Diệu Yên nhìn Tiểu Lôi, đột nhiên hé miệng cười, giọng nói có pha chút ý trào lộng: "Tiểu Lôi, chàng luôn là người hào hiệp bay bổng, làm việc không câu nệ tiểu tiết, sao hôm nay tay chân lại bị bó buộc thế? Ngày đó chàng cùng ta tại Huyền Không đảo, trong lúc cửu tử nhất sinh, dưới tình huống đó, chàng cũng coi nhẹ ta… Sao bây giờ lại biến thành người sợ đầu sợ đuôi thế? Chàng biết rõ là nếu như lưu lại Nguyệt Hoa muội muội, nàng hiện giờ không chịu cùng chàng bỏ đi, vậy tối đa không quá một năm, nàng sẽ vì nhớ thương chàng mà đi vào tử lộ, nếu đã biết rõ như thế, chàng còn muốn lưu nàng lại chỗ này sao?
Nàng đột nhiên hừ mạnh một tiếng, cặp lông mày dựng lên, quát: "Ở đâu ra ba cái thứ nhân từ đàn bà như vậy, trước tiên cứ cướp nàng mang đi rồi hãy nói! Chuyện sau này, sẽ từ từ giải thích lại với nàng. Đợi khi nàng tới nơi của chúng ta, chẳng lẽ thật sự có thể tức đến muốn giết chàng không? Hừ!"
Diệu Yên này làm việc thật quyết đoán! Nàng vung tay áo lên, mặc kệ phản ứng của Nguyệt Hoa như thế nào, dùng một ngón tay điểm tới phía sau đầu của Nguyệt Hoa, Nguyệt Hoa hự một tiếng, lả người hôn mê bất tỉnh.
Diệu Yên trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, cười mắng: "Ngốc tử, còn không nhanh chóng mà mang lão bà của chàng đi!"
Tiểu Lôi đảo mắt, đột nhiên cười ha hả, đưa tay đỡ lấy vai của Nguyệt Hoa: "Đa tạ Diệu Yên tiên tử chỉ điểm, đầu óc ta hồ đồ mất rồi."
Hắn đi tới bên cạnh Diệu Yên, đột nhiên hôn mạnh lên mặt nàng một cái, Diệu Yên cả kinh, nhưng cũng không né tránh, để hắn tuỳ ý làm, chỉ là khuôn mặt phảng phất đỏ ửng lên.
Tiểu Lôi cười nói: "Không sai không sai, nàng nói một điểm cũng không sai, Nguyệt Hoa sẽ không cùng ta bỏ đi, chính vì không dứt bỏ được người nhà của nàng. Cũng sống không quá một năm rồi mới vĩnh biệt người nhà. Còn không bằng cùng ta trở về sao. Đầu óc ta thật hồ đồ rồi."
Tiểu Lôi vốn không phải là loại người nhân từ kiểu đàn bà, nếu trong đầu đã nghĩ thông suốt thì nửa điểm chần chờ cũng không có. Hắn liền đi nhanh vào trong sơn động.
Cửa sắt của sơn động làm sao có thể cản trở Tiểu Lôi và Diệu Yên? Lần này không cần Tiểu Lôi bạt đao phá cổng, Diệu Yên tiện tay vung tay áo lên, thiết môn lập tức vỡ thành bốn năm mảnh. Khi vào tới bên cạnh thủy đàm trong sơn động, Tiểu Lôi nhìn chung quanh, quả nhiên thấy từ hai hốc đá trên vách động có hai lão bảo vệ khổ tu chắp tay chậm rãi đi ra.
Một người là kỵ sĩ, người kia là ma pháp sư, Tiểu Lôi tự nhiên là đã gặp qua cả hai, chỉ là chuyện bảy năm về trước rồi.
Bất quá tại lúc này, cả hai người khổ tu tự nhiên như nhận không ra Tiểu Lôi, nhìn thấy Tiểu Lôi và Diệu Yên xông vào, liền từ trong động đi ra.
Tiểu Lôi vốn nghĩ là đối phương muốn động thủ. Ai biết được kỵ sĩ cùng ma pháp sư kia đều dừng lại ỏ phía xa, khom người chào thân thiện, cũng không nóng nảy động thủ, mà lại thân thiện ki ki cô cô nói một thứ tiếng gì đó, sau đó thì chỉ chỉ về hướng động khẩu.
Tiểu Lôi mặt dù cùng bọn họ bất đồng ngôn ngữ, nhưng cũng đại khái minh bạch ý tứ của bọn họ, là nói cho mình hay rằng đây là nơi cấm địa, xin mời chính mình đi khỏi.
Trong lòng hắn thấy kỳ quái, hai người này bảy năm trước rất thân thiện với mình.
Không tưởng được bảy năm sau, tự mình vào sơn động, cả hai nhìn thấy mình tới đây là muốn động thủ đánh người! Hình như đối với mình có thâm cừu đại hận.
Trong đầu vừa nảy ra một ý niệm, Tiểu Lôi đột nhiên nhảy dựng lên, cười to nói: "Ha ha ha ha! Ta minh bạch rồi! Ta minh bạch rồi!"
Diệu Yến cau mày nói: "Chàng rõ ràng gì? Chàng rõ ràng cái gì?"
Tiểu Lôi cười khoái trá: "Diệu Yên, chúng ta quay về thôi! Nơi này khẳng định chính là đường trở về"
"Chàng làm sao có thể khẳng định vậy?"
Tiểu Lôi cười nói: "Bởi vì hai người này! Nàng xem hiện tại bọn họ đối với ta khách khí như vậy, nghĩ đến hai người khổ tu giả này đều là người bình sinh đạm bạc. Ngay cả nhìn thấy chúng ta xông tới. Cũng không bất cẩn xuất thủ đả thương người. Có điều ta hồi trước, cũng chính là bảy năm trước có tới đây, bọn chúng vừa thấy ta liền nộ khí trùng trùng. Không cần giải thích liền động thủ đánh ta. Ta lúc đó cũng cảm thấy kỳ quái, tại sao bọn họ như có thù oán với ta, hiện giờ thì ta đã nghĩ ra minh bạch rồi… Bởi vì "trong lịch sử của ta", bảy năm trước đã từng tới nơi này. Hơn nữa lại còn đánh bại bọn họ tại đây, sau đó lại theo cánh cửa dưới nước bỏ đi! Cho nên bọn họ đều nhớ kỹ hình dáng của ta, bảy năm sau, ta lại đến nơi này, ta mặc dù không nhận biết bọn họ, nhưng bọn họ lại nhận ra ta, đương nhiên là sẽ tới đánh ta! Ha ha ha ha!"
Hai khổ tu giả thấy Tiểu Lôi không để ý tới mình, có chút không hài lòng, nhưng vẫn không hề động thủ, chỉ là vẫn còn ki ki cô cô mời bọn họ đi ra ngoài. Bất quá Tiểu Lôi giờ phút này sao có thể bỏ đi chứ?
Hắn thở dài, cười khổ nói: "Hai vị, xin lỗi nhé, ta chỉ muốn đánh các ngươi một lần… ài, không, nói nghiêm túc một chút, tại không gian thời gian này, đây là lần đầu tiên ta đánh các ngươi…"
Hắn nháy mắt ra hiệu với Diệu Yên, Diệu Yên nhẹ nhàng cười, từ trong tay áo rút ra Chấn Thiên Linh, nụ cười trên mặt bất biến, nhìn vẻ mặt mờ mịt của hai người địa khổ tu giả, chậm rãi lay động chiếc chuông.
"Cái gì? Ngươi nói hai lão già kia đã gặp qua Tiểu Lôi… hơn nữa là còn gặp mặt hồi bảy năm trước nữa?" Nguyệt Sơn trừng mắt, liên tục lắc đầu nói: "Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Bảy năm trước Tiểu Lôi bất quá là một đứa nhỏ mười hai tuổi! Hơn nữa ta đã hỏi qua Tiểu Lôi, hắn trước giờ chưa có qua Âu Châu."
Diệp Bất Quần cũng cười khổ bất đắc dĩ nói: "Ta đương nhiên cũng biết… chỉ là hai vị khổ tu giả kia, bọn họ tuyệt đối không có nói hoang đường… chuyện này…"
Diệp Bất Quần cũng nghĩ không ra, bèn thăm dò lại thương thế của hai người khổ tu giả, cũng may là cả hai đều đã uống thánh thủy, ngoại thương tự nhiên là mau khỏi, chỉ là bị Tiểu Lôi phá đi thánh lực, công lực đại tổn, xem như là bị "nội thương". Diệp Bất Quần thân là Thánh Kỵ Sĩ của giáo hội, một chút phương pháp trị liệu đơn giản cũng biết.
Nguyệt Sơn ôm đầu đứng phía trước thủy đàm xem qua xem qua xem lại, tựa hồ như muốn nhảy xuống. Diệp Bất Quần quay đầu lại nhìn Nguyệt Sơn, cười khổ: "Nguyệt Sơn tiên sinh, chẳng lẽ ngươi muốn nhảy xuống đó sao?"
"Đương nhiên! Hai người kia nói Tiểu Lôi nhảy xuống rồi cũng không có nhảy lên lại… Loại cao thủ như hắn, đều tinh thông phép nội tức, đừng nói là cái thủy đàm nho nhỏ này, cho dù là quăng hắn xuống biển cũng không làm hắn chết đuối được. Chính là hắn bây giờ còn chưa đi lên, ở dưới nước nhất định là có gì cổ quái!"
Diệp Bất Quần trầm ngâm một chút, trên mặt có vẻ hơi bị làm khó, nói: "Như vầy đi, chốc nữa chúng ta xuống xem rồi hãy nói."
Nguyệt Sơn chờ chính là câu này, nghe vậy lập tức bắt đầu cởi giầy, Diệp Bất Quần thấy hắn lo lắng như vậy, chỉ có thể cười khổ.
Ngay lúc Nguyệt Sơn vừa cởi áo trên, lộ ra thân trên cường tráng, đột nhiên mặt nước xoay tròn, từ từ tách ra hai bên, một nhân ảnh hét một tiếng từ dưới đất phóng lên, một đạo bạch quang bao phủ trên người cô gái đó, đôi chân trần của nàng tựa như lăng không đạp sóng mà đứng, dưới ánh bạch quang, một thân hắc sắc trường bào, tay áo phất phới, hình dáng như một tiên tử, chính là Diệu Yên.
Diệu Yên từ trong nước phóng ra, nhưng trên người, một chút vệt nước cũng không có, ngay cả tóc cũng không hề có chút nước, lạnh lùng nhìn Nguyệt Sơn thân trên trần trụi, đang đứng cạnh thủy đàm, trong mắt đột nhiện lộ ra một tia nộ ý, nhanh chóng quay đầu không dám nhìn thẳng Nguyệt Sơn, miệng quát: "To gan! Cả người loả thể, không ra thể thống gì!"
Nàng nhẹ nhàng đánh ra một chưởng, Nguyệt Sơn lập tức một tiếng hừ cũng không có té xuống đất hôn mê bất tỉnh.
Diệu Yên vung tay áo lên, một đạo kình phong cuốn tới, đem y phục của Nguyệt Sơn phủ lên người hắn. Lúc này mới quay đầu lại, lạnh lùng đánh giá Diệp Bất Quần.
Diệp Bất Quần sợ ngây người!
Nguyệt Sơn thực lực bao nhiêu hắn rõ ràng nhất. Chỉ là cô gái này không ngờ chỉ một chưởng là đánh gục hắn. Hơn nữa, từ giữa thánh thủy thủy đàm lại nhảy ra một mỹ nữ Đông phương… Tiểu Lôi đâu?
Diệu Yên trầm mặc, lạnh lùng nhìn Diệp Bất Quần quát: "Ngươi là người phương nào?"
Diệp Bất Quần chính là vừa ngay lúc đang cởi nút áo, Diệu Yên sắc mặt vốn khó coi lại càng khó coi hơn.
Có nam nhân xa lạ nào dám đường đường trước mặt Diệu Yên tiên tử cởi quần áo? Nếu đổi lại là tính tình ngày trước của nàng, đã sớm một chưởng đánh chết người đó rồi mới nói!
Vừa muốn nói chuyện, thì thấy mặt nước sủi bọt, lập tức ầm một tiếng, Tiểu Lôi kéo Nguyệt Hoa từ trong nước nhảy ra, vừa lắc đầu vừa mắng: "Hừ hừ! Diệu Yên nàng giỏi, không ngờ có tị thủy châu lại không cho ta dùng… cũng may nơi này là thánh thủy, uống nhiều một chút cũng tốt.. hả? Diệp Bất Quần lão huynh, ngươi cũng ở chỗ này à? À há, Các ngươi phải tới tìm ta không? Ha ha ha ha… quả nhiên là đã trở về! Đã trở về rồi!!! Á! Nguyệt Sơn! Nguyệt Sơn lão huynh làm sao vậy, sao lại cởi trần nằm trên mặt đất vậy? Hả? Diệp Bất Quần, xem tướng ngươi thì hình như cũng đang chuẩn bị cởi quần áo… Trời ạ! Chẳng lẽ hai người các ngươi …"
Diệp Bất Quần trừng mắt nhìn Tiểu Lôi, miệng há to như có thể nuốt một quả trứng gà, trên mặt vị biểu huynh Nguyệt Sơn lại càng thêm vẻ cổ quái, nhất thời biến sắc, rốt cuộc hít một hơi thật sâu: "Tiểu Lôi… Tiểu Lôi!!! Ngươi chạy đi đâu vậy? Ài? Còn hai vị này là…!!!"
Diệp Bất Quần đột nhiên nhìn chằm chằm tới Nguyệt Hoa đang hôn mê trên người của Tiểu Lôi, vươn tay run rảy chỉ vào nàng, kinh hô: "Nàng! Là nàng! Là Nguyệt Hoa nàng!"
Tiểu Lôi tự mãn cười, lau đi nước trên mặt, cười khổ: "Diệp huynh, ta thấy ngươi y phục vẫn còn trên người, hãy giúp Nguyệt Sơn huynh mặc quần áo, ta sẽ từ từ kể cho ngươi nghe…
Diệp Bất Quần trong mắt loé ra tinh mang, đi tới hai bước, nắm lấy bả vai Tiểu Lôi vội quát: "Xảy ra chuyện gì? Nàng không phải đã chết rồi sao? Ngươi… Ngươi rốt cuộc xuống đó phát sinh chuyện gì rồi!
Diệp Bất Quần bị kích động, nhịn không được, dùng tay chạm vào người Nguyệt Hoa, dường như không dám tin chuyện này là có thật!
Diệu Yên trên mặt đột nhiên hiện lên một tia sát khí, nhẹ giọng quát : "To gan! Trừ phu quân ra, nam nhân nào dám đụng chạm vào Nguyệt Hoa muội muội của ta"
Ngón tay mảnh khảnh điểm tới, một đạo kim quang từ đầu ngón tay nàng bắn ra, Diệp Bất Quần chỉ cảm thấy trước ngực đau nhức một trận, nặng nề rên một tiếng, vội vàng lùi lại phía sau, miệng phun ra một búng máu.
Diệu Yên cười lạnh: "Nghĩ không ra bọn man di này cũng có một tên dâm đãng, không ngờ dám động thủ động cước đối với nữ nhân của phu quân, chết cũng không hết tội! Phu quân, có muốn ta giết hắn không?"
Lần này tới phiên Tiểu Lôi cười khổ!
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 130: Trở Về Tương Lai
Chương 130: Trở Về Tương Lai