Lại nói về Tiểu Lôi sau khi ngã nhào ra ngoài , cả nửa ngày mới có thể bò dậy. Điền Chấn thì mặt mày hung dữ , phẫn nộ quát :" Cuối cùng là xảy ra chuyện gì ? Lúc nãy còn bình thường, bây giờ như thế nào lại thổ ra máu rồi !"
Tiểu Lôi trong lòng oán niệm. Nhưng trên mặt lại giả bộ trang nghiêm, nghiêm túc nói:" Điền tiên sinh, vừa rồi ta chỉ mới dò xét một chút bệnh tình của Điền tiểu thư thôi, bên trong thân thể nàng âm khí khá nặng, chuyện này còn cực kỳ cổ quái, sợ rằng chúng ta còn cần phải nói chuyện dài dài !"
Nói xong, hắn không để ý tới Điền Chấn, nhẹ nhàng phủi lại quần áo của mình, xoay người đi ra khỏi phòng.
Phía sau, Điền Chấn trên mặt lộ ra vài phần dị sắc. Chỉ cảm thấy Tiểu Lôi này quả nhiên là dị nhân, nếu đổi lại là những tên giang hồ bịp bợm ở bên ngoài, vừa nhìn vào trừng mắt của mình , hẳn là sợ đến tè cả ra quần. Chỉ là tiểu tử này lại có bộ dáng thản nhiên như không, xem ra có vài phần bản lảnh thật sự, nói không chừng, sợ rằng tính mạng của con gái mình còn phải nhờ vào hắn.
Hai người trở về phòng khách, Tiểu Lôi ngồi xuống, nhíu mày thấp giọng nói :" Điền tiên sinh, Điền tiểu thư cuối cùng là như thế nào bị thương, bị người nào gây ra thương tích, chỉ sợ chuyện này còn có ẩn tình ?"
Dừng một chút, hắn không để ý tới vẻ mặt của Điền Chấn, chậm rãi nói : "Ta xem miệng vết thương trên tay Điền tiểu thư rất cổ quái , e rằng là bị một loại vũ khí cực kỳ tà độc gây thương tích. Bản thân vũ khí này hoạt động theo một cách thức riêng tà ác, một cỗ lực lượng cực kỳ âm độc đang xâm chiếm nguyên khí của Điền tiểu thư, sợ rằng cứ tiếp tục như vậy, không tới hai ba ngày, sẽ hồn phi phách tán!"
Trong lòng hắn còn có một câu nói không nói ra.
Tiểu ny tử này hít thở hầu như đã không có, thân thể lạnh lẽo, sớm đã chết bảy tám phần. Nếu là người bình thường lâm vào trạng thái như thế, e rằng Hắc Bạch vô thường tiểu quỷ của Diêm La vương điện hạ sớm đã câu hồn rồi. Tất cả nhờ vào bốn bồn lửa linh phù pháp trận ở bốn góc bên trong phòng, và chiêu hồn kính trên trần nhà, mới có thể miễn cưỡng bảo vệ hồn phách không bị tiêu tan. Nhờ đó mới giữ lại được một chút tính mạng!
Chỉ là nhìn thấy Điền Chấn sắc mặt bất thiện, nếu chính mình trực tiếp nói tiểu ny tử kia kỳ thật đã chết bảy tám phần rồi, sợ rằng đối phương tức giận, cái mạng nhỏ của chính mình sẽ bị nguy. Cho nên những lời này vạn lần không thể nói ra.
Điền Chấn nghe hắn nói sự tình nghiêm trọng, sắc mặt âm trầm, quát:" Tiểu Lôi sư phụ, ngươi đã nói như vậy, vậy cuối cùng là có thể cứu hay không cứu được?"
Tiểu Lôi mắt thấy đối phương tâm tình kích động, không dám thừa nước đục thả câu nữa, thở dài nói:" Nếu như ta sớm đến đây 2 ngày, có lẽ còn có thể cứu. Nhưng mà hôm nay thì …. Ài… Nhưng thật ra có một vấn đề khó nhất."
"Hả, nói như thế nào ?"
Tiểu Lôi lúc này mới thực sự thở dài, chần chừ trong chốc lát, nói: "Điền tiểu thư với bộ dáng như vậy, sinh cơ bên trong có mười phần thì đã mất chín phần, tất cả chỉ nhờ vào pháp khí trong phòng bảo vệ hồn phách không bị tiêu tan, nhưng rốt cuộc cũng không thể tránh khỏi quỷ thần chi nhãn của âm phủ. Ta đã bấm quẻ, sợ rằng đêm nay Vô Thường quỷ của địa phủ sẽ đến đây câu hồn. Sống chết do trời, phàm nhân chúng ta vạn lần không thể chống lại. Một khi hồn phách của tiểu thư bị dẫn đến địa phủ thì tất cả sinh cơ đã không còn."
"Nói xằng nói bậy!" Điền Chấn sắc mặt đỏ bừng, gầm lên một tiếng, bàn tay đập lên bàn một phát, rầm một tiếng ,cái bàn làm từ gỗ lim bị hắn đánh nứt làm đôi.
Tiểu Lôi long mày giương cao, ôn hòa cười nói: "Công phu của Điền tiên sinh thật mạnh à. Công phu của ngài lợi hại đến bậc này, e rằng chính là luyện một loại công phu chí cương chí dương phải không? Quan trọng nhất là công phu này đúng là khắc tinh của âm độc tà khí ! Nếu trong ngày đầu tiên tiểu thư bị thương, ngươi sớm liều mạng hao tổn công lực của mình, dùng mười năm công lực cứu nguy, thì đã sớm cứu được tính mạng của tiểu thư rồi, cũng không cần chờ cho tới hôm nay!"
Khẩu khí của hắn mặc dù nhẹ nhàng, nhưng lời nói lại giống như là một cây kim đâm vào bên trong lỗ tai của Điền Chấn, khí thế của ông ta lập tức ngừng lại, nặng nề ngồi xuống, vẻ mặt lúc xanh lúc trắng, trong mắt vừa áy náy vừa phẫn nộ, trong lúc nhất thời dường như không có chủ ý nào?
Thật lâu sau, ông ta mới thở dài, miễn cưỡng nói: "Tiểu Lôi tiên sinh quả nhiên lợi hại! Lời ngài nói cùng vị cao tăng kia quả thật là như nhau! Vị cao tăng kia cũng nói, nếu ta liều mạng hi sinh hơn mười năm công lực khổ tu của bản thân thì cũng có thể giải cứu tiểu nữ. Chỉ là…." Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ sầu thảm, lãnh đạm nói:" Trong những ngày gần đây kẻ thù lớn nhất của ta sẽ tới cửa Điền gia gây phiền toái! Nếu ta hao tổn công lực nhiều thì không người nào có thể chống lại hắn. Đến lúc đó nếu ta bị thua, sợ rằng ! Sợ rằng gia nghiệp của mấy đời Điền gia chúng ta đều bị hủy! Ta làm sao có thể vì một mạng của tiểu nữ mà hủy hoại vận mệnh của cả gia tộc Điền gia ta? Nếu không thì con người Điền mỗ đâu có keo kiệt đến mức giữ bo bo mấy chục năm công lực ít ỏi đó.
Tiểu Lôi trong lòng thất kinh, nghĩ rằng chuyện này có chút phức tạp, nghe Điền Chấn nói chuyện, sợ rằng địch nhân nọ tìm ông ta gây phiền toái không có đơn giản như vậy, e rằng việc ám toán Điền tiểu thư dường như là nhằm tiêu hao thực lực của Điền Chấn. Nếu chính mình không phân biệt được nặng nhẹ cứu sống cô gái này, tiểu mỹ nhân tất nhiên sống được, đến lúc đó địch nhân của Điền gia ghi hận lên chính mình! Bản thân là một tiểu tử không tiền bạc, không thế lực, ngay cả trùm xã hội đen như Điền Chấn thậm chí phải kiêng kỵ bọn chúng như vậy, nếu bọn chúng muốn trả thù chính mình một tiểu tiểu giang hồ thần côn, hắc hắc …..
Điền Chấn cơ trí đến mức nào? Cho tới hôm nay có thể có một phần gia sản lớn đến như vậy, hiển nhiên là ông ta đã trở thành hồ ly tinh rồi. ông ta "sát ngôn quan sắc" (thăm dò hoặc đoán ý qua lời nói và sắc mặt), thấy Tiểu Lôi sắc mặc khác thường, lập tức đoán được tâm tư của đối phương bảy tám phần.
Ông ta từ dưới bàn rút ra một tấm chi phiếu, trầm giọng nói:" Tiểu Lôi sư phụ, đây là tấm chi phiếu trắng! Từ một ngàn vạn trở lại, tùy ý cho ngươi điền vào!" Ngừng lại một hồi, dường như muốn tăng thêm quyết tâm của Tiểu Lôi, nói:" Nếu có thể cứu sống tiểu nữ, ta còn có hậu lễ đáp tạ !"
Nói xong, nhẹ nhàng đẩy tấm chi phiếu về phía trước.
Đôi mắt của Tiểu Lôi lập tức phát quang, nụ cười trên mặt cũng nhu hòa hơn ba phần, trong lòng thầm kêu, thật là ghê gớm ghê gớm, tấm chi phiếu một ngàn vạn tùy ý ta điền vào, đó chính là số tiền lớn nhất mà ta từng thấy, hừ, cho dù tiểu gia ta đi học đi làm cả đời cũng khó có thể kiếm được nhiều như thế, cho dù đi theo lão hỗn đản làm thần côn, để có một ngàn vạn này không biết phải đoán mệnh bao nhiêu lần, xem bao nhiêu phong thủy mới có thể kiếm đủ à….
Nếu có số tiền ngàn vạn này, tình huống lại khác đi. Sau khi cứu tiểu thư Điền gia, mình và lão thần côn rời khỏi nơi này, thiên hạ to lớn, có nơi nào không thể đi. Tùy tiện tìm một thành phố cư trú, ung dung tự tại cả đời, cho dù địch nhân của Điền gia muốn trả thù cũng chưa hẳn là tìm được !
Tiểu Lôi cười hì hì, chậm rãi vươn cánh tay áo nhẹ nhàng đảo qua, tấm chi phiếu nọ tự tiến vào tay áo. Lúc này mới ho khan một tiếng, nghiêm mặt nói: "Phương pháp giải cứu ư, thật ra thì cũng có, chỉ là tốn chút thời gian thôi. Việc khẩn cấp trước mắt là làm thế nào để thoát khỏi địa ngục câu hồn quỷ. Cũng may tông môn của ta có bí pháp này, cái việc thâu thiên hoán nhật này cũng không phải một hai hồi có thể làm xong, chỉ là còn có một số việc….."dứt lời, trên mặt lộ ra vài phần thâm ý.
Điền Chấn mỉm cười, nói: "Tiểu Lôi sư phụ yên tâm, chuyện ngài giúp ta, ta tuyệt sẽ không lộ ra ngoài nửa lời! Cho dù là những người ở bên ngoài đó, ta cũng có biện pháp để cho bọn họ ngậm miệng lại!" Nói xong, ánh mắt lộ ra một tia sát ý !
Tiểu Lôi trong lòng căng thẳng, hắn có thể cảm thấy sát khí trong mắt đối phương là thật, hai tay không có nhiễm máu người, tuyệt đối không có loại khí thế này, Điền gia này cũng không phải là thiện nam tín nữ gì! Cười vội một tiếng rồi nói: "Ta là người tu hành, há có thể giết người bừa bãi? Còn phải tuân theo ý trời nữa, nếu như bởi vì duyên cớ của ta mà hại người khác, chỉ sợ lão thiên gia cũng có thể giảm âm đức của ta, sợ rằng sau này ta sẽ gặp nhiều điều bất diệu .Điền tiên sinh nhất thiết không thể làm loạn à…… Ai, bất quá có thể làm bọn họ câm miệng, thời gian một tháng …..sau một tháng thì cũng không có vấn đề gì nữa."
Điền Chấn cười ha ha, đột nhiên kêu lớn :" A Liệt !"
Ông ta kêu to một tiếng, ngoài cửa lập tức có một người đi vào. Chính là đại hán đầu trọc, người mà cầm đầu đi bắt Tiểu Lôi. Hắn bước từng bước dài tiến đến, ánh mắt sắc bén hoàn toàn được thu liễm, khom người nói: "Điền tiên sinh!"
Điền Chấn phẩy tay, lãnh đạm nói: "Những tiên sinh mời đến bên ngoài, đều dẫn đến khu nhà khách nằm phía sau nhà chúng ta, ngươi mang người đích thân bảo vệ, mời họ ăn ở ở đây, ở đúng một tháng rồi thả người, chuyện này ngươi làm cẩn thận một chút, biết không!"
A Liệt nghiêm mặt, lập tức gật đầu nói: "Vâng, Điền tiên sinh yên tâm, những vị tiên sinh mời đến này, bắt đầu từ hôm nay, nửa bước cũng không được ra ngoài, thuộc hạ nhất định để cho bọn họ thành thật làm khách ở đây một tháng!"
Tiểu Lôi âm thầm lè lưỡi, nghĩ thầm, cũng quả nhiên là trùm xã hội đen, một câu nói đơn giản như vậy mà đem nhốt mười mấy người trong một tháng. Chỉ một câu nói của mình, cũng coi như là cứu tánh mạng của bọn họ.
Có điều mười mấy tên giang hồ phiến tử ở bên ngoài, cũng không biết chính mình trong lúc vô ý đã đi một vòng ngay trước quỷ môn quan.
Đang trong lúc nói chuyện, từ bên ngoài đột nhiên truyền đến một hồi huyên náo, chợt nghe một tiếng quát lớn: "Kha Nhi muội muội của ta rốt cuộc là bị làm sao? Các ngươi mau tránh ra, ta muốn gặp Điền thúc !"
Lại nghe hai tiếng 'bịch, bịch", dường như là âm thanh của quyền cước, Điền Chấn sắc mặt không tốt, cười khổ nói: "E rằng là nhi tử lão bằng hữu của ta tới, hắn là vị hôn phu của tiểu nữ, chỉ là bệnh tình của tiểu nữ mấy hôm nay có chút quái dị, nói ra ngoài thì không tốt, nên ta mới che dấu tin tức, không nghĩ hắn lại tự mình xông vào."
Chợt nghe rầm một tiếng, cửa phòng bị một cước mở ra, một bóng người cao to uy mãnh hất văng hai bảo vệ đang cố ngăn cản, bước từng bước dài đi vào. Giống như một con trâu điên, trên người mặc một cái áo sơ-mi phanh ra hai bên để lộ bộ ngực đầy lông đen, cơ bắp toàn thân vồng lên như muốn xé nát y phục. Hắn ta bước từng bước dài đi vào, ánh mắt nhìn thấy Điền Chấn, cất giọng ồm ồm nói: "Điền thúc, Kha Nhi muội muội của ta bị sao vậy?"
Tiểu Lôi sắc mặc cổ quái, trừng mắt nhìn người đang xông tới, nhưng trán lại chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh, miệng bật ngay một câu.
"Ặc ? Là ngươi, tên đô con. Đại thúc?! Vị hôn phu ? ?"
"A !" Người nọ đột nhiên quay đầu lại, đã thấy Tiểu Lôi, kêu lên quái dị: "Là nhà ngươi, tên đồng bóng đáng ghét!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chí Tôn Vô Lại
Chương 07: Quái bệnh của tiểu thư Điền gia
Chương 07: Quái bệnh của tiểu thư Điền gia