Đoàn người Tiểu Lôi rời nhà đi Tây phương.
Lần này có thứ thần tiên trên trời hạ phàm là Khinh Linh Tử đi theo, Tiểu Lôi tự nhiên lo lắng chưa từng thấy, hơn nữa còn có người kia đi cùng… Kỳ thật theo Tiểu Lôi thấy, thì nếu người kia thật sự là cái vị đó trong truyền thuyết thì chuyến này đi Tây phương, tất nhiên là không cách nào ngăn trở được!
Diệu Yên vốn muốn đi theo, nhưng Tiểu Lôi lại muốn nàng ở nhà coi chừng. Còn như Tiên Âm thì cứ buồn canh cánh trong lòng vì lần đại bại dưới tay Khinh Linh Tử, cũng không có đi chung với hắn. Theo Tiểu Lôi nghĩ, tình huống hiện giờ không rõ ràng, trời biết cái đám giáo hội gì đó, lại còn đám gia hỏa thần linh Hy Lạp, rốt cục là vẫn còn lưu lại Đông phương hay không. Để lại vài cao thủ ở nhà thì tốt hơn hết.
Huống hồ lại có thêm Khinh Linh Tử bên hắn... Cộng thêm cái tên quái nhân kia, phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, đơn giản là có thể hiên ngang mà đi.
Nhưng thật sự trên đường đi Tây phương, Tiểu Lôi lại dần dần có chút kinh ngạc.
Hắn vốn động chân động tay lên người Diệp Bất Quần, hạ một pháp thuật nho nhỏ, chính là ma pháp Linh hồn định vị của Tây phương. Theo đạo lý thì hẳn nhiên dễ dàng có thể tìm được hướng đi của Diệp Bất Quần. Nhưng trên đường đi Tây phương, lại không hề có chút cảm ứng nào. Ma pháp kia dường như mất đi hiệu nghiệm rồi. Tiểu Lôi dần dần cảm thấy có chút cổ quái.
Ba người này đều là nhân vật thần tiên, đằng vân giá vũ, thiên sơn vạn thủy, chỉ bước một bước là tới. Tiểu Lôi tự nhiên là thi triển Cân Đẩu Vân học được từ Tà Nguyệt Tam Tinh Động. Khinh Linh Tử thì không nói làm gì, chỉ là quái nhân kia, cứ ở bên cạnh dòm dòm, miệng thì nói, nhưng ánh mắt lại có chút cổ quái. Trong ánh mắt lại có ý cười cười, thỉnh thoảng âm thầm dò xét Tiểu Lôi.
Đêm nay, tại thành phố Rome của Ý, trên bầu trời Vatican, có ba nhân ảnh đứng trên các tầng mây.
Ở dưới là thánh địa Vatican trong lòng của giáo đồ toàn thế giới, quốc gia nhỏ nhất trên thế giới, với diện tích không quá 0.44 cây số vuông, ở tại vùng cao phía tây bắc của Rome.
Tiểu Lôi đang muốn thương lượng cùng hai người thì Khinh Linh Tử đã nói: "Ài, chính là nơi này sao? Lần trước khi đạo gia tới đây đại náo, cũng đã từng tới qua nơi này. Trong giáo hội Tây phương bọn họ cũng có vài cao thủ. Năm đó đạo gia sắp sửa phi thăng, nhìn thấy mấy tên cao thủ bọn chúng ở đó, chỉ đành tạm thời thối lui." Tiểu Lôi nói: "Chúng ta tới nhanh quá, bản lãnh của tên bằng hữu kia của ta tính ra không cao lắm, tốc độ tuyệt đối không nhanh như chúng ta. Hiện giờ sợ rằng vẫn còn chưa đến."
Khinh Linh Tử gật đầu nói: "Không sai, chúng ta chỉ lo chạy tới đây, lại quên một điều. Bảo Nhi mặc dù đã được chân truyền của ta, nhưng hiện tại cũng tuyệt đối chưa đến kịp. Chúng ta ở đây chờ một chút, chỉ cần Bảo Nhi đến, chúng ta tự nhiên có thể nhận ra."
Người nọ bên cạnh cười hì hì nói: "Chỉ ở đây chờ à, không thú lắm? Nếu đã đến, ít nhất cũng nên xuống đi một vòng."
Nói xong không chờ hai người trả lời, thân thể đã loé lên, vù một tiếng là đi xuống dưới. Thân thể vừa loé lên đã biến mất tại Vatican.
Hai người không kịp ngăn cản, cũng đành hạ xuống theo.
Vừa xuống tới dưới liếc mắt nhìn thì Tiểu Lôi và Khinh Linh Tử đều khóc cười không nổi.
Vốn kiến trúc tại Vatican, chủ yếu là đại giáo đường thánh Peter, phía sau là cung Giáo Hoàng, còn phía trước là quảng trường lớn thánh Peter. Tên quái nhân kia lộn một cái là phóng xuống nóc của đại giáo đường, lại ngồi như cưỡi ngựa lên thanh thập tự giá trên nóc giáo đường, lớn miệng cười nói: "Chỗ tốt a, ngồi ở đây nhìn thật rõ ràng. Các ngươi xuống đây xem."
Quả nhiên, chỉ thấy phía dưới giáo đường không ít người mặc y phục chức sắc nhà dòng ra vào nườm nượp, xem ra thì vào giáo đường cầu nguyện chi đó. Ba người xem một hồi, thì quái nhân kia cười nói: "Tây phương giáo hội này cũng thật kỳ quái, đi xuống coi cho rõ."
Nói xong, kéo hai người như gió nhảy xuống đất. Bản lãnh ba người cỡ nào chứ, người bên cạnh làm sao cảm giác được? Chỉ là tính hiếu kỳ của tên quái nhân kia rất nặng, nhân lúc rảnh rỗi liền chạy đi mất, trong chốc lát đã trở về, hai tay vác hai người mặc áo chức sắc, cười nói: "Tạo hóa, tạo hóa. Vừa đi vài bước thì gặp được hai tên quỷ mập này." Nói xong, đem hai người quăng xuống đất, không biết đã bị hắn làm bất tỉnh nhân sự từ khi nào, rồi cười nói: "Hai ngươi thay bộ y phục này đi, chúng ta tiến vào đùa một phen."
Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử đều cười ha hả, đem áo bào của hai người trên mặt đất mặc vào. Khinh Linh Tử cười nói: "Còn ngươi?"
Tên kia lắc đầu, trong miệng niệm một câu thần chú, lắc người biến đổi, lập tức biến thành hình dạng của một cha sứ. Chỉ thấy hắn mặc một áo bào đen, trước ngực có treo một cây thập tự giá, mắt xanh, tóc vàng, mũi lõ, không ngờ không có chỗ nào không giống.
Chỉ là vừa đi một bước, thì lại để lộ tẩy ra… Cha sứ trên thiên hạ nào có ai đi mà hai chân vòng kiềng như vậy hả?
Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử đều là thứ người vô pháp vô thiên, cũng cứ để mặc cho hắn náo loạn.
Ba người nghênh ngang cùng nhau đi, tiến vào giáo đường thánh Peter.
Bây giờ là lúc ban đêm, các giáo chức của Vatican đến giáo đường tụng kinh cuối cùng trong ngày. Trong nhiều người như vậy, bọn họ cũng không nổi bật lắm. Tiểu Lôi chưa hề tới giáo đường thánh Peter thanh danh hiển hách này bao giờ. Bây giờ nhìn thấy, cũng không khỏi than thầm.
Giáo đường của thế giới văn minh này, tự nhiên là vô cùng mỹ lệ hoành tráng. Không nói khác chứ, từ quảng trường phía tây nam đi vào, liền thấy ở trên hai bên mái chìa có mười một pho tượng điêu khắc. Chỉ là không phải đi vào bằng cửa giữa, mà bằng hai bên cửa hông. Theo truyền thuyết thì thánh môn này lúc nào cũng khép kín, nghe nói cứ mỗi hai mươi lăm năm mới mở một lần vào đêm Giáng Sinh.
Mọi người lập tức đi vào bên trong giáo đường. Giáo đường này có thể chứa được năm vạn người tự nhiên là vô cùng rộng lớn. Quả nhiên không thẹn là giáo đường lớn nhất thế giới, trên trần nhà cùng các tường vách chung quanh, đều có vẽ đủ loại bích họa, tranh sơn dầu, án chiếu theo các đề tài trong kinh thánh. Mà mỗi bức trong đó đều là đại tác phẩm của các nhà nghệ thuật nổi tiếng tự cổ chí kim.
Ở đây vào ban ngày vốn còn có một đội vệ binh giáo hội mặc võ trang đặc thù cầm trường mâu. Nhưng khi đêm đến, vệ binh lại không có ra ngoài. Giờ phút này trong giáo đường cũng không biết có bao nhiêu giáo chức đứng đó, toàn bộ đều là người của Vatican, đều đứng yên ở đó theo một trật tự nhất định.
Trên thần đàn ở mặt trước giáo đường có hai vị hồng y giáo chủ đang hướng dẫn mọi người cầu nguyện đêm nay. Tiểu Lôi để ý thì hai vị hồng y này đều có ba động pháp lực không tệ. Còn mấy người đứng bên cạnh bọn họ, ở dưới thần đàn, bên trái là hai tên nam nhân, thân người khôi ngô cường tráng. Mặc dù mặc đồ giáo chức nhưng không giấu được khí tức võ giả của bọn họ, đại khái đều là người của Kỵ Sĩ đoàn. Còn bên phải là một nam nhân gầy ốm, sắc mặt âm trầm, mắt nheo lại, nhãn thần lạnh lẽo.
Ba người Tiểu Lôi đều là hàng dỏm, tuỳ tiện đứng đó như vậy, tự nhiên rất dễ đứng sai chỗ, sợ rằng rất dễ bị người phát hiện. Bất quá cũng may là lễ cầu nguyện đã bắt đầu, mọi người đều đang cúi đầu xuống, không có ai quản bọn họ. Huống hồ giáo đường này ban ngày cũng mở rộng cho du khách, chẳng phải là địa điểm bí mật gì, thủ vệ canh phòng cũng không gắt gao lắm.
Ba người không hiểu ngôn ngữ cầu nguyện của đám người này. Đặc biệt là quái nhân kia, càng thêm có chút không chịu được. Đứng vừa được nửa phút, liền không nhịn được nữa mới thấp giọng nói: "Tây phương giáo này thật kỳ quái, cái người lưng vác thánh giá trên kia là thần của bọn họ sao? Nếu là bái thần, sao không thấy người ta mang hoa quả trâu bò tới cúng hiến? Cứ thao thao tụng niệm như vậy là có thể biểu hiện thành tâm của bọn họ sao?"
Tiểu Lôi liền cười nói: "Người Tây phương bọn họ không giống chúng ta. Bái thần không cần dâng cúng phẩm."
Người kia nghe được liên tục lắc đầu: "Không hứng thú, không hứng thú. Ngay cả Phật gia cũng cần hưởng chút hương hỏa. Thần của bọn họ ngay cả hương hỏa cũng không được dùng, chịu phù hộ cho bọn họ mới lạ!" Nói xong, thân người đột nhiên loé một cái, biến mất bên cạnh hai người Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử.
Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử còn đang kinh ngạc thì liền thấy trên thập tự giá trước mặt vang lên thanh âm cạch cạch. Lập tức nghe "rắc" một tiếng, dường như thanh âm cái gì bị kéo ra.
Thanh âm này cực lớn, lập tức người trong cả giáo đường đều nghe được! Tất cả mọi người ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn, đều không khỏi trợn mắt chết lặng người ra nhìn.
Chỉ thấy Da To trên cây thập tự giá kia, không ngờ đang ra sức lắc lắc đầu, hai tay vốn đang bị đóng đinh trên thập tự giá, lắc một cái, không ngờ bung ra được. Biến cố đột nhiên này khiến gần vạn người ở bên dưới, ai nấy đều kinh hoảng la lên. Trong nhất thời cả giáo đường náo loạn cả.
Trong nhất thời, không biết bao nhiêu tiếng la lớn "My God'. Lập tức liền thấy Da To đã sống lại kia đang đứng trên cao, nhìn chằm chằm đông đảo tín đồ bên dưới. Ngay cả vẻ mặt của hai vị hồng y giáo chủ ở phía trước cũng lộ nét kinh ngạc, biểu tình tràn ngập vẻ không tưởng tượng được, trong ngực tim đập thình thình, lòng không khỏi nghĩ thầm: chẳng lẽ lòng thành của ta đã cảm động được con của đức Chúa Trời trên thiên quốc, chẳng lẽ Da To lại trở xuống phàm gian sao?
Lại thấy Da To cũng không nói gì, nhảy khỏi thập tự giá, ngồi lên thần đài. Ở dưới tức thì náo động, gần cả vạn giáo chức nhao nhao đứng lên, trong nhất thời ai ai cũng muốn tiến về phía trước, trong miệng thì kêu lớn Thượng Đế, Da To, Thánh Cha, Thánh Con gì đó. Cả đại điện trở nên hỗn loạn, chỉ có Tiểu Lôi và Khinh Linh Tử vẫn đứng nguyên chỗ, chết lặng người, vẻ mặt cổ quái.
Trong đại điện, vô số thanh âm hỗn tạp cùng nhau nổi lên, kêu vang ầm ĩ. Hồng y giáo chủ ở dưới thần đài cùng với đám kỵ sĩ đều đã lui xuống dưới, mạnh ai nấy nhìn chằm chằm lên Da To ở bên trên.
Cái này… cái này thật là thái quá rồi?
Da To trở lại phàm gian? Da To hiển linh?
Dưới gần vạn ánh mắt kinh ngạc, Da To lại ngồi trên thần đài… Chỉ là, tư thế ngồi lại…
Sao lại ngồi bằng đầu gối thế?
Nghe tiếng rầm rĩ ở dưới, Da To rốt cục cũng mở miệng. Vừa mở miệng liền khiến Tiểu Lôi cười lăn lộn.
"Các ngươi kêu ta bán bánh ú (MY GOD)* gì chứ? Bản toạ hạ phàm, còn không mau tới bái kiến? Mang các thứ cúng phẩm tới đãi bản tọa hưởng dụng, tự nhiên sẽ có không ít điều lợi cho các ngươi!" Thanh âm này thật sự uy nghiêm, cũng có pha vài phần khí phái thần tiên trong đó. Chỉ là…
Chỉ là đối thoại này bằng tiếng Trung a! Đừng nói gần vạn giáo chức bên dưới nghe không hiểu, cả mấy người hồng y giáo chủ cùng với đám kỵ sĩ cũng trợn tròn mắt mà nghe.
Nhìn thấy đám người phía dưới không trả lời, Da To ở trên cũng có chút không nhịn nổi nữa, liền đổi ngay tư thế, không ngờ lại nhấc giò lên, làm cái mặt quỷ rồi cười mắng: "Còn không mau! Chọc giận tới gia gia các ngươi, ta thiêu rụi cả cái phòng này của các ngươi bây giờ!"
Đám người bên dưới nghe không hiểu hắn nói gì, nhưng mấy vị hồng y giáo chủ ở phía trước đã có phản ứng, phát hiện có gì không đúng, đồng thời hô lớn vài câu. Hai tên kỵ sĩ ngẩng đầu lên nhìn Da To, lớn tiếng nói gì đó.
Đáng tiếc là có nói gì đi nữa, đám người Tiểu Lôi nghe cũng không hiểu. Da To ở bên trên không cần nói, tự nhiên là do ai đó biến thành, lúc này đã có phần thẹn quá hóa giận. Nhìn thấy Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử ở dưới vỗ bụng cười khằng khặc, nhịn không được lớn tiếng chửi: "Hai cái tên chết bằm kia, cứ đứng đó mà coi một mình ta làm trò hề! Không vui! Không vui! Một chút cũng không vui!"
Nói xong thân thể nhoáng lên, đã biến trở lại diện mục ban đầu. Đám người phía dưới nhìn thấy Da To biến thành một người mặc đồ Đông phương, đều bắt đầu la lối bàn tán. Hai tên kỵ sĩ đã lột áo bào bên ngoài, để lộ bộ khải giáp bên trong, đồng thời bạt xuất một thanh trường kiếm, chỉ chỉ cái tên gia hỏa to gan tày trời trên kia, lớn giọng quát tháo.
Cái tên ở bên trên lộn một vòng nhảy xuống dưới, vung một cước đá văng một tên kỵ sĩ ra ngoài. Tên còn lại bị hắn chộp lấy, nắm trong tay quăng về phía hai người hồng y giáo chủ. Hai hồng y giáo chủ quát tháo vài tiếng, còn đám giáo chức bên dưới thì đồng thanh la hét om xòm.
Chỉ nghe thấy phía sau truyền tới tiếng lưỡi mác sắt va chạm, liền thấy hai cánh cửa đại môn mở ra, hai đội vệ binh cầm trường thương đã xông tới. Nhưng nào có thể ngăn cản được cái người kia chứ. Chỉ thấy hắn một mình xông tới, từng người từng người bị hắn đánh văng ra, người ngựa chổng kềnh, xong rồi vọt tới trước mặt Tiểu Lôi và Khinh Linh Tử. Ba người cùng nhau bỏ chạy ra ngoài.
Tới quảng trường bên ngoài, liền thấy có vài bóng người đã nhanh chóng từ phía sau nhoáng tới, ngăn cản ở bên ngoài quảng trường. Chỉ thấy đám người này đều mặc khải giáp kỵ sĩ toàn thân, ai cũng đều cầm một thanh trường kiếm, dường như là người của thời Trung cổ, ai nấy đều thân thủ bất phàm. Tiểu Lôi cười nói: "Đám này là người của Kỵ Sĩ đoàn Vatican, nhưng thánh kỵ sĩ thì còn chưa đến."
Hắn vừa nói xong, người kia đã vọt tới. Chỉ loáng vài cái, là đã bảy quyền tám cước đánh ngã vài người, lại còn cười nói: "Không vui, không vui, cái đám này yếu nhược như trẻ con."
Lúc này trong giáo đường đã đại loạn, vài người đã xông ra ngoài. Đám người vừa trào ra, Tiểu Lôi cùng Khinh Linh Tử đã lôi cái tên gia hỏa kia chạy khỏi quảng trường, vừa chạy vừa đánh, nào có ai ngăn trở nổi bọn họ?
Rốt cục, chợt nghe thấy một tiếng quát lớn, chỉ thấy một bóng người từ xa phóng đến, trong nháy mắt đã tới cuối quảng trường. Tiểu Lôi liếc nhìn rồi cười nói: "Ài, tên này lại là người quen cũ rồi."
Thì ra người đó tóc nâu, tướng mạo cao lớn, mặc một cái trường bào, mặc dù không mang khải giáp, nhưng Tiểu Lôi vừa nhìn đã nhận ra, là tên thánh kỵ sĩ Michael của Vatican mà năm đó hắn gặp trước nhất.
Michael nghe được tin tức truyền tới, lại biết đám kỵ sĩ thủ hạ bị đánh văng rất nhiều, rõ ràng địch nhân không đơn giản, không hề nói câu nào, liền phóng tới ngay. Trên tay của hắn đã sớm xuất ra thanh thánh kiếm của mình, trên người bùng lên một luồng đấu khí đẹp mắt, hô lớn một tiếng nhắm hướng ba người phóng tới. Tiểu Lôi liền né sang một bên…
Cũng đáng đời cái tên Michael xui xẻo, đương đầu ngay trước mặt lại là cái tên quái nhân kia. Michael mặc dù thực lực bất phàm, nhưng nào là đối thủ của người kia? Một kiếm vừa mới đánh ra, đã nghe bên tai nổ ầm một tiếng, chỉ thấy trước mắt tối sầm, miệng phun tiên huyết, cả người đã bay ra ngoài, thánh kiếm trong tay cũng bị gãy thành bảy tám mảnh rơi trên mặt đất, rốt cục cũng không đứng dậy nổi.
Người kia cười hà hà nói: "Đây là hàng của Tây phương giáo sao? Không ngờ có thể chiếm cứ Tây phương, thật sự rất ngạc nhiên."
Trong mắt Khinh Linh Tử loé lên vẻ không nhịn nổi nữa, lạnh lùng nói: "Nếu đã giỡn, không ngại cứ giỡn lớn một chút."
Nói xong, trong tay nhoáng một cái, đã huyễn hóa ra một thanh trường kiếm. Khinh Linh Tử có kiếm trong tay, áo bào giáo chức trên người đã sớm nát vụn ra, để lộ mặt thật, khẽ quát một tiếng. Chỉ thấy trong màn đêm một đạo ngân quang xẹt tới…
Đêm nay, cả Rome đều có thể nghe thấy tiếng động cực lớn từ Vatican truyền đến. Màn đêm đã bị một đạo ngân sắc quang mang xẹt qua. Quang mang kia bắn tận lên trời, liền nghe ầm một tiếng…
Người trên quảng trường đều bị quang mang kia chiếu loà đến không mở mắt ra nổi. Chỉ nghe thấy tiếng nổ, liền cảm giác được mặt đất chấn động, ai ai cũng đều đứng không vững…
Chợt nghe bùm một tiếng, cuồng phong đại phát, đợi đến khi mở mắt ra nhìn…
Chỉ thấy mặt tường thành và đại môn của Vatican ở mặt trước quảng trường đã bị sụp đổ.
Trên quảng trường cũng không biết bao nhiêu người bị ngã, chỉ có ít ỏi vài người là còn đứng được. Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng, trường kiếm rung lên, bảy luồng quang mang trắng xoá lại loé lên, liền thấy một đạo quang nhận cực đại trực tiếp chém tới giáo đường thánh Peter.
Đột nhiên lúc đó chỉ thấy trên mặt đất phóng lên một bóng người, trong nháy mắt nhảy lên chặn trước mặt đạo quang nhận. Bóng người đó hai tay chập lại, trên người bạo phát một luồng quang mang thánh khiết. Ầm một tiếng, quang nhận nổ ngay trên người hắn. Thân thể của người kia chỉ lùi lại sau vài phân rồi lập tức hô lên một tiếng, quần áo trên người của hắn bị nát vụn, trên người lại bung ra cặp cánh trắng muốt thật lớn, còn luồng quang mang thánh khiết trên người kia lại càng trở nên chói lòa.
Thiên sứ!
Khinh Linh Tử nhìn thấy rốt cục cũng có người có thể tiếp một kiếm của mình liền đổi ngược lại dừng tay, lớn miệng quát: "Ngươi là ai? Có thể tiếp một kiếm của ta, chẳng lẽ là cao nhân trong giáo sao?"
Tên thiên sứ đang đứng ở xa xa, luồng bạch sắc quang mang thánh khiết phủ lấy người, lại nhìn không rõ bản lai diện mục của người này, hai cánh rung lên rồi từ từ bay tới trước, trong miệng thì chậm rãi nói: "Thì ra là ngươi… vài năm trước, người tấn công giáo hội chính là ngươi à? Ta nhận ra được năng lượng của ngươi!"
Hắn nói từng chữ từng chữ, mặc dù có chút gượng gạo, nhưng lại là tiếng Trung tiêu chuẩn.
Khinh Linh Tử cười ha hả nói: "Ài, không sai, chính là đạo gia ta!"
Vị thiên sứ kia thở dài: "Người từ Đông phương tới à? Chúng ta không có đắc tội với tiên giới Đông phương, vì cái gì các người lại tới gây hấn?"
Khinh Linh Tử còn chưa nói thì quái nhân bên cạnh đã cười ha hả nói: "Hả? Tên gia hỏa này không ngờ cánh dài thế, lại là yêu tinh biến thành chứ gì? Bộ ta không nhìn ra được sao?"
Lúc đó trên quảng trường mặc dù có người bị té trên mặt đất nhưng đại đa số đều tỉnh táo. Nhìn thấy hình dạng của thiên sứ, đều cùng nhau phủ phục, thanh âm cầu nguyện không dứt.
Khinh Linh Tử nhướng mày lên lạnh lùng nói: "Mấy năm trước đạo gia có việc trong người, không rảnh giáo huấn các ngươi. Lần này về đây, chính là muốn lãnh giáo cho đã một phen." Hắn nhìn chung quanh rồi cau mày nói: "Nơi này cũng không phải là chỗ đánh nhau. Nếu như ngươi không sợ, thì chúng ta đổi sang chỗ khác. Hừ." Hắn nhìn đối phương rồi lại nói: "Tới đây chỉ có một mình ngươi à? Mấy tên kia đâu? Ta nhớ rõ bọn ngươi có vài tên khác cơ mà."
Tên thiên sứ kia hừ một tiếng rồi chỉ nhìn chung quanh. Cơ hồ ngay lúc đó, trái, phải, sau, đồng thời xuất hiện ba luồng bạch sắc quang mang thánh khiết. Dưới mỗi ánh quang mang là một nhân ảnh, từ khí tức mà nhìn thì hẳn nhiên là thiên sứ rồi.
Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng: "Quả nhiên là đến rồi, đi thôi!"
Tiểu Lôi cười nói: "Hừ, bây giờ còn bốn tên thiên sứ. Từ nhiều năm trước, thiên sứ đã sớm chết đi một tên. Mấy ngày trước ở ngay cửa của ta lại chết một, bị thương một. Vốn là bảy tên thiên sứ, hiện tại chỉ còn lại bốn."
Quái nhân bên cạnh cười nói: "Cái đám cánh dài này đây gọi là thiên sứ sao? Danh tự này cũng thật là cổ quái." Nói xong liền cao giọng cười nói: "Khinh Linh Tử, chuyện đánh nhau thì ta thích nhất. Không cần nói rườm rà, mau tìm chỗ đánh lộn xem nào!"
Tiểu Lôi lớn tiếng nói: "Bọn họ đang mong chờ chúng ta đổi chỗ đánh nhau. Nơi này là thánh địa của giáo hội bọn họ. Nếu như đánh ở nơi này, sợ rằng cả Vatican sẽ bị huỷ đi mất."
Mấy tên thiên sứ không nói lời nào, mặc nhiên nhìn nhận giải thích của Tiểu Lôi.
Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng, thân người đã phóng vút lên trời cao, rồi quát: "Ta nhớ rõ phía nam là biển lớn. Chúng ta ra biển đánh một trận đi, để khỏi phải đánh thương phàm nhân."
Nói xong thân người liền phóng về phía nam.
Bốn tên thiên sứ kia cũng không nói gì, chỉ đi theo. Tiểu Lôi và quái nhân kia sớm đã đuổi theo rồi.
Lưu lại ở quảng trường thánh Peter là một đám người trên mặt đất, còn có tường thành đã biến thành đổ nát kia.
Khinh Linh Tử nói tới biển lớn phía nam, tự nhiên là chỉ Địa Trung Hải. Mặc dù cự ly cách xa Rome, nhưng đám gia hỏa này đều chẳng phải là phàm nhân, bắt đầu thi triển pháp thuật, chỉ chốc lát là tới.
Hai phe kéo nhau trước sau tới đại dương, cự ly cách ven bờ cũng cả trăm dặm, rồi mới dừng lại.
"Đã quá xa rồi, ngay nơi này đi." Một tên thiên sứ của đối phương lên tiếng.
Khinh Linh Tử trở lại cười nói: "Cũng được."
Hai phe tại đại dương, phân biệt đứng sang hai bên. Tiểu Lôi cười nói: "Chỗ này đánh chắc là đã lắm. Chỉ là không biết đánh kiểu nào? Là đơn đấu hay quần đấu?"
Khinh Linh Tử cùng với quái nhân bên cạnh không nói tiếng nào. Chỉ thấy một tên thiên sứ đối diện đã đi tới vài bước. Dưới ánh quang mang thánh khiết toàn thân, cặp cánh trên người đung đưa nhè nhẹ, sau đó một thanh âm trong trẻo lạnh lùng truyền đến: "Ta, chưởng quản địa ngục chi hỏa, thiên sứ Uriel. Các ngươi ai lên trước tiếp nhận trừng phạt của Chúa?"
Tiểu Lôi cười nói: "À, xem ra là đơn đấu rồi." Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng: "Tự nhiên là ta đánh trận đầu." Nói xong, liếc mắt nhìn quái nhân bên cạnh, hung hăng nói: "Không cho ngươi cướp phần của ta!"
Nói xong đã lẹ làng phi thân phóng tới. Thân thể hắn tại bán không hóa thành một đạo hỏa diễm, trường kiếm trong tay sáng ngời, một thanh âm như long ngâm vang vọng khắp trời đất.
Ông!
Kiếm khí như rồng, điểm ngay tên thiên sứ Uriel kia!
Hai cánh của Uriel mở ra, quang mang thần thánh trên người đột nhiên loé lên, biến thành hỏa diễm rực rỡ. Cuối cùng cũng nhìn rõ được bộ mặt của hắn, chỉ là vẻ phẫn nộ đầy mặt, tay phải lăng không chộp một phát đã lấy ra một thanh trường kiếm cực lớn, trên thanh kiếm hỏa diễm thiêu đốt rực rỡ. Uriel hét lên một tiếng rồi đánh thẳng tới phía Khinh Linh Tử…
Ầm một tiếng thật lớn, hai người đã bắt đầu đấu nhau. Va chạm khiến nước biển bên dưới đột nhiên dồn lên thành một luồng sóng lớn. Một luồng bạo khí bắt đầu khuếch tán ra xung quanh. Mặt biển bị chấn động tạo thành hai cột thủy long cao mười mấy thước.
Tiếng nổ ầm ầm liên miên bất tuyệt, chỉ thấy hai bóng người giữa chừng không đã bắt đầu đấu với nhau. Những âm thanh thật lớn liên hồi vang lên, liền nghe Khinh Linh Tử đột nhiên cười lạnh một tiếng, kiếm phong rung lên, một đạo thiểm điện từ mũi kiếm bắn xuống dưới.
Lại ầm một tiếng, đánh trúng ngay mũi kiếm của thiên sứ Uriel. Cả người Uriel rung lên, từ trên trời bị đánh lộn nhào xuống dưới, đầu bị nhận chìm vào mặt biển cả. Khinh Linh Tử cười dài một tiếng: "Không chịu nổi một đòn!"
Uriel bị nhận đầu xuống biển chưa tới hai giây thì đã nghe một tiếng gào rít phẫn nộ. Nước biển ầm ầm tách ra, hắn lại bay lên trên, chỉ thấy người hắn bừng bừng hỏa diễm, trong nháy mắt nước trên người hoàn toàn bị bốc hơi. Vẻ mặt Uriel phẫn nộ, đôi con ngươi như bị thiêu đốt trong hỏa diễm trở nên vàng khè. Thân người của hắn không ngừng run rẩy, vẻ mặt phẫn nộ từ từ biến thành thống khổ.
Đột nhiên lại nghe thấy hắn hét lớn một tiếng.
Liền thấy phía dưới đôi cánh của hắn, không ngờ phát lên một tiếng bạch, đồng thời lại mọc thêm một đôi cánh trắng muốt, từ thiên sứ hai cánh biến thành thiên sứ bốn cánh.
Tăng thêm một cặp cánh dài, khí thế của Uriel đột nhiên trở nên cường đại hơn nhiều. Quang mang trên người cũng càng trở nên chói chang hơn, dường như trở thành một vầng thái dương. Mặt biển chung quanh không ngờ lại bị chiếu sáng như ban ngày.
Vẻ mặt Khinh Linh Tử có chút kinh ngạc, nhịn không được một tiếng "hả', hiển nhiên cũng không ngờ đối phương lại có thể biến thân. Sau khi biến thân không ngờ pháp lực lại tăng mạnh lên nhiều như vậy.
Uriel rít lên một tiếng, hai tay cầm kiếm, chém tới Khinh Linh Tử. Người chưa tới, hỏa diễm trên kiếm phong đã hóa thành một đạo liệt diễm, bao bọc lấy Khinh Linh Tử. Khinh Linh Tử cười lạnh một tiếng: "Chút tài mọn mà thôi!"
Trường kiếm của hắn vẽ thành một vòng tròn, bàn tay còn lại mở ra, rồi phun một đạo hàn khí màu trắng tới trước.
Xùy xùy vài tiếng, hỏa diễm do Uriel phóng ra liền ảm đạm hơn nhiều. Khinh Linh Tử cười không dứt, vặn người một cái, một kiếm nhẹ nhàng bay bổng phóng tới. Một kiếm này lại tựa như một con độc xà, không ngờ có thể dễ dàng xuyên qua hỏa diễm của Uriel, sau đó liền nghe Uriel hét thảm một tiếng, thân người liên tục thối lui về sau, trực tiếp bay ra sau mười mấy thước mới có thể khựng lại được. Chỉ là sắc mặt tái nhợt, sau lại há miệng phun ra một ngụm máu.
Tiểu Lôi ở bên cạnh cười nói: "Ha ha, thì ra huyết dịch của thiên sứ không ngờ cũng là màu đỏ."
Ba tên thiên sứ vẫn đứng phía ngoài xem tình hình giao chiến. Đột nhiên thiên sứ đứng bên trái nhỏ giọng nói một câu: "Uriel không phải là đối thủ của người kia."
Tên thiên sứ bên phải cũng hơi gật đầu, giọng nói bình tĩnh: "Hắn đã biến thân thành bốn cánh, đây là cực hạn của Uriel rồi. Thực lực của tên người Đông phương kia, không phải là thiên sứ bốn cánh có thể đánh bại được."
Sắc mặt tên thiên sứ ở giữa lạnh lùng, vẫn không nói gì, chỉ thản nhiên nhìn hai tên đồng bạn ở bên cạnh.
Thiên sứ bên phải lại lạnh lùng mở miệng nói: "Michael, trong bọn ta, chỉ có ngươi là thiên sứ sáu cánh, chẳng lẽ ngươi cứ đứng đây nhìn Uriel bị sát tử sao?"
Tên thiên sứ bên trái cũng thản nhiên nói: "Raphael, ngươi xem Michael vẫn không nghĩ tới chuyện xuất thủ, xem ra là không muốn khai chiến với đám gia hỏa Đông phương kia phải không?" Hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn thiên sứ Michael kia: "Đến bây giờ, người vẫn còn ôm nguyện vọng không muốn khai chiến sao?"
Tên thiên sứ Michael ở giữa thở dài, thanh âm của hắn cực kỳ nhu hoà, chậm rãi nói: "Người kia rất mạnh, ta cũng không phải là đối thủ của hắn. Hừ, khai chiến với Đông phương, sợ rằng đám Huyết tộc kia sẽ đứng xem chúng ta làm trò cười."
Lập tức hắn lại thở dài: "Được rồi, mặc kệ thế nào, không thể để Uriel chết tại nơi này. Đây chẳng phải là song đấu công bằng gì. Chúng ta lên một lượt đi."
Nói xong hắn hú dài một tiếng, thân người đã phóng ra ngoài.
Uriel bị Khinh Linh Tử ép đến liên tục thổ huyết, nhìn uy lực kiếm khí cầu vồng như một con hỏa long kia của Khinh Linh Tử, đang muốn đâm xuyên qua Uriel thì đột nhiên nghe từ phía sau truyền đến một tiếng hú dài. Khinh Linh Tử cười lạnh, thu hồi trường kiếm, thân người nhẹ nhàng bay ngang ra ngoài, quay đầu lại nhìn, liền thấy ba tên thiên sứ đang đứng ngay sau lưng.
Chỉ thấy Michael lớn tiếng nói: "Tu hành giả Đông phương, Uriel không phải là đối thủ của ngươi, hay là để ta chiến đấu với ngươi đi."
Hắn chậm rãi thở dài rồi nhẹ nhàng nói: "Chiến sĩ chân thành nhất của Thượng Đế, thiên sứ thủ tịch Michael của quân đoàn thiên sứ khiêu chiến với các hạ."
Nói xong, liền thấy khuôn mặt của hắn hiện lên vẻ cười u buồn. Đột nhiên lúc đó, quang mang thần thánh trên người hắn sáng loè như thiểm điện. Hai cánh sau lưng đã hoá thành một phiến quang mang!
Đợi đến khi quang mang tan đi, liền thấy sau lưng hắn bất ngờ biến thành sáu cái cánh dài màu vàng.
Tiểu Lôi ở xa chấn động, lại nghe thấy quái nhân bên cạnh đột nhiên cười một tiếng: "Ồ, bản lãnh của tên gia hỏa này thật không tệ a… Ài, mặc dù không trên được Khinh Linh Tử, nhưng cũng không kém lắm."
"Thiên sứ Raphael khiêu chiến với các hạ!"
"Thiên sứ Remiel khiêu chiến với các hạ!"
Hai tên thiên sứ kia cùng bước tới, phân biệt đứng hai bên của Michael. Tên Uriel kia cũng lui về đứng chung với bọn họ ở mé ngoài cùng.
Khinh Linh Tử cười lạnh nói: "Cùng nhau lên sao?"
Ngữ khí của Michael bình hòa: "Đây là một trường chiến đấu, không cần phải đơn độc quyết đâu, lên một lượt đi."
Nói xong trong mắt của hắn đã loé lên hỏa diễm quang mang, sáu cái cánh dài sắc vàng phía sau đã mở ra, hai tay nắm lấy nhau, lập tức một luồng hỏa diễm từ trước ngực của hắn bùng lên.
Giữa hỏa diễm thình lình hiện lên một thanh trường kiếm màu vàng. Tay phải Michael cầm kiếm, ở phía sau ba thiên sứ kia cũng đứng vào vị trí. Raphael và Remiel cùng rút vũ khí ra. Raphael cầm một thanh liệt diễm trường kiếm, Remiel thi trong tay có một thanh trông như đoản mâu.
Đột nhiên, Michael hú lên một tiếng, thân người chợt loé lên, đã đến ngay trước mặt Khinh Linh Tử. Kiếm phong vừa tới, Khinh Linh Tử đã cảm giác được lực lượng cuồng bạo trong kiếm khí của đối phương. Hắn vẫn thản nhiên cười, không hề thối lui một bước, trường kiếm lại tiến tới nghênh đón.
Kiếm của hai người va chạm lẫn nhau mà không phát ra tiếng, không ngờ một chút thanh âm cũng không có. Thình lình liền thấy một luồng quang mang phát ra từ nơi giao tiếp của kiếm phong hai người.
Khí lưu bỗng nhiên cuồng loạn, tưạ hồ không còn thấy rõ vẻ mặt của Michael nữa. Thân người hắn lùi hẳn về sau, trên người đồng thời xuất hiện vài vết thương, rỉ ra tiên huyết. Khinh Linh Tử duỗi thẳng kiếm, hít sâu một hơi rồi gượng giọng nói: "Bản lãnh khá lắm!"
Nói xong liền lướt người tới trước giơ kiếm chém xuống.
Mọi người chỉ nghe liên tục "đinh đinh đinh" ba tiếng, Michael bị hắn chém, phải liên tục lui về sau, cơ hồ đã lùi mười mấy thước. Ba thiên sứ còn lại xông tới, tạo thanh bốn phương vị đông nam tây bắc, vây Khinh Linh Tử vào giữa.
Tiểu Lôi cùng quái nhân kia chỉ đứng nhìn. Quái nhân kia cười hà hà nói: "Khinh Đại Linh Tử, ngươi một chọi bốn có được không đây? Nếu không được thì mở miệng một tiếng, ta tới giúp ngươi."
Khinh Linh Tử ngạo nghễ cười: "Câm miệng, ngươi cứ lo đứng đó mà coi thần thông của ta. Hai người các ngươi đừng có nhúng tay vào."
Giữ yên tĩnh được năm giây thì đầu tiên là Michael hét lên một tiếng chói tai, trên kiếm phong phát xuất một đạo quang mang chữ thập, chém về phía Khinh Linh Tử. Sau đó ba thiên sứ còn lại trước sau đều ra tay. Thân thể Khinh Linh Tử lay động, đối diện với công kích bốn phía của đối thủ, lại bỗng nhiên lắc mình biến thành một tượng Phật ba đầu sáu tay.
Chỉ thấy Khinh Linh Tử sau khi biến thành ba đầu sáu tay, ba thanh trường kiếm vũ động, kiếm khí tung hoành, liền thấy ánh ngân quáng loé lên đầy trời, sặc sỡ muôn màu! Bốn tên thiên sứ vây lấy Khinh Linh Tử. Ba thanh thánh kiếm, một thanh đoản mâu không ngừng công kích. Chỉ nghe đinh đinh đang đang, tất cả đều bị Khinh Linh Tử đỡ được. Chỉ là khí lưu cuồng bạo càng lúc càng dữ dằn hơn. Trong không gian chung quanh mơ hồ loé lên vô số điện quang, lửa xẹt. Mặt biển dưới chân nổi sóng ba đào, cả mặt biển dường như đang ngấm ngầm bị chấn động.
Đột nhiên chợt nghe Khinh Linh Tử thét lên chói tai.
Ông một tiếng, trong nháy mắt mây đen trên trời kéo đến dầy đặc. Mây đen như mực, như muốn trút nước xuống vậy. Ba thanh kiếm của Khinh Linh Tử đồng thời chém tới, chung quanh lập tức nổi lên một kiếm võng dầy đặc chi chít, ép lui bốn tên thiên sứ, sau đó trường kiếm chỉ một phát, một đạo tử sắc thiểm điện từ thiên không đánh xuống.
Trong mắt Michael loé lên một tia quang mang, thân người phóng lên trên trời, kiếm trong tay nhắm ngay đạo thiểm điện kia điểm tới!
Ầm!
Đạo thiểm điện kia không ngờ bị một kiếm của Michael kích trúng. Khinh Linh Tử cười lạnh liên hồi, trong miệng nhanh chóng niệm một câu chú. Lập tức trên trời như đổ mưa, vô số đạo thiểm điện từ trên trời giáng xuống.
Bạch bạch bạch bạch!!
Trời đất bị soi sáng như lúc ban ngày! Bốn tên thiên sứ trên người quang mang vạn trượng, dưới cơn mưa thiểm điện này ra sức né tránh, nhưng dù sao cũng không thể né hết được, vẫn bị không ít thiểm điện kích trúng bọn họ. Michael là thiên sứ sáu cánh, thực lực mạnh nhất, chịu được phần lớn thiểm điện. Cuối cùng bốn tên thiên sứ dưới sự ép bức của thiểm điện, quang mang trên người đồng thời bạo phát, dung hợp vào một chỗ, không ngờ tạo ra được vòng kết giới để ngăn cách thiểm điện! Chỉ thấy thiểm điện không ngừng công kích kết giới của bọn họ, chấn đến trời dường như muốn sụp xuống vậy.
Tiểu Lôi cùng quái nhân kia cũng lui ra chỗ xa. Hắn cười hà hà nói: "Giỏi cho tên Khinh Linh Tử, bây giờ mới xuất ra bản lãnh thật sự!"
Thiểm điện trên không trung ầm ầm đánh xuống cả trăm phát rồi mới ngưng. Khinh Linh Tử vẫn cầm kiếm trong tay, ngạo nghễ đứng dưới đám mây đen, áo dài phất phới, cứ như một thiên thần.
Đợi đến khi đạo thiểm điện cuối cùng đã qua hết, kết giới của thiên sứ triệt tiêu, liền thấy tên thiên sứ Uriel trong đó, thần tình đã trở nên tệ hại hơn. Hắn vốn đã bị thụ thương dưới tay Khinh Linh Tử trước đó, giờ lại càng thảm, lảo đảo liểng xiểng, tựa hồ tuỳ lúc là có thể ngã gục xuống vậy.
Ba tên thiên sứ còn lại đột nhiên đồng thời hét lên một tiếng. Hai thanh kiếm cùng một thanh đoản mâu đột nhiên đan chéo lấy nhau.
Chỉ thấy quang mang trên người bọn họ bỗng ảm đạm đi, nhưng lại ngấm ngầm phóng ra một luồng khí tức tử vong mãnh liệt.
Liền nghe thấy thanh âm của Michael lạnh lùng nói: "Hãy tiếp nhận thẩm phán chi quang đi."
Rầm rầm rầm rầm…
Vô số đạo hắc sắc quang mang từ chung quanh thân người bọn họ quyện lấy nhau. Ba người dường như đã dung hợp thành một, biến thành một luồng sao chổi, trong nháy mắt bắn ngay hướng Khinh Linh Tử.
Năng lượng này vô cùng cuồng bạo! Ngay cả Tiểu Lôi cũng đột nhiên biến sắc! Hắn trong nháy mắt chợt nhớ ra, dường như Tiên Âm có nói qua, thiên sứ có một loại pháp thuật để hợp kích.
Bất quá lúc đó là ba tên thiên sứ hai cánh hợp kích. Hịên giờ là hai tên thiên sứ bốn cánh lại thêm một tên thiên sứ sáu cánh. Năng lượng cường đại vậy, ngay cả Tiểu Lôi trong lòng cũng sinh ra vài phần kinh khủng.
Nước biển đột nhiên bình lặng trở lại. Ba tên thiên sứ vừa bắn đến trước mặt Khinh Linh Tử thì vẻ mặt Khinh Linh Tử trở nên ngưng trọng, tựa hồ cũng cảm giác được áp lực này. Hắn luôn không sợ trời không sợ đất, giờ phút này dưới một đòn công kích của đối phương, không ngờ lại cảm giác được mùi vị của tử vong!
Nói thì chậm, nhưng lại vô cùng nhanh! Chỉ thấy trường kiếm của Khinh Linh Tử rung lên, từ từ điểm tới một kiếm. Một kiếm này của hắn nhìn rất thong thả, nhưng cực kỳ chuẩn xác. Điểm chính xác ngay tại giao điểm của ba thanh vũ khí của ba thiên sứ…
Ong!
Cả không gian dường như đều bị tê liệt một cách mãnh liệt. Nhìn bằng mắt thường thì cứ như Khinh Linh Tử đã nhập vào ba thiên sứ kia. Thân thể của hắn cứ như biến thành một màn hình, vặn vẹo một cái rồi cuối cùng cũng truyền ra thanh âm.
Trên mũi kiếm Khinh Linh Tử đột nhiên xuất hiện một đường nứt rất nhỏ, cơ hồ không thấy được! Lập tức lằn nứt này dưới một tốc độ chậm rãi, lặng lẽ bắt đầu lan tràn ra! Khinh Linh Tử hừ một tiếng, thi triển ra hết pháp lực toàn thân. Chỉ thấy bộ tóc dài của hắn tung bay, một ngón tay kia đột nhiên cong lại, nhẹ nhàng búng vào ngay trên mũi kiếm…
Rắc rắc!!
Một thanh âm trong trẻo phát ra dường như đang hùng hổ đập vào lòng người.
Một tiếng nổ ầm thật lớn. Thân thể của Khinh Linh Tử cùng ba tên thiên sứ kia đồng thời rung lên. Bốn người đều phun máu. Khinh Linh Tử giận quá hoá cười, thân người lảo đảo nhảy về phía sau. Xoẹt một cái đã lùi về tới sau, thân mình lắc lư, chùi chùi tiên huyết bên khoé miệng rồi cắn răng nói: "Quả nhiên lợi hại!"
Ba tên thiên sứ kia vẻ mặt đầy sát khí, vẫn nhắm ngay hướng Khinh Linh Tử bước tới. Hai bên một tiến một lùi. Ánh mắt của Khinh Linh Tử tràn đầy nộ khí, đột nhiên chắp hai tay chữ thập, quang mang trong mắt đại thịnh!
Tiểu Lôi giật mình, biết rằng Khinh Linh Tử sợ rằng bị ép quá, đang muốn xuất tuyệt chiêu liều mạng.
Hắn cũng không nghĩ tới Khinh Linh Tử liều mạng với đối phương. Mặc dù đáp ứng để hắn một mình đánh, nhưng đến giờ mà không ra tay, chẳng lẽ cứ nhìn Khinh Linh Tử liều mạng với mấy tên thiên sứ kia sao? Hà huống đối phương vốn là lấy nhiều đánh ít. Mình đứng một bên, nếu Khinh Linh Tử có thể ứng phó, tự nhiên là không thành vấn đề. Nếu như tình huống không xong, Tiểu Lôi chẳng lẽ còn không xuất thủ?
Nhưng Tiểu Lôi còn chưa kịp ra tay thì tên gia hỏa bên cạnh đã ra tay rồi.
Chỉ thấy hắn đột nhiên nổi giận, thân người phóng tới trước. Giữa bán không, chỉ thấy thân hình của hắn như một con giao long đang vươn người ra. Một bàn tay lăng không chộp lấy. Trong nháy mắt, một món pháp bảo dài dài nho nhỏ mang theo lệ khí sát phạt vô tận đã nằm trong tay hắn.
Chỉ thấy tên gia hỏa này giơ món đồ dài dài nho nhỏ kia lên, miệng thì quát một tiếng lớn như sét đánh!!
Vừa nghe câu nói đó, Tiểu Lôi thiếu chút nữa là té từ trên không xuống!
Thật sự là kinh hãi, nhưng không kinh ngạc, bởi vì trong lòng Tiểu Lôi đã sớm đoán được.
Chỉ là, quả thực là kích động a! Kích động a! Tiểu Lôi kích động đến cả người phát run!
Bởi vì, câu nói mà tên gia hỏa kia hét lên, đã biến mất tại nhân gian cả ngàn năm chưa hề vang lên lại!
"Ê!! Ăn một bổng của lão Tôn ta đây!!!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 346: Thanh âm ngàn năm biệt tích!
Chương 346: Thanh âm ngàn năm biệt tích!