Nguyệt Hoa chỉ cảm thấy thân thể mình như nhũn ra, trong lúc vất vả chờ Tiểu Lôi uống chút nước, chính nàng cũng mệt mỏi ngồi cạnh Tiểu Lôi, cầm lấy tay hắn, mắt nhỏ lệ.
Bên ngoài, cự long nằm phục bên dưới bậc thềm. Thân mình cong lại , vươn lưỡi cẩn thận liếm cái đuôi.
Nguyệt Hoa vừa sợ hãi vừa chẳng biết phải làm sao, trong lúc nhất thời gấp đến độ tâm tình đại loạn. Rồi nàng lại nghe bên ngoài truyền đến một loạt thanh âm va chạm.
"Ầm! Ầm! Ầm!......"
Thanh âm đó tựa như đánh thẳng vào tim. Nguyệt Hoa lập tức căng thẳng, nàng nghe giống như là tiếng bước chân! Rốt cuộc đó là quái vật to lớn như thế nào, mới có thể phát ra tiếng bước chân trầm trọng như thế? Nơi này đã có một con rồng, lại thêm một con quái vật nữa…
Cuối cùng, ở góc quẹo đó xuất hiện một thân ảnh cao lớn, thân ảnh đó phảng phất như một người, nhưng là bộ dáng đó còn lớn hơn so với con rồng này, Nguyệt Hoa nhìn thoáng qua, lập tức nhận ra, đó là quái vật mình từng thấy ở lớp băng bên ngoài.
Gã khổng lồ!
Hắn ta cũng từa tựa loài người, chỉ là đôi chân vừa thô lại vừa ngắn, thân thể cường tráng như nham thạch, đôi tay rất dài, lúc hạ xuống cơ hồ có thể chạm tới mặt đất. Gã khổng lồ rất nặng nề, mỗi bước đi tới đều in xuống mặt đất một dấu chân lớn, nhưng nhìn thấy hắn bước tới, cự long đột nhiên đứng lên, cảnh giác nhìn hắn, rống lên một tiếng, sau đó lại nằm xuống.
Gã khổng lồ đi tới phía trước thần điện, đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào Nguyệt Hoa bên trong thần điện. Nguyệt Hoa run rẩy, chỉ cảm thấy mình như đang rơi vào một cơn ác mộng, nàng vốn chỉ là một cô gái bình thường, ở đâu gặp qua đám quái vật kỳ quái này?
Gã khổng lồ đột nhiên há mồm rống lên một tiếng, đi vòng quanh thần điện một vòng, vẻ mặt cực kỳ nóng nảy. Cự long thủy chung vẫn cúi đầu, tựa hồ cũng rất kiêng kỵ. Gã khổng lồ rốt cục nhẫn nại không được, đột nhiên một quyền nện ở trên vách băng bên cạnh. Một tiếng nổ "Ầm", vách băng đó lập tức bị một quyền của hắn đánh vỡ, gã khổng lồ ôm một khối băng lồi lên, dùng sức bẻ gãy, cầm ở trong tay, giống như một cây băng chùy. Hắn khua lên xuống, ngẩng đầu hét to hai tiếng, nhìn chằm chằm Nguyệt Hoa bên trong, đột nhiên vươn cái đầu lưỡi đầy lông, liếm liếm môi.
Nguyệt Hoa mặt vàng như đất, ôm Tiểu Lôi, thân thể phát run.
"Ngươi sợ sao?"
Đột nhiên, một thanh âm vang ở bên tai Nguyệt Hoa, nàng lại càng hoảng sợ nhìn chung quanh một chút. Hoảng sợ nói: "Là ai? Là ai nói?"
"Là ta." Thanh âm rõ ràng một chút, tựa hồ từ bên trên truyền xuống. Nguyệt Hoa ngẩng đầu vừa nhìn, lập tứ thấy trên đỉnh đầu mình, trên đỉnh của thần điện, phảng phất bay một vầng khí màu đen, vầng khí đó mơ hồ quay cuồng, hình thành từng hình dạng, cuối cùng mơ hồ biến thành hình người.
"Ngươi…… ngươi là cái gì?" Nguyệt Hoa vừa khóc, vừa run giọng hỏi.
"Người đáng thương…… đến bây giờ ngươi còn hỏi ta vấn đề như vậy…… là ngươi thật sự không biết sao? Hay là ngươi cố gắng che dấu nội tâm sợ hãi?"
Sắc mặt Nguyệt Hoa trắng như tờ giấy, một lời run lên, nói: "Ngươi là…… ngươi là P, Pandora?"
Nhân ảnh màu đen kia phát ra một trận cười nhẹ, tiếng cười lạnh như băng.
Nguyệt Hoa đột nhiên đứng lên, cầm lên thái đao của Tiểu Lôi, cắn răng nói: "Ngươi! Ngươi cút đi! Cút đi!"
Thanh âm bóng đen lộ vẻ khinh thường: "Cút đi? Con người đáng thương …… ngươi có thể nói cút đi đối với sợ hãi sao? Ngươi có thể nói không khí cút đi sao? Ta nói cho ngươi, ngươi không có cách nào tránh né ta!"
"Ngươi rốt cuộc muốn thế nào? Nếu chúng ta…… chúng ta đi vào nơi này đắc tội ngươi, chúng ta có thể lập tức rời đi…… rời đi!"
Bóng người màu đen kéo dài thêm vài phần, chậm rãi nói: "Ta hỏi ngươi, ngươi muốn sống hay không?"
Nguyệt Hoa trầm mặc.
"Ngươi muốn người bên cạnh ngươi sống hay không?"
Nguyệt Hoa lập tức trả lời: "Muốn!"
"Tốt lắm." Bóng đen kia cười lạnh nói: "Ta và ngươi làm một trao đổi. Ngươi cho ta thứ ta muốn, ta làm cho hắn sống!"
"Ngươi…… ngươi muốn cái gì?"
"A a a a……" lại là một trận cười nhẹ, thanh âm cái bóng đen kia mang theo mọt chút tà ác: "Ta muốn cái gì, chẳng lẽ trong lòng ngươi không biết hay sao?"
Nguyệt Hoa sắc mặt trắng bệch: "Ngươi mơ tưởng!"
"Hừ!" Hắc khí quanh thân bóng đen đột nhiên mãnh liệt vài phần, xem bộ dáng nó tựa hồ rất giận dữ: "Ngươi dám cự tuyệt ta? Ta chỉ cần khe khẽ gọi một tiếng, con rồng kia có thể xé các ngươi thành từng mảnh nhỏ! Gã khổng lồ có thể biến nam nhân bên cạnh ngươi thành thịt vụn!"
Nguyệt Hoa cắn cắn môi: "Nhưng …… bọn họ không thể tiến vào thần điện, đúng không? Đây hình như là ngươi nói……"
Cái bóng đen trầm mặc vài giây, đột nhiên cười lạnh hai tiếng: "Loài người ngu muội! Chúng nó không thể tiến đến, là bởi vì sứ mạng của chúng là thủ vệ nơi này, là bị thần linh cấm bước vào thần điện. Nhưng, nếu thần linh có thể cấm bọn chúng tiến đến, cũng có thể cho phép bọn chúng đi vào…… nếu ngươi không tin, ta có thể chứng minh cho ngươi xem!"
Bóng đen đột nhiên vươn một tay, nhẹ nhàng vẫy vẫy, lập tức thanh âm trầm thấp, phảng phất như đến từ địa ngục, chậm rãi niệm vài từ cổ quái.
Cự long bên ngoài đột nhiên chuyển động, lập tức đứng thẳng dậy, ngửa mặt lên trời gầm một tiếng dài, gã khổng lồ dùng sức vỗ một cái vào bộ ngực mình, sau đó rống to một tiếng, không ngờ thật sự từng bước một bước vào bậc thang của thần điện! Bàn chân to lớn của hắn đã đạp tới nền đá của thần điện, Nguyệt Hoa sợ hãi hét lên một tiếng, ôm Tiểu Lôi vào phía sau.
"Ha ha ha ha……" bóng đen kia phát ra một tiếng cười dài, lập tức niệm một câu kỳ quái, gã khổng lồ gầm nhẹ một tiếng, mới lùi ra thần điện.
"Bây giờ, ngươi tin chưa? Ta tùy thời đều có thể lấy đi tính mạng của hai ngươi!"
Nguyệt Hoa cắn môi: "Ta tin."
"Thần linh uy nghiêm. Nhưng thần linh cũng khoan dung nhân từ!" Bóng đen kéo dài giọng, chậm rãi nói: "Ta có thể ban cho các ngươi sự khoan thứ, tha thứ sự mạo phạm của nam nhân kia, có thể tha thứ tánh mạng của hắn…… điều kiện chỉ có một…… ta muốn thân thể của ngươi! Muốn linh hồn của ngươi!"
Nguyệt Hoa run lên, ngã ngồi trên mặt đất: "Thân thể và linh hồn của ta……"
"Đúng vậy" Thanh âm của bóng đen lạnh lùng, rồi lại mang theo vài phần cao ngạo cùng uy nghiêm: "Ngươi hẳn là cảm thấy rất may mắn. Bởi vì ngươi là người mà thần linh tuyển trúng, được ban cho sứ mạng làm người hầu của thần! Ngươi có thể có cơ hội cùng một vị thần chính thức dung hợp, đó là vinh dự của ngươi!"
"Vinh dự?" Nguyệt Hoa buồn bã cười, lập tức trong mắt hiện lên một tia khác thường: "Ngươi thật sự có thể cho anh ấy sống sót?"
Bóng đen chậm rãi nói: "Ta sẽ đưa hắn ra ngoài, sẽ không động vào hắn một chút nào nữa!"
"Được!" Nguyệt Hoa đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi có gạt ta không?"
Bóng đen cười lạnh hai tiếng: "Thần linh sẽ không lừa gạt."
Nguyệt Hoa cúi đầu suy nghĩ vài giây, ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia kiên quyết: "Được! Ta đáp ứng ngươi!"
Thanh âm bóng đen lập tức toát ra vẻ hưng phấn: "Ngươi đứng lên, mở hai tay, buông lỏng tâm thần……"
Nguyệt Hoa ôm lấy Tiểu Lôi nhìn thật lâu, hôn lên gương mặt tràn đầy máu của hắn, lúc này mới đứng lên, nhắm mắt lại, thanh âm của nàng lạnh lùng: "Ngươi tới đi."
Có điều khóe mắt của nàng lại rơi xuống một giọt nước mắt.
Bóng đen kia tại đỉnh thần điện xoay tròn một chút, vầng khí màu đen dần dần ngưng tụ lại, ảo hóa ra một hình người màu đen hoàn toàn trong suốt, bộ dáng đó giống như Nguyệt Hoa, nó cười dài một tiếng, đột nhiên phục xuống, hóa thành một đạo hắc khí, nhẹ nhàng bay tới Nguyệt Hoa……
Nhưng vào thời khắc này, đột nhiên chỉ thấy trên mặt đất trước mặt Nguyệt Hoa đột nhiên bắn ra một đạo kim quang sắc bén vô cùng! Kim quang đó lóe lên sáng chói, trong nháy mắt phía trước Nguyệt Hoa ảo hóa ra một tấm màn nước trong suốt! Bóng đen kia đâm đầu vào trên tấm màn nước, đột nhiên kêu lên sợ hãi, lập tức bay lùi ra ngoài, một lần nữa quay lạ đỉnh phòng, kêu lên: "Chuyện gì xảy ra?!"
Nguyệt Hoa cũng mở mắt, cảnh tượng trước mắt làm cho nàng kinh ngạc!
Nguyệt Hoa nhìn thấy chiếc bình cắm hoa sen trên mặt đất phía trước mặt, vừa rồi mình vội vàng lôi ra từ túi Càn khôn của Tiểu Lôi, lấp lánh một đoàn kim quang, đóa hoa sen trong kim quang càng trở nên kiều diễm vô cùng. Cánh hoa sen mở ra, từng đạo hào quang chiếu sáng, quang hoa thánh khiết chói lọi, làm cho người ta không thể nhìn vào!
Chỉ thấy trước mặt Nguyệt Hoa, trên tấm màn ánh sáng tựa như mặt nước, chậm rãi chuyển động như sóng gợn, khi cánh hoa của đóa hoa sen mở đến hết cỡ, dần dần, cánh hoa rơi xuống, nhưng là nhụy hoa bên trong dần dần to lên…… to lên……
Cuối cùng, chỉ thấy một bóng người màu vàng từ cánh hoa đi xuống, trong kim quang, đầu tiên chỉ một bàn chân trần trắng như tuyết chậm rãi đặt trên đất, lập tức bóng người nàng càng lúc càng lớn, trở nên rõ ràng, cuối cùng biến thành bộ dáng một cô gái.
Cô gái này mặc chiếc áo dài đen, tóc dài óng ả, thân thể mỏng mảnh như một phiến mây, đôi tay trắng nõn nhẹ nhàng vung lên, làm thành một tư thế lười nhác, nhưng lại lộ ra vẻ câu hồn đoạt phách, ngay cả Nguyệt Hoa thân là nữ tử cũng nhịn không được nhìn đến ngây người. Chờ thấy rõ bộ dáng của cô gái này, Nguyệt Hoa trong lòng càng nhịn không được thở dài một tiếng: "Trên thế giới này không ngờ còn có nữ nhân mỹ lệ như thế sao……"
Cô gái kia rốt cuộc mở mắt, khuôn mặt hơi mỉm cười, ánh mắt như làn thu thủy nhẹ nhàng nhìn lướt qua trên người Nguyệt Hoa, cười nói: "Nàng chính là nữ nhân mà trượng phu của ta mới thu phải không?" Nàng đột nhiên nhíu mày, nói: "Hắn không ngờ lại dám can đảm cùng nữ nhân khác tương hảo trước mắt ta, cho rằng ta chưa thức tỉnh thì hết thảy đều không biết sao? Hừ…… vậy cũng cho qua, nhưng nàng lại không hiểu chuyện, nếu nàng đã là nữ nhân của hắn, sinh tử há có thể tự mình làm chủ? Chẳng lẽ nàng không biết xuất giá tòng phu sao? Lại ngốc nghếch hồ đồ bán chính mình cho dã quỷ kia như vậy sao?"
Nàng cũng không nhìn Nguyệt Hoa, nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Tiểu Lôi cúi xuống, lộ ra vẻ đau lòng, tức giận nói: "Thủ đoạn đáng hận, không ngờ dám đánh hắn thảm như vậy…… ai, Tiểu Lôi, Tiểu Lôi…… đáng tiếc ta tỉnh lại quá trễ, cho ngươi chịu nhiều cực khổ như vậy…… ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ trút giận cho ngươi." Năm ngón tay mảnh khảnh của nàng nhẹ nhàng giơ lên, lập tức một đạo thủy mạc bao trùm lên người Tiểu Lôi, nhìn qua tấm thủy mạc trong suốt, vết thương đầy máu trên người Tiểu Lôi nhanh chóng biến mất!
Nguyệt Hoa xem đến cơ hồ ngây dại, ngay cả nói chuyện cũng quên mất, chỉ nhìn chằm chằm cô gái.
Cô gái đứng dậy, lạnh lùng nhìn đoàn hắc khí trên cao, trong mắt hiện lên một tia sát khí:
"Chính là ngươi làm trượng phu ta thành như vậy sao? Được…… được lắm!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 121: Hoa sen nở
Chương 121: Hoa sen nở