"Hình như cúp điện rồi"
Tiểu Lôi kéo Lâm San San vào trong phòng, nơi này chính là căn nhà cũ của hắn.
Trong bóng tối, Lâm San San trầm mặc một hồi rồi nhẹ nhàng nói: "Chúng ta đã bao lâu không trở về rồi? Một thời gian dài rồi không trả tiền điện, đương nhiên bị cắt rồi"
Tiểu Lôi cười hắc hắc nói: "Mẹ kiếp, mới đầu năm mà cái gì cũng đụng đến tiền ah." Hắn nói câu này mà không chú ý đến lúc này thân hình Lâm San San khẽ run lên.
Cánh cửa phòng bị Lôi Hống phá hỏng một lần đã được sửa lại, nhưng trong nhà chẳng có đồ đạc gì, chỉ có một số ít đồ gia dụng giản đơn, dễ dàng nhận thấy rất lộn xộn và bẩn, rất nhiều chỗ bụi bám dày.
Tiểu Lôi lấy ra một cái bật lửa, ánh sáng phát ra chiếu lên mặt hai người, cái bóng trên vách tường tựa hồ cũng chuyển động.
"Em rất lạnh phải không?" Tiểu Lôi khẽ kéo tay Lâm San San, phát hiện đối phương đang run rẩy.
"Không lạnh", Lâm San San ngoài miệng nói không lạnh nhưng cơ thể lại nhích sát về phía Tiểu Lôi một chút.
Hai người đi vào phòng, Tiểu Lôi suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta có biện pháp rồi".
Hắn lấy ga trải giường xuống, trải mặt bám bụi xuống mặt đất, cười nói: "Ngồi xuống đi"
Hai người trẻ tuổi ngồi cạnh nhau trên sàn, trong ánh sáng run rẩy của chiếc bật lửa, Tiểu Lôi có thế nhìn thấy rõ ràng đôi chân dài dưới lớp váy của Lâm San San cẩn thận xếp lại tạo thành một cung tròn ưu mỹ.
Dựa lưng vào tường, Tiểu Lôi tắt bật lửa, mắt nhìn lên trần nhà lẩm bẩm nói: "Nơi này vẫn còn thoải mái chán. Bẩn và lộn xộn một chút nhưng lại là chỗ của mình"
Lâm San San im lặng.
Tiểu Lôi cười nói: "Tại sao em không nói gì? Ta có điểm gì kỳ quái sao? Nhưng mà là ta thực sự nghĩ thế, tuy biệt thự của Nam Sơn thực sự là to, tuy nhiên ta chỉ thích nhà của mình. Hình như hôm nay trong lòng có chút khó chịu, nơi đầu tiên mà ta nghĩ đến, chính là căn phòng cũ này của ta"
Lâm san san cúi đầu khẽ nói một câu: "Còn em chẳng có nhà"
Tiểu Lôi nghe thấy trong thanh âm của San San có chút ảm đạm, thoáng chần chừ rồi thấp giọng nói: "Lâm San San, đêm nay…ta biết em có tâm sự…hãy nói với ta đi. Nói điều gì đó về chuyện của em"
Lâm San San ngửa mặt lên, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt nàng, cười nói có chút miễn cưỡng: "Anh thực sự muốn nghe ư?"
Cô gái mím môi, trong ánh mắt lộ ra sự hồi tưởng, sau đó bắt đầu chầm chậm kể chuyện.
"Chuyện của em không có gì kỳ lạ cả, rất đơn giản, rất đơn giản. Khi còn rất nhỏ đã mất cha mẹ rồi. Cha em là một thuỷ thủ, một lần ra biển không quay về nữa… nhưng anh biết không, cuộc sống của thuỷ thủ có vài phần.. vài phần phức tạp. Ông ấy đã từng lén lút buôn lậu một ít vật phẩm, sau một lần đi biển không trở về nữa. Em không biết tại sao nữa. Khi còn nhỏ em từng nghe mẫu thân nhắc tới, nhưng bà cũng không hiểu rõ chân tướng. Có người nói cha vì giúp hắc bang buôn lậu ma túy, cuối cùng bị người ta đánh chết. Có người nói cha ở một hải cảng nước ngoài đánh bạc với xã hội đen địa phương và bị giết… nói chung là có rất nhiều giả thuyết. Em cũng không biết rõ nhưng một chút ảnh hưởng của ông ấy trong lòng em cũng không có. Hồi nhỏ em cũng có xem qua ảnh của cha, nhưng người đàn ông trong bức ảnh ấy rất xa lạ.
Mẹ em chỉ là một phụ nữ bình thường, khi còn trẻ hình như rất xinh đẹp, nhưng em không biết được hồi trẻ mẹ đẹp thế nào. Sau khi cha mất, gia cảnh nhà em rất khó khăn. Năm đó em mới chỉ, à, hình như mới chỉ sáu tuổi, vẫn là tuổi được cưng chiều. Một hôm khi em từ bên ngoài về, thấy trong nhà có rất nhiều người, còn thấy những người họ hàng rất hiếm khi gặp. Sau em mới biết là mẹ đã mất rồi. Bà nguyên bị bệnh hen suyễn, chỉ vì kiếm tiền nên phải đi dọn dẹp tại một xưởng dệt mỗi ngày mười hai tiếng, kết quả nhiễm bệnh đường hô hấp…"
Lâm San San kể rất nhẹ nhàng, giọng nói của nàng bình thản, nhưng hình như khoé mắt im lặng xuất hiện những giọt nước mắt. Tiểu Lôi âm thầm thở dài không nói gì, chỉ lấy tay gạt đi nước mắt trên má nàng.
"Lúc em bảy tuổi bắt đầu sống với một người họ hàng gần, ông ấy đối xử với em…, thôi coi như quên đi, không nói đến họ nữa" Ngữ điệu của San San nhẹ nhàng nhưng tựa hồ chứa đựng tang thương: "Về sau khi em mười bốn tuổi, học lên trung học…" nói đến đây, ngữ khí của nàng chậm lại, trên má hơi giật giật, nhãn thần có vẻ hoảng loạn.
"Khi đó có một gã rất thích em, ài, phải nói là có không ít thanh niên thích em, nhưng gã này nhà rất giàu. Hắn mời em ăn cơm, đi xem phim, mời em ăn kẹo. Em.. em hồi đó không hiểu biết, hơn nữa hồi nhỏ trải qua cực khổ, hắn đối với em đúng là không chê vào đâu được. Mời em đi ăn tại những nơi sang trọng, mời em đi xem phim… anh biết không? Một chiếc vé xem phim có thể đủ cho em ăn trưa trong vòng một tuần rồi. Em khi đó rất ngốc nghếch, cho rằng có một người thích mình, hơn nữa còn đối xử với mình thật tốt, nên cũng rất thích hắn. Một buổi tối, hắn mang em về nhà hắn, định…." Lâm San San nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ sợ hãi, thấp giọng nói: "Hắn định…. Nhưng em rất sợ hãi, em không chịu, hắn liền trở mặt, nói những câu rất khó nghe, mắng em chẳng biết tốt xấu, định cưỡng bức em. Em khi đó cũng không biết làm thế nào, trong lúc hỗn loạn đá hắn một cước, sau đó bỏ chạy nên mới không bị hắn làm hại. Ngày hôm sau em mới biết rằng hắn thực lòng chẳng yêu thích gì em, chỉ là hắn đánh cuộc với bạn bè rằng trong vòng một tháng có thể đưa em lên giường…"
Lâm San San thở dài, cười lạnh: "Cái loại con nhà phú gia đều là như thế cả, bọn họ cho dù rất ghê tởm, nhưng em chỉ cần cố gắng tránh mặt thì cũng không có vấn đề gì… rồi đến một ngày…" Lâm San San chần chừ một lát, nhẹ nhàng cắn môi: "Kẻ họ hàng nuôi dưỡng em có một đứa con trai, lớn hơn em ba tuổi. Gã gia hoả này là một tên súc sinh, một buổi tối lén lút vào phòng em, định…"
Tiểu Lôi lập tức hiểu ý, phẫn nộ nói: "Con mẹ nó, súc sinh!"
Nàng nhìn Tiểu Lôi, khẽ nở một nụ cười ngạc nhiên: "Hắn không đạt được mục đích, sau lần bị gã nhà giàu lừa, em có thói quen thủ một cây kéo dưới gối khi đi ngủ! Buổi tối hôm đó, gã súc sinh định làm hại em.. em liền đâm mạnh vào người hắn!" Lâm San San nói đến đây, ánh mắt lộ vẻ bi thương: "Sau đó cha mẹ hắn tỉnh dậy, thấy con mình bị thương, nằm trong phòng em toàn thân đầy máu. Họ nhanh chóng biết ngay sự việc là gì, nhưng lạnh lùng đánh em một trận…Kẻ họ hàng của em, chính là cha gã súc sinh kia, lão dùng một cái thắt lưng bằng da đánh em mười mấy cái, còn mắng em là tiện nhân!"
Tiểu Lôi tức khi dâng lên chửi: "Chúng nó ở đâu? Ta đi trả thù cho em!"
Lâm San San nhìn Tiểu Lôi, lắc đầu nói: "Không cần đầu, thế gian này loại người vô sỉ nhiều lắm, bọn họ tự nhiên sẽ bị báo ứng, cái nhà kia sau em không gặp lại. Đêm đó em bỏ chạy không quay trở lại. Vì vậy… em không có nhà, thật sự không có nhà."
Tiểu Lôi nhìn Lâm San San vài lần, nhíu mày rồi nhẹ nhàng ôm nàng vào lòng mình.
Lâm San San nhắm mắt lại, tựa hồ như đang hưởng thụ cảm giác được ôm ấp.
Một lát sau, nàng chậm rãi nói: "Nhưng em là một nữ hài tử, mới có 14 tuổi đầu, ngồi bên đường một ngày một đêm, đi lang thang, trong túi một xu cũng không có.."
Ánh mắt nàng lạnh giá, nụ cười có chút lo âu, nhưng ánh mắt đó rất đáng thương…
"Nam nhân đầu tiên của em, anh đoán là ai? Em cho anh biết, chính là gã muốn lừa em lên giường! Cái gã con nhà giàu đó, hắn dùng một vạn đồng mua em một đêm!"
Tiểu Lôi trong lòng tự dưng cảm thấy buồn bã, giọng nói của San San bình tĩnh dường như đang kể chuyện của người khác vậy.
Lâm San San liếc nhìn Tiểu Lôi thản nhiên nói: "Anh có xem thường em không? Nhưng lúc đó em không có cách lựa chọn nào khác.. em không có chỗ nào để ngủ, từ sáng đến tối không được ăn cơm, em đi lang thang khắp nơi, trong lòng mù mịt, em không biết mình nên đi về đâu, không biết mình ngủ đêm ở đâu, cũng không biết là khi nào mới có thể được ăn một bữa cơm… rồi đến tối em đến một con phố. Con phố đó có rất nhiều phụ nữ, họ ra đường làm nghề bán hoa, em liền đứng ở đầu đường nhìn họ, nhìn một giờ đồng hồ. Bọn họ mặc quần áo đẹp, có giầy cao gót hấp dẫn, hãy còn có tiền để ăn cơm, có nơi để ngủ… lúc đó, em nghĩ thông suốt rồi, hoặc có thể nói em cho rằng mình đã nghĩ thông suốt rồi. Em chạy đi tìm cái gã định lừa em lên giường, nói với hắn rằng còn muốn em không? Cho ta một vạn, ta sẽ là của ông. Sau đó, em cùng hắn đến một căn phòng khách sạn."
Tựa hồ như rất lâu, cũng tựa hồ như chỉ là chốc lát rồi thấy Lâm San San tiếp tục chậm rãi kể.
"Em không có tiền, không có nơi nào để ở, thậm chí còn không biết mình sẽ ăn bữa ăn sau ở đâu. Sau đó, em chỉ có cách đáp ứng gã nhà giàu trong trường kia để… để làm nữ nhân của hắn, tình nhân của hắn, tình lữ của hắn, con chim sẻ vàng của hắn…"
Lệ nàng vô thanh rơi xuống, Lâm San San tự mình lau khoé mắt, cười u ám nói: "Rất nhiều người coi thường em, ài, có thể nói, trong trường không một ai để mắt tới em. Tất cả mọi người đều cho rằng em bán mình vì tiền… bên trong em đã chết, đã chết thật rồi. Nhưng mà ông trời còn vẫn hành hạ em lần này tới lần khác chưa đủ sao ah… để em gặp anh… ngày đó nhìn thấy anh… em đang cầm một ít tiền đi nộp học phí, còn có tiền phòng của em nữa. Nhưng túi tiền bị mất, em thực sự không biết làm thế nào… buổi tối hôm đó, anh cho em chỗ nghỉ. Kỳ thực anh không biết rằng, buổi tối hôm đó, em đã định theo thói quen là đi tìm gặp người khác rồi… gặp cái gã cho em tiền. Nhưng buổi tối hôm đó, em đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh nửa đêm vào phòng em… nếu đêm đó anh tìm em, nhưng nửa đêm hôm đó anh vào phòng em giúp đuổi con chuột, em liền biết rằng anh không phải là loại người bại hoại."
Nàng lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mắt Tiểu Lôi, lẩm bẩm nói: "Anh toàn nói mình là vô lại, là người xấu, nhưng em biết ánh mắt anh trong sáng hơn bất kỳ người nào khác. Những nam nhân khác, chúng đều coi thường bộ dạng của em, bên ngoài mặt cười nhưng trong lòng đều có ý đồ đen tối với em… nhưng em có thể cảm thấy, cho dù bọn chúng có biểu tình như thế nào, kỳ thực trong lòng chúng, trong mắt chúng khi nhìn thấy em chỉ muốn lột y phục của em xuống!"
"Đêm hôm đó, em thậm chí nghĩ nếu anh đến tìm em, em sẽ trao thân cho anh! Em…em có phải là loại đàn bà hạ tiện không?" Lâm San San lẩm bẩm: "Có lẽ vậy"
Giọng nói của nàng dần trở nên lãnh đạm: "Ngày thứ hai, sau khi rời chỗ của anh, em đã lén lút lấy tiền của anh, tìm gã nam nhân kia, cái gã bỏ tiền mua em làm tình nhân cho hắn, em nói từ sau không muốn tiếp tục làm tình nhân của hắn nữa. Em đủ rồi, em không muốn làm quỷ nữa, em muốn làm người."
Nàng lại bắt đầu khóc, thật thương tâm!
"Hắn mắng em, đánh em, nhưng em không để ý nữa. Em không rỏ nước mắt, trong đầu em luôn nghĩ đến đôi mắt anh, em thích ánh mắt anh nhìn em lúc đó, ánh mắt không có ý khinh thường, không có dụng ý gì khác." Lâm San San kín đáo thở dài: "May là bây giờ em khác rồi, em đã dành dụm được ít tiền, cố gắng làm cho mình không bị chết đói. Em mặc đồ rẻ nhất, ăn thức ăn rẻ nhất, ở căn phòng rẻ mạt nhất. Hàng ngày chạy đến siêu thị làm công, mỗi giờ kiếm được một đồng bốn hào… nhưng mà… những người trong trường vẫn coi em là đồ hạ tiện, coi em là.. điếm!" Nàng cười một cách buồn bã, trong mắt tràn ngập sư tuyệt vọng.
Nàng đột nhiên ngưng thị tại Tiểu Lôi, thấp giọng nói: "Đợi em có nhiều tiền, em sẽ đi tìm anh, em muốn trả lại số tiền của anh…số tiền đó, đều là do em khổ cực kiếm được, do em dành dụm được… thật mà! Mỗi đồng tiền đều là sạch sẽ, đều là sạch sẽ… sạch sẽ mà….!"
Tiểu Lôi thở dài, nói thấp giọng: "Được rồi, không nói nữa, ta thật không nên để em nói ra những điều này…"
"Không!" Lâm San San đột nhiên lớn tiếng nói: "Không, em muốn nói! Em muốn nói cho anh biết! Tiểu Lôi…Em nhất định muốn nói cho anh biết những chuyện này!!"
Nàng điên cuồng ôm lấy cổ Tiểu Lôi, thân mình run rẩy tựa như lá cây trong gió mưa, nói: "Tiểu Lôi, em không còn là người con gái thuần khiết, em không phải là người con gái trong sạch… Điền Kha Nhi xinh đẹp hơn em, Tiểu Thanh cũng xinh hơn em… họ so với em đều cao quý hơn, càng thích hợp với anh hơn em… em biết, trong lòng em thực sự biết điều đó…nhưng mà… nhưng mà…"
Nàng nấc lên, khóc bên tai Tiểu Lôi nói: "Nhưng mà em thực sự rất thích anh, thực sự rất thích anh…."
Lâm San San nói xong những lời này, đột nhiên giống như hạ quyết tâm, dùng sức đẩy Tiểu Lôi, sau đó cả người đè lên Tiểu Lôi, trong bóng tối một đôi môi run rẩy chạm vào miệng Tiểu Lôi, một bàn tay mảnh khảnh cầm lấy tay Tiểu Lôi, sau đó dẫn hắn đi vào khám phá cơ thể mềm mại kia….
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 98: Thực sự thích anh!
Chương 98: Thực sự thích anh!