DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 670: Đi Cổ Năng

Lâm Dịch nhẹ nhàng thở dài một tiếng hơi và lắc đầu. Nhưng không nói thêm cái gì...Ánh mắt, lại nhìn sang một hướng khác. Thân hình của hắn thoáng cái biến mất trong tầm mắt của những người đang cúng bái hắn.

Lâm Dịch, xuất hiện bên cạnh Huyền Vũ chỉ còn hơi thở mong manh.

Hôm nay, cường giả Tinh Vị Cảnh của Cổ Văn, trừ người nhà Lâm Dịch ra, cùng với những người đang làm công tác ở bên ngoài, còn sống cũng chỉ còn lại Huyền Vũ mà thôi.

Chế Bá Thiên hạ Cổ Vân, trong khoảng thời gian ngắn thế này, số người bị chết, đã cao hơn hai trăm người...

Đây là con số đáng sợ, đối với Thiên Giới mà nói, không coi vào đâu, nhưng đối với đại lục Bạch Đế...Hơn hai trăm người này, chính là chỗ dựa hạch tâm để truyền thừa Cổ Văn có thể tồn tại.

Thương thế của Huyền Vũ so với những người khác, còn nặng hơn nhiều, hơn nữa lực lượng bản thân cũng mạnh hơn người khác, cho nên hắn mới còn sống, chính điều này, Lâm Dịch tự mình tới.

Thời điểm nhìn thấy Lâm Dịch, hắn đang nằm rạp trên mặt đất, vây giáp trên người đã bị nát bấy hoàn toàn. Chỉ còn lại phần lưng vẫn còn một chút mà thôi, mà bộ ngực đang phập phồng, nói rõ đối phương còn sống.

Lâm Dịch ngồi xổm xuống, hai tay đặt lên lưng của Huyền Vũ, năng lượng huyết sắc tràn ra, tiến vào trong thân thể của Huyền Vũ đang hôn mê.

Hổ Thần Quyết có năng lực tái sinh, cũng có thể nói là công pháp mạnh nhất mà Lâm Dịch từng nhìn thấy. Nhất là tiến vào tầng thứ bảy, chỉ cần ngươi còn một hơi thở, có được năng lượng của Hổ Thần Quyết, ngươi có thể tiếp tục sống lại.

Chỉ sau một lát, thương thế trên người Huyền Vũ đã khôi phục lại với tốc độ bằng mắt thường có thể nhìn thấy được...Những xương cốt nứt vỡ bên trong thân thể, đang khôi phục lại, máu ứ động trong cơ thể, được năng lượng huyết sắc bao phủ, biến mất vô tung vô ảnh.

Thậm chí cả vây giáp của hắn, cũng bởi vì thân thể của chủ nhân chuyển biến tốt đẹp, mà dần dần khép lại.

Không qua mấy phút, từ một Huyền Vũ vừa mới hấp hối, đã hoàn toàn khỏi hẳn!

Trong đôi mắt của hắn, nghênh đón hắn, chính là nụ cười của Lâm Dịch.

Huyền Vũ từ trên mặt đất ngồi dậy, hoàng sắc quang mang trên người hiện ra, ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác thần sắc nhìn Lâm Dịch.

- Ngươi là ai?

Sau khi hỏi câu này, đột nhiên Huyền Vũ mới đột nhớ tới...Bản thân mình vừa rồi bị thương rất nặng, ý thức của mình lâm vào hôn mê mà? Như thế nào...

Hắn cúi đầu nhìn trạng thái thân thể của mình, ánh mắt lộ ra một tia hoặc.

- Không có chuyện gì, ta không phải địch nhân của ngươi...Ta gọi là Lâm Dịch.

Lâm Dịch đứng dậy, cười nói với Huyền Vũ.

Ánh mắt của Huyền Vũ lộ ra một tia nghi ngờ, nói:

- Là ngươi cứu ta?

Lâm Dịch mỉm cười gật đầu.

Trong mắt Huyền Vũ từ từ mê mang, nhưng sau đó hắn ngẩng đầu dậy, ánh mắt biến thành cảnh giác, nhìn quét qua không trung một vòng, nhưng không phát hiện địch nhân trước đó đâu cả, không khỏi nao nao, cúi đầu nghi ngờ nói:

- Những tên kia đâu rồi?

- Chết!

- Chết, chết? Cái gì, tên ẻo lả và đồng bạn của hắn đâu? Chết rồi?

Huyền Vũ lập tức bị giật mình...Tên thanh niên âm nhu kia để cho hắn ấn tượng quá sâu. Chỉ hơi điểm ngón tay một cái, Ở trước người của hắn còn có đại nhân Lâm Văn Hiên ngăn cản lại...Nhưng cho dù là thế, bản thân mình bị đánh bay đi, bại một cách triệt để...Trừ lực phòng ngự của Huyền Vũ rất mạnh ra, những người khác, đều bỏ mạng.

Nhưng mà lúc này, người thanh niên tuấn tú ở trước mặt, lại còn nói đối phương đã chết?

Chính câu nói này, làm cho Huyền Vũ trong lúc nhất thời khó khôi phục tinh thần lại được.

- Thương thế của ngươi tuy đã tốt hơn, nhưng năng lượng cần phải điều chỉnh thật tốt mới được, đi tới bổn nguyên chi tháp trước đi!

Lâm Dịch nói lời này, cắt đứt suy nghĩ của Huyền Vũ.

Sau khi Huyền Vũ khôi phục tinh thần lại, lập tức cúi đầu cảm tạ Lâm Dịch, nói:

- Cảm ơn ngài, không biết ngài xưng hô thế nào?

- Ta tên là Lâm Dịch!

Lâm Dịch vừa cười vừa nói.

- Lâm Dịch? Chính là con trai lớn Lâm Dịch của đại nhân Lâm Văn Hiên?

Vượt quá dự kiến của Lâm Dịch, không ngờ đối phương đã nghe qua tên của mình rồi, có chút nhíu mày, nhưng Lâm Dịch gật đầu cười nói:

- Đúng!

Biểu lộ của Huyền Vũ rất kích động, sau đó có chút khẩn trương, nói:

- Ngài...Ngài vào ba trăm năm trước đã phi thăng lên Thiên Giới rồi mà? Tại sao lại trở về? Một đời Huyền Vũ trước ở trên Thiên Giới, không biết có khỏe không?

Huyền Vũ nhiệt tình có chút vượt qua dự kiến của Lâm Dịch, sau khi giạt mình một chút. Nhưng lại nghi ngờ nói:

- Một đời Huyền Vũ trước? Hắn là gì của ngươi?

Sắc mặt của Huyền Vũ có chút ngượng ngùng, lập tức nói:

- Ta là cháu trai của một đời Huyền Vũ Trước là Ô Lâm, mà ta là Ô Tác. Không biết gia gia của ta sau khi tới Thiên Giới, có khỏe hay không?

Nhìn thấy bộ dáng này của Ô Tác, hắn vừa từ Thiên Giới trở về, lâm vào cục diện này cũng có chút khó xử. Trong lòng Lâm Dịch hiện ra một tia không biết nên trả lời thế nào. Xấu hổ cười một lúc, Lâm Dịch chỉ nói qua loa:

- n, cũng không tệ lắm...Đi bổn nguyên chi tháp trước đi, có lời gì, từ từ nói sau cũng được.

Con mắt của Ô Tác sáng ngời, lập tức nhìn Lâm Dịch nói:

- Những tên vừa rồi, là do Lâm Dịch đại nhân ra tay giết sao?

Lâm Dịch nhẹ gật đầu một cái, nói:

- Ừ, về bổn nguyên chi tháp đi. Nguồn truyện:

Liên tục hai lần bị Lâm Dịch kêu đi trở về bổn nguyên chi tháp, Ô Tác giật mình một cái, sau đó ánh mắt của hắn nhìn về hướng thành thị, một ít hưng phấn trong ánh mắt của hắn, biến thành ảm đạm.

- Chỗ đó hiện giờ chắc chắn là hỏng bét rồi, đại nhân, ngài về bổn nguyên chi tháp trước đi, cám ơn ngài ra tay cứu ta, ta là Huyền Vũ hệ của Đại trưởng lão, trong nội thành, cần ta làm đầu lĩnh.

Lâm Dịch nhìn Ô Tác vài lần, sau đó có chút gật đầu, nói:

- Vậy thì phiền toái ngươi.

Ô Tác cười chất phác, đột nhiên nói:

- Không biết khi nào đại nhân trở về Thiên Giới? Nếu như ngài trở về Thiên Giới, làm phiền ngài nói với gia gia của ta rằng, ta rất nhớ hắn, ta đi trước!

Lâm Dịch giật mình một lúc, gật đầu, lại nhìn thấy Ô Tác cười ngây ngô, hoàng quang trên người lóe lên, sau đó phá không mà đi.

Lâm Dịch nhìn thấy đối phương biến mất, có chút giật mình một lúc lâu, sau đó than nhẹ một tiếng.

Xem ra lần này đi Thiên Giới, chuyện đầu tiên chính là đem gia gia của hắn ra khỏi cái gọi là khu lấy quặng ra mới được.

Nghĩ tới đây, hắn mới cất bước đi về bổn nguyên chi tháp, công tác cứu viện trong thành thị hiện giờ hắn đã làm rồi, mà chuyện cần làm bây giờ, chính là công tác trùng kiến mà thôi.

Mà Lâm Dịch, dùng tốc độ nhanh nhất thay Thư Mộng. Thủy Linh Lung cùng mấy người Lâm Cường trị liệu tổn thương của những nơi khác, người Thiên Giới xuống, tuyệt đối không phải bốn người, nếu như mấy bản nguyên chi tháp ở các ngươi khác xảy ra vấn đề, rất có thể không gian của đại lục sẽ sụp đổ, chỉ hi vọng Cổ Năng không sao, mà Phỉ Nhi cũng vừa vặn đi tới hai nơi khác a...Ít nhất cũng không nên để xảy ra chuyện gì.

Lâm Dịch cũng chỉ có thể suy nghĩ như thế.

Lúc này đã quen thuộc tầng thứ bảy, sau khi do dự hắn đi tới phòng của phụ thân, Lâm Dịch gõ cửa, sau đó chờ phụ thân mở cửa.

Vân Băng vẫn đang mê ngủ. Lâm Cường nỗ lực mở cửa cho Lâm Dịch. Vừa mở cửa đã thấy nhi tử đã ba trăm năm không gặp của mình, trong lòng của Lâm Cường vô cùng vui sướng.

- Phụ thân, mẫu thân khỏe hơn chưa?

Lâm Dịch vội vàng đỡ lấy phụ thân, hỏi.

- Đã không có vấn đề gì, hiện tại đang nghỉ ngơi.

Lâm Cường gật gật đầu, nhưng sau đó quay đầu lại hỏi Lâm Dịch, nói:

- Dịch nhi, con ở Thiên Giới nhiều năm như vậy, có biết vì sao Huyền Đôn Thiên, Thanh Long Bảo kia lại muốn đi phá hư bổn nguyên chi pháp của chúng ta không?

Những lời thằng lùn nói Lâm Cường cũng nghe rõ, nhớ tới thực lực khủng bố của bốn người đó, Lâm Cường nhịn không được mà lo lắng trong lòng. Nếu bọn chúng có đồng lõa giống như Lâm Dịch nói, chỉ sợ song quyền khó địch tứ thủ, lại nói...Những tên này cũng không phải là kẻ mạnh nhất, nếu như người mạnh hơn nữa tới đây, Lâm Dịch còn có thể đối kháng sao? Lâm Cường đang lo lắng những chuyện này.

Lâm Cường cũng không biết, con của hắn Lâm Dịch chỉ trong ba trăm năm ngắn ngủi. Hôm nay đã trở thành cường giả đỉnh phong chân chính ở Thiên Giới, cả Thiên Giới, người có thể thắng hắn, không vượt quá mười người, nếu bàn về chiến đấu sinh tử, cho dù là cường giả Thần cấp có được Bất Tử Chi Thân. Cường giả Thần cấp cũng khó tránh khỏi phải trả một cái giá thật lớn mới được.

Nhưng vấn đề này chỉ là suy đoán của mình Lâm Dịch mà thôi. Hơn nữa cái suy đoán này có chút không đáng tin cậy. Dù sao, một Huyền Đông Thiên, một Đông Nam thiên, cho dù có mâu thuẫn, cũng không cách nào xuyên qua Bạo Loạn Tinh Hải, cho thủ hạ chạy tới đây, tiêu diệt một cái thứ nguyên vị diện được.

Huống hồ, cho dù diệt sạch cái thứ nguyên vị diện này. Chỉ sợ chiến đấu của song phương đã tới mức vô cùng kịch liệt, nhưng mà. Lâm Dịch từ Thiên Giới xuống, mới chỉ hôm nay mà thôi, nếu như nói thế lực của Thanh Long Bảo cường đại hơn Bách Nguyên Tông vô số lần. Thậm chí đối phương không có một chút khả năng chống cự, có thể đánh vào trong tổng bộ của người ta? Nói cái gì Lâm Dịch cũng không tin.

Trầm ngâm một chút, Lâm Dịch lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng, nhưng nói thế nào, thì phải cũng phải trị thương cho ngài trước đã, sau đó mới đi tới mấy phương hướng có cồng truyền tống, nhưng người từ Thiên Giới xuống, tuyệt đối không chỉ có bốn người thế này.

Khi đang nói chuyện, đã đở Lâm Cường đi tới giường.

Lâm Cường nghe lời này, lập tức nhướng mày, sau đó nói:

- Thương thế của ta, con không cần lo, đi tới chỗ Mộng nhi và Linh Lung trị thương đi. Sau đó ngươi nên tranh thủ thời gian lên đường cho sớm.

- Phụ thân, thương thế của người không nhẹ, hơn nữa tốc độ chữa thương của con không chậm, chỉ mất một chút thời gian thôi, cũng không trì hoãn cái gì, dù sao, hiện giờ, những suy đoán các nơi khác bị phá hư chỉ là suy đoán mà thôi. Đầu tiên cẩn phải cam đoan chiến lực của chúng ta!

Lâm Dịch lắc đầu, nói.

Cho dù nói cứu người như cứu hỏa...Nhưng hôm nay Lâm Dịch cũng không cho rằng sẽ có người đi tới phá hư những nơi khác, mà thương thế của phụ thân không nhẹ, làm sau lại đi tới nơi chưa biết có bị công kích hay không chứ, làm như thế rất không thông minh.
Lâm Cường nghe xong nhíu mày một cái. Sau đó mới nhẹ gật đầu, nói:

- Vậy được rồi.

Nói xong nằm lên giường, hít sâu một hơi nhắm mắt lại.

Trong mắt của Lâm Dịch hiện ra một tia quang mang, tập trung tinh thần, sau đó đặt tay lên ngực của Lâm Cường, năng lượng huyết sắc trong mắt cũng tuôn ra.

Một cổ năng lượng huyết sắc cuồng bạo tới cực điểm, tuôn ra khắp cả gian phòng, cả thân thể của Lâm Cường, cũng bị năng lượng huyết sắc bao phủ vào bên trong.

Thời gian trôi qua, ước chừng nửa tiếng đồng hồ sau đó, bỗng nhiên năng lượng huyết sắc biến mất, Lâm Dịch cũng từ từ thu hồi bàn tay của mình.

Lâm Cường vẫn nhắm hai mắt của mình lại như cũ, xem ra, muốn tỉnh lại, vẫn chờ một thời gian ngắn mới được.

Lâm Dịch đứng dậy, quay đầu liếc nhìn Vân Băng đang ngủ, thở ra một hơi, sau đó quay người ra khỏi phòng, đi tới gian phòng của mình.

Móc chìa khóa đã hơn ba trăm năm chưa sử dụng ra, Lam Dịch hít sâu một hơi.

Răng rắc một tiếng, cánh cửa mở ra, Lâm Dịch đẩy cửa đi vào.

Gian phòng vẫn như lúc năm đó hán rời đi, chính nơi này, khi hắn và Thư Mông, Thủy Linh Lung kết hôn, Lâm Thiên Ngạo tự mình vẽ tranh, trong bức tranh, Lâm Dịch vươn người mà đứng, khóe miệng mang theo nụ cười tiêu sái hạnh phúc, ngọc thụ lâm phong, vô cùng tuấn mỹ, mà ở hai bên trái phải của hắn, chính là Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung mỗi người mỗi vẻ. Tuy dung mạo và khí chất của nhị nữ không giống nhau, nhưng trên mặt cả hai vẫn mang theo nụ cười, đó là nụ cười hạnh phúc độc nhất vô nhị.

- Ba trăm năm rồi!

Lâm Dịch hít sâu một hơi, đi vào trong phòng.

Đi vào bên trong, xuất hiện trước tiên, chính là hương vị quen thuộc của Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung. Trên chiếc giường mềm mại rộng thùng thình. Hiện giờ Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đang ngồi xếp bằng nhắm mắt lại, trên người của Thư Mộng có liệt hỏa đang thiêu đốt, nhưng ngọn lửa đó không thiêu đốt bất cứ thứ gì ở xung quanh cả. Trên người Thủy Linh Lung, được một tầng bong bóng màu xanh da trời bao phủ, hiển nhiên, hai người đang chữa thương.

Lâm Dịch hít sâu một hơi, lập tức đi về phía trước, ai tay đặt lên tay của hai nàng.

Hai người cảm thấy có người chạm vào, đồng thời run lên, Lâm Dịch vội vàng mở miệng nói:

- Là ta, không nên phản kháng.

Thân thể hai người tiếp tục run lên, nhưng bàn tay mềm mại hơn rất nhiều, không biết có phải ảo giác hay không, thậm chí Lâm Dịch cũng cảm giác sắc mặt của hai nàng, cũng mềm mại đi không ít.

- Những năm này, thật khổ cho các nàng.

Năm đó bởi vì thực lực không đủ, Lâm Dịch không dám mang hai nàng tiến vào Thiên Giới, do đó phu thê ly biệt hơn ba trăm năm. Bây giờ hắn đã trở về, còn lần này, hắn đã biến thành cường giả đỉnh phong của Thiên Giới. Hắn đã hoàn toàn có năng lực bảo vệ tốt hai nữ nhân của mình để không bị thương tổn gì.

- Từ hôm nay trở đi, chúng ta không bao giờ tách ra nữa.

Trong nội tâm Lâm Dịch âm thầm thề, năng lượng huyết sắc tuôn ra mạnh mẽ, bao phủ toàn thân của Thư Mộng và Thủy Linh Lung vào bên trong.

Thời gian trôi qua, hơn nửa tiếng đồng hồ thoáng một cái đã qua đi.

Bỗng nhiên năng lượng huyết sắc biến mất vô ảnh vô tung, Lâm Dịch mở hai mắt, khóe miệng xuất hiện nụ cười vui vẻ.

Bàn tay mềm mại đang nắm chặt, cũng run lên nhè nhẹ, sau đó một lúc, Thư Mộng và Thủy Linh Lung đồng thời mở mắt đẹp của mình ra.

Cơ hồ đồng thời, ánh mắt nhìn vào người Lâm Dịch, ánh mát chạm vao.

- Tốt rồi mà, chẳng phải ta đã trở về rồi sao? Không khóc, được không nào?

Lâm Dịch ôn nhu nói ra, ôm nhị nữ vào trong lòng của mình.

Cảm nhận được hơi nóng trên người của Lâm Dịch, cảm thụ được tiếng tim đập trong ngực, Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung tuy liên tục gật đầu, nhưng sau đó, nước mắt vẫn không nhịn được mà tuôn rơi.

- Muội biết rõ như vậy là không đúng. Nhưng muội vẫn không nhịn được, nếu bảo muội chờ đợi tiếp, muội không biết mình đợi thêm một lần ba trăm năm nữa, muội có điên lên hay không, muội không muốn chàng đi, không muốn chàng lại đi.

Đột nhiên Thư Mông ôm lấy người Lâm Dịch, mặt dán vào ngực của Lâm Dịch, nghẹn ngào khóc lên.

Tuy Thủy Linh Lung không nói gì, nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm vào Lâm Dịch, nước mắt từ từ rơi xuống.

Trong lòng của Lâm Dịch lúc này dâng lên cảm giác đau nhói khó nói thành lời, khóe mắt có chút ướt át, sau đó dùng ngữ khí kiên định trấn an:

- Bây giờ chúng ta không tách nhau ra nữa, lần này ta quay trở về, chính là muốn mang các nàng cùng tiến vào Thiên Giới, các nàng nguyện ý không?

Thân thể nhị nữ đồng thời run lên, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Lâm Dịch, nhìn thấy ánh mắt nhu hòa và kiên định của Lâm Dịch, nhị nữ gật đầu đồng ý.

Các nàng dùng sức ôm Lâm Dịch, sợ buông Lâm Dịch ra hắn sẽ biến mất.

Cứ như vậy, thời gian cũng quá trưa.

Tuy Lâm Dịch cực độ không muốn, nhưng đây không phải là thời điểm nhi nữ tình trường, hắn hít sâu một hơi, lôi nhị nữ trong ngực ra, đến lúc này, cảm xúc của nhị nữ đã ổn định trở lại.

- Chuyện lần này các nàng cũng đã nghe được, người tới là Thanh Long Bảo Huyền Đông Thiên của Thiên Giới, tới đây muốn phá hủy vị diện của chúng ta, mà người xuống chỉ sợ không phải chỉ bốn người, cho nên, hiện tại ta cần đi tới những nơi khác, xem những nơi khác có giống như Cổ Văn, bị đả kích hay không!

Lâm Dịch nghiêm mặt nói ra.

Sắc mặt Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung hơi biến đổi, lau khô nước mắt. Thủy Linh Lung gật đầu nói:

- Đại sự làm trọng, chàng đi đi, chúng ta sẽ đợi chàng, nhưng không thể đi quá lâu, chúng ta không muốn đợi thêm ba trăm năm nữa!

Thư Mộng cũng ngẩng đầu nhìn Lâm Dịch. Trong ánh mắt khó tránh khỏi một tia lo lắng, nói:

- Cẩn thận chút, chúng ta đang đợi chàng.

Nhìn thấy hai mỹ nhân nhu tình trước mặt lo lắng cho mình, đột nhiên Lâm Dịch có cảm giác hoảng hốt, còn việc của Lâm Phỉ, trong lòng của hắn nhất thời không biết nên mở miệng nói với nhị nữ như thế nào mới phải.

Cũng không phải nói Lâm Phỉ trong suy nghĩ của hắn kém nhị nữ, nhưng nếu nói ra, còn dễ giải quyết, nhưng bất kể nói như thế nào, Lâm Dịch đã xác định quan hệ với Thủy Linh Lung và Thư Mộng, sau đó mới có Lâm Phỉ, mà khi hắn quan hệ với Lâm Phỉ, hắn đã xin lỗi Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung trong lòng. Cho nên khó tránh khỏi có chút áy náy với nhị nữ.

Có chút trầm ngâm một chút, rốt cuộc Lâm Dịch than nhẹ một tiếng, cúi đầu nói ra:

- n, ta đi rồi quay lại, còn có một việc nữa, chờ sau khi ta quay về, sẽ nói cho các nàng nghe.

Thư Mộng và Thủy Linh Lung nghi hoặc, hỏi tiếp:

- Chuyện gì?

Nhưng Lâm Dịch cười khổ lắc đầu, nói:

- Chờ ta trở về rồi nói sau, hoặc là, ta sẽ dẫn nàng đi cùng.

Lâm Dịch nói lời này làm Thư Mộng cùng Linh Lung khó hiểu, nhưng Lâm Dịch cũng không dám với hai người bọn họ quá nhiều, nói:

- Ta đi trước.

Nói xong liền quay người ra khỏi phòng.

Trong phòng Thư Mộng cùng Thủy Linh Lung đột nhiên ngửi được một tia ý tứ hàm xúc, hai người nhìn nhau, đột nhiên Thư Mộng nhíu mày, nói:

- Hắn khó nói như thế, chẳng lẽ ở bên ngoài có nữ nhân khác?

Thủy Linh Lung có chút ngây ngốc, không dám xác định, nói:

- Có lẽ không đâu!

- Ai, dù sao, hắn đi Thiên Giới lâu như thế, mà vừa rồi hắn còn nói muốn dẫn...

Nhưng mà càng nói âm thanh của Thủy Linh Lung càng nhỏ, mang ai tới? Tại sao phải mang tới?

Đột nhiên Thư Mộng nghiến răng nghiến lợi, hung hăng nói:

- Tên này đúng là quá hoa tâm mà, thiệt thòi cho hai chúng ta thủ thân như ngọc chờ đợi hắn suốt ba trăm năm qua, không ngờ hắn dám có nữ nhân khác ở bên ngoài, ta...

Biểu lộ của Thủy Linh Lung có chút đau khổ. Sau một lát vẫn giải thích thay cho Lâm Dịch:

- Hoặc là...Hoặc là áp lực ở Thiên Giới quá lớn, cho nên...Cho nên...

Đột nhiên Thư Mộng kéo tay Thủy Linh Lung, nhíu mày một cái, nói:

- Tỷ tỷ, ngươi không cần giải thích thay hắn, xem ra chúng ta phải quản hắn thật chặt, nếu không trong lòng của hắn có chuyện gì, hắn bị áp lực sẽ đi tìm thêm tỷ muội cho chúng ta. Lần này chúng ta phải theo hắn tiến vào Thiên Giới, làm cho tâm tình của hắn trầm tĩnh lại, nếu không, hắn sẽ tìm thêm nhiều tỷ muội nữa đấy.

Thủy Linh Lung mông lung, ánh mắt có chút ngây ngốc, nhưng lại không biết nên nói cái gì, nhưng Thư Mộng lại nheo mắt lại, hung dữ nói:

- Tuyệt đối không thể để cho hắn dễ dàng vượt qua kiểm tra lần này, ta đúng là muốn nhìn, nữ tử Thiên Giới kia, rốt cuộc có cái gì tốt hơn chúng ta...

Lâm Dịch đang bay ra khỏi Cổ Vân, toàn thân có một tia hàn ý xuất hiện, nhưng ánh mắt nhạy cảm nhìn qua bốn phía, thẳng tới khi dùng thần thức dò xét mấy vạn dặm chung quanh, xác định không có ai có thể uy hiếp mình và Cổ Vân, cảm thấy khó hiểu, không biết là gì.

- Chẳng lẽ là sát ý đến từ Thiên Giới?

Lâm Dịch ngẩng đầu lên trời, nhưng sau đó lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ sát ý một cách tự nhiên này, sau đó tiếp tục giải quyết chuyện cần làm trước mắt.

- Lang Sa đã trở lại đại lục Bạch Đế, nàng tuyệt đối sẽ đi tới Cổ Thuật, có nàng là chiến sĩ tứ giai, có lẽ vẫn cầm cự được trong thời gian ngắn, mà số lượng tinh anh của hoàng tộc Bạch Đế cũng không ít, vấn đề duy nhất ở đây chỉ sợ là Cổ Năng.

Lâm Dịch âm thầm suy tư...Hơn ba trăm năm trước, mình chém giết toàn bộ cường giả Đại Tinh Vị của Cổ Năng mất rồi. Đoán chừng người đạt tới Đại Tinh Vị Cảnh chỉ là phượng mao lân giác mà thôi, cho nên, sau khi so sánh mạnh yếu, cũng phải đi tới nơi yếu nhất.

- Đi tới Cổ Năng trước, sau đó đi Cổ Thuật, cuối cùng là hoàng tộc Bạch Đế.

Lâm Dịch nghĩ tới đây, bỗng nhiên tốc độ tăng lên.

- Ta nhớ, tên của cái thành kia, gọi là Phượng Y Huyền thì phải?

Phượng Y Huyền tọa lạc tại biên giới phía bắc của hành tỉnh Y La. Đi xa về hướng bắc chính Cực Trú Hàn Viên, mặc dù các hành tỉnh khác hiện giờ đang là mùa hạ, nhưng ở Phượng Y Huyền này, thời tiết vẫn đóng băng, rất rét lạnh.

Lâm Dịch đi ra khỏi Vũ Môn của Phượng Y Huyền, người qua lại trên đường giống như nước thủy triều. Lại có chút buông lỏng một hơi. Khá tốt, không công kích nơi này, cũng không có công kích bình dân, nhưng không biết, Cổ Năng có bị công hãm hay không?

- Hi vọng không có gì a!

Lâm Dịch nghĩ vậy, cũng chẳng quan tâm tới chuyện kinh thế hãi tục, thân hình nhảy lên, hóa thành một đạo lưu quang, bay thẳng về phía chân trời.

Mà bên trong những bình dân trong Phượng Y Huyền đang mặc trang phục chống lạnh giữa mùa hè này. Miệng của Trương lão mở lớn, sau đó, nghe được âm thanh ngơ ngác của hắn:

- Chẳng lẽ, ta lại uống say?

Lâm Dịch không xa lạ gì Cổ Năng, có thể nói là quen việc dễ làm, nhưng một lát sau, hắn đã đi vào bên trong sơn mạch kia.

Trong tầng mây cao vút kia, từng ngọn núi giống như măng mọc xuyên tầng mây, ở trên cao không có bông tuyết, mặt trời ấm áp vẫn đang ở trên đỉnh đầu.

Đọc truyện chữ Full