DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 132: So pháp lực (Thượng)


Tiểu Lôi hít một hơi thật sâu, nhìn chung quanh, thầm biết nơi này không phải là địa phương thích hợp, liền đem quyển sách cùng với túi Càn Khôn bỏ vào người, quát lên: "Trở về thôi."
Lập tức đoàn người từ trong sơn động đi ra, quay về quảng trường của thị trấn.
Nguyệt Sơn vẫn còn chưa tỉnh lại.
Còn có một người, chính là hướng dẫn leo núi Long Nhãn, hắn không có theo đoàn tiến vào sơn động, đợi khi chúng nhân đi vào, hắn sớm đã vô ảnh vô tung biến mất, Diệp Bất Quần trên đường được Tiểu Lôi kể về chuyện của Long Nhãn, mới biết được Long Nhãn không ngờ là người của Hắc Ám Hội Nghị, chỉ đành thở dài, hối hận tự mình không ngờ lại nhìn lầm người. Bất quá đối với chuyện hắn là huyết thân không thể chiến đấu, không ngờ có thể làm ra việc này, chỉ cả kinh thở dài.
Diệu Yên xuất thủ lợi hại thế nào? Coi thực lực trước mắt của nàng, chính là siêu cấp cao nhân đã vượt qua đệ nhị thiên kiếp, sợ rằng thực lực đã có thể sánh vai cùng Khinh Linh Tử, nàng mới nhìn thấy tấm thân trần của Nguyệt Sơn, đã nổi giận ra tay, một chưởng là có thể đánh chết Nguyệt Sơn, cũng may là hắn mạng lớn. Bất quá trên người Khinh Linh Tử mang theo nhiều linh dược, Nguyệt Sơn dù chịu một chưởng của Diệu Yên, nhưng lại được dùng linh đơn diệu dược của Khinh Linh Tử, sợ rằng sau này công lực đại tăng, xem như là nhân họa đắc phúc.
Khinh Linh Tử nhìn thấy Tiểu Lôi quay về, chỉ thản nhiên cười, không vội chất vấn Tiểu Lôi tối hôm qua đi đây. Chỉ khi nhìn thấy Diệu Yên, Khinh Linh Tử trong mắt bạo xuất một tia tinh quang.
Diệu Yên đối với Khinh Linh Tử thật là cực kỳ tôn kính, có chút khép nép, cười nói: "Năm xưa từ biệt, Khinh Linh Tử đạo huynh không việc gì chứ?"
"Nguyên lai là ngươi. Ngươi nay đã vượt qua đại quan bảy bảy bốn mươi chín ngày rồi sao? Ài, nhìn tướng của ngươi cũng đã vượt qua đệ nhị thiên kiếp rồi, chỉ cách công đức viên mãn một chút thôi, tương lai sợ rằng còn có thể nhất bộ phi thăng sớm hơn ta. Chỉ hy vọng sau này ngươi không mang chấp niệm trong lòng. Nói không chừng, sợ rằng còn có khó khăn."
Diệu Yên thản nhiên cười cười, nói: "Hết thảy đều là tạo hóa cùng với nhân quả, nếu không phải do Tiên Âm ám toán ta, ta cũng không qua khỏi đệ nhị thiên kiếp. Nghĩ đến Tiên Âm giờ phút này cũng đang chịu sự trừng phạt đích đáng khủng khiếp, chuyện này coi như đến đây là kết thúc. Ta cũng sẽ không truy cứu nữa, sau này Tiên Sơn cùng Diệu Yên cũng không còn quan hệ."
Khinh Linh Tử nhìn Diệu Yên, thở dài nói:
"Hoa phi hoa, vụ phi vụ. Dạ bán lai, thiên minh khứ. Lai như xuân mộng kỷ đa thì. Khứ tự triêu vân vô mịch xử…"
"Ngươi cùng Tiên Âm cùng là linh vật đồng sanh, cả đời này sẽ dây dưa với nhau, ngươi tưởng rằng như vậy là chấm dứt à, sợ rằng không dễ dàng vậy đâu … Ngươi cũng biết Tiên Âm chưa chết phải không? Ngươi tưởng là "Tiệt Mạch Thập Tam" của Tiên Sơn phái các ngươi thật sự không có thuốc nào chữa được? Lầm rồi lầm rồi, nếu tên sư đệ hỗn đản của ta có thể cứu được ngươi, Vậy sợ rằng Tiên Âm cũng không chết được."
"Cái gì?" Diệu Yên nhíu mày, trong mắt hiện lên vẻ bối rối.
Khinh Linh Tử thở dài. Đưa ra hai ngón tay, có chút thở dài nói: "Năm đó ở Tiên Lâm thịnh hội, ta gặp được ngươi, vừa thấy ngươi ta đã kinh hãi nói, ngươi là do thiên sinh địa tạo, thân hoài thiên địa linh khí, đó là lương tài nhất đẳng trong trời đất này, thiên địa tạo hóa kỳ diệu, cũng đều là bị ngươi chiếm lấy tiện nghi. Đáng tiếc là, ta đã quên đi mệnh cách của ngươi, ngươi cùng Tiên Âm nhất định cả đời dây dưa. Nếu ngươi không chết, ả cũng không chết được. Nói ngược lại, đạo gia ta đã tính ra "cả đời dây dưa" bốn chữ này, chẳng phải là nói chơi? Chuyện này sau này rồi hãy nói, bất quá ngươi theo tên sư đệ bảo bối của ta, cũng còn phải xem tạo hóa của hai ngươi… hừ hừ."
Diệu Yên cúi đầu suy nghĩ một chút, khóe miệng mỉm cười nói: "Đạo huynh nghiêm trọng rồi. Nếu Tiên Âm cả hai lần cũng không hại chết ta, ngược lại nhờ phúc của nàng khiến ta đã kinh qua được hai lần thiên kiếp, cũng tính là nhân họa đắc phúc. Hơn nữa, nếu không phải bởi vì nàng, ta cũng sẽ không gặp phu quân nhà ta, ta cùng nàng ấy sẽ bỏ đi đoạn cừu hận này, sau này ta sẽ không gặp lại nàng ấy là được. Bất quá nếu nàng ấy đối với ta đúng là dây dưa không dứt, Diệu Yên ta lại là loại người nào chứ, há có thể để người khi nhục!"
Khinh Linh Tử nheo mắt nhìn nàng một hồi, lắc đầu thở dài: "Thôi thôi, hiện tại ngươi công lực đại thành, cho dù là lão đạo ta vị tất có khả năng hơn ngươi được, nguyên bản là Tiên Lâm thịnh hội năm đó ta chủ động thối lui, muốn thành toàn cho ngươi một lần, nhường ngươi để Tiên Âm đoạt được danh đầu thiên hạ đệ nhất. Chỉ hy vọng Tiên Âm có thể mãn ý, tham niệm trong lòng cũng chỉ tới đó là dừng. Không tưởng được là nhân tâm không biết đâu là đủ, chấp niệm trong lòng của hoa yêu các ngươi cũng không kém gì của loài người. Khiến một phen khổ tâm của ta bị uổng phí đi. Hiện tại ngươi công lực đại thành, đạo gia ta cũng không có bản lãnh để áp chế ngươi nữa, sau này ngươi ráng tự lo liệu. Nếu ngươi đã theo sư đệ của ta, cái tên sư đệ bảo bối kia của ta dù sao cũng có tình hương hỏa, nếu như Tiên Âm lại có áp bức đối với ngươi, đạo gia ta cũng sẽ không không khoanh tay đứng nhìn."
Diệu Yên thản nhiên cười cười, nói: "Hừ, ta hai trăm năm trước không có sợ nàng ta, chỉ bất quá là bị ám toán mà thôi. Hiện tại tự nhiên càng không sợ. Tiên Âm nếu như còn chưa chết, lại còn muốn bức bách ta, ta tự nhiên có cách chế phục nàng ấy, không cần đạo huynh hỗ trợ."
Khinh Linh Tử thở dài, thấp giọng nói: "Hừ, trải qua thiên kiếp, xem như đã ra khỏi tam giới, ngũ hành. Thiên thượng địa hạ cũng không quản thúc ngươi được, xem như là bán tiên nhân, chỉ còn khoảng cách nửa bước là tới cảnh địa thần tiên. Lúc này sợ rằng không có ai có thể ước thúc ngươi, cho dù nói là thiên hạ vô địch, cũng không tính là mạnh miệng gì… chỉ là… chỉ là… thiên hạ vô địch, thật sự là có thể, thật là có thể muốn gì cũng được hay sao? Ta thấy không được, không được a…"
Ông ta nói năng chậm rãi, ngữ khí phảng phất mang vẻ cô đơn vô tận, đột nhiên cười cười nói: "Ngươi với ta trăm năm không gặp, hiện tại ngươi đạo pháp đại thành, cũng có thể kham nổi là đối thủ của ta, chúng ta không ngại dùng địa phương này tỉ thí một chút, xem xem pháp lực huyền diệu của Tiên Sơn phái ngươi, hay "Viên Chân Diệu Quyết" của Khinh Linh Tử ta cao cường!"
Tiểu Lôi ở bên cạnh hoảng sợ, lẹ làng nói: "Lão gia hỏa, ngươi không có bị phát bệnh gì chứ? Sao lại muốn tìm người đánh lộn? Ngươi sao không tìm chưởng môn Côn Luân, không tìm Đông Phương Vô Thắng? Sao không tìm Cổ Chung hòa thượng kia? Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, những người khác ngươi không tìm, lại tìm lão bà của ta đánh lộn!"
Khinh Linh Tử cười ha hả nói: "Người thế gian đều nói Khinh Linh Tử ta là lão phong tử (lão già điên), nếu là người điên, đương phải tìm chuyện điên cuồng mà làm mới đúng. Tiểu tử đừng có nhiều lời, ngươi đứng một bên coi lưỡng đại cao nhân so tài, nếu ngươi có đủ ngộ tính, có thể giúp ngươi mười năm tu vi!"
Nói xong, vung tay áo lên, ôm lấy Bảo Nhi đang ngủ say trong người, nhẹ nhàng bay đi.
Lão phong tử vừa nói là làm ngay, quả nhiên là vô pháp vô thiên, rõ ràng thanh thiên bạch nhật, tại tiểu trấn này không biết bao nhiêu người thấy hắn đằng không bay đi, nhất thời bị vô số người thấy được, đều chỉ lên trời la hoảng, lại có nhiều tín đồ sùng đạo, nắm lấy thánh giá trước ngực, thầm niệm danh tự đấng bề trên, chỉ tưởng là thánh địa này lại xuất hiện ra thánh tích…
Diệu Yên cười yếu ớt nói: "Đạo huynh đã có nhã hứng như thế, ta sao dám trái lệnh? Tự nhiên sẽ tận lực phụng bồi." Quay đầu nhìn Tiểu Lôi liếc mắt cười nói: "Phu quân, chàng ở đây, hay theo ta cùng đi?"
Tiểu Lôi cười khổ nói: "Nói nhảm, lão bà của ta đánh lộn với người ta, ta chẳng lẻ có thể ngồi ở đây sao?"
Hắn vội viết bốn chữ to lên mặt đất: "Chúng ta đi rồi" Rồi ôm ngang người Nguyệt Hoa.
Diệu Yên phất tay áo, hai người liền đằng vân giá vũ, phiên nhiên phóng đi. Lại khiến du khách của tiểu trấn một phen kinh hô.
Diệp Bất Quần chạy tới, chỉ thấy trên mặt đất lưu lại bốn chữ đại tự: "Chúng ta đi rồi" này. Trong lòng lại bất đắc dĩ cười khổ.
Nhịn không được lẩm bẩm nói: "Đám tu hành giả Đông Phương này, quả nhiên đều là người điên. Chỉ để lại tên Nguyệt Sơn, đang phục thuốc linh đơn của Khinh Linh Tử trong lều còn chưa tỉnh lại."
Nói tới Tiểu Lôi đang ôm lấy Nguyệt Hoa, theo hướng Diệu Yên thi triển ngự phong thuật đuổi theo Khinh Linh Tử, chỉ thấy thân pháp của Khinh Linh Tử hóa thành một đạo kim quang, nhắm hướng đông nam phóng đi.
Tiểu Lôi ở mãi phía sau chỉ đành lên tiếng chửi: "Lão gia hỏa! Lão phong tử! Lão hỗn đản! Ngươi lại nổi chứng điên gì đây!"
Khinh Linh Tử bay phía trước, thanh âm mơ hồ truyền lại: "Tiểu tử ngươi còn lắm mồm, coi chừng ta sẽ bạt tai đó!"
Mọi người đều có đạo pháp huyền diệu, Tiểu Lôi từ sau khi trở về thời đại này, pháp lực vốn mất đi, không biết tại sao lại hồi phục, thực lực sớm đã khôi phục, nghĩ lại lúc ở thời không đó, hình như có một quy tắc huyền diệu nào của nơi đó đè nén hắn. Hay là bị lực lượng nào đó trong thần điện áp chế.
Bất quá pháp lực của hắn mặc dù đã khôi phục, nhưng khi ngự phong vẫn còn kém xa hai đại cao nhân Khinh Linh Tử và Diệu Yên, dần dần đuổi theo không kịp, Diệu Yên cười hì hì, nắm lấy tay áo Tiểu Lôi phóng về phía trước.
Tiểu Lôi thầm cười khổ, lúc gặp Diệu Yên lần đầu cũng đã bị nàng kéo bay đi khắp nơi như vậy, bây giờ nghĩ không ra là chuyện xưa lại tái diễn.
Trong chốc lát, dưới chân đã không còn thấy lục địa, mà đã biến thành đại hải mênh mông, Tiểu Lôi tự nhiên là biết, bản thân đã ly khai đại lục, dần dần tiến tới khu vực Địa Trung Hải.
Khinh Linh Tử ở phía trước cũng đã ổn định thân hình, đứng ở trên một đám mây cao, cười nói: "Phụ cận không có một bóng người, đúng là có thể động thủ."
Ông ta không nói nữa, đột nhiên mang Bảo Nhi từ trong lòng thảy tới Tiểu Lôi, Tiểu Lôi liền phóng tới tiếp lấy. Lúc này hắn trong lòng ôm hai người, một tay ôm Nguyệt Hoa, một tay ôm Bảo Nhi.
Lại đột nhiên thấy Khinh Linh Tử đứng ở xa xa, hời hợt tung ra một chưởng.
Diệu Yên lại nhanh chóng đẩy hắn sang một bên, từ trong tay sớm đã huyễn hóa ra Càn Khôn Kính, chắn ở trước người.
Chỉ nghe thấy "ầm" một tiếng, một đạo khí lưu mạnh mẽ đập trúng mặt kính, cuồng phong tỏa ra thổi trúng mặt Tiểu Lôi vô cùng đau đớn, hắn nhịn không được quát lớn: "Lão gia hỏa, ngươi điên thật rồi!"

Đọc truyện chữ Full