Nam nhân không thể nói "Không được!"
Tiểu Lôi ngữ lục.
Y phục luyện công trên người Lôi Hống đều bị rách nát, sắc mặt ngăm đen của hắn bây giờ đã trắng bệch, trên trán xuất ra từng mảng mồ hôi lạnh, cố gắng cắn chặt đôi môi của mình, hắn tựa hồ như đang chịu một sự thống khổ rất lớn, nhưng quyết không chịu kêu rên.
Tiểu Lôi thấy rõ ràng giữa ngực Lôi Hống bị lõm vào, trên cơ ngực cường tráng in rõ một ấn kí màu đen, rõ ràng là đã bị đánh trúng. Ấn kí đó cũng không lớn, chỉ bằng đầu ngón tay.
Chẳng lẽ là bị người ta dùng ngón tay điểm lên?
Không cần suy nghĩ nhiều, hắn nắm tay Lôi Hống, một tia nội tức huyền môn của đạo gia lập tức truyền vào, vô thanh vô tức chạy khắp toàn thân Lôi Hống. Tiểu Lôi cảm giác được, rõ ràng thương thế của Lôi Hống cũng không nặng, nhưng lại rất kì quái – rõ ràng là nội thương! Là một loại biện pháp đặc thù, kích phá ngoại môn công phu của Lôi Hống! Lôi Hống lợi hại thế nào, Tiểu Lôi ít nhiều cũng đã biết.
Hắn sắc mặt ngưng trọng kéo Lôi Hống dậy, Lôi Hống chỉ cảm thấy một cánh tay hữu lực truyền khí sang người mình, lập tức một cảm giác dễ chịu từ lòng bàn tay truyền lên, chạy dọc theo cánh tay, cả người tức khắc nhẹ nhàng, thương thế trước ngực làm cho hắn tối sầm mắt dường như cũng trở nên dễ chịu.
Thở phào nhẹ nhõm, nhìn qua người vừa đến, Lôi Hống sửng sốt, kinh hô: "Là ngươi? Ngươi là Lôi, Lôi …Lôi tiểu tử!"
Tiểu Lôi trong lòng nể phục, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ : "Hề hề, tên đô con, một năm không gặp, hôm nay vừa đến đã thấy ngươi bị người ta đánh cho bầm dập…"
Lôi Hống trong mắt thoáng hiện chút ngạc nhiên, nghe Tiểu Lôi nói xong, sắc mặt buồn bã, nghiến răng nói: "Con mẹ nó! Thật sự là tà môn! Tên gia hỏa đó có chút cổ quái."
Tiểu Lôi đưa mắt nhìn đám người, thấp giọng nói: "Cái gì cổ quái? Ai có thể đả thương ngươi?"
"Là ta."
Một giọng nói không thực sự lưu loát từ giữa sân truyền đến, lập tức đám người tách ra, một người trẻ tuổi cao gầy xuất hiện. Người này tóc vàng, mắt xanh, vừa nhìn đã biết là người da trắng. Khuôn mặt cực kì tuấn mỹ, chỉ là da dẻ có chút tái nhợt, mang theo một vẻ bệnh hoạn. Mặc dù khóe miệng mang theo một tia cười lạnh, ánh mắt lại giống như độc xà, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi.
Các cô gái trẻ trong đám đông chung quanh lập tức phát ra một trận reo hò ầm ĩ. Người thanh niên da trắng kia tựa hồ có chút đắc ý, nhìn thoáng qua đám đông, tùy ý lộ ra một nụ cười.
Tiểu Lôi lại tập trung chú ý vào đôi tay của đối phương!
Đó căn bản không phải là đôi tay của người luyện võ! Đôi tay người này khoanh trước ngực, ngón tay nhỏ, nước da mịn màng, móng tay cũng rất sạch sẽ. Công bằng mà nói, đôi tay này đẹp như một đôi tay của nữ nhân.
Ánh mắt người tuổi trẻ tiếp tục hạ xuống người Lôi Hống, dùng thứ tiếng Trung gượng gạo quát: "Lôi Hống, ngươi còn muốn đánh tiếp không?"
Cả khuôn mặt Lôi Hống đỏ bừng, đang muốn lên tiếng, Tiểu Lôi đột nhiên nắm tay hắn kéo lại, cười nói : "Không đánh!"
Lôi Hống trừng mắt liếc Tiểu Lôi một cái, vội vàng lớn tiếng nói: "Đánh! Sao lại không đánh!"
Tiểu Lôi lắc đầu, cười khổ nói: "Đánh cái gì? Ngươi không thấy bộ dạng của người ta sao? Ngươi vừa rồi thở như trâu, người ta trên đầu ngay cả một giọt mồi hôi cũng không có, rõ ràng là không dùng toàn lực."
Lôi Hống đỏ bừng mặt, nhưng lại lại cắn răng nói: "Đánh không lại cũng phải đánh!" Nói xong, vội vàng tránh khỏi tay của Tiểu Lôi đi lên phía trước.
Tiểu Lôi thở dài, không đợi Lôi Hống bước đi, thân thủ nhanh như thiểm điện, lập tức túm lấy eo Lôi Hống, cũng không biết hắn dùng sức như thế nào, một thân khí lực của Lôi Hống tự dưng tiêu thất, Tiểu Lôi kéo một cái, lập tức đem Lôi Hống trở về.
"Đồ ngốc, không lẽ trong đầu hắn toàn là bột nhão hay sao?" Tiểu Lôi thở dài, liếc mắt nhìn Lôi Hống. Bản thân mình hôm nay đến đây chính là hy vọng kiếm được ít tiền từ hắn, không thể để mỏ vàng này bị người ta đánh hỏng được.
Gã thanh niên kia vừa nhìn thấy động tác của Tiểu Lôi, đôi mắt lập tức nheo lại, sắc như một lưỡi đao chăm chú nhìn vào đôi tay của Tiểu Lôi.
"Ngươi không phải đối thủ của hắn".Tiểu Lôi nhíu mày, cái loại động vật đơn bào đầu óc đơn giản này, một khi gặp phải đối phương mạnh hơn, thật sự không thể xử lý hoàn hảo được.
Gã thanh niên kia đã bước lên phía trước một bước, nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, nghiêm mặt nói : " Ta là Lyon đến từ Italy, các hạ cũng là người của Cơ Đức Đài quyền đạo xã đoàn sao ?
Tiểu Lôi hì hì cười: "Không phải, ngươi xem quần áo của ta thì biết, ta không phải người của Cơ Đức."
Lyon trên mặt lộ ra tiếu ý, hất cằm cười lớn, nói: "Nếu các hạ không phải là người của nơi này, vậy trong lúc ta và Lôi Hống tiên sinh đang công bình tỉ thí, xin ngươi không nên nhúng tay! Đây chính là tôn nghiêm của võ giả chúng ta, cho dù là thua, Lôi Hống tiên sinh chắc hẳn cũng nguyện ý thua một cách đường đường chính chính!"
Hắn nói xong một tràng oai phong lẫm liệt này, người chung quanh cũng nhịn không được phát ra một trận tán thưởng, ngay cả ánh mắt của Lôi Hống nhìn hắn ta cũng bớt đi vài phần tức giận, thêm vào vài phần tôn trọng đối với địch nhân.
Tiểu Lôi trên mặt nụ cười không thay đổi, trong lòng thì chửi lớn: "Hèn hạ a hèn hạ! Tên này không đơn giản, mấy câu nói đó bề ngoài thì tốt đẹp, kỳ thật là đang ép Lôi Hống và hắn đánh tiếp, hắn biết rõ Lôi Hống không phải đối thủ của hắn, cái gì chó má công bình tỉ thí, căn bản là hắn ra sức đánh Lôi Hống mà thôi!
Trong lòng Tiểu Lôi cho rằng, nếu một người biết rõ thực lực của đối thủ quá cách xa mình, nhưng lại muốn cùng đối thủ dùng cái gì "công bình tỉ thí", vậy thì căn bản là không có cái gì gọi là công bình! Mà là khi dễ người khác!
Nếu thật sự muốn "Công bình", vậy ngươi như thế nào lại không đi tìm một người có thực lực tương đương ngươi mà tỉ thí?
Có điều tên Lyon này quá mức giảo hoạt, một lời quang minh lỗi lạc này nói xong, làm cho Tiểu Lôi trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Tên Lôi Hống ngu ngốc này, trên mặt lại tràn đầy chiến ý, hai đấm lập tức nắm lại. Giống như đã chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể xông lên.
Tiểu Lôi âm thầm thở dài: "Thôi, hôm nay đến đây vốn là muốn định tìm Lôi Hống lừa một ít tiền. Coi như là giúp hắn một chút vậy, lát nữa lừa hắn, mình cũng bớt được vài phần áy náy."
Nghĩ vậy, trên mặt hắn lộ ra một nụ cười ôn hòa, nhìn Lyon, cười nói: "Như vậy đi, ta thay thế Lôi Hống cùng ngươi đánh, nếu ngươi thua thì sao ?"
Tiểu Lôi đem những lời này nói ra, đám người xung quanh đều phát ra một trận âm thanh khinh thường. Rõ ràng là có chút coi thường Tiểu Lôi. Trong mắt bọn họ, đến Lôi Hống cao lớn uy mãnh còn bị đánh bại, Tiểu Lôi này nhìn qua so với Lôi Hống thì gầy yếu hơn nhiều, làm sao có thể là đối thủ của Lyon?
Nhất là những cô gái trẻ tuổi suy nghĩ đơn giản, đều nhịn không được phát ra âm thanh khinh thường.
"Đúng là một đám vừa nhìn thấy anh đẹp trai thì đến mình là ai cũng không biết" Tiểu Lôi trong miệng cố ý nói lớn: "Nhìn người nước mình bị người ngoại quốc đùa giỡn, chẳng lẽ các ngươi cảm thấy rất thích thú sao?
Lôi Hống trợn tròn con mắt, nhìn Tiểu Lôi, nhịn không được nói: "Ngươi? Ngươi chơi được không?"
Tiểu Lôi nhẹ nhàng cười một tiếng nói : "Nam nhân không thể nói 'Không Được'! Tên đô con, những lời này ngươi cần phải nhớ thật kĩ!"
Nói xong, hắn bước đi tới trước, đứng ở trước mặt Lyon, mỉm cười nói: "Tốt lắm, hai người chúng ta đánh, ngươi nói đi, muốn đánh như thế nào?"
Đứng trước mặt Lyon, Tiểu Lôi trong lòng nhịn không được phải có chút sầu não.
Tên gia hỏa này sao lại cao như như thế ?
Tiểu Lôi cao hơn một mét tám, nhưng đứng trước mặt Lyon mới phát hiện, chính mình cũng thua đối phương nửa cái đầu. Đối phương thân hình cao lớn, tướng mạo anh tuấn, thân thủ cao minh, hơn nữa trên mặt đầy ngạo khí, có vẻ trong nhà cũng rất giàu có.
Nam nhân như vậy khó trách lại làm cho nữ sinh trong Cơ Đức học viện nhất nhất bỏ chạy theo địch.
"Các hạ, xin hỏi ngươi muốn đánh như thế nào?" Lyon trong mắt một tia khinh miệt cũng không có, chăm chú nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi ho khan một tiếng: "Đánh nhau là một loại vận động cực kỳ cao thượng! Nhìn bộ dáng của ngươi, nhất định là trong nhà rất có thân phận?"
"Ta đến từ gia tộc Rodriguez của Italy!" Lyon lập tức ưỡn ngực, trên mặt thể hiện sự kiêu ngạo hãnh diện.
"Hay lắm." Tiểu Lôi cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều là người có thân phận, vậy đánh nhau tự nhiên cũng không thể học theo bọn lưu manh đầu đường xó chợ đánh nhau loạn xạ không có cách thức, ngươi nói đúng không?"
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Lyon cười lạnh.
Tiểu Lôi cố ý thở dài: "Như vậy đi, chúng ta hai người cứ đứng như vậy, luân lưu ra tay, mỗi người có một phút thời gian công kích, còn một người chỉ có thể phòng ngự không thể phản công. Hết một phút, nếu người bị công kích không bị đánh bại, thì tính là công kích thất bại, đổi lại người phòng thủ sẽ công kích, thời gian cũng là một phút, ngươi nghĩ thế nào?"
"Có ý tứ!" Lyon cười lạnh hai tiếng: "Vậy ai sẽ công kích trước, ai phòng thủ trước?"
Tiểu Lôi đảo mắt một cái, hì hì cười nói :"Ngươi cao hơn so với ta, đáng lẽ nên nhường ta một chút, để cho ta … đánh trước…" Hắn mới nói tới đó, mấy cô gái trong đám người liền nhao nhao, có người còn thét to: " Không biết xấu hổ, hèn hạ…"
Tiểu Lôi trừng mắt quát: "Con mẹ các ngươi! Câm miệng hết cho ta! Nhìn qua đã biết là một đám nữ nhân vô tri không muốn sống!"
Không để ý tới ánh mắt độc ác của đám người, hắn lúc này mới quay đầu nhìn Lyon tiếp tục cười nói: "… Nhưng mà, vừa rồi ngươi đã đánh một hồi, thể lực tiêu hao nhiều hơn ta, cho nên ta nhường ngươi đánh trước, được không ?"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 32: Dĩ ti bỉ đối phó ti bỉ
Chương 32: Dĩ ti bỉ đối phó ti bỉ