DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 303: Chân tướng như thế


Tiểu Lôi động tâm, phảng phất như minh bạch điều gì đó, tay tăng thêm một chút khí lực, lại búng nhẹ lưỡi kiếm, lập tức quái vật lại run rẩy một hồi.
"A ha, chẳng lẽ ngươi đã thần phục ta? Thanh kiếm này có máu huyết của ngươi, là thứ có thể khống chế ngươi?"Tiểu Lôi mỉm cười.
Quái vật đột nhiên vươn tay nắm lấy lưỡi kiếm trong tay Tiểu Lôi, Tiểu Lôi lập tức cả kinh, nhưng nó lại tựa hồ không hề có địch ý, chỉ cẩn thận đặt lưỡi kiếm trên vai, sau đó cúi đầu xuống.
Nhìn hình dáng này, Tiểu Lôi cũng có thể minh bạch đó là ý gì. Thấy quái vật thần phục mình, trong lòng hắn không khỏi mừng rỡ, tùy tiện đặt thanh kiếm trên vai nó, cười nói: "Được rồi, mặc dù ngươi vừa rồi đánh ta rất đau, bất quá thấy ngươi hiện tại như vậy cũng có phần trung thực!"
Hắn trở tay thu thanh kiếm về, quái vật lại đột nhiên tựa như đã hoàn thành nghi thức, quỳ gối, cúi gục đầu không hề nhúc nhích.
Lập tức, bỗng nhiên trên người hắn tỏa ra kim quang, ngưng kết thành một tầng kim quang lấp lánh bao bên ngoài cơ thể, sau đó ào ào ba lượt, ba thanh cự kiếm trên mặt đất lần lượt bay vào tay hắn, rồi hắn nhanh chóng hóa đá, lại trở thành một pho tượng!
Chỉ còn thanh kiếm dính máu quái vật lưu lại trên tay Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi ngạc nhiên, quái vật trước mặt lại đột nhiên biến nhỏ, chậm rãi co rút, cuối cùng thu nhỏ lại thành một pho tượng cao chưa đến nửa thước.
Tiểu Lôi lúc này mới hít một hơi, cơ thể cũng trở lại bình thường. Hắn giơ cự hình kim kiếm trong tay, nhìn quái vật, lẩm bẩm nói: "Đây là ý gì?"
Hắn ngẫm nghĩ, đem cự hình kim kiếm trong tay cho vào túi Càn Khôn, lại nhìn pho tượng trước mặt, hắn do dự một chút, lấy ra một túi Càn Khôn khác.
Đó là một túi Càn Khôn Tiểu Lôi mang về sau khi từ Châu Âu trở về, do Tiểu Lôi của một thời không khác lưu lại.
Tiểu Lôi không dám cho pho tượng này vào túi Càn Khôn đang đựng các loại bảo bối, bất quá đặt ở túi Càn Khôn trống này, cũng có thể yên tâm.
Làm xong xuôi hết thảy, hắn lại lấy ra một bộ quần áo từ túi Càn Khôn để mặc vào, lúc này mới vặn người, đột nhiên cười to: "Ê! Ngươi còn đó không? Sao lại không nói?"
Tiểu Lôi vừa nói xong, đột nhiên trong lúc đó, cả không gian lại chớp động một hồi, lập tức khung cảnh chung quanh mơ hồ đang vặn vẹo. Sau vài lần chao đảo, bách một tiếng, trên đầu xuất hiện trần nhà, sau đó bốn phía cũng xuất hiện tường, cửa sổ, đại môn... Cảnh tượng lại biến thành đại đường như cũ.
Tiểu Lôi cười nhạt, sau đó xoay người, chậm rãi mở đại môn ra ngoài……
Đối diện là ánh dương quang đang chiếu rọi, Tiểu Lôi hít sâu một hơi, phảng phất đang hưởng thụ khí tức ấm áp, lúc này mới nhìn lại.
Trước mặt hắn, có một người đang đứng.
Chuẩn xác mà nói, là một đạo sĩ mặc đạo bào màu xanh, người này nhỏ thó, sắc mặt vàng vọt, duy chỉ có đôi mắt lấp lánh quang mang.
Lúc này sắc mặt hắn vàng vọt khô héo, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, nhìn chằm chặp Tiểu Lôi.
Khóe miệng Tiểu Lôi lộ ra một nụ cười: "Làm sao vậy? Rất ngoài ý muốn? Cũng rất bất ngờ?"
Hắn đột nhiên ung dung cười nói: "Ta hình như nhớ rõ ngươi đã nói…… Ngươi nói "Ta đảm bảo ngươi không thể còn sống mà đi khỏi", thật không?" Hắn cố ý thở dài, ung dung nói: "Xem ra, ngươi nói không hề đúng."
Sắc mặt đạo sĩ thê lương, đột nhiên hắn cười thảm một tiếng, phảng phất âm thanh phát ra từ yết hầu. Giọng hắn khàn khàn khó nghe, nghiêm nghị nói: "Ta thật sự không nghĩ tới…… Không ngờ là ngươi…… Ngươi căn bản không phải là Nguyệt Sơn…… Ngươi là Tiểu Lôi!"
Tiểu Lôi nhướng mày, vuốt nhẹ khuôn mặt, lập tức lại khôi phục diện mạo nguyên bản, sau đó lạnh lùng nhìn người đứng trước mặt, nói: "Ngươi không nghĩ tới…… Ngay cả ta cũng không nghĩ đến…… Không ngờ lại là ngươi…… Ai, ta thật sự có mắt không tròng."
"Ngươi đã sớm biết?"
"Không thể tính là sớm." Tiểu Lôi thở dài: "Ta đuổi tới cửa đạo quan này, thấy tấm biển trên đạo quan, khi đó mới biết được. Lúc ấy ta thật sự rất bất ngờ…… Thế nhưng ngẫm đi ngẫm lại, cảm thấy cũng không hề kỳ quái…… Ai, ta vẫn rất thích ngươi…… trong Tiên Lâm Thịnh Hội trên Côn Luân sơn, ta thật sự cảm thấy ngươi không tệ."
"Ta cũng phải sớm đoán là ngươi……" Sắc mặt đạo sĩ càng khó coi: "Người của Nguyệt Gia sao lại biết pháp thuật? Hừ…… Một kiếm cuối cùng ngươi đối phó ma tượng kia…… Rõ ràng…… Rõ ràng rất giống một kiếm ngươi xuất thủ với Cổ Chung Hòa Thượng trong Tiên Lâm Thịnh Hội!"
Tiểu Lôi thở dài, nhìn hắn lộ vẻ thương xót: "Ngươi vốn không phải như vậy…… Ai, ta hiện tại nên gọi ngươi là Thánh Huyết tông tông chủ…… hay là…… Tam Thanh Tông tông chủ? Linh Hóa đạo trưởng?"
Người trước mặt, bất ngờ lại chính là Tam Thanh Tông tông chủ tại Tiên Lâm Thịnh Hội, Linh Hóa đạo sĩ!
"Tại Tiên Lâm Thịnh Hội, ta thật sự sơ xuất bỏ qua ngươi…… Mặc dù lúc ấy ta cũng thấy rất kỳ lạ, Truy Tinh Tử vì sao lại sốt ruột bại lộ thực lực…… Nguyên là Thánh Huyết tông còn có ngươi…… Chỉ là ta không rõ, vì sao pháp thuật của ngươi so với Truy Tinh Tử, lại có khác biệt lớn như vậy?"
Linh Hóa nhàn nhạt cười, nói: "Ta và Truy Tinh Tử vốn là cùng chấp chưởng Thánh Huyết tông…… Chỉ có điều hắn quả thực quá mức tự phụ, chuyên tâm muốn đàn áp quần hùng tại Tiên Lâm Thịnh Hội. Vốn sự tình đánh lén cao thủ các đại môn phái là do chúng ta làm ra, đáng tiếc hắn cuối cùng lại vẫn muốn đứng đầu tại Tiên Lâm Thịnh Hội. Ta khuyên nhủ cũng vô dụng, chỉ có thể âm thầm ẩn núp."
Tiểu Lôi gật đầu: "Vậy mới đúng. Ngươi nguyên là ẩn núp, chậm rãi mưu đồ quật khởi Thánh Huyết tông. Truy Tinh Tử lại có hơi nóng vội."
"Hắc hắc…… Hắn thân là hậu nhân của Đông Hải Thần Quân, một lòng muốn giương danh tại Tiên Lâm Thịnh Hội, đây là một nhược điểm của hắn." Linh Hóa gật đầu.
Tiểu Lôi lạnh lùng cười: "Sau đó thì sao? Sau khi hắn thảm bại, ngươi lại đột nhiên chuyển biến lập trường, trợ giúp lúc ta và Cổ Chung hòa thượng đối mặt, tỏ ý bảo vệ ta, đó là ý gì?"
Linh Hóa lạnh lùng nói: "Trong lúc đó, ngươi rõ ràng đã hoài nghi Cổ Chung Hòa Thượng…… Hắc hắc, Tiên Sơn chưởng môn, Tiêu Dao chưởng môn, đều giúp ngươi, ta nếu giúp Cổ Chung, chẳng lẽ là muốn chết sao? Ta tự nhiên sẽ đứng về phía ngươi."
Tiểu Lôi ngẫm nghĩ, cười khổ: "Nhưng mà ngươi giả làm người tốt rất giống……"
Hắn đột nhiên lại hỏi: "Thực lực của ngươi …… chắc chắn không dưới Truy Tinh Tử?"
Linh Hóa lạnh lùng nói: "Không sai……" Bất quá lập tức hắn lắc đầu: "Vậy thì sao? Ta còn lâu mới là đối thủ của ngươi…… Ngươi…… Ngươi……"
Hắn đột nhiên mặt vàng như nghệ, hai mắt ảm đạm, thần tình tuyệt vọng, thê lương nói: "Ngươi…… Ngươi không ngờ có thể thu phục nó…… Thu phục ma tượng đó."
Tiểu Lôi chớp mắt, không nhịn được, nói: "Ma tượng đó rốt cuộc là món đồ chơi gì?"
"Hừ, đó là do tổ sư khai sáng Thánh Huyết tông, năm đó dùng Thánh Huyết công pháp chế tạo thành ma tượng!" Ngữ khí Linh Hóa đầy ngạo khí: "Trong ma tượng này, năm đó tổ sư dùng Thánh Huyết công pháp, đặt bên trong một giọt máu vô cùng thần kỳ! Giọt máu đó, là do tổ sư trải qua thiên tân vạn khổ mới lấy được, trong truyền thuyết chính là giọt máu do thượng cổ ma thần lưu lại, tổ sư vốn muốn dùng Thánh Huyết đại pháp hấp thu giọt máu đó, kết quả phát hiện pháp lực trong máu quá mức kỳ dị, thân thể của mình không thể chịu được, lúc này mới chế tạo ma tượng này, đem thần huyết đặt trong ma tượng, sau đó lại dùng biện pháp chậm rãi hấp thu lực lượng của ma tượng……"
Tiểu Lôi ngạc nhiên hỏi: "Thượng cổ ma thần huyết?"
Linh Hóa lắc đầu: "Đáng tiếc, tổ sư chẳng những không thành công, ngược lại còn tẩu hỏa nhập ma mà chết. Nhưng ma tượng này, lại trở thành vũ khí tối lợi hại của Thánh Huyết tông! Năm đó sau khi ta học Thánh Huyết đại pháp, mất vô số tâm huyết, rốt cuộc mới tìm được ma tượng này, lại bỏ rất nhiều tinh lực, mới tìm được biện pháp làm sao khống chế hắn……"
Hắn nhìn Tiểu Lôi, cười khổ: "Ngươi tưởng rằng bằng vào ta và Truy Tinh Tử, có thể giết được nhiều cao thủ như vậy sao? Lúc đầu, chúng ta chỉ có thể nhờ ma tượng sống lại, động thủ giết người."
Tiểu Lôi thở dài, nhớ lại sự cường đại của ma tượng, khó trách nhiều cao thủ đều chết dưới tay Thánh Huyết tông.
"Linh Hóa, ngươi thân là Tam Thanh Tông tông chủ, làm sao lại có mưu đồ với Minh Nguyệt Gia…" Tiểu Lôi cười khổ: "Lĩnh nam Tam Thanh Tông, nơi đó có sẵn phong thủy bảo địa. Ngươi lại đi tìm địa phương khác làm gì?"
Linh Hóa lại lắc đầu: "Linh Hóa ta mặc dù đọa nhập ma đạo, cũng không phải là người vong ân phụ nghĩa…… Tam Thanh Tông là sư môn của ta, tiên sư năm xưa đối với ta có ân, cẩn thận dạy dỗ ta, lại truyền y bát, để ta chấp chưởng môn hộ Tam Thanh Tông, ta há có thể đem Tam Thanh Tông biến thành Thánh Huyết tông? Há có thể để nó bị tiêu huỷ trong tay ta?"
Tiểu Lôi đột nhiên mỉm cười: "Hừ, nhìn không ra, ngươi không ngờ còn có chút lương tâm."
Linh Hóa lắc đầu: "Ta không phải có lương tâm, chỉ là ta cho dù như thế nào, cũng không thể để Tam Thanh Tông bị huỷ trong tay ta, nếu không, ta mặc dù có lỗi với người trong thiên hạ, cũng không thể quên ân đức của ân sư đối với ta.
Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn Linh Hóa: "
Nhưng ngươi có biết không…… Nếu ngươi thật sự khôi phục Thánh Huyết tông…… Tương lai Tam Thanh Tông tự nhiên cũng không tránh khỏi hủy diệt!"
Linh Hóa nhướng mày: "
Ta chấp chưởng Thánh Huyết tông, tự nhiên sẽ không động đến một ngọn cỏ của Tam Thanh Tông!"
"
Hồ thuyết bát đạo!" Tiểu Lôi cười ha ha, chỉ vào Linh Hóa, phảng phất nghe được sự tình hoang đường nhất: "Ngươi sẽ không để Thánh Huyết tông đụng đến một ngọn cỏ của Tam Thanh Tông? Quả thực là cực kỳ hoang đường!"
Hắn lạnh lùng cười nói: "
Thánh Huyết đại pháp của Thánh Huyết tông tu luyện thế nào? Hút máu của người tu hành!! Ta hỏi ngươi, ngươi nếu muốn chấn hưng Thánh Huyết tông, vậy phải cho bao nhiêu người tu luyện Thánh Huyết tông công pháp? Sau khi tu luyện Thánh Huyết đại pháp, sẽ vĩnh viễn không thể thoát khỏi! Nếu là không hút máu người, cuối cùng sẽ chết đi!! Hay! Ngươi không muốn giết người của Tam Thanh Tông…… Vậy trong khi ngươi chờ Thánh Huyết tông lớn mạnh, ngươi tìm người ở đâu để hút máu? Thiên hạ có bao nhiêu người tu hành? Tính hết cả đông thổ, tu hành giả cao cấp hạ cấp, kể cả người chưa tu luyện thành, tính luôn cả yêu ma đạo, có thể có bao nhiêu? Một vạn? Hay hai vạn? Thánh Huyết tông các ngươi trong trăm ngày phải hút máu một lần! Đông thổ rộng lớn, có bao nhiêu người đủ để các người hút máu? Các ngươi hôm nay giết một ít, ngày mai giết một ít, giết đến cuối cùng, còn có thể có người còn sống sao?"
Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "
Tựa như quan hệ giữa dê và sói, dê chỉ có như vậy, nếu một ngày, dê bị sói ăn hết, sói vẫn phải tiếp tục ăn…… lúc đó, sói phải làm sao bây giờ? Cho dù ngươi không muốn giết người của Tam Thanh Tông, nhưng tới cuối cùng, thiên hạ chỉ còn lại có Tam Thanh Tông, ngươi sẽ phải như thế nào? Cũng là sư môn của ngươi…… Nhưng mặt khác lại là đệ tử Thánh Huyết tông không hút máu sẽ chết! Ngươi phải làm sao bây giờ?"
Nhìn Linh Hóa toát mồ hôi đầy người, Tiểu Lôi chậm rãi nói: "
Thánh Huyết tông căn bản là một loại virus! Một khi bắt đầu, không thể ngừng lại…… Ta hỏi ngươi, nếu một ngày, thiên hạ tu hành giả toàn bộ bị hút máu hết…… Các ngươi sẽ phải làm sao? Hắc hắc…… Tạo ra một tu hành giả, ít nhất phải cần trăm năm, mới có thể làm cho hắn có pháp lực loại thấp nhất…… Nhưng các ngươi cứ hở ra là giết người…… Một trăm năm! Ta thấy nếu sau khi Thánh Huyết tông thật sự phát đạt, không đến mười năm, có lẽ sẽ giết sạch thiên hạ tu hành giả! Nhân số Thánh Huyết tông, một thành mười, mười thành trăm! Nhưng những người bị các ngươi xem là thức ăn, lại là trăm thành mười, mười thành một…… Đến một ngày chết sạch hết thì sao? Ngày đó, các ngươi sẽ phải như thế nào?"
Nhìn ánh mắt vô hồn của Linh Hóa, Tiểu Lôi chậm rãi nói: "
Chẳng lẽ các ngươi tự hút máu lẫn nhau?"
Không để ý tới vẻ mặt Linh Hóa đã hoàn toàn tuyệt vọng, Tiểu Lôi lạnh lùng nói: "
Cho dù như vậy, cũng bất quá là duy trì chút hơi tàn mà thôi, chờ Thánh Huyết tông các ngươi hút sạch máu lẫn nhau, người cuối cùng còn lại sẽ như thế nào?"
Linh Hóa rốt cuộc chấn động, quỵ xuống, mồ hôi toát ra như tắm.
Tiểu Lôi cười lạnh nói: "
Cho nên, các ngươi tựa như một tế bào ung thư trên người…… Mặc dù khi bắt đầu, các ngươi sẽ sinh trưởng điên cuồng, chiếm đoạt sức sống con người, nuôi lớn bản thân, nhưng đợi người kia chết đi, các ngươi cũng chỉ có một con đường chết mà thôi…… Thánh Huyết tông, mặc dù cường đại. Nhưng kết cục của nó cũng chỉ có một, chính là hủy diệt!"
Tiểu Lôi nói xong, không hề nhìn Linh Hóa, chậm rãi bỏ đi.
"
Đợi…… đợi một chút!" Linh Hóa đột nhiên gọi Tiểu Lôi
"
Sao?" Tiểu Lôi lạnh lùng nhìn hắn.
"
Ngươi…… Ngươi không giết ta?" Sắc mặt Linh Hóa cực kỳ khó coi.
Tiểu Lôi lắc đầu: "
Ngươi đã chuẩn bị tự sát, còn muốn ta động thủ sao?" Hắn nhìn ánh mắt Linh Hóa: "Trong mắt ngươi đã tràn ngập tử khí."
Linh Hóa đột nhiên cười to ba tiếng, trong tiếng cười tràn ngập tuyệt vọng.
Hắn đột nhiên đứng dậy, từ trong lòng lấy ra một miếng ngọc bài, quăng cho Tiểu Lôi, lớn tiếng quát: "
Tiểu Lôi. Trong ngọc bài này chính là danh sách môn hộ Thánh Huyết tông, các môn phái trong thiên hạ đều có người của Thánh Huyết tông, còn có không ít ẩn cư tu hành giả, cũng bị ta thu thập làm môn hạ…… Bất quá, ta cũng không biết thiên hạ còn có bao nhiêu người tu hành Thánh Huyết đại pháp……"
Tiểu Lôi yên lặng tiếp nhận, nhìn Linh Hóa một lúc.
Linh Hóa thở dài: "
Phía sau đạo quan, còn có vài đệ tử của ta…… cũng là môn hạ Thánh Huyết tông……. Ngươi đi đi, Linh Hóa ta biết làm sao rồi."
Tiểu Lôi gật đầu, chậm rãi nói: "
Ngươi làm chuyện này, không thể triệt tiêu tội nghiệt, thế nhưng ta rất đồng tình với ngươi. Ta sẽ đợi bên ngoài trong chốc lát, nếu ngươi không động thủ…… Ta sẽ tự mình động thủ. Ngươi có biết, ngươi không thể thoát khỏi mắt ta." Hắn nói xong, xoay người ra khỏi đạo quan.
Tiểu Lôi đứng phía trước đạo quan, lẳng lặng nhìn tấm biển trên đạo quan.
Chữ viết như rồng bay phượng múa trên tấm biển chính là "
Tam Thanh quan".
Hắn lẳng lặng đợi một hồi lâu, đại môn đạo quan mới chậm rãi mở ra, Linh Hóa đứng sau cửa, tay phải cầm một thanh trường kiếm, mũi kiếm còn chậm rãi nhỏ máu, thanh sắc đạo bào của hắn cũng đã bị máu nhiễm hồng, tay trái cầm theo vài đầu lâu, hắn nhìn Tiểu Lôi hồi lâu, tựa hồ muốn nói gì, nhưng lại không nói ra.
Lập tức, hắn trở tay đâm vào tim mình, sau đó trên kiếm phong bừng lên tam vị chân hỏa, nhanh chóng thiêu đốt thân thể hắn.
Đại môn đạo quan chậm rãi đóng lại, từ bên ngoài nhìn vào, bên trong tràn ngập hỏa quang.
Tiểu Lôi nhìn hồi lâu, thi triển một pháp thuật, cách ly đạo quan với rừng cây chung quanh, phòng ngừa hỏa diễm lan tràn, sau đó mới trầm mặc rời đi.
Hắn vừa ra khỏi rừng, lập tức lại biến thành Nguyệt Sơn, nhanh chóng quay về Minh Nguyệt Gia.
Lúc này trong từ đường Minh Nguyệt Gia, sớm đã rối loạn, Nhạc lão đại sớm đã bị người của Minh Nguyệt gia chế phục, không có cao thủ của Thánh Huyết tông, đối phó Nhạc lão đại quả thực quá dễ dàng.
Trong khi Tiểu Lôi đi vào từ đường, chúng nhân vừa thấy hắn, trong lúc nhất thời từ đường im bặt, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hắn, Tiểu Lôi phát hiện ở đây đều là con cháu của các phòng, mà các thúc công và quản sự các phòng, cùng với Nguyệt Hoa đều đã không thấy.
Tiểu Lôi lo âu cho an nguy của Nguyệt Hoa, tùy ý kéo một người, nhíu mày hỏi: "
Các thúc công đâu? Còn…… vị cô nương đi cùng ta đâu?"
Tên đệ tử nhìn Tiểu Lôi đầy sùng bái, bối rối nói: "
Thúc công…… Bọn họ đang thương lượng bên trong……" Tay hắn chỉ vào phía sau từ đường.
Tiểu Lôi không đợi hắn nói xong, lắc mình bỏ đi, chúng nhân chỉ nhìn thấy hắn biến mất ở phía sau cánh cửa từ đường.
Phía sau từ đường chính đường là nơi đặt bài vị cung phụng tổ tiên Nguyệt gia, hai bên có hai ngôi nhà. Tiểu Lôi mới vừa đi vào, chợt nghe căn nhà bên tay trái vang lên tiếng người nói chuyện.
Hắn bước tới, mở cửa ra. Quả nhiên, mọi người đều ở chỗ này. Ngay cả Tam thúc Tam phòng đang bị thương, cũng nằm trên một chiếc giường. Tiểu Lôi liền thấy Nguyệt Hoa, nàng ngồi trên một chiếc ghế, cúi đầu, lộ vẻ bất đắc dĩ.
Hắn mới vừa tiến đến, Nguyệt Hoa đã ngẩng đầu thấy hắn, chần chờ một lúc mới kêu nhỏ một tiếng, nhào đến. Tiểu Lôi vội vàng lớn tiếng nói: "
Hảo muội tử, anh không phải đã trở lại rồi sao?"
Nguyệt Hoa lúc này mới đột nhiên tỉnh ngộ, hiện tại Tiểu Lôi đang đóng vai Nguyệt Sơn. Lúc này nàng mới ngừng lại, nhìn Tiểu Lôi hồi lâu: "
Anh…… anh không sao chứ?"
Tiểu Lôi cười ha ha: "
Anh sao lại xảy ra chuyện được?"
Một thúc công cầm đầu mở miệng nói: "
Nguyệt Sơn, ngươi trở lại rồi à? Ngươi đuổi theo người kia sao rồi?"
Tiểu Lôi trên đường quay về đã sớm soạn ra giải thích. Loại chuyện này, tự nhiên là không thể nói rõ. Bằng không biết làm sao bây giờ?
Tóm lại là không thể nói có một đám gia hỏa thích hút máu người vừa rồi mưu toan hủy diệt thế giới, sau đó bị mình xuất thủ ngăn cản, cứu vớt cả thế giới?
Hắn lập tức nói: "
Thúc công, tên đó thân thủ khá tốt…… Ta đuổi một đoạn, hắn chạy vào trong rừng, ta có một mình, không dám đuổi theo, đành trở lại."
Quả nhiên, vừa nói thế, sắc mặt chúng nhân đều có chút lo lắng, Đại bá Trưởng phòng nhíu mày nói: "
Không ngờ có người dám mưu đồ với Nguyệt gia ta…… Đối phương xem ra rất có thế lực, chúng ta sau này cần phải cẩn thận…… Nếu không, có đại địch như thế dò xét, chúng ta há có thể an tâm?"
Tiểu Lôi gật đầu, nói: "
Không sai, bất quá sau này chúng ta cẩn thận một chút, chỉ cần Nguyệt gia ta bên trong không rối loạn, sẽ không phải sợ đám tiểu yêu này."
Các thúc công nhìn nhau, đều gật đầu. Tiểu Lôi lại hỏi: "
Nguyệt Tinh đâu?"
Hắn vừa hỏi, Nguyệt Hoa bên cạnh lập tức tỏ vẻ sốt ruột: "
Nguyệt Tinh bị bọn họ mang đi……"
Tiểu Lôi gật đầu, vội vàng dùng ánh mắt tỏ ý nàng không cần nói, nếu không có lẽ sẽ bị người nghi ngờ.
Thúc công cầm đầu ho khan một tiếng: "
Sự tình lần này, có quan hệ với Nguyệt Tinh, ít nhất phải tìm nó hỏi cho rõ ràng cẩn thận."
Tiểu Lôi lập tức nhíu mày, nói: "
Nguyệt Tinh bất quá là bị đám gia hỏa này dùng gian kế khống chế, mất đi thần trí, thân bất do kỷ, chuyện này không có quan hệ với nàng, sao lại khó xử nàng?"
Thúc công đó nói: "
Chúng ta cũng sẽ không làm khó xử đứa nhỏ này, nhưng sự tình ít nhất phải hỏi rõ ràng. Nếu không, chuyện vừa rồi bên ngoài, tất cả mọi người đều thấy là Nguyệt Tinh mang người tới, nếu không hỏi rõ ràng, làm sao bàn giao với mọi người?"
Tiểu Lôi lúc này mới gật đầu, tin tưởng bọn họ sẽ không làm khó dễ Nguyệt Tinh.
Khi đó, các thúc công nhìn nhau, thúc công cầm đầu đột nhiên xoay người, từ chiếc hòm phía sau lấy ra một món đồ gì đó, thứ đó được bọc bởi một tấm lụa dày, vừa mở liền thấy bên trong là một chiếc kim tỏa, còn có một chiếc ấn nhỏ điêu khắc bằng huyết thạch.

Đọc truyện chữ Full