Nói cách khác, theo lịch sử Tiểu Lôi trải qua, vì hắn có được thái đao thần kỳ kia, ít nhất cùng cự long thủ hộ đánh ngang tay được nửa ngày, không bị bại. Hơn nữa Tiểu Lôi tự mình cùng Pandora giao thủ, đem ả khu trục ra khỏi thân thể của Nguyệt Hoa.
Hết thảy mọi việc này, là vì Tiểu Lôi có thanh thái đao thần kỳ mà làm được! Nhưng căn cứ vào ghi chép trong quyển sổ, bản thân kia của hắn trong lịch sử, không có thái đao! Cho nên vừa tới nơi đã bị thủ hộ long đả bại, hơn nữa còn lập tức bị hôn mê, lại không có nhìn thấy bộ dạng của Nguyệt Hoa bị Pandora phụ thể!
Tiểu Lôi nhìn quyển sách, trong lòng mơ hồ cảm giác có chút bất an.
tựa như xem truyện, vì nhân vật trong truyện mà lo lắng. Về phần mô tả lại trong cuốn sổ, Nguyệt Hoa vì cái gì mà mấy ngày qua tính tình cổ quái, rõ ràng là nàng đã bị Pandora uy hiếp!
Mà Tiểu Lôi cũng hiểu, nếu ngày đó không phải Diệu Yên xuất hiện, Nguyệt Hoa đã tự bán mình cho Pandora!
"Ngày thứ mười sáu…"
Sau khi thấy được mấy chữ này, đầu óc Tiểu Lôi lại chấn động thêm một lần nữa!
Ngày thứ mười sáu? !
"Ngày thứ mười sáu, sau khi ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đã không còn ở trong thần điện, ta nằm trên tuyết. Nguyệt Hoa không có ở bên người của ta. Ngay lúc đó ta thiếu một chút nữa là phát điên lên. Nguyệt Hoa không thấy đâu! Ta đã lỡ mất điểm tối quan trọng của ngày thứ mười lăm trong lịch sử! Ngày thứ mười lăm sau khi ta hôn mê, rốt cuộc đã phát sinh ra chuyện gì? Ta vì sao lại bị hôn mê?"
Tiểu Lôi thở dài, đây chắc là kiệt tác của Pandora. Ả sau khi chiếm được thể xác của Nguyệt Hoa làm vật chủ, cũng may là ả cũng coi như còn giữ chữ tín. Thật sự là đã bỏ qua cho hắn trong lịch sử.
"Ta đi khắp nơi tìm kiếm, trên núi cũng không có bóng dáng của Nguyệt Hoa, ta tính quay trở lại thần điện xem sao.. nhưng rốt cuộc ta cũng không tìm được cửa vào thần điện. Ta suy nghĩ thật lâu, đột nhiên nhớ tới trong lịch sử. Nguyệt Hoa hẳn nhiên là xuất hiện ở Tây Ban Nha, sau đó từ Tây Ban Nha trở về Pháp. Ta quyết định đi tìm Nguyệt Hoa."
Trong lòng Tiểu Lôi rất là tò mò, không biết bản thân hắn trong cái lịch sử kia, sau khi tìm được Nguyệt Hoa.... nhưng tại sao, "hắn" lại không có khả năng mang Nguyệt Hoa trở lại?
Dù sao, lịch sử của mỗi người, cũng là của chính họ a! Tiểu Lôi khẳng định theo tính cách của mình, nếu như dựa theo tính cách của hắn, vô luận thế nào cũng mang Nguyệt Hoa quay trở lại!
Vội vàng lật sang trang kế, nhưng lọt vào mắt, chỉ là một đoạn kể chuyện…
"Ta quyết định quay về. Ta đột nhiên nghĩ tới, nếu như nói ta từ bảy năm sau trở về lại hiện tại… vậy tại nơi thời không này. Con người khác của ta, bảy năm sau có thể nhân cơ hội quay về năm 1998? Ta không có khả năng thay đổi lịch sử, nhưng có thể bản thân ta sau này, khi gặp phải chuyện này một lần nữa, có lẽ, bản thân sau này của ta, nói không chừng có thể cải biến lịch sử.
May là ngày đó sau khi cùng Nguyệt Hoa trốn khỏi đội leo núi, ta mang theo quyển nhật ký leo núi của Nguyệt Hoa, ta đem những truyện trải qua trong mấy ngày đó tả lại trong quyển nhật ký này, rồi đem lưu giữ trong sơn động có thánh thủy. Ta nghĩ, nếu như ta sau này, cũng đụng phải chuyện như thế này, có thể xem quyển ghi chép này. Nói như vậy, ít nhất có thể biết trước được mọi chuyện, sẽ tiến nhập thần điện, gặp được đám quái vật, có lẽ sẽ giúp được ta!"
Đây là một đoạn cuối cùng của quyển sổ!
Tiểu Lôi đọc xong đoạn này, phản ứng đầu tiên của hắn là vỗ mạnh vào đùi một cái, nhịn không được mắng một câu.
Nguyên lai là như vậy?
Khó trách là đã lưu lại quyển sách này cho ta. Nhưng toàn bộ chỉ uổng phí mà thôi! Vì sau khi chính ta tiến nhập sơn động, không hiểu sao lại cùng tên khổ tu giả đánh nhau một trận. Đối phương lại căn bản chưa kịp đem quyển sách này đưa cho ta, thì ta đã tự mình tiến vào trong thủy đàm rồi.
Bất quá cũng may là ta so với cái tên gia hỏa trong lịch sử kia hạnh vận khá hơn nhiều. Bên cạnh lại còn có một Diệu Yên, có sự tồn tại của Diệu Yên, tối hậu rốt cuộc đã thay đổi được lịch sử!
"Diệu Yên… Diệu Yên…" Tiểu Lôi thở dài, tại sao có được Diệu Yên, liền có thể thay đổi được lịch sử?
Đây lại là một vấn đề huyền diệu khó hiểu đây.
Bất quá, tựa hồ cũng có một khả năng…
Diệu Yên là người gì?
Tu vi của nàng đã đạt đến mức siêu thoát phàm nhân, trải qua hai lần thiên kiếp, chiếu theo đạo lý thông thường, nàng đã có thể được xem là tiên nhân rồi. Coi như là tán tiên ở lại nhân gian. Giống như lão gia hỏa Khinh Linh Tử, tu vi rõ ràng đã đủ, nhưng lại không muốn phi thăng, trở thành tiên nhân tại nhân gian.
Có câu, "Ra ngoài tam giới, vượt khỏi ngũ hành!"
Ý tứ câu này là, những người như vậy, đã siêu thoát ở ngoài quy tắc của trời đất, vì quy tắc của trời đất chỉ quản hạt được bên trong. Vì ở trong đã có thiên ý. Chiếu theo đạo lý mà nói, phàm nhân, đều theo quy tắc của trời đất, nằm trong phạm vi quản hạt của lịch sử. Vậy duy nhất có thể siêu thoát khỏi quy tắc thiên địa, cũng chỉ có đám gia hỏa "Ra ngoài tam giới, vượt khỏi ngũ hành" này mà thôi!
Nói cách khác, cái tên Tiểu Lôi kia trong lịch sử, mặc dù đã biết hướng phát triển của lịch sử, mặc dù hắn đã ra sức cố gắng, nhưng cũng không cách nào thay đổi được lịch sử.
Nhưng sự xuất hiện của Diệu Yên, lại có thể làm được! Vì sự tồn tại của bản thân Diệu Yên, đã siêu thoát ngoài quy tắc của trời đất.
Còn về việc tại sao mình gặp được Diệu Yên, nhưng bản thân hắn trong lịch sử thì lại không gặp được Diệu Yên… vấn đề này cũng không khó giải thích.
Sự tồn tại này của Diệu Yên, là đã siêu thoát khỏi quỹ tích của lịch sử, siêu thoát khỏi quy tắc của thiên địa. Cái gọi là thiên địa luân hồi tuần hoàn, tự do bất biến, nhưng Diệu Yên, lại không nằm trong vòng "bất biến" này!
Suy diễn kiểu này, nếu như nhất thiết quỹ tích của lịch sử đều chiếu theo trình tự "tất nhiên" mà tiến hành. Mà sự tồn tại của Diệu Yên, chính lại là một nhân tố "ngẫu nhiên", thật là xảo hợp, không xác định được.
Cho nên, trong sinh mạng của Tiểu Lôi, ngẫu nhiên gặp được Diệu Yên, cũng tính là một nhân tố không xác định được, có thể nói là vận khí của hắn tốt, gặp được việc ngẫu nhiên tình cờ này.
Mà bản thân kia của hắn trong lịch sử , không có ngẫu nhiên gặp được Diệu Yên, cũng là việc bình thường mà thôi.
Nguyên nhân cuối cùng, là bởi vì sự tồn tại của Diệu Yên là một việc ngẫu nhiên! Là một nhân tố không xác định được!
Tiểu Lôi rờ rờ cằm, nhịn không được cười khổ. Chuyện đến nước này, hầu hết các nghi vấn đều xem như đã được giải tỏa.
Cuối cùng, về bản thân kia của hắn, sau ngày thứ mười sáu, có gặp được Nguyệt Hoa hay không, vì sao mà không mang theo Nguyệt Hoa bỏ đi. Vậy không có biện pháp gì giải thích được, trong quyển sách cũng không có ghi lại, mà Nguyệt Hoa ở thời không này cũng đã chết rồi. Tóm lại sao tự mình không đi hỏi Bảo Nhi chứ?
Bất quá rất may, bản thân kia của mình trong lịch sử, không có khả năng đem Nguyệt Hoa đi, nếu không, thế giới này há lại không có sự tồn tại của Bảo Nhi?
Tiểu Lôi suy nghĩ một hồi, đột nhiên vừa cười vừa lẩm bẩm nói: "Trước tiên mặc kệ là chuyện gì. Nếu không nghĩ không thông được sự tình. Tạm thời không thèm nghĩ tới nữa. Sau này có duyên, tự nhiên sẽ có thể biết được." (Về đoạn nghi vấn này, các cố sự sau này sẽ được giải thích, a a – tác giả)
Hắn vươn người, chậm rãi đứng lên, đem quyển sổ kia cẩn thận thu vào trong túi Càn Khôn. Hiện tại hắn có được hai cái túi Càn Khôn, cẩn thận cất giữ, rồi từ trên sườn núi đi xuống.
"Phu quân, chàng hình như đã nghĩ thông suốt được nhiều việc rồi đây." Diệu Yên nhìn Tiểu Lôi đi xuống, mỉm cười.
Tiểu Lôi nhìn chằm chằm vào mắt Diệu Yên một hồi, cười cười, nắm lấy hai tay của nàng. Ánh mắt của hắn mang vẻ vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói: "Cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng, Diệu Yên! Ta được gặp nàng, thật là quá may mắn đó."
Diệu Yên ngẩn người, mặc dù không hiểu Tiểu Lôi vì sao đột nhiên nói chuyện này, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu, cười cười.
Tiểu Lôi nắm hai bàn tay của Diệu Yên, trong lòng cảm thán, mình thật sự là may mắn. Nếu như mình không gặp được Diệu Yên, sợ rằng mấy chuyện đụng phải, lại sẽ tái diễn lần nữa. Mắt thấy nụ cười tự nhiên của Diệu Yên, tâm hồn run động, nhịn không được kéo nàng vào lòng, choàng tay ôm lấy hông của Diệu Yên, nhỏ giọng cười: "Tính lại, lúc ở trên đảo Huyền Không ta cứu được nàng một lần, bất quá hiện tại nàng cũng cứu ta được một lần, chúng ta xem như là hòa." Diệu Yên mỉm cười nói: "Không thể tính như vậy. Chàng cứu ta một lần, sau đó Diệu Yên đã đem thân trao cho chàng, tính là để báo đáp. Hiện tại, hiển nhiên là chàng nợ ta một lần."
Tiểu Lôi cười ha hả, chỉ cảm thấy hiện giờ vạn sự đã định, lại không có phiền não, càng cảm thấy được gió nhẹ dưới ánh dương quang càng khả ái vô song, giai nhân trong lòng thì đẹp mê người, nhịn không được kề sát mặt Diệu Yên, nói: "Vậy cũng đơn giản thôi, ta cũng đem thân trao cho nàng, chẳng phải là hòa sao?"
Hai người cười một hồi, Tiểu Lôi hỏi: "Nguyệt Hoa tỉnh lại chưa? Hiện tại hẳn nhiên là cùng Bảo Nhi ở chung một chỗ phải không?"
Diệu Yên thở dài, ánh mắt lộ ra mục quang quái dị, nhìn Tiểu Lôi: "Bọn họ hai người, thân không thân, mẹ không phải mẹ, con không phải con. Tính đi tính lại, quan hệ thật sự là khó xác định được. Rõ ràng trong lòng bọn họ tự có cảm ứng với nhau." Dừng một chút, mặt đột nhiên đỏ lên, thần sắc trong mắt lộ ra vài phần khó nói, nhẹ giọng nói: "Tiểu Lôi, ta có một việc, thật muốn cùng chàng nói rõ ràng."
"Hả?"
Diệu Yên cúi đầu suy nghĩ một chút, thoáng có chút ngượng ngùng nói: "Khi ta ở trên núi đã từng nghe sư phụ nói qua một ít chuyện phàm tục của nhân gian, ta nghe nói người con gái khi đã gả cho nam nhân, coi phu quân như trời, chung thủy với phu quân, cẩn trọng tuân theo hiếu đạo, cái mà nhân gian gọi là bất hiếu hữu tam, vô hậu vi đại! Chỉ là mặc dù Diệu Yên có khả năng thông thiên, nhưng đụng phải chuyện này, cuối cùng cũng không cách nào làm được."
"A? Nàng nói cái gì?"
Vẻ mặt Diệu Yên càng đỏ rần lên, thấp giọng nói: "Chàng đã biết, Diệu Yên là do liên hoa hóa thành, ta tuy tu luyện đã đắc đạo thành người, nhưng dù sao ta cũng không phải là người thật sự, chính là hoa yêu, ta mặc dù có thể đem gả cho phu quân làm vợ, chỉ là gặp phải chuyện này, ta thật không cách nào … ta … ta sợ rằng không cách nào vì phu quân mà sanh con đẻ cái. Sau này ngay cả nếu như phu quân có sủng ái ta đến thế nào, ta cũng không thể vì phu quân sinh hạ một hai đứa con…"
Tiểu Lôi sửng sốt một chút, thật không nghĩ ra lúc này, Diệu Yên lại nói ra một tràng như vậy. Hắn vẫn sửng sốt, trong mắt Diệu Yên lộ ra vài phần bất an, buồn bã thở dài nói: "Ta chỉ là thấy Nguyệt Hoa muội muội cùng Bảo Nhi hai người gặp mặt, giữa hai mẹ con tự nhiên có tình cảm, nghĩ tới ta đối với Bảo Nhi cũng sẽ có lòng thương yêu như vậy. Đáng tiếc Diệu Yên lại không thể mang tặng chàng một hài tử khả ái như Bảo Nhi. Phàm là hoa yêu chúng ta, là do thiên địa linh khí tạo thành. Chuyện này, sợ rằng…"
Tiểu Lôi cười ha hả, nhanh chóng ôm chặt Diệu Yên thêm vài phần, dịu dàng nói: "Chuyện này cũng không tính là gì hết. Tiểu Lôi ta không phải là thứ đồ cổ lỗ sỉ gì. Cái gì mà vô hậu bất hiếu… hừ, chính ta cũng không biết cha mẹ ta là người nào, sao lại quản đến mấy cái chuyện này a? Bảo Nhi đứa con gái này đã từ trên trời rơi xuống. Còn mấy chuyện khác, ta cũng chẳng quá để ý tới."
Diệu Yên thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên vui vẻ nói: "Chàng nói không thật lòng, ta đã rõ trong lòng chàng nghĩ gì rồi."
"Hả?" Tiểu Lôi giật mình, lập tức rõ ràng: "A! Nàng lại dùng Độc Tâm Thuật đối với ta!"
Diệu Yên cười nói: "Ta vốn là không nên sử dụng Độc Tâm Thuật đối với phu quân, chỉ là ta thấy chàng trong lòng vui vẻ, vừa rồi mới nhịn không được… Sau này ta tự nhiên sẽ không thấy được nữa. Bất quá phu quân à, chàng vừa rồi trong lòng nghĩ đến chuyện không tốt đâu… Chàng…"
Nói xong, mặt của Diệu Yên đỏ rực lên như máu muốn chảy hết ra ngoài, không kìm được vẻ xấu hổ, cúi đầu, thanh âm nhỏ xíu như tiếng muỗi vo ve: "Ta chỉ là không thể sanh đẻ… nhưng… nhưng, phu quân nếu là thương yêu ta, chính là… chuyện đó… vẫn có thể được…. Ta…"
Tiểu Lôi sắc mặt cổ quái, lập tức cười ha hả, vẻ mặt mang theo vài phần tà khí: "Cái chuyện này, cũng gọi là "hảo sự' sao? Ta xem ra là đại đại hảo sự đó."
Hai người nói đùa với nhau một hồi, Diệu Yên mặc dù có khí tức tiên tử, bất quá Tiểu Lôi tính tình vô lại trời sanh, ngôn ngữ càng lúc càng giỡn cợt, mắt thấy vẻ ngượng ngùng quấn quýt động lòng người của Diệu Yên, trong lòng lại càng thấy vui sướng. Qua khỏi một hồi, cả hai mới quay về lều.
Bảo Nhi vừa nhìn thấy Tiểu Lôi, bèn chạy tới, ôm đùi, ngọt ngào cười nói: "Ba ba, con tìm được mẹ rồi! Con vừa tìm được một người mẹ rồi!"
Tiểu Lôi bế Bảo Nhi lên, nhưng trong lòng lại có một cảm giác khác. Vốn cứ tưởng Bảo Nhi ngộ nhận mình là cha, không ngờ thật sự là con gái của mình. Hiện tại đã đem được Nguyệt Hoa trở về, xem như là một nhà ba miệng đã được đoàn tụ.
Bất quá một nhà ba miệng này, lại có chút cổ quái.
Nguyệt Hoa mặc dù bị Tiểu Lôi ép quay về. Nhưng tính nàng dù sao cũng nhu thuận, không để trong lòng, chỉ chốc lát là đã không còn lo lắng nữa. Tuy vậy trong lòng vẫn ngẫu nhiên nhớ về người nhà tại thời không kia, bất quá Tiểu Lôi đã đáp ứng với nàng, có cơ hội sẽ đem nàng đi gặp người nhà, trong lòng Nguyệt Hoa cũng không hề lo lắng nữa. Hơn nữa lại có một đứa con gái Bảo Nhi ở cạnh, người yêu ở bên. Nhất thời cảm nhận được chuyện tốt đẹp nhất của cuộc sống, bất quá là như thế này, trong lòng thỏa mãn, không còn yêu cầu gì khác. Mọi người nghỉ ngơi một hồi, bấy giờ Nguyệt Hoa mới biết mọi người đang ở trên một hòn đảo nhỏ.
Vốn là khi Khinh Linh Tử khiêu chiến với Diệu Yên rồi sau đó nhẹ nhàng bỏ đi, Tiểu Lôi với Diệu Yên tùy ý tìm một hòn đảo nhỏ đặt chân. Vốn các đảo ở Địa Trung Hải có không ít, hòn đảo này không quá lớn, phạm vi không quá vài dặm. Họ liền tạm thời ở lại nơi đây nghỉ ngơi một chút.
Mọi người vừa mới trải qua một phen nghiêm trọng, chỉ cảm thấy ở trên đảo này bình an vui vẻ, nhất thời không nghĩ tới chuyện bỏ đi. Tiểu Lôi cũng đã gọi điện thoại cho Nguyệt Sơn.
Sau khi hắn quay lại, liền lập tức thay đổi y phục, trên người cũng có điện thoại, Nguyệt Sơn cũng mang theo điện thoại. Trong điện thoại, Tiểu Lôi chỉ nói mình cùng Khinh Linh Tử đã giải quyết sự việc, không kể tường tận lại cho Nguyệt Sơn, chỉ nói không cần lên núi nữa, yêu cầu hắn trở về, sự tình cụ thể, đợi gặp lại sẽ nói rõ hơn. Nghĩ đến sau này mang Nguyệt Hoa xuất hiện trước mặt mọi người ở Nguyệt gia, bọn họ nhất định sẽ rất là kinh ngạc.
Mọi người lưu lại trên hải đảo vài ngày, tiêu dao tự tại. Mỗi ngày câu cá nghịch nước, vui vẻ hết biết. Tiểu Lôi bầu bạn với hai cô gái, dưới chân lại còn có Bảo Nhi, cô bé khả ái này, hồn nhiên quên hết mọi phiền não.
Không ngờ, trong mấy ngày qua, thế gian lại phát sinh vài chuyện đại sự…
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 136: Tiêu dao tự tại
Chương 136: Tiêu dao tự tại