"Vẫn…… đi theo anh?" Tiểu Lôi động dung.
Nguyệt Hoa gật đầu, nàng phảng phất nhìn xa xăm, ngữ khí càng tựa hồ như nói mê:" Vẫn như thế. Sau khi em trở lại quê hương, bụng dần to lên, em biết cho dù sau khi em sinh hạ liền lập tức chết đi, em cũng tâm cam tình nguyện."
Tiểu Lôi biết chuyện này, hắn từng nghe Nguyệt Tinh cùng Nguyệt Sơn nói qua, lúc Nguyệt Hoa trở lại Nguyệt gia đợi sinh nở, nàng tựa hồ đã mất đi tất cả khí sắc, mỗi ngày giống như rất đau khổ, sau khi sinh hạ Bảo Nhi không lâu liền "chết đi".
Tiểu Lôi không hỏi Nguyệt Hoa giả chết thế nào, mặc kệ ra sao, với bản sự của Phoenix, làm ra một cái xác giả cũng không khó khăn. Hơn nữa Nguyệt gia cũng không có ai thật sự lợi hại. Cho dù là Nguyệt Sơn, trong mắt chủ thần Olympia, cũng không đáng gì.
"Tiểu Lôi, chúng em vẫn đi theo anh. Chỉ cần khi em không ở Athens, em đều ở bên người anh, đứng nhìn anh tại một nơi mà anh không biết ……" Thanh âm Nguyệt Hoa rất ôn nhu, bên trong bao hàm một loại thâm tình vô hạn, bất quá Tiểu Lôi hiểu rõ, phần thâm tình này không phải đối với mình, mà là đối "Hắn".
"Khi đó, hình dáng anh thật sự rất non nớt." Nguyệt Hoa tựa hồ đang mỉm cười:" Anh còn đang đi học, rất ít nói chuyện, cũng rất ít cùng người giao lưu. Anh tựa hồ rất bình phàm, nhưng cũng rất thông minh. Anh và thúc thúc anh sống cùng một chỗ, buồn cười chính là, anh không ngờ lại không biết thúc thúc của anh là một tu hành giả đông phương thực lực không tệ …… Em từng vụng trộm nhìn cảnh tượng anh và thúc thúc của anh cùng xem phong thủy kiếm tiền, anh khi đó, thật sự rất đáng yêu. Anh trẻ tuổi, lại có một bụng ranh mãnh……" Nguyệt Hoa thở dài:" Nhìn anh, em tựa như là đang nhìn anh ấy…… Em biết, kỳ thật anh và anh ấy là người của hai thời không, em nhìn anh từ trẻ tuổi đến dần dần lớn lên, phảng phất là đang càng ngày càng tiếp cận anh ấy…… Em dường như là đang nhìn anh ấy lớn lên …… Một bước một bước, đều đi theo……"
Tiểu Lôi thở dài.
Khi Nguyệt Hoa chết, cũng chính là khi Bảo Nhi mới sinh ra, Tiểu Lôi thật sự bất quá mới mười tuổi. Lúc ấy mình thật sự là ngây ngô dại dột, còn đi theo thúc thúc kiếm ăn, sống cuộc sống làm thầy tướng số xem phong thủy, một cuộc sống vô ưu vô lự của tiểu vô lại.
Hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, khi mình trải qua cuộc sống này, bên cạnh lại có ánh mắt chăm chú mình!!
Hắn cũng hoàn toàn có thể nghe ra, khi Nguyệt Hoa nói ra những câu này, thâm tình bên trong như thế nào!
"Sau đó, anh đi theo thúc thúc anh lên Nga Mi sơn, đến Tiêu Dao phái học nghệ, các nàng cuối cùng cũng có được cơ hội!" Ánh mắt lưu luyến của Nguyệt Hoa biến mất, mang theo vài phần bất đắc dĩ:" Các nàng mỗi ngày đều quan sát anh, anh thích chạy loạn khắp núi, thích đuổi theo hầu tử nơi nơi đảo loạn, thích cùng yêu tinh trong núi đánh nhau, ngẫu nhiên còn có thể ở trong núi luyện công. Các nàng muốn xem chính là hình dáng anh luyện công. Em mặc dù không thích học pháp thuật của anh, nhưng có thể lặng lẽ nhìn anh như vậy, em cũng rất vui vẻ. Bất quá……" Nàng cười:" Khi đó các nàng đã bắt đầu lui lại, không dám đến quá gần anh…… Đặc biệt là bên người anh thường xuyên xuất hiện một đạo sĩ, pháp lực đạo sĩ đó phi thường lợi hại…… Các nàng không dám đến gần."
Tiểu Lôi biết các nàng nói chính là Khinh Linh Tử.
"Sau đó, anh hạ sơn…… bên người anh bắt đầu xuất hiện nữ nhân khác, em từng rất thương tâm, em nhìn các nàng ở bên người anh, anh rất vui vẻ, liền nhịn không được rất khó chịu…… Bất quá lại may mắn. Em nhắc nhở mình, anh là anh, anh không phải anh ấy. Anh mặc dù là Tiểu Lôi, nhưng anh và anh ấy, là hai người khác nhau." Ánh mắt Nguyệt Hoa dần dần rõ ràng trở lại:" Em cùng Pandora và Athena, biến thành một người mới. Chúng em tên là Phoenix. Phoenix có ma lực của Athena, bắt đầu lặng lẽ học tập pháp thuật đông phương của anh, anh vừa quen thuộc vừa không quen. Bất quá anh quả thực rất không cẩn thận …… trong khi anh luyện công, chúng em đều lặng lẽ nhìn. Còn anh không ngờ dạy cái tên Lôi Hống pháp thuật, chuyện này càng tạo cơ hội cho chúng em, anh dạy càng cẩn thận, chúng em học càng nhiều."
Tiểu Lôi nhíu mày:" Vậy…… khi anh đi Tiên Sơn phái thì sao? Chẳng lẽ các người cũng vẫn đi theo?"
Nguyệt Hoa cười:" Anh nói chính là lần thứ hai anh hồi sơn sao? Lần đó chúng em không có đi theo. Lần đó…… Chúng em gặp một chút phiền toái."
"Sao?"
Nguyệt Hoa thở dài:" Trong lòng anh có phải là vẫn rất kỳ quái…… Vì sao, Hắc Ám Hội Nghị và giáo đình, luôn tìm bắt Bảo Nhi?"
Không sai!
Tiểu Lôi gật đầu, sau đó nhíu mày:" Chẳng lẽ là bởi vì em?"
"Là bởi vì em." Nguyệt Hoa thở dài:" Em mỗi khi nhịn không được, chạy tới lặng lẽ nhìn Bảo Nhi, đứng xa xa nhìn nó, nhìn nó sống có tốt không. Các nàng không có biện pháp với em, muốn học pháp thuật đông phương, chỉ có cùng em thỏa hiệp. Huống hồ yêu cầu của em cho tới bây giờ đều không cao, vài năm qua, em đã rõ mức độ trong lòng các nàng, em cũng rất cẩn thận sẽ không đề xuất yêu cầu quá mức. Nhưng, dù sao chúng em lúc ấy luôn chú ý một bé gái đông phương, sẽ có người cảm thấy kỳ quái. Người thúc giục giáo hội và Hắc Ám Hội Nghị đi tìm Bảo Nhi chính là Tây Môn.
Vài năm qua, Tây Môn vẫn là minh hữu của chúng em, hắn có một số thế lực tại giáo hội và Hắc Ám Hội Nghị, nhưng hắn vẫn dường như có một mục đích rất kỳ quái. Chúng em là minh hữu của hắn, cũng không dám thật sự tin tưởng hắn…… Em nghĩ, hắn đối với chúng em cũng là thái độ như vậy."
"Anh hiểu." Tiểu Lôi cười khổ:" Em đi gặp Bảo Nhi, lâu ngày cũng sẽ bị người biết. Tây Môn chỉ cần điều tra một chút là có thể tra được mẹ Bảo Nhi là ai, chỉ cần hơi liên tưởng một chút, có thể nghĩ đến quan hệ của Bảo Nhi cùng em. Hắn thử định khống chế Bảo Nhi, sau đó bắt các người phải nghe hắn, là như thế này sao?"
"Phải, cũng không phải tất cả như thế." Nguyệt Hoa trả lời:" Đó cũng là một phép thử. Thử thái độ chúng em, nếu thái độ chúng em cứng rắn, hắn sẽ không ép tới. Nếu chúng em nhu nhược một chút, sau này hợp tác hắn sẽ ép tới một ít. Em từng ngăn cản hắn vài lần, bằng không, bằng vào lực lượng Nguyệt gia, không có biện pháp bảo hộ Bảo Nhi lâu như vậy. Sau đó, anh gia nhập, em mới thật sự yên tâm. Anh thậm chí đem Bảo Nhi mang về Tiêu Dao phái, từ nay về sau không có ai quấy rối Bảo Nhi. Tây Môn là người rất thông minh, Bảo Nhi tìm được bảo hộ của Tiêu Dao phái, hắn sẽ không cùng đông phương tu hành phái tạo thành mâu thuẫn quá lớn trong lúc này.
Sau đó, sau khi anh hạ sơn lần thứ hai, chúng em không dám đến gần anh quá mức, bởi vì đạo sĩ lợi hại kia đã đi theo anh. Em cảm thấy yên tâm về an nguy của Bảo Nhi, mặt khác, các nàng cũng rất không hài lòng. Bất quá sau đó, anh đã luyện thành một thanh đao rất không tệ, đường huynh Nguyệt Sơn của em dạy anh một loại đao pháp. Loại đao pháp rất lợi hại này, trong khi Nguyệt Sơn dạy đao pháp, chúng em vẫn ở bên người anh. Anh học được rất nhanh, nhưng với trí tuệ các nàng, học được cũng không chậm so với anh. Các nàng thậm chí chế tạo một thanh đao giống như của anh."
Tiểu Lôi lúc này mới thở dài nói:" Nguyên là như thế, khó trách anh biết em từng cầm thanh đao giống như thái đao của anh…… Nhưng…… Cho dù là vì học trộm đao pháp của anh, cũng không cần…… không cần khắc hoa văn trên đao y như vậy?"
Nguyệt Hoa hé miệng cười:" Anh nói đến hoa văn…… OO và XX?"
Tiểu Lôi sờ mũi:" Anh cảm thấy chuyện này rất kỳ quái."
Ánh mắt Nguyệt Hoa cuối cùng lộ ra vài phần tinh nghịch:" Đó là các nàng làm, em biết cái OO và XX…… Kỳ thật là…… là câu cửa miệng của anh. Nhưng các nàng lại không biết…… Các nàng…… Các nàng…… Các nàng vẫn tưởng rằng, đó là một loại đồ án ma pháp trận …… Bởi vì tại tây phương, trên vũ khí có khắc họa đồ án ma pháp trận, có thể gia trì lực lượng ma pháp cho vũ khí."
Sắc mặt Tiểu Lôi trở nên dị thường cổ quái, nhịn nửa ngày, cuối cùng không nhịn nổi, cười sằng sặc!
Không ngờ còn có chuyện như vậy?
OO XX, lại là đồ án ma pháp trận?!
Tiểu Lôi không khỏi khinh bỉ một ngàn lần đối với hai Thần tộc Olympia quá thông minh kia.
Nguyệt Hoa tựa hồ cũng đang cười, chậm rãi nói:" Loại sự tình này, em cũng không giải thích cho các nàng."
Thở dài, nàng tiếp tục nói:" Bất quá sau đó, anh đi tới Châu Âu, tìm kiếm dấu vết của em …… Em mới dần dần ý thức được, anh bắt đầu trải qua quỹ tích lịch sử của "anh ấy"."
Tiểu Lôi đột nhiên nhớ tới một rất vấn đề trọng yếu:" Thời không chi môn ở dưới thánh địa thánh thủy, thông đạo vượt qua thời không, là từ đâu ra?"
Thở dài, Nguyệt Hoa nói:" Là Thần tộc Olympia." Dừng một chút, nàng lại nói:" Bất quá đây là một bí mật, ngay cả giáo hội cũng không biết. Thế nhưng cho dù biết, cũng không có tác dụng gì." Dừng một chút, Nguyệt Hoa cười nói:" Kỳ thật giáo hội vốn chỉ tưởng rằng nơi đó có một di tích của Thần tộc Olympia. Đối với loại di tích này, bình thường mà nói giáo hội sẽ phá hủy. Chỉ có điều di tích này phát hiện hơi trễ một chút. Hơn nữa hiện tại đã không phải mấy ngàn năm trước, không phải thời đại cả tây phương nằm dưới thống trị của giáo hoàng La Mã. Cho dù giáo hội muốn đem di tích hủy diệt, tóm lại là không thể giống như năm xưa hỏa thiêu cả tiểu trấn? Xã hội hiện đại không phải cổ đại, không phải bọn họ muốn làm gì thì làm gì. Cho nên, bọn họ bố trí rất nhiều thánh thủy trên đầm nước, dùng để áp chế ma lực ba động lưu lại trên di tích, còn lưu lại hai cao thủ canh chừng."
Nguyệt Hoa cười tiếp tục nói:" Kỳ thật em sau đó mới biết được, trên thế giới này còn có rất nhiều địa phương như vậy, dù sao Vatican khuếch trương mấy ngàn năm, từ Châu Âu khuếch trương đến các đại lục khác, cũng diệt tuyệt không ít tông giáo bản địa, hủy diệt không ít di tích của tông giáo khác, đối với dấu vết này, có thể xóa sạch thì xóa, không thể lập tức hủy diệt, sẽ dựa theo phương pháp tương tự, kiến tạo một tiêu chí của giáo hội mình trên di tích đó, rồi phái một hai cao thủ coi quản. Bất quá thời không chi môn, mặc dù không bị phát hiện, nhưng cho dù bị phát hiện, cũng không có quan hệ gì."
"Vì sao?"
"Đó là một kế hoạch thất bại." Nguyệt Hoa cười, nói:" Chuyện này cũng là sau khi em và Pandora các nàng hợp thể mới biết được. Sau khi Thần tộc Olympia có năng lực chế tạo tân không gian, năm đó đối mặt bức bách của giáo hội, Thần tộc Olympia bại liên tiếp bất lực, nghĩ ra một phương pháp rất xảo diệu, bọn họ chế tạo một thời không chi môn, có thể quay về quá khứ. Như vậy chẳng phải là so với lui về một tiểu không gian được chế ra còn tốt hơn sao? Kế hoạch bọn họ nguyên là, tìm kiếm một thời không mà giáo hội còn rất yếu nhược, trở lại thời không đó, tiêu diệt giáo hội, sau đó lại kiến lập địa vị thống trị."
Tiểu Lôi thở dài:" Kế hoạch không tệ, nếu kế hoạch này có thể thực hiện, ít nhất Thần tộc có thể lại sinh tồn tại một thời không khác."
"Đáng tiếc bọn họ thất bại. Sau khi thời không chi môn mở ra, bọn họ lại phát hiện hai nhược điểm trí mệnh, thứ nhất, cho dù bọn họ trở lại quá khứ, nhưng thời không đó lại cùng thế giới hiện tại này không có quan hệ gì, theo logic, đây là hai thế giới ngang hàng, không có ảnh hưởng lẫn nhau. Cho dù bọn họ có thể trở lại mấy ngàn năm trước, thừa dịp giáo hội chưa phát triển, đem mười ba môn đồ đều giết chết, nhưng tại thế giới này, giáo hội cũng vẫn là giáo hội."
Tiểu Lôi buột miệng:" Chuyện này cũng không có gì, ít nhất bọn họ có thể tại thời không đó thống trị thế giới là được."
Nguyệt Hoa mỉm cười:" Không đơn giản như vậy, sau khi lặp lại thí nghiệm, thời không chi môn này còn có nhược điểm trí mệnh thứ hai …… nó "quá nhỏ"."
"Quá nhỏ? Là ý gì?"
"Thần tộc phát hiện một vấn đề rất kỳ quái, sau khi chế tạo xong thời không chi môn, Thần tộc cường đại căn bản không thể trở về quá khứ, chỉ có Thần tộc có thực lực rất yếu nhược, mới có thể thành công đi vào thời không chi môn này. Hơn nữa, bởi vì những dòng khí loạn trong thời không rất lợi hại, người yếu nhược mặc dù có thể đi vào, nhưng lại thường không thể sinh tồn, bị xé nát mà chết trong các dòng khí."
Tiểu Lôi lập tức liên tưởng đến khi mình tiến vào thời không chi môn, giãy dụa trong các dòng khí, loại thống khổ giằng xé kịch liệt này, thật sự không phải người thường có thể chịu được!
Phải biết rằng, lúc ấy Tiểu Lôi mặc dù pháp lực rất bình thường, nhưng…… Ít nhất hắn đã là bán tiên chi thể!
Lúc ấy pháp thuật Tiểu Lôi đã tới một trình độ gì? Nói cách khác, hắn gần như có thể cùng một thánh kỵ sĩ đánh ngang tay.
Mất đi đại khí lực đả thông thời không chi môn, nếu lại chỉ có thể đưa người yếu nhược như vậy trở lại quá khứ…… Mười hai chủ thần đều không thể qua, vậy còn có ý nghĩa gì???
"Không đúng không đúng…… Tựa như không đúng." Tiểu Lôi lắc đầu:" Nếu nói người có thực lực cường đại tiến vào không được, nhưng em rõ ràng mang theo Diệu Yên cùng tiến vào thời không chi môn! Nếu không phải mang theo nàng, em có lẽ đã thật sự phải trải qua bi kịch một lần nữa."
Người có thực lực cường đại không thể xuyên qua thời không, Diệu Yên có cường đại không? Mười hai chủ thần cũng vượt qua không được, chẳng lẽ mười hai chủ thần so với Diệu Yên còn cường đại hơn?
Tiểu Lôi nhíu mày, tựa hồ đang kiên trì suy tư:" Nếu nói khi anh đi vào, Diệu Yên còn đang hóa thân thành liên hoa ngủ say, năng lượng của nàng rất yếu nhược, chuyện này còn miễn cưỡng có thể hiểu được, nhưng trở về thì sao? Chẳng lẽ trở về cũng không được?"
Đột nhiên, ánh mắt hắn sáng ngời, cười nói:" Chẳng lẽ là như vậy?"
"Cái gì?" Nguyệt Hoa cũng có một chút nghi hoặc.
Tiểu Lôi ve mũi:" Xuống dốc luôn dễ dàng so với lên dốc. Nếu đem thời không chi môn này so với một con dốc, vậy có lẽ giải thích như vậy. Trong khi đi vào, là giống như lên dốc, phải rất cố gắng, còn có rất nhiều hạn chế. Nhưng khi đi ra, lại biến thành xuống dốc, rất dễ dàng, cũng không có nhiều hạn chế như vậy?"
Bất quá sau đó hắn thở dài:" Đáng tiếc, anh không cơ hội kiểm tra lại một chút, với pháp lực hiện tại của anh, xem ra cũng là không trở về quá khứ được."
Tiểu Lôi vuốt mũi, nhìn Nguyệt Hoa tinh thần đã khôi phục không ít, lúc này mới đứng dậy, cười nói:" Tốt rồi, anh nhìn em tinh thần không tệ, bất quá thương thế của em nếu muốn khỏi hẳn, có thể cần một đoạn thời gian, dù sao thương thế có thể phục hồi rất nhanh là tốt rồi, nhưng pháp lực tổn thất cũng không thể lập tức bổ sung lại được." Dừng một chút, cười nói:" Hiện tại Pandora và Athena trong người em đều đã chết, chúng ta phải làm sao bây giờ? Tiếp tục đi vào gặp lão gia hỏa Zeus sao?"
Nguyệt Hoa có chút ngỡ ngàng, đột nhiên nói:" Anh thật sự tưởng rằng các nàng đến gặp Zeus, là thuần túy muốn hoán tỉnh hắn trở về tiếp tục lãnh đạo Thần tộc sao?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 370: Giải thích lịch sử
Chương 370: Giải thích lịch sử