏi: " Hai vị cần gì a? ".

Âm Trúc tò mò nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy trên vách tường treo đầy các loại binh khí cùng áo giáp, đều là những thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng thấy qua, không nhịn được quay sang hỏi Tử: "Tử, kia là thứ gì vậy? ".

Tử nói: " Đấy là những khôi giáp cùng vũ khí để chiến sĩ sử dụng ".

Âm Trúc bảo: " Nếu vậy thì ta không cần những thứ này. Ngươi cần gì cứ mua đi ".

Tử gật đầu, hướng tới trung niên nhân nói " Cho ta một thanh đại kiếm ".

Trung niên nhân hỏi lại: " Đại kiếm cũng có nhiều loại, không biết vị tiên sinh này cần loại nào? Các vị lựa chọn cửa hàng của chúng tôi là rất đúng đắn, nơi này chuyên sản xuất binh khí, nổi danh nhất A tạp địch á ".

Tử có chút không kiên nhẫn nói: " Bớt nói nhảm đi, ta dùng loại gì cũng được, miễn là có sức nặng, càng nặng càng tốt ".

" Vậy xin mời các vị theo ta ". Vừa nói, trung niên nhân vừa xoay người hướng đến gian phòng phía trong đi tới, chỉ thấy đó là một lò rèn vô cùng rộng lớn, bên trong có vài tên tráng hán mồ hôi mồ kê nhễ nhại đang chế tạo vũ khí.

A tạp địch á vốn là một quốc gia thuộc vùng nhiệt đới, tại lò rèn nhiệt độ lại càng cao, càng đi sâu vào trong lại càng nóng, bất quá Âm Trúc và Tử đều cảm thấy bình thường, tiếp tục theo sau trung niên nhân. Trung niên nhân chỉ vào một binh khí để trong góc, nói: " Đây là đại kiếm nặng nhất, nếu hai vị có thể nhấc nó lên, ta sẽ bán ". Vừa nói, trong mắt hắn vừa toát một tia hí quang.

Trong góc phòng có một vũ khí đen sì sì, thẳng thắn mà nói nó tuyệt đối không thể coi là kiếm mà giống một thiết côn hơn, dài chừng hai thước, đầu hơi nhọn, thân tròn như một cây gậy, phía cuối có một bộ phận tạm cho là phần ngăn cách với cán kiếm, mà cán kiếm cũng chả khác gì thân kiếm cả. Đây giống như là một phế phẩm trong quá trình chế tọa vũ khí, bị vứt lay lóc một chỗ, bụi bám dầy đặc.

" Thế này mà cũng có thể gọi là kiếm à? ". Âm Trúc có chút phẫn nộ nói. Mặc dù đây là lần đầu hắn rời Bích không hải, đối với mọi thứ còn lạ lẫm nhưng với kiếm thì hắn biết rất rõ, ông nội hắn chẳng phải là một tử cấp chiến sĩ sao?

Trung niên nhân trả lời: " Cái này là một thanh kiếm đặc thù không phải các vị yêu cầu một thanh trọng kiếm sao? Nơi này chỉ có nó là nặng nhất, chỉ cần nhấc được nó lên, ta sẽ tặng các vị luôn ". Ánh mắt đùa cợt của hắn càng trở nên rõ ràng. Từ lúc nãy hắn đã rất ức chế với lời nói, thái độ của Tử, chỉ vì nhìn thấy đạo hàn quang trong ánh mắt và thân hình lực lưỡng của Tử nên hắn mới không dám phản kháng lại.

Ánh mắt Tử vẫn rất bình tĩnh nhưng Âm Trúc mơ hồ cảm giác được tâm trạng Tử lúc này không tốt. Tiến lại gần cây thiết côn ( giờ tạm gọi thanh kiếm kì dị ấy là vậy đi), hắn dụng lực nhấc lên. Bỗng hắn phát ra một tiếng hô thể hiện sự kinh ngạc của mình, ánh mắt cũng tràn ngập những tia quang mang thể hiện sự ngạc nhiên, miệng nở ra một nụ cười, nhấc thiết côn lên làm vài động tác đơn giản: " Không sai, đúng loại ta cần rồi ".

Trung niên nhân nhìn Tử dễ dàng cầm thiết côn trong tay kinh ngạc đến nỗi hai con mắt suýt rớt ra khỏi hốc mắt. Hơn ai hết hắn hiểu rõ được sức nặng của thiết côn đáng sợ đến mức nào. Thiết côn này được làm từ một loại khai thải thiết quặng do người làm của hắn vô ý thu thập được, ngay từ đầu đã có hình dáng là một cây gậy nhọn đầu, sức nặng so với các loại thiết quặng khác gấp mấy chục lần, ít nhất vượt qua năm trăm cân. Hắn hy vọng với lọai thiết quặng này, hắn có thể chế tạo một loại vũ khí siêu hạng khiến cửa hàng hắn dương danh trên toàn đại lục. Nhưng sau đó hắn lại nhanh chóng thất vọng bởi cho dù hỏa lực có mạnh thế nào, thậm chí đã mời tới hỏa hệ ma pháp sư cũng không thể đem nung chảy thiết côn này đúc lại. Hắn đành vứt thiết côn này một góc xem như phế phẩm. Vậy mà bây giờ ngay trước mặt hắn đây, một người còn rất trẻ đã dễ dàng nâng nó lên, thậm chí còn không dùng cả đấu khí.

" Chúng ta đi ". Tử đơn giản nói ba chữ, dẫn Diệp Âm Trúc đi thẳng ra ngoài.

" A, xin chờ một chút ". Trung niên nhân vội ngăn cản.

Tử nhíu mày hỏi: " Chẳng lẽ ngươi lại đổi ý sao? ".

Trung niên nhân có chút kinh hoàng khi nhận ra sát khí trong mắt Tử, vội vàng khoát tay nói: " Không phải, ta chỉ định hỏi các vị một chút thôi. Các vị có phải cần thêm khải giáp không? Chúng ta có thể thương lượng ".

Hắn hoàn toàn không phải một kẻ ngu. Làm thương nhân đã lâu năm, cách nhìn người của hắn cũng có chút thành tựu. Nhìn Tử dễ dàng nhấc thiết côn, hắn đã nhận ra Tử và Diệp Âm Trúc tuyệt đối không phải là những chiến sĩ bình thường, có thể là một cường lực chiến sĩ đi theo bảo vệ công tử nhà quyền quý nào đó. Nhân lúc này mà không kiếm chác thì có phải là qúa ngu ngốc sao?

Tử lạnh lùng trả lời: " Ta không cần khải giáp ". Nói xong đã đi ra ngoài cùng với Diệp Âm Trúc. Hai người còn ở Lộ na thành mua thêm một số nhu yếu phẩm rồi mới rời khỏi nơi đây, theo đường lớn tiến về phương Bắc.

Trong lúc đó, tại Bích không hải " Phụ thân, ta có chút lo lắng về Âm Trúc. Đứa nhỏ này từ trước đến nay chưa từng rời xa gia đình, nay chúng ta để mình nó ra ngoài liệu có sao không? Ít nhất cũng nên âm thầm theo nó tới học viện chứ? ". Mai Anh bất an nói.

Diệp Ly mỉm cười, hãnh diện nói: " Nó chình là con cháu của Diệp gia, trời sanh năng lực thích ứng cường đại, huống chi Tần thúc thúc của ngươi đã đưa nó tín vật, lại điều một ma pháp sư trong công hội đồng hành cùng nó, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu ".

Mai Anh vẫn còn có chút lo lắng: " Con sợ nếu không có người ở cạnh Âm Trúc, tại học viện nhỡ nó xảy ra chuyện gì thì … ".

Tần Thương đứng một bên mỉm cười nói: " Thực lực của Âm Trúc mạnh yếu ra sao chẳng lẽ các ngươi còn không rõ ư? Huống chi thần âm hệ chủ của Mễ lan học viện là bạn tốt của ta, khi nhận tín vật từ tay Âm Trúc, người đó sẽ chiếu cố đến hắn. Mà hắn tu luyện xích tử cầm tâm đã muời năm, để cho hắn ra ngoài sẽ khiến hắn tiến bộ nhanh hơn. Chỉ không biết vị bằng hữu của ta khi biết ta giới thiệu cho hắn một tiểu sư phụ sẽ có phản ứng gì đây? Ha ha ha ha ".

Quay trở lại hai người Âm Trúc. Lúc này, cả hai đang đi trên một con đường lớn, Âm Trúc vừa tò mò nhìn phong cảnh xung quanh, vừa nhìn Tử thản nhiên vác thiết côn trên vai, không khỏi nảy sinh cảm giác khâm phục: " Tử, ngươi thật lợi hại a! ".

Tử hỏi: " Sao ngươi lại nói ta lợi hại? ".

Âm Trúc nói: " Nhìn cách ngươi mua đồ như vậy, hình như đối với thế giới bên ngoài ngươi vô cùng quen thuộc. Nhưng mà hình như từ nhỏ đến lớn, ngươi ở cùng ta tại Bích không hải, không có đi ra ngoài mà? ".

Tử trong mắt hiện ra một đạo lãnh quang, lạnh lùng nói: " Đấy là một đoạn quá khứ xảy ra trước khi ta gặp ngươi. Nếu có cơ hội ta sẽ kể cho ngươi nghe sau ".

" Cụ thể là bao giờ? ".

" Khi nào ngươi chính thức trưởng thành đã ".

A tạp địch á vương quốc quả thật rất nhỏ bé, chỉ ngay việc từ thủ đô Lỗ na thành của A tạp địch á đi đến các vương quốc phía Bắc, hai người Tử và Âm Trúc mất có mười ngày cũng đủ để biết diện tích của A tạp địch á thế nào rồi. Khi sắp tiến vào Ba bàng, không khí cũng trở nên lạnh hơn, tuy nhiên so với A tạp địch á, Âm Trúc có cảm giác Ba bàng phồn hoa hơn.

Đường đi ở đây so với A tạp địch á rộng gấp đôi, trên đường người đi lại tấp nập, hơn nữa đại đa số đều cưỡi giác mã. Giác mã – nhất giai ma thú, trên đầu có một cái sừng nhỏ nên mới có cái tên như vậy. Mặc dù không có khả năng công kích nhưng sức chịu đựng của chúng rất cao, là phương tiện vận chuyển hàng hóa tốt nhất. Tại A tạp địch á, chỉ có người có tiền, có danh vọng cao thì mới có giác mã để cưỡi.

" Tử, chúng ta cũng dùng giác mã đi. Chúng bao nhiêu tiền? ". Âm Trúc nhìn bộ dáng những người cưỡi giác mã trên đường không khỏi nhịn được toát ra ánh mắt hâm mộ, dù sao tâm hồn hắn chỉ như đứa trẻ, thấy thứ gì mới lạ cũng muốn có.

Tử suy nghĩ một chút rồi nói: " Như vậy cũng được, chúng ta có thể đi nhanh hơn một chút, nếu đi bộ sợ rằng hai tháng nữa cũng không đến được Mễ lan. Phía trước hình như có một nơi bán giác mã, chúng ta có thể đến đấy mua một con ".

" Một con thôi ư? ".

" Một con là đủ rồi, chỉ có người dùng thôi, bản thân ta không cần. Mà tốc độ của giác mã chưa chắc đã nhanh bằng ta đâu ". Tử luôn tươi cười khi ở bên Diệp Âm Trúc nhưng khi gặp ngoại nhân, hắn lại trở lại bộ dáng lạnh như băng.

" Ta không tin ngươi chạy nhanh hơn ta, phải thử một lần mới được ". Âm Trúc cười nói.

Tử liêc mắt nhìn hắn một cái: " Vậy bắt đầu luôn đi ". Vừa nói, thân thể hắn đã phóng về phía trước. Hắn nhìn to lớn như vậy, lại vác thêm thiết côn mà tốc độ cực nhanh a.

" A, ngươi ăn gian ". Diệp Âm Trúc vừa nhìn Tử chạy đã vội đuổi theo, người hơi nghiêng về phía trước, cước bộ chạm xuống đất vọt mạnh, cả người lao bắn theo hướng Tử vừa đi.

Cước bộ của Tử rất trầm ổn, mỗi lần hết đà chạm xuống đất là một chân đạp mạnh phóng đi. Nhìn lại thấy động tác Diệp Âm Trúc vô cùng khinh xảo, chỉ có mũi chân chạm xuống đất lấy đà, mỗi lần phóng vượt qua năm thước, tốc độ cực nhanh. Chẳng mấy chốc hắn đã đuổi kịp Tử.

" Tử, ta so với ngươi còn nhanh hơn ". Âm Trúc có chút đắc ý nói.

Tử nhìn hắn một cách quái dị: " Thật không? ". Mỗi lần Tử hạ chân đạp xuống mặt đất, Diệp Âm Trúc cảm thấy hình như đất dưới chân rung động mãnh liệt, phát ra những âm thanh như là động đất. Đến khi hắn kịp ổn định cước bộ thì đã thấy khoảng cách giữa hắn và Tử là hai mươi thước. Lại một đợt chấn động mặt đất, Âm Trúc lảo đảo ổn định cước bộ, trong lòng cả kinh. Hắn phát hiện Tử chỉ sử dụng thuần túy sức mạnh của mình, không dùng bất cứ loại đấu khí nào cả, vậy mà tốc độ đã kinh khủng như vậy, khiến hắn không thể theo kịp. Tử, rốt cuộc trên người ngươi có bao nhiêu bí mật đây? Vừa nghĩ, hắn vừa nhanh chóng đuổi theo.

Chính lúc đó, đột nhiên có âm thanh đinh tai nhức óc từ đẳng trước truyền đến, mặt đất còn rung động lớn hơn hai đợt vừa rồi nhiều. Tử và Âm Trúc dừng lại, chỉ thấy một đám bụi khổng lồ đang hướng tới hai người tiến đến. Trên đường còn có không ít kẻ đang đi, thấy vậy vội chạy chối chết sang hai bên đường.

Đến lúc đám bụi đi qua, nhiều tiếng kinh hô bật lên. Đó là một đội kỵ binh ước chừng trăm người, toàn thân mặc hắc khải giáp, một tay cầm trường thương dài bốn thước, một tay đeo thiết thuẫn ( khiên sắt). Tọa kỵ của bọn họ không phải là giác mã mà là thiết giáp thú – một tam giai ma thú, tuy cùng một dạng với giác mã nhưng không có sừng trên đầu, thân được trang bị mảnh giáp bảo vệ những chỗ trọng yếu, trọng lượng rất lớn, là tọa kỵ bình thường của một kỵ sĩ trên Long khi nỗ tư đại lục.

Nói về kỵ binh, tại Long khi nỗ tư đại lục, mỗi quốc gia đều có một chủng loại kỵ binh đặc biệt, là lực lượng chính trong các cuộc chiến tranh. A tạp địch á cho dù huy động toàn quốc cũng chỉ được một vạn kỵ binh mà thôi. Thiết giáp thú một khi vọt lên, lại lợi dụng thêm sức nặng của các trạng bị, đích thị là rất kinh khủng.

Kỵ binh căn bản là hoàn toàn không thèm để ý đến người đi đường. Tử và Âm Trúc đang sóng vai nhau đi tiếp, thấy đội thiết giáp trọng kỵ sắp tiến lại gần cũng không tránh qua hai bên đường. Âm Trúc nhìn thiết giáp thú với anh mắt tò mò, nhưng mà Tử căn bản là không hề biết hai chữ " nhường đường ".

" Cút ngay ". Thủ lĩnh trọng kỵ binh mắt thấy tự nhiên có hai người trên quan đạo không tránh đường thì nổi giận quát to một tiếng.

Tử không có cử động gì, nhưng ánh mắt hắn trở nên lạnh như băng, Âm Trúc đứng lên chắn trước mặt Tử.

Thiết giáp trọng kỵ bắt đầu nổi giận, người nào cũng nghĩ nếu các ngươi không tránh thì cho các ngươi chết luôn. Tại Ba bàng, trọng kỵ binh có một đặc quyền là khi đưa ra mệnh lệnh, dân thường kháng nghị có thể giết thoải mái. Cho nên bọn họ càng cố điều khiển thiết giáp thú chạy nhanh hơn, có ý đè chết Tử và Diệp Âm Trúc.

Nhìn đoàn thiết giáp trọng kỵ sĩ đang phi đến trước mặt hai người, tay lăm lăm thương trực đâm, mọi người ai cũng nghĩ rằng sẽ có hai người xấu số, thân thể sẽ nhanh chóng bị mũi thương xuyên qua.

" Hống " – một tiếng rống thô bạo vang lên phảng phất như nộ lôi từ trời cao đánh xuống, Âm Trúc chỉ cảm thấy toàn thân bị ném lên cao trong chớp mắt, dưới chân cảnh vật từ từ mờ đi. Và hắn đã được chứng kiến một cảnh tượng kỳ dị.

Tử ngẩng mặt lên trời gầm rống, cơ hồ trong chớp mắt đã tiếp cận đoàn thiết giáp trọng kỵ. Tất cả thiết giáp thú đồng loạt nhảy dựng lên, vọt tới phía trước nhưng tốc độ của đối thủ cực kì nhanh, trong chốc lát đã lao vào, bắt đầu va chạm với các kỵ sĩ.

Những tiếng kêu thảm thiết vang lên không dứt, trọng kỵ sĩ thi nhau gục xuống, nếu không bị cánh tay của Tử xuyên qua thân thể thì cũng bị thiết côn quật cho gãy xương. Ngay cả thiết giáp thú cũng không ngoại lệ, chịu chung số phận với chủ nhân của chúng. Trước khí thế bức nhân đó, thiết giáp trọng kỵ đội nhanh chóng hỗn loạn.

Diệp Âm Trúc từ trên cao chứng kiến, chính hắn vĩnh viễn không thể nào quên hình ảnh Tử rít gào, đi vào trạng thái khát máu, ánh mắt lạnh như băng, chỉ biết giét chóc. Những trọng kỵ sĩ phía sau đội hình giật mình kinh hãi, họ không biết phía trước xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy những tiếng rống đinh tai nhức óc cùng những âm thanh kêu là thảm thiết, trong ánh mắt bọn họ phảng phất những tia sợ hãi. Thiết giáp thú phía dưới họ thì run rẩy, thậm chí có con miệng mũi phún ra bọt mép ( đại ý: sợ sùi cả bọt mét). Đây là lần đầu tiên sau bao năm chinh chiến nơi sa trường những trọng kỵ sĩ mới thấy hiện tượng này, nỗi kinh hoàng trong thâm tâm càng tăng lên gấp bội.

" Cút ngay! ". Tử gầm nhẹ một tiếng, bước lên phía trước. Đúng lúc này, Âm Trúc cũng vừa vặn rơi xuống sau lưng hắn.

Tuy Tử bước đến không nhanh nhưng từng bước đều mang cho người ta cảm giác vững như bàn thạch. Tốp trọng kỵ binh thứ nhất đã hoàn toàn gục ngã trên mặt đất, số còn lại thấy Tử đến gần vội giơ thương lên một cách vô thức. Tử lại bắt đầu động thủ, động tác tuy cực kì đơn giản nhưng kết quả thì thực sự kinh nhân, hắc thiết côn quét ngang ra, năm kỵ sĩ chấn bay ra sau mười thước, nằm im không nhúc nhích. Tử tiến đến một con thiết giáp thú không còn chủ nhân, tùy tiện đá một cước, cả một thân hình hai trăm cân bị sút bay ra ngoài, ngay cạnh chủ nhân. Tình trạng của bốn thiết giáp thú còn lại cũng chẳng khá hơn, cũng bị sút bay như vậy, không thấy rên rỉ tiếng nào.

Nhìn cảnh tượng khủng bố như vậy, ai cũng cảm thấy kinh hoàng tột độ, tự hỏi không biết đây là loại quái vật gì không biết, sao thực lực lại cường đại như vậy! Số trọng kỵ binh còn lại run như cầy sấy, chỉ sợ nạn nhân tiếp theo là mình, trong mắt họ chỉ tràn đầy sự sợ hãi, một tia phản kháng cũng không có.

" Cút! ". Tử lại gầm nhẹ một tiếng. Lúc này cả đội trọng kỵ binh không dám ho he, vội tách ra hai bên tạo thành một con đường nhỏ. Tử ngẩng cao đầu tiếp tục đi, coi như không có chuyện gì vừa xảy ra. Âm Trúc vội lẽo đẽo chạy theo, vừa đi vừa tò mò nhìn Tử. Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tử sử dụng vũ lực, từ trước đến nay không hề nghĩ rằng thực lực của Tử lại cường đại đến thế. Ngay cả chúng nhân bên đường nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi cũng sợ suýt vãi cả ra quần, ngay cả việc hô hấp cũng không dám gây ra tiếng động khi Tử và Âm Trúc đi qua, thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng dáng hai người biến mất.

Toàn đội trọng kỵ binh lần này tổn thất vô cùng nặng nề, gục ngã chừng non nửa đội, những tên bị thiết côn chấn bay xương cốt vỡ vụn, thậm chí có tên thủng một lỗ sâu hoắm trên người, chắc do tay Tử đâm thủng. Năm con thiết giáp thú bị đã bay đi đã chết tự lúc nào, nội tạng bên trong bị vỡ hết, máu từ miệng không ngừng chảy ra. Số thiết giáp thú còn lại may mắn có vài con còn sống sót nhưng không gãy chân thì cũng bị thương cực kì nặng, máu me bê bết.

" Tử, ngươi là chiến sĩ sao? ". Âm Trúc hỏi.

" Cứ xem như vậy đi ". Sự cuồng bạo trong mắt Tử đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự lạnh lung cố hữu.

" Tử, vừa rồi sao ngươi phải ra tay nặng quá vậy? ".

Tử ngẩng mặt lên nhìn bầu trời trong xanh, lạnh lùng trả lời: " Bởi vì không một ma thú nào có thể bắt ta phải nhường đường. Cho dù là rồng cũng vậy ".

Âm Trúc nhìn thật sâu vào trong mắt Tử: " Tử, ngươi biết không? Vừa rồi ngươi cho ta cảm giác là ngươi rất cường đại, nhưng sự cường đại này quá khủng bố, khiến người khác cảm thấy ghê sợ. Ngươi đã từng học đấu khí chưa ".

" Ta không học, bởi vì ta không cần ". Tử nhìn lại Âm Trúc, đột nhiên lại nở ra một nụ cười. " Ngươi không phải đã bảo là sẽ bảo vệ ta sao? ".

Âm Trúc cũng cười: " Đương nhiên. Chỉ cần ta ở bên cạnh ngươi thì ta sẽ vĩnh viễn đứng trước bảo vệ ngươi. Lần sau ta sẽ không để cho ngươi phải sử dụng lực lượng như vậy ".

La nhĩ đúng là một tòa thành nhỏ phồn hoa, người người đi lại tấp nập, không ít ỏi như Á tạp địch á. Không khí trong lành làm con người có cảm giác sảng khoái, thích hợp cho một ngày mới tươi đẹp. Diện mạo anh tuấn của Diệp Âm Trúc cùng vẻ cương nghị của Tử khiến cho nhiều người chú mục nhìn, nhất là những cô gái trẻ, thậm chí còn có một số người lớn gan đến mức chủ động liếc mắt đưa tình với hai người.Tử tất nhiên là giữ nguyên bộ mặt lạnh như băng còn Âm Trúc lại mỉm cười đáp trả, vẻ ngoài anh tuấn cùng nụ cười ấm áp ấy đã khiến cho bao cô gái chết mê chết mệt. Bất quá nếu họ mà biết trong lòng Diệp Âm Trúc đang nghĩ gì thì chắc phải ngất xỉu mất.

" Tử, tại sao những nữ tử này lại nhìn chúng ta với ánh mắt khác thường vậy? Ngực của các nàng thực là "cường tráng" quá a! ". Âm Trúc có chút hâm mộ nói. ( chú thích: vì Âm Trúc chưa bao giờ tiếp xúc con gái nên tưởng ngực các nàng do cơ bắp tạo thành >"

Đọc truyện chữ Full