Rét...
Như tiếng nước sôi rít lên, chỉ nghe một chuỗi thanh âm cực kỳ chói tai chát chúa, rồi thấy đoạn kiếm của Việt Sư đã không kém chút nào, chém ngay lên mũi trường mâu của Solomon. Lập tức đoạn kiếm không chút đình trệ đã chẻ đôi mũi mâu tiến tới. Dưới một tràng thanh âm cơ hồ khiến màng nhĩ không chịu nổi, đoạn kiếm đã từ mũi trường mâu, cứ như là chẻ tre, chẻ một phần ba cây trường mâu ra làm hai.
Solomon còn chưa kịp kinh ngạc thì đã thấy kiếm của đối phương tới ngay trước mặt, chỉ đành dùng hai tay nắm chặt trường mâu. Đột nhiên cảm thấy đau đớn kịch liệt, kiếm của Việt Sư còn chưa tới thì kiếm khí đã cơ hồ khiến trường mâu bị gãy nát! Kiếm khí của Việt Sư lợi hại cỡ nào chứ? Nhục thân của Solomon há có thể chống cự nổi? Hắn hét lên một tiếng đau đớn, hai bàn tay đã chảy đầy tiên huyết, nhanh chóng buông cây trường mâu ra. Cũng may là hắn buông nhanh, bằng không sợ rằng cả hai tay cũng có lẽ giữ không được rồi!
Ngay lúc tiếng hét thảm vang lên, luồng hồng quang trên trời kia đã bị kiếm của Việt Sư chẻ làm đôi. Solomon phóng ra ngoài, thế bay đi so với lúc phóng tới càng nhanh hơn, bay thẳng ra ngoài mấy mươi thước. Hai tay của hắn run rẩy, cúi đầu xuống nhìn thì thấy tay đầy tiên huyết. Nhìn xa xa chỉ thấy Việt Sư cầm kiếm đứng đó, một tay để sau lưng, một tay nắm kiếm, mũi kiếm loang loáng ánh thanh quang. Việt Sư vẫn rũ mắt như cũ, căn bản không hề nhìn đối thủ, ánh mắt chỉ nhìn lấy mũi kiếm của mình...
Trong lòng Solomon vừa lo vừa sợ, chỉ tưởng rằng đối phương nhất định đã tìm một cao nhân tu hành Đông phương nào đó, cho rằng hôm nay hắn chẳng còn chút tiện nghi nào. Hắn là một người phản ứng rất lanh lẹ, lập tức hạ quyết tâm, chẳng nói chẳng rằng, nhanh chóng thối lui bỏ đi. Thân hình mảnh khảnh của hắn như một con cú đêm, trong nháy mắt đã biến mất ở nơi xa xôi...
Đợi đến khi Solomon bỏ đi xa, Lôi Hống mới thở dài một hơi, thả người nhảy xuống dưới, hạ xuống bên cạnh Việt Sư rồi nhịn không được nói: "Kiếm thuật lợi hại quá! Chẳng trách Tiểu Lôi đối với ngươi khách khí như vậy. Nhưng vừa rồi ngươi nếu có thể một kiếm đả bại hắn, vì sao lại không dứt khoát lưu hắn lại?"
Việt Sư từ từ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Lôi Hống rồi không ngờ mở miệng cười một tiếng: "Một kiếm đả bại hắn? Ngươi nên biết, một kiếm đó chỉ làm hắn bị thương thôi, lại chẳng phải thật sự làm hắn bị thương nặng. Một kiếm kiểu đó... ta tối đa chỉ có thể sử dụng thêm ba lần, hơn nữa là không được."
Hắn thở dài rồi thấp giọng nói: "Nghịch Thiên Kiếm này, chẳng lẽ thật khó luyện vậy sao?" Nói xong lắc đầu chẳng nói gì.
"Hình như là kết thúc rồi a." Tiểu Lôi nhìn phương hướng Điền gia ở nơi xa xa, rồi cười nói: "Đêm nay nhất định rất nhiều người cảm thấy kỳ quái, vừa có thiên lôi vừa có thiểm điện, tin tức ngày mai khẳng định là sẽ rất náo nhiệt a. Nhưng hiện tại xem ra ở Điền gia đã đánh xong."
Tây Môn cũng cười nói: "Ồ, xem ra hình như lại là ngươi thắng. Ngươi an bài người đó ở Điền gia, thực lực rất mạnh a."
Tiểu Lôi đảo mắt: "Ngươi hình như chẳng hề có ý thất vọng à. Dựa theo đạo lý mà nói, hẳn nhiên là ngươi đã tính toán sai lầm rồi, vì sao ngươi lại vẫn thư thả như vậy?"
Tây Môn cười ha hả: "Ta vì sao phải thất vọng? Mặc kệ là Thiên sứ hay là Huyết thân vương, ai chết ai sống, ta đều sẽ vỗ tay khen hay cả."
"..." Tiểu Lôi vừa đảo mắt vừa nhẹ giọng nói: "Không đúng không đúng, ngươi nhất định còn chuyện gạt ta... Hắc hắc, chẳng lẽ ngươi đêm nay vẫn còn kế hoạch khác?"
Tây Môn thở dài: "Ngươi lúc nào cũng phải thông minh vậy sao?"
Tiểu Lôi mỉm cười không nói.
Tây Môn thở dài: "Được rồi. Ta thật sự còn có kế hoạch khác, nhưng lại không phải nhằm vào ngươi... Đêm nay, nếu như thuận lợi mà nói, có một người sẽ chết. Cho dù tên gia hỏa đó không chết, cũng có thể khiến hắn bị trọng thương một phen!"
"Người nào vậy?"
Tây Môn cười cười, không hề trực tiếp trả lời: "Trên thế giới này, chỉ có một tên gia hỏa khiến ta vô cùng kiêng kỵ, bởi vì ta vẫn không có cách nhìn rõ được thực lực chân thật của hắn. Mà trong tương lai hắn khẳng định sẽ trở thành địch nhân của ta..." Hắn lại cười cười nói: "Nhưng hiện tại, dường như lại có thêm một người khiến ta kiêng kỵ... đó chính là ngươi rồi. Cũng may, đêm nay người ta đối phó không phải là ngươi."
Tiểu Lôi cũng có chút hiếu kỳ: "Ngươi rốt cục đang nói gì? Còn có kế hoạch gì nữa? Ngươi muốn đối phó với ai?" Hắn nhíu mày suy nghĩ: "Ài, hẳn nhiên không phải là đối phó với mấy tên gia hỏa Vatican. Lợi hại nhất của Vatican cũng bất quá là Thiên sứ thôi. Hắc Ám Hội Nghị cũng không có sự tồn tại của người nào khiến ngươi sợ. Cho dù là Huyết thân vương, cũng sẽ không khiến ngươi để trong mắt... Chẳng lẽ là một tên gia hỏa của núi Olympia?"
Tây Môn không trả lời, ánh mắt dõi về nơi xa xăm. Hướng hắn nhìn chính là biển cả, rồi đột nhiên mở miệng: "Thời gian cũng không sai biệt lắm, hẳn là nên bắt đầu rồi..."
Dường như là hưởng ứng theo lời nói của hắn. Hắn vừa nói xong chữ cuối cùng thì Tiểu Lôi đột nhiên cảm giác được từ một nơi xa xôi, có vài cỗ khí tức cường đại truyền tới!
Khí tức kia tràn ngập lực lượng cường đại, lại ngấm ngầm mang theo mùi vị thần thánh, lạnh lẽo, bất khả xâm phạm.
"Là Thiên sứ?" Tiểu Lôi kinh ngạc nói: "Hả? Một... hai... ba... không ngờ có khí tức của ba Thiên sứ! Ài, không đúng, còn nữa!" Hắn nhắm mắt ngưng thần, sau đó mới thở dài: "Tên gia hỏa này, ngươi ra tay thật sự là khá lắm. Ba tên Thiên sứ, ngoài ra còn có vài cỗ khí tức yếu hơn, hẳn nhiên là Thánh kỵ sĩ phải không?"
Hắn xoay đầu nhìn Tây Môn: "Sao lại có nhiều tên gia hỏa Vatican đến vậy? Là ngươi phái bọn họ tới à?"
"Đương nhiên không phải." Tây Môn cười nói: "Ta nào có quyền sai khiến bọn họ? Đây chỉ là trùng hợp mà thôi... Người Vatican kéo đến chính là vì Điền Chấn. Bất quá, ta làm bộ không cẩn thận, tiết lộ thêm vài điểm tin tức cho bọn họ, liên quan đến kẻ đại đối đầu của Vatican, vì thế bọn họ mới tự nhiên kéo tới."
Tiểu Lôi thở hắt ra: "Ta thật sự rất hiếu kỳ, người bày ra một trận lớn như vậy, rốt cục là để đối phó ai?"
Ba tên Thiên sứ, cộng thêm vài Thánh kỵ sĩ, cho dù là chính hắn đối phó với nhiều tên như vậy, sợ rằng cũng không dễ dàng a!
Tại trang viên Điền gia, Việt Sư vốn đang khép mắt, đột nhiên mở lớn. Hắn cũng nhìn về hướng biển cả, ngưng thần suy nghĩ một hồi rồi trầm giọng nói: "Ngươi cảm giác được không?"
Lôi Hống cũng nhíu mày: "Dường như... có không ít gia hỏa lợi hại ở hướng đó." Hắn đưa ngón tay chỉ.
Việt Sư trầm ngâm chốc lát rồi nói: "Ài, xem theo khí tức thì có điểm giống tên cánh trắng dài vừa rồi, nhưng số lượng thì có nhiều hơn một chút."
"Mẹ nó, đêm nay rốt cục có chuyện gì vậy, càng lúc càng tà môn a!" Lôi Hống dậm chân: "Tiểu Lôi cái tên gia hỏa kia rốt cục chạy đi đâu rồi! Thật muốn tới xem một chút."
Việt Sư lắc lắc đầu: "Chúng ta không cần phải đi. Đêm nay ta ở nơi này, coi chừng các ngươi. Tiểu Lôi sư phụ căn dặn ta ở đây coi chừng việc an toàn của các người. Mọi chuyện khác không cần phải lo, ông ta tự nhiên có an bài."
Ngưng một chút hắn lại đưa mắt nhìn Lôi Hống: "Trong nhà có Diệu Yên tiên tử phụ trách trông chừng, ngoài ra, đêm nay chưởng môn nhân phái Tiên Sơn hẳn nhiên là nhàn rỗi. Dựa theo tính tình của Tiểu Lôi sư phụ, khẳng định là có phân phó chuyện gì đó cho nàng ta."
Bọn hắn không ai để ý, lúc này Eve ở phía sau lộ vẻ sầu thảm, ánh mắt lộ ra nét tuyệt vọng cùng sợ hãi!
Việt Sư nói không hề sai, Tiểu Lôi đích xác là có phân phó cho chưởng môn nhân Tiên Âm của Tiên Sơn phái một chút chuyện. Nhưng thật đáng tiếc, Tiểu Lôi cũng chẳng phải thần tiên. Hắn cũng tính không được đêm nay rốt cục sẽ phát sinh cái gì. Mặc dù hắn đã khiến Việt Sư lặng lẽ bảo vệ Điền gia, nhưng giao phó việc cho Tiên Âm lại không có phương hướng gì rõ ràng.
Tiểu Lôi nhờ Tiên Âm làm giúp hắn một chuyện.
Từ hôm trước gặp được mấy tên gia hỏa kỳ quái trên biển, Tiểu Lôi nhận định được đám gia hỏa này khẳng định vẫn còn ở gần đó! Nhất là cái tên áo bào trắng đã chạy thoát mà Tiểu Lôi chẳng coi vào đâu.
Cho nên Tiểu Lôi giao cho Tiên Âm một chuyện rất đơn giản.
"Xú bà nương, nàng đêm nay cứ chờ ở biển, xem xét vùng ven biển phía Đông. Nếu như gặp được tên nào mặc áo bào trắng khả nghi, liền trực tiếp bắt trở về. Nếu như đối phương phản kháng, cứ trực tiếp ra tay đánh là được!"
Cho nên Tiểu Lôi hiện giờ rất lo lắng.
Tây Môn đưa mắt nhìn hắn: "Ngươi không phải muốn tới xem một chút sao?"
Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng: "Ngươi nguyện ý để ta tới xem sao?"
"Đương nhiên không." Tây Môn mỉm cười. Hắn thủy chung vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Tiểu Lôi. Tay của hắn vẫn để sau lưng, mặc dù luôn cười nói với Tiểu Lôi, nhưng ánh mắt vẫn ngầm chứa vài phần cảnh giác.
"Ngươi làm loạn một số kế hoạch của ta." Tây Môn thở dài: "Thực lực của ngươi vượt quá dự liệu của ta. Hôm nay khi gặp được Điền Chấn lần thứ nhất, là người ẩn ở bên cạnh ra tay cứu hắn phải không?"
Tiểu Lôi đảo mắt.
"Cho nên đêm nay ta sẽ không để ngươi tới gần bờ biển." Tây Môn cười rất bình tĩnh: "Nếu như ngươi nhất định phải đi, ta cũng sẽ tận lực giữ ngươi lại. Đương nhiên, tâm lý của ta cũng rất mong đợi sẽ được cùng ngươi giao thủ lần đầu."
Tiểu Lôi thở dài: "Vốn ta thật sự không nghĩ là bây giờ sẽ động thủ với ngươi. Nhưng hiện tại ta không ra tay cũng không được rồi."
Trong lòng hắn có chút lo lắng.
Ba tên Thiên sứ? Nếu như Tiên Âm ở ven biển đụng phải, một mình nàng đối phó với ba tên Thiên sứ, vậy tuyệt đối sẽ không phải là đối thủ a!
"Tây Môn, hiện tại có phải chúng ta nên động thủ không?" Tiểu Lôi cười lạnh một tiếng. Một cánh tay của hắn thò vào trong ống tay áo bên kia, sau đó từ từ rút ra một thanh trường kiếm!
Hình dạng của thanh trường kiếm kia rất cổ xưa! Kiếm vừa xuất đã tạo ra tiếng long ngâm!
Đây không ngờ chính là Thu Lộ kiếm!
Tính tình của Tiểu Lôi, nếu nói động thủ vậy tuyệt đối không phải là nói chơi! Trường kiếm của hắn nhoáng lên, thân thể tại chỗ bất động, nhưng một kiếm đã đâm tới. Một kiếm này của hắn mặc dù ở nguyên chỗ mà đâm tới, nhưng dường như đâm xuyên qua không gian. Rõ ràng cự ly cách Tây Môn xa mười bước, nhưng thanh Thu Lộ kiếm dài ba xích kia, chỉ trong nháy mắt, kiếm phong đã áp tới gần mi tâm của Tây Môn.
Đồng tử của Tây Môn cũng chợt loé lên như hoả tinh. Hắn vươn ra hai ngón tay, cũng không nhìn ra động tác của hắn thế nào, chỉ đột nhiên "ong" một tiếng, không ngờ đã kẹp chặt được mũi kiếm! Sau đó hắn gấp rút lùi về sau, cứ thế mà lùi một mạch năm bước! Nhưng kiếm phong của Tiểu Lôi vẫn như hình với bóng áp sát tới hắn. Trong miệng Tây Môn hừ một tiếng, hai ngón tay trong nháy mắt búng lên kiếm phong không biết bao nhiêu lần, chỉ nghe đinh đinh đang đang như những giọt mưa rơi xối xả. Sắc mặt Tiểu Lôi bình lặng như mặt nước, kiếm phong vẫn ổn định như bàn thạch. Hai ngón tay của Tây Môn trong nháy mắt búng lên kiếm phong vô số lần. Thân người hắn càng lùi nhanh hơn, đột nhiên xoay tròn cả người, phóng hẳn ra ngoài mười thước.
Tiểu Lôi nheo mắt, nhìn kỹ càng Tây Môn: "Ngoài trừ sư phụ kia của ta ra... ngươi là người thứ nhất có thể chính diện tiếp được một kiếm của ta."
Tây Môn sắc mặt lãnh khốc, cúi đầu nhìn, trên hai ngón tay của hắn máu tươi chảy ròng ròng, vừa rồi một kiếm của Tiểu Lôi mặc dù nhìn như cực kỳ bình thường, nhưng thực lực Tiểu Lôi thế nào chứ? Uy lực một kiếm này há có thể tầm thường được? Tây Môn tiếp một kiếm, mới phát hiện bản thân vừa rồi mặc dù liên tiếp đánh văng kiếm đối phương, nhưng xương khớp hai ngón tay đều bị gãy nát.
Hắn hơi cau mày, hừ một tiếng, không ngờ lại dùng tay kia nắm lấy hai ngón tay, khẽ vận lực, crắc một tiếng, bẻ gãy hai ngón tay tận gốc, tiện tay ném xuống đất.
"Thật tàn nhẫn." Tiểu Lôi thở dài, lại thấy trên mặt Tây Môn mang theo ý cười cổ quái, chỉ thấy tại chỗ tay bị gãy của hắn, máu tươi chợt dừng chảy, sau đó trong nháy mắt lại chảy ngược trở về!! Lập tức cốt nhục điên cuồng nhúc nhích, xương trắng nhanh chóng sinh trưởng lại, không đến vài giây, hai ngón tay lại dài ra như chưa từng bị tổn hao gì!
Tiểu Lôi nhíu mày: "Ý, pháp thuật này của ngươi, thật sự tựa như của Thánh Huyết tông đông phương a."
Tây Môn lắc đầu, không nói, chỉ chập hai tay lại, sau đó song chưởng chậm rãi tách ra…… Chỉ thấy trong lòng bàn tay hắn, một đạo kim quang bắn ra, không ngờ xuất hiện một thanh trường kiếm kim sắc quang mang trong suốt đang cháy hừng hực!
Mũi trường kiếm kia tựa như một khối tam giác hình thoi bén nhọn, từ mũi đến chuôi, tựa như là điêu khắc từ một khối bảo thạch bán trong suốt mà thành. Mà kim sắc hoả diễm trên kiếm, càng thêm cổ quái!
"Ngươi cũng dùng kiếm?" Tiểu Lôi nhíu mày:" Tốt!"
Hai người đồng thời di chuyển! Chỉ thấy trên mặt đất hai cái bóng trong nháy mắt chạm nhau. Trên thanh kiếm trong tay Tây Môn tràn đầy kim sắc hỏa diễm. Mà trên Thu Lộ kiếm của Tiểu Lôi mang theo một luồng băng lam sắc kiếm khí. Một lam một kim hai luồng đồng thời chạm vào nhau, lập tức ầm một tiếng, mặt đất trong phạm vi mấy chục mét chung quanh đột nhiên sụt xuống! Bụi đất tung bay tận trời, chỉ nhìn thấy một luồng kim một luồng lam cùng quấn lấy nhau!
Tiểu Lôi sắc mặt lành lạnh, biểu tình Tây Môn lại lãnh khốc, kiếm hai người cùng đè vào nhau, mũi kiếm cọ xát, phát ra thanh âm chéo chéo chói tai……
Thân thể hai người dường như đều bất động, chợt nghe Tiểu Lôi đột nhiên hít sâu một hơi, trên mặt loé lên một đạo thanh khí!
Đột nhiên, Thu Lộ kiếm tựa hồ khe khẽ chấn động một chút.
Đinh…………
Một thanh âm công kích ngân dài cơ hồ xuyên thẳng tận trời! Mũi Thu Lộ kiếm điểm lên mũi kiếm trong tay Tây Môn, phảng phất tựa như một ngọn núi ép xuống. Đất dưới chân Tây Môn rầm rầm sụt xuống, cơ thể hắn thình lình bị vùi lấp. Ầm một tiếng, mũi kiếm Tiểu Lôi chỉ run lên một chút, mặt đất cứng rắn đã bị hắn đập vỡ thành một cái hố sâu hơn hai mét!
Nửa thân Tây Môn đã chìm vào đất, nhưng kiếm trong tay hắn vẫn chống đỡ lại Thu Lộ kiếm của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi "ồ" một tiếng, chân lui về phía sau nửa bước, hít một hơi, kinh ngạc nhìn Tây Môn.
Tây Môn thả lỏng người, ầm một tiếng, hắn đã từ dưới đất lao lên, kiếm trong tay bạo xuất một luồng kim sắc hỏa diễm, gào thét xông về phía Tiểu Lôi. Tiểu Lôi sắc mặt càng ngưng trọng, mũi kiếm run lên, đinh đinh đinh, liên tục điểm ba lần lên kiếm của Tây Môn!
Cơ thể hai người đều nhoáng lên, Tiểu Lôi lui tiếp về phía sau một bước, còn Tây Môn lại lảo đảo bay ra, người giữa không trung, lại hạ kiếm cắm mạnh xuống đất, két két một tiếng, trường kiếm cắm xuống mặt đất , lúc này mới ngăn được lực đạo chấn lùi hắn, vững vàng đứng lại.
Tiểu Lôi trên mặt đã không còn mảy may vẻ hi hi ha ha nữa. Biểu tình hắn kính nể chưa từng có nhìn chăm chăm Tây Môn.
Hắn nói từng tiếng một: "Trên đời này có thể chính diện tiếp ba kích Nghịch Thiên kiếm của ta, ngươi là người đầu tiên!"
Tây Môn thở ra, ngón tay búng một chút bụi đất trên quần áo, cười khổ nói: "Ra tay cái liền đánh lui ta, ngươi là người thứ hai."
Tiểu Lôi lông mày nhíu lại, đột nhiên dùng ngữ khí lạnh như băng chậm rãi nói: "Ngươi vừa rồi dùng chính là pháp thuật đông phương! Trước là Thánh Huyết đại pháp của Thánh Huyết tông! Kiếm thuật lúc sau, cũng tựa hồ là kiếm thuật đông phương! Ngươi học được từ đâu!"
Tây Môn lại không trả lời, hắn đột nhiên hít một hơi, sau đó gắng sức phun ra một ngụm máu tươi, ngụm máu tươi phun ra, lại bị chính tay hắn chụp lại! Máu tươi không ngờ trong tay hắn biến thành một cầu máu, tiếp đó trán hắn tràn đầy khí tức tà ác, dựng một ngón tay lên, nhẹ nhàng vạch mấy cái, chia cắt cầu máu thành vài khối. Miệng cũng không biết niệm chú ngữ gì, bỗng nhiên chỉ thấy, huyết quang đại thịnh!
Chợt trước mặt hắn xuất hiện sáu cây huyết sắc trường mâu dài đến gần hai mét!!
Thân thủ Tây Môn chợt nhoáng lên, chỉ trong nháy mắt đó, hắn đã phóng một mạch sáu cây trường mâu về phía Tiểu Lôi! Vù vù vù vù vù vù……
Huyết quang trùng thiên, hàn quang trong mắt Tiểu Lôi chợt lóe lên, cơ thể không lùi mà tiến, nhún người nhảy vào trong mảng huyết quang, Thu Lộ kiếm trong tay quét ngang, một vầng kiếm khí trùng thiên đẩy ra, chợt thấy một luồng huyết vụ mờ mịt dày đặc tựa như không lối thoát chùm tới, đã vây Tiểu Lôi lại bên trong.
Sáu cây trường mâu kia đã sớm bị Tiểu Lôi bổ nát thành mảnh vụn, nhưng huyết vụ lại không thấy tan chút nào. Hắn chìm vào trong màn huyết vụ, chỉ thấy chung quanh đều bao trùm một mảng sương mù màu đỏ, trong lòng minh bạch có điều cổ quái. Chợt nghe thấy thanh âm của Tây Môn từ bên ngoài truyền đến: "Đây là Dracula trận pháp của Huyết tộc, ta biết không vây khốn được ngươi, bất quá ngươi muốn thoát, e rằng cũng phải tốn chút thời gian."
Tiểu Lôi hừ một tiếng, Thu Lộ kiếm trong tay rung lên, một luồng kiếm khí đẩy ra, phảng phất như một ngọn đèn sáng trong màn huyết vụ, lập tức vụ khí chung quanh bị đánh tan một ít, nhưng vụ khí này lại phảng phất như vô biên khôn cùng, kiếm khí của Tiểu Lôi chỉ có thể đạt tới khoảng cách vài mét bên người hắn. Hắn suy nghĩ, nâng trường kiếm lên, một kiếm bổ ra, ù một tiếng, một đạo kiếm mang chói mắt xuyên qua, thẳng một đường vọt ra ngoài!
Nhưng đạo kiếm mang này dù bay ra được chừng mấy chục mét, nhưng vẫn không lao ra khỏi luồng huyết vụ này!
"Hừ, cùng ta chơi trận pháp, cái đám dương quỷ tử các ngươi còn kém xa lắm!" Tiểu Lôi đột nhiên cười một tiếng, dứt khoát ngồi xếp bằng xuống đất, sau đó từ trong lòng lấy ra vài cây lệnh kỳ nho nhỏ, cắm xuống đất trước mặt, bày một loạt.
Trên lệnh kỳ nho nhỏ đó, thêu rõ ràng "Phong, hỏa, lôi……" các loại chữ.
Tây Môn lúc này cũng không thoải mái, hắn đứng ở bên ngoài huyết vụ, trường kiếm cắm trước mặt, tay hắn trước ngực kết một tư thế kỳ quái, sắc mặt ngưng trọng, tận lực khống chế trận pháp
Bên trong trận pháp vọng đến thanh âm Tiểu Lôi:" Tây Môn, ta đếm đến ba, sẽ đi ra đá vào mông ngươi."
Tây Môn cười, nói: "Không cần đếm đến ba, cho dù ngươi đếm đến một trăm, cũng tuyệt đối không thể ra được. Trận pháp này là ma pháp trận mạnh nhất của Huyết tộc ta, ngươi nếu tưởng rằng chỉ có người đông phương các người am hiểu bố trận, vậy ngươi sai rồi."
Tiểu Lôi ngồi bên trong trận, bĩu môi, sau đó cao giọng nói: "Ta đếm đây! Một!"
Hắn cầm lên một cây lệnh kỳ nhỏ có thêu chữ " Phong" trước mặt……
Tây Môn ở bên ngoài lập tức cảm giác có điều không đúng. Chỉ thấy thiên địa chợt biến sắc, mây đen trên bầu trời cơ hồ trong tích tắc ép xuống, sau đó dưới tầng mây kia, một cơn lốc xoáy cực lớn trong nháy mắt đã hình thành! Mang theo thanh âm rít gào, một đạo long quyển phong khổng lồ không gì sánh được cơ hồ nhân lúc Tây Môn còn chưa kịp phản ứng, đã nhốt hắn vào bên trong……
Phía đông bờ biển, Tiên Âm áo trắng như tuyết, tay cầm thanh Liễu Diệp kiếm, lặng lẽ đứng trên đám mây. Trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng, giờ đây tràn ngập kinh ngạc!
Đôi con ngươi mang theo vài phần ánh mắt bất khả tư nghị , quan sát cảnh tượng phát sinh dưới mặt biển……
Long quyển phong qua đi, quần áo toàn thân Tây Môn cơ hồ rách nát, hắn nghiến răng nghiến lợi, còn chưa nói tiếng nào, lại nghe thấy được bên trong trận pháp tiếng Tiểu Lôi cười dài: "Hai! Hỏa!"
Chỉ thấy giữa trời một đạo hỏa diễm trong nháy mắt bắn xuống, vây Tây Môn lại bên trong. Tây Môn kêu thảm thiết, toàn thân lông tóc trong nháy mắt bị thiêu trụi, hắn hét lớn một tiếng, rút trường kiếm lên, giơ ngang đỉnh đầu, lúc này mới kiên quyết ngăn cản được đạo hỏa long kia!
Nhưng đúng lúc này, lại nghe thấy trong trận, Tiểu Lôi đã thở dài: "Ba…… Lôi!"
Tiếng "Lôi" vừa mới thốt xong, thiên không vang lên tiếng "Răng rắc"!
Lập tức từ trong tầng mây, một đạo thiểm điện cực lớn không gì sánh được đánh thẳng xuống.
Càng đáng sợ chính là, đạo thiểm điện này không ngờ là màu tím!
Đây đã không còn là thiểm điện bình thường nữa, mà thiên lôi hàng thật giá thật!!
Tây Môn vừa mới giơ trường kiếm lên ngăn cản hỏa diễm, lúc này lại vừa khéo biến thành một cái cột thu lôi hấp dẫn lôi điện, đạo thiên lôi cơ hồ không chút lãng phí, đánh thẳng lên mũi kiếm hắn. Lập tức đạo điện quang màu tím kia thuận theo trường kiếm trong nháy mắt đã xuyên qua toàn thân Tây Môn……
Một tiếng nổ ầm, trong mảng điện quang màu tím, cả người Tây Môn bắn ra ngoài, hắn hừ một tiếng, toàn thân không biết bao nhiêu vết thương đồng thời tuôn máu tươi. Hắn cắn răng nhìn huyết vụ đã dần dần tan đi, thở dài, rất nhanh nhắm hướng xa xa dùng độn thuật, cơ thể nhanh chóng biến mất trong không khí.
Tiểu Lôi lúc này mới đứng dậy, nhìn huyết vụ xung quanh tan đi, Tây Môn không biết đã đi về phía nào.
Hắn nhíu mày, không kịp suy nghĩ, lập tức nhắm bờ biển phía đông phóng đi. Thân pháp hắn triển khai hết tốc lực, trong thời gian một cái hô hấp, liền đã tới bờ biển.
Nhưng, hắn đã tới chậm!
Trên mặt biển, hỏa quang trùng trùng, còn có một con thuyền đang bị cháy từ từ chìm xuống, trên mặt nước còn một số xác tàu vẫn đang cháy hừng hực, hiển nhiên nơi này vừa mới trải qua một trường đại chiến kịch liệt. Thế nhưng hiển nhiên rằng, trường đại chiến này khá ngắn ngủi, bởi vì khi Tiểu Lôi, trên mặt biển, chỉ còn lại có một nhân ảnh.
Tiên Âm một thân bạch y, trên quần áo ngay cả một tia tro bụi cũng không có, nắm Liễu Diệp trong tay, cúi đầu, đứng ở mặt biển thượng, tựa hồ đang suy nghĩ vấn đề gì đó. Đến khi Tiểu Lôi tới trước mặt nàng, nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên thấy Tiểu Lôi không hề kinh ngạc, ngược lại ánh mắt vẫn có chút cổ quái.
Không đợi Tiểu Lôi mở miệng dò hỏi, Tiên Âm đã mở miệng trước.
"Ngươi đoán…… Vừa rồi ở chỗ này ta đã thấy cái gì?"
Sau đó, nàng chậm rãi rút từ tay áo ra một vật gì đó, đưa cho Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi chỉ thoáng nhìn qua, sắc mặt biến đổi dữ dội!!!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 341: Một đêm dài nhất, Tiểu Lôi vs Tây Môn
Chương 341: Một đêm dài nhất, Tiểu Lôi vs Tây Môn