DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 19: Nhuyễn cấm


Thái điểu cũng có tôn nghiêm của nó !
Tiểu Lôi ngữ lục
Tiểu Lôi bị Ngô Đạo Tử bỏ lại, trợn mắt há hốc mồm đứng ở nơi này, trong lòng tức giận, nhưng chỉ có thể dậm chân tức tối. Hắn cầm cái gì "Bí cấp" trong tay, muốn xé nát nó ra, nhưng nghĩ đến thủ đoạn của Ngô Đạo Tử, cuối cùng lại không dám.
Sửng sờ nửa ngày, lúc này, hắn rốt cuộc mới thở dài, dè dặt đem cuốn sách cất trong người, rồi cúi người mở cái gói kia.
Mặc kệ như thế nào, trước tiên tìm cái gì bỏ vào cho no bụng đã?
"Di? Này ……"
Tiểu Lôi đang ngồi trên đất, mở 'Túi Càn Khôn' kia ra, không khỏi sợ hãi nhảy dựng lên!
Túi càn khôn này nhìn qua còn không lớn hơn túi sách của mình, nhưng khi mở dây thừng cột ra, bên trong lại làm hắn chấn động! Bên trong túi này dường như có cả Càn Khôn Thiên Địa , cho tay vào không chạm đến đáy!
Trong cốc chỉ còn lại có Tiểu Lôi một mình ngồi trên mặt đất, mắt thấy sắc trời dần dần tối, cả sơn cốc chỉ có thanh âm một mình Tiểu Lôi.
"Hả? Mì ăn liền? Quần áo? Một bao gạo? Thịt? Coca cola? Mẹ nó, lại còn có nồi?? Gặp quỷ rồi, cái hộp kim loại này là …… bình ga? Trời a, còn có bếp? Lão già đó đem cả nhà bếp đến đây sao??"
Dốc hết sức bình sinh, Tiểu Lôi rốt cuộc đem toàn bộ những thứ trong túi càn khôn ra ngoài, mặc dù là thân thể cường tráng hắn được rèn luyện từ nhỏ, cũng mệt đến không thể đứng vững.
Nhìn các thứ chung quanh, hắn cũng không biết phải làm sao. Lão Ngô Đạo Tử này, cơ hồ đem hết tất cả mọi thứ trong nhà tới đây.
Càng kỳ quái hơn là lão lại có thể mang cả tủ lạnh đến, nhưng mà trong sơn cốc này lại không có điện a!
Tiểu Lôi cũng bất ngờ tìm được điện thoại di động của mình, vốn định gọi điện thoại cầu cứu, nhưng tại sơn cốc căn bản không có tín hiệu.
Làm Tiểu Lôi tức giận nhất chính là, Ngô Đạo Tử lại có thể đem tivi bỏ vào túi càn khôn, nhưng không có điện Tiểu Lôi như thế nào xem được?
Lục lọi được nửa ngày mới tìm ra một máy MP3, Tiểu Lôi như tìm được chí bảo, ôm trong tay nghe được nửa ngày, dần dần cũng cảm thấy vô vị, rồi vứt qua một bên.
Bụng dần dần bắt đầu kêu gào không ngừng, Tiểu Lôi bất đắc dĩ, chỉ có thể đem bình ga bày ra, dựng bếp nhóm lửa nấu ăn. Hắn lại từ trong tủ lạnh tìm ra một hộp lớn sủi cảo đông lạnh.
Vì vậy, tại nơi sơn cốc thế ngoại đào nguyên nhỏ bé, khói bếp dần dần bốc lên.
Điều Tiểu Lôi không hề biết chính là, trong khi hắn đang bận rộn, Ngô Đạo Tử kỳ thật không hề rời đi.
Lão già nầy sử dụng Ẩn Thân Pháp, vẫn đứng ở trên trời khoảng mười thước cao nhìn Tiểu Lôi. Chỉ thấy Ngô Đạo Tử khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng cười nói: "Tiểu tử a tiểu tử, không cần trách thúc thúc ta nhẫn tâm. Chỉ là ngươi sinh trưởng tại thế tục, thành ra tính khí nông nổi, đem ngươi bỏ ở chỗ này vài ngày, cũng là muốn đem cái tính khí nóng nảy của ngươi ra mài dũa cho tốt, nếu không ngươi như thế nào có thể tập trung vào tu luyện thuật pháp đây?"
Thở dài một hồi, mũi ngửi được mùi thức ăn từ bên dưới bốc lên, lão gia hỏa nầy nhịn không được chảy cả nước miếng, ngón trỏ máy động.
"Ai, tiểu tử này mặc dù có chút bướng bỉnh bất trị, nhưng lại là một tay đầu bếp giỏi a!" Lão gia hỏa cảm thấy hơi dao động, lập tức không dám tiếp tục nhìn, lúc này mới thật sự lặng lẽ rời đi.
Đêm này, Tiểu Lôi chỉ có thể nằm trên chiếc giường nhỏ trong lương đình mà ngủ. Mặc dù bây giờ là mùa hè, nhưng trong sơn cốc đến đêm lại lạnh đến run người. Đặc biệt là cách đó không xa là một hàn thủy đàm tự nhiên, giống như đặt một chiếc máy lạnh bên cạnh sơn cốc mà thổi vào. Ban ngày tịnh không có cảm giác gì, nhưng tới buổi tối, lại lạnh đến không chịu nổi.
Mặc dù Ngô Đạo Tử lưu lại trong túi càn khôn có quần áo chăn đệm, nhưng Tiểu Lôi đắp một cái chăn bông ngủ đến nửa đêm, vẫn bị lạnh cóng mà tỉnh lại. Cái mũi ngửi phải khí lạnh, hắn nhịn không được phải rùng mình.
Trong tai nghe thấy kia thác nước róc rách vang lên, dù sao cũng ngủ không được nửa, Tiểu Lôi dứt khoát đứng dậy quấn chăn đi một vòng quanh sơn cốc.. Lại dựa theo "Ngũ cầm hí" mà Ngô Đạo Tử dạy mình luyện tập từ nhỏ đi mấy bài, lúc này cơ thể mới dần dần nóng lên.
Tiểu Lôi thấy sắc trời dần dần sáng, dứt khoát chạy tới bên bờ hàn thủy đàm khom người múc nước rửa mặt. Mặc dù nước trong đầm rất lạnh, nhưng là hắn vừa mới tập luyện xong, dùng nước lạnh rửa mặt cảm thấy rất sướng khoái.
Ngay lúc này, đột nhiên phía trước mặt nước ba động, bùm một tiếng, cái đầu hình tam giác to như một cái chậu rửa mặt trồi lên khỏi mặt đầm!!
Chỉ thấy một con đại xà thân hình to như thùng, xé nước vươn nửa thân mình lên khỏi mặt nước chừng một thước, cái đầu hình tam giác được che phủ bởi một lớp vảy màu đen nhỏ li ti, đôi nhãn châu xanh biếc nhìn chằm chằm vào Tiểu Lôi, xà khẩu há ra, một cái lưỡi đỏ tươi thò ra thụt vào.
Tiểu Lôi đờ người ra chừng năm phút, lúc này mới đột nhiên phát ra một tiếng hét thảm. "Aaa!" té bò lăn về sau mấy bước, rồi ngồi bệch trên mặt đất. Khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch, há hốc mồm nhìn đại xà.
Đại xà chậm rãi chồm lên khỏi mặt nước, thân rắn vươn cao, từ trên cao nhìn xuống Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi sợ tới mức hồn phi phách tán, muốn kêu to, nhưng yết hầu phát run, răng cũng gõ "Cập cập", không thể phát ra tiếng. Mà hắn giờ phút này hai chân mềm nhũn, nửa điểm khí lực cũng không có được, nói gì đến bỏ chạy, ngay cả con ngươi cũng không dám động một chút, cứ như vậy trợn mắt nhìn đại xà trước mặt ……
Bọt nước vang động, đại xà dần dần bò lên bờ, cơ thể khoanh thành một khối, Tiểu Lôi nhìn sơ qua, đại xà dài chừng hai mươi bốn thước, nằm khoanh tròn bên cạnh Tiểu Lôi , ngóc đầu lên chừng một thước, trừng mắt bất động nhìn Tiểu Lôi.
Tiểu Lôi dần dần lấy lại tinh thần, trong lòng vừa tức lại sợ, ra sức chửi bới tổ tông mười tám đời Ngô Đạo Tử , nhưng lại thấy con quái vật trừng mắt mình, không dám cử động, sợ mình vừa động, đại xà kia sẽ cắn ngay.
"Gia Cát tổ sư …… a không, Tiêu Dao phái tổ sư gia phù hộ, Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng đại đế, Quan Âm bồ tát, chúa Jesus, thánh Alah, mẹ nó tới cứu cứu lão tử a, lão tử hôm nay tính mệnh không đảm bảo, có trách thì trách lão vương bát đản Ngô Đạo Tử đó ……" Tiểu Lôi sợ tới mức mở miệng nói hưu nói vượn.
Một người một xà giằng co chừng một phút, đại xà lại đột nhiên bò lại gần, Tiểu Lôi sợ tới mức thở không nổi, suýt nữa thì ngất đi. Trong lúc mơ hồ hắn cảm thấy một cái gì đó lạnh lẻo ẩm ướt kề trên mặt mình, hắn mở to mắt nhìn thấy đầu rắn gần trong gang tấc, một cái lưỡi đỏ tươi đang liếm trên mặt mình.
Nỗi sợ hãi lại làm Tiểu Lôi lấy khí lực trở lại.
Cũng không biết dũng khí từ đâu tới, Tiểu Lôi đột nhiên quay đầu bò lăn lộn rồi bỏ chạy ra xa kêu thảm thiết, chạy được chừng năm sáu thước, lúc này mới cẩn nhìn lại phía sau.
Thấy đại xà không đuổi theo, Tiểu Lôi trong lòng thoáng bình tĩnh được một chút, hồn phách cũng quay trở về, có điều trong lòng vẫn sợ hãi, run rẩy lấy từ trong lòng nửa cái bánh bao tối hôm qua ăn còn thừa, từ xa xa run giọng cầu xin: "Đại xà a, đại xà, thiếu gia ta thịt ăn không ngon, ngươi nếu đói bụng, thì ăn cái bánh bao này, mặc dù là thực phẩm đông lạnh trong siêu thị, nhưng còn ngon hơn thịt của bổn thiếu gia ……"
Hắn trong lòng cực kỳ sợ hãi, sơn cốc này không có đường ra, nếu này đại xà muốn ăn mình, sợ rằng mình cũng không đường bỏ trốn. Chỉ mong rằng đại xà này thích ăn bánh bao không thích ăn thịt người. Còn như thế nào đại xà lại thích ăn bánh bao, lại là vấn đề trong khoảng thời gian ngắn Tiểu Lôi không thể suy nghĩ ra.
May mắn kia đại xà tựa hồ cũng không có ý muốn ăn thịt Tiểu Lôi, thấy Tiểu Lôi từ xa thảy bánh bao tới, cũng cố gắng bò tới ngửi ngửi.
Tiểu Lôi trong lòng lo lắng, thấy đại xà không thích ăn bánh bao, liền chạy vài bước đến đống đồ gia dụng Ngô Đạo Tử lưu lại, mở tủ lạnh không ngừng đem các thứ quăng ra, các thứ jambong, thịt tươi, phô mai, trứng gà,… toàn bộ ném ra ngoài.
Động tác này quả nhiên kiến hiệu , vài quả trứng gà rơi trên mặt đất vỡ ra, đại xà kia lại đột nhiên bò đến, thè lưỡi liếm lòng đỏ trứng trên mặt đất .
Tiểu Lôi thở ra một hơi, nhờ trời phù hộ, đại xà cũng thích ăn trứng. Vì vậy đem trứng gà trong tủ lạnh toàn bộ ném ra ngoài, chỉ mong đại xà ăn no rồi rời đi, không cần thương tổn đến mình.
Hơn mười quả trứng gà trong tủ lạnh đã quăng sạch, đại xà cũng liếm ăn sạch sẽ, nó nhìn Tiểu Lôi vài phút, đột nhiên quay đầu bò đi, xì xì vài tiếng rồi bò xuống thủy đàm, một lát sau đã biến mất .
Tiểu Lôi ngơ ngác nhìn đại xà rốt cuộc đã rời đi, khí lực toàn thân đều biến mất, ngồi bệch trên mặt đất, kêu lên như đưa đám: "Mẹ lão Ngô Đạo Tử, đây là cái địa phương quỷ gì!"

Đọc truyện chữ Full