DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 665: Thiên luân

La Á nhìn Lâm Dịch một chút, sau đó khẽ thở dài một tiếng, tùy tiện nói:

- Yên tâm đi, tại Cổ Văn ai dám khi dễ các nàng? Ngươi hiện tại chính là nhân vật tiền bối số một tại Cổ Văn, hơn nữa bá phụ và bá mẫu đều là siêu cấp cường giả Đại tinh vị Thượng giai, còn ai tự rước lấy rủi ro mà động vào các nàng?

Lâm Dịch nghe vậy mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, lập tức trong lòng cũng tràn đầy khổ sở. Chính mình ở phương diện cảm tình này thật đúng là xử lý rối tinh rối mù.

Lúc này Ám Tương cũng đi tới trước mặt Lâm Dịch, đánh giá trên dưới Lâm Dịch một chút, đột nhiên hiếu kỳ nói:

- Lâm Dịch, trên Thiên giới rốt cuộc có bộ dạng như thế nào? Đẳng cấp của ngươi hiện tại được tính là đẳng cấp thế nào?

La Á nghe vậy liên tục gật đầu:

- Không tồi, không tồi. Tiểu tử ngươi nói cho chúng ta một chút. Trình độ của ta hiện giờ muốn đạt tới phá hư cũng có điểm khó khăn, nhưng mà mặc kệ thế nào thì cũng muốn biết Thiên giới đến tột cùng thì có bộ dạng như thế nào? Có thú vị gì không? Đẳng cấp của ngươi trên Thiên giới được tính là gì?

Lâm Dịch mỉm cười, lập tức cùng La Á và Ám Tương vừa đi vừa nói chuyện, kể về những việc mình đã trải qua ở Thiên giới.

Cho đến tận lúc ba người đã ly khai, La Bích Dương mới phục hồi lại tinh thần. Nhớ tới lời dặn của gia gia khi nãy, tuy rằng rất muốn theo sau để được nghe chuyện trên Thiên giới nhưng gia gia đã giao việc nên cũng chỉ có thể vội vã chạy ra ngoài, đi thông tri cho mọi người.

Trong sảnh.

Thiên thính tuy rằng không phải là chính sảnh, nhưng mà so với chính sảnh thì đại khí và sự trang nghiêm cũng có điểm khác nhau, lộ ra vẻ ấm áp, tùy ý. Hai người La Á và Ám Tương ngồi ở trên ghế dựa, con mắt thỉnh thoảng lóe lên quang mang kinh hãi. Lâm Dịch cũng đang ngồi ở một chiếc ghế dựa, đang kể lại những chuyện hắn đã trải qua trong ba trăm năm cho hai người nghe. Khi nghe Lâm Dịch kể lại cảm giác từ khi mới tiến nhập Thiên giới, bọn họ không khỏi hoảng sợ, tuy biết rằng cường giả trên Thiên giới rất mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng không nghĩ tới, cư nhiên cường giả trên Thiên giới lại tới trình độ như vậy.

Hơn ba trăm năm trước, Lâm Dịch cũng là cường giả Đại tinh vị, so với hai người bây giờ thì còn mạnh hơn rất nhiều. Nhưng mà khi vừa tiến nhập Thiên giới, cư nhiên lại là tồn tại ở tầng dưới cùng? Vậy thực lực của bọn họ lúc này, tại Thiên giới sẽ được tính là gì?

Việc kinh hãi này còn chưa hết, lại nghe Lâm Dịch kể tới đại lục Bạch Đế chính là vi diên ba mươi bốn, là do cường giả Hư Thần Cảnh tiêu hao thời gian mười vạn năm sáng tạo ra. Hai người liền trở nên khiếp sợ không biết nên nói gì nữa. Cả hai người đều há hốc miệng, có một chút không thể tiếp nhận được sự thật.

Khiếp sợ một lúc, La Á không khỏi cảm thán. Cho dù là ai đi chăng nữa, khi biết thế giới mà mình tồn tại lại cư nhiên do người khác mạnh mẽ sáng tạo ra. Nói như vậy cũng sẽ có cảm giác vô lực, cảm khái phải không?

Điều này thì so sánh mình với sa súc cũng gần gần giống nhau.

Nói như thế nào đi chăng nữa thì La Á và Ám Tương cũng là cường giả trên Bạch Đế đại lục. Tuy rằng vẫn chưa đạt tới đỉnh phong nhưng vẫn sẽ có ngạo khí. Nghe thấy lời giải thích của Lâm Dịch, tự nhiên cũng nổi lên một trận tức giận.

Có điều hai người cũng chỉ có thể nổi giận tức gan nổ phổi một lúc, La Á hắc hắc cười nói:

- Thật sự không nghĩ tới, vi diện này lớn như vậy, lại là do người khác sáng tạo ra sao? Thực lực của người đó chắc rằng mạnh mẽ vô cùng? Thực sự là khó tưởng tượng.

Trọng tâm của câu chuyện này cứ như vậy liền bị bỏ qua.

Lâm Dịch lúc này mới tiếp tục kể chuyện cho hai người nghe.

Đương nhiên là chuyện về Hổ Thần Cư thì Lâm Dịch vẫn dấu diếm bọn họ, cũng không phải là Lâm Dịch lo lắng hai người mà là bí mật này ngoại trừ những người tối thân mật bên cạnh Lâm Dịch, hắn cũng không có dự định để những người khác biết. Hiện nay những người biết chuyện Lâm Dịch sở hữu Hổ Thần Cư cũng chỉ là mấy cường giả Thần cấp ở Tây Bắc Thiên, cùng với Lâm Phỉ mà thôi. Trong số đó thì mấy tên cường giả Thần cấp ở Tây Bắc Thiên, Lâm Dịch cũng không biết tới sự tồn tại của bọn họ.

Những chuyện Lâm Dịch trải qua trong ba trăm năm nhiều như thế nào? Muốn nói hết thực sự là không có khả năng. Lâm Dịch chỉ tóm tắt kể lại một lần mà cũng đến tận lúc hoàng hôn, măt trời lặn mới xong.

Nghe tới lúc Lang Sa bị cưỡng hôn, con mắt La Á nhất thời trừng lớn, vội vã la lên:

- Sau đó như thế nào?

Lâm Dịch thực ra không nghĩ tới La Á lại khẩn trương như vậy, cười cười nói:

- Yên tâm đi, ta cũng đến kịp lúc, không có chuyện gì phát sinh.

La Á nhất thời thở ra một hơi nhẹ nhõm, liên tục nói:

- Hoàn hảo, hoàn hảo.

Nói xong, đột nhiên hiện lên vẻ mặt vô cùng dâm đãng, tươi cười nhẹ nhàng nói:

- Hắc hắc, ngươi...

La Á cũng chỉ nói tới đây, sau đó đột nhiên dừng lại.

Nguyên lai là La Á nhìn thấy Ám Tương đang híp mắt nhìn mình, miệng nhếch lên như cười như không, làm cho lông tóc của hắn dựng đứng cả lên. La Á vội vàng ho khan một tiếng, ngồi lại nghiêm chỉnh, dáng dấp vô cùng nghiêm túc, không dám tiếp tục câu chuyện.

Lâm Dịch nao nao trong lòng, đối với biến hóa của La Á cảm thấy rất kỳ quái. Sau đó ánh mắt Lâm Dịch cũng chuyển sang nhìn Ám Tương, nhất thời bừng tỉnh, hiểu ra chuyện gì. Lâm Dịch lập tức bật cười. Năm xưa tại trường học, La Á đúng là rất sợ Ám Tương. Từ trước tới nay đã gần như trở thành thói quen rồi. Mà sau khi thành thân, La Á cũng là điển hình bị thê tử quản lý nghiêm ngặt.

Hiện nay đã trải qua hơn ba trăm năm, hai người đều đã trở thành cường giả Thánh cấp, chỉ có điều xem ra sự sợ hãi của La Á đối với Ám Tương vẫn không thay đổi một chút nào.

- Nói đi, vì sao lại không nói tiếp?

Ám Tương đột nhiên thản nhiên cười nói, đôi mắt âm trầm nhìn La Á, thanh âm nhẹ nhàng mở miệng nói.

Sau lưng La Á nhất thời phát lạnh, trên trán đã thấy ẩn hiện mồ hôi, hắn nhìn Ám Tương cười nói:

- Hắc hắc, nói xong rồi, nói xong rồi. Cũng không có gì hay để nói tiếp, không có gì hay...hắc hắc.

- Hừ.

Ám Tương hừ lạnh một tiếng, chun chun cánh mũi, biểu tình cau có nhưng rất khả ái. Nếu như Lâm Dịch không biết tuổi tác của đối phương, sợ rằng sẽ nghĩ nàng là một tiểu nha đầu mới hơn hai mươi tuổi thôi không chừng.

Điều này làm cho Lâm Dịch cũng không biết phải nói gì. Người ta thường nói là giúp chồng dạy con, nhưng tính cách như Ám Tương thì thực sự có làm loại sự tình này không? Nàng tựa hồ như một tiểu hài tử mãi mãi không trưởng thành nổi.

- Đừng cho là ta không biết quỷ tâm tư trong lòng của ngươi. Người nào đó lại bảo là đi theo người ta để nhìn đệ muội một chút, nhưng thực ra là muốn làm kẻ trộm, không biết sống chết. Sau đó mặt dày mày dạn đi theo phía sau người ta, lúc đó mới đi một chuyến đến Cổ Văn.

Ám Tương không lưu tình chút nào, trực tiếp nói La Á trước mặt Lâm Dịch.

Điều này làm cho trên trán La Á mồ hôi lạnh chảy xuống, liên tục xua tay biện giải nói:

- Hiểu lầm, hiểu lầm. Điều này tuyệt đối là hiểu lầm, thực sự là ta đi nhìn đệ muội mà.

- Thật vậy sao? Ta chẳng lẽ còn không biết ngươi? Xảo ngộ là không giả. Nhưng mà với tính cách của Lang Sa, vì sao lại chủ động nói mình muốn cái gì? Tuyệt đối là ngươi mặt dày mày dạn quấn quít lấy đối phương, truy vấn đối phương muốn đi nơi nào. Người ta cũng sợ làm mất mặt ngươi nên mới bất đắc dĩ nói cho ngươi biết. Mà tiểu tử ngươi cũng thuận đà tiến tới...Nhân cơ hội lôi Lâm Dịch vào, cứng rắn làm nô bộc cho người ta một đoan đường. Ta đoán không sai chút nào chứ?

Ám Tương cười nhạt.

- Ách.

La Á cứng lưỡi, không thể trả lời được, ngạc nhiên nhìn Ám Tương. Chuyện này đã trải qua bao lâu rồi chứ? Không nghĩ tới nàng cư nhiên còn có thể đoán ra bản thân mình ngay lúc đó tìm cách gì? Này...Điều này cũng quá trùng hợp hay không?

La Á dại ra một chút. Khuôn mặt xinh đẹp của Ám Tương cũng thay đổi, trừng mắt trắng dã nhìn hắn. Sau đó Ám Tương quay sang nhìn Lâm Dịch nói:

- Ai...Lâm Dịch, tiểu tử ngươi dù sao cũng đã có hai lão bà, nhiều thì không nhiều lắm, thiếu đi một người cũng không ít đi. Lần này lại vừa vặn cứu được Lang Sa. Nàng cũng sẽ cảm kích ngươi muốn chết. Ngươi nên thẳng thắn, thuận tiện thu Lang Sa vào đi? Cũng miễn cho lão tiểu tử La Á này ngày đêm đều nghĩ tới ả hồ lý tinh kia.

Lâm Dịch nhất thời ngạc nhiên, há hốc miệng. Hắn thực sự không nghĩ tới chiến hỏa đột nhiên lại lan tới bản thân mình. Chỉ có điều hắn cũng lập tức bất đắc dĩ lắc đầu cười nói:

- Ta thì không có vấn đề gì, nhưng mà người ta cũng phải nguyện ý chứ.

Tuy rằng nói vậy thôi, nhưng lúc này trong lòng Lâm Dịch cũng đang phiền muộn, hắn cảm thấy chuyện tình cảm gia đình hắn đang rắc rối lắm rồi. Hiện tại một người Lâm Phỉ cũng đã làm cho hắn sứt đầu mẻ trán, không biết phải nên giải quyết như thế nào. Nếu như lại nhiều thêm một Lang Sa. Hắc...Thật đúng là có trò hay để nhìn.

Ám Tương hơi nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nhún vai, ngẩng đầu, trong giọng nói cũng có vài phần tán thưởng nói:

- Nói cũng không sai, nữ tử như Lang Sa đúng là khuôn mẫu cho nữ tử khác noi theo, đích xác không phải người bình thường có thể đơn giản chiếm được nàng. La Á, tiểu tử ngươi còn chưa chết tâm đi sao? Nữ nhân giống như vậy tuyệt đối sẽ không coi trọng nam nhân phụ bạc.

Ám Tương nói như vậy làm cho Lâm Dịch cũng thầm cười khổ trong lòng. Chính mình liệu có tính là phụ bạc hay không? Nhìn bề ngoài thì mình đúng là như vậy.

La Á hắc hắc cười gượng, liên tục gật đầu, cũng không dám nói thêm gì nữa.

- Phụ thân, ngày hôm nay có khách quý sao?

Chính lúc này vang lên một thanh âm vang dội phía sau. Ba người đồng thời quay đầu lại nhìn, chỉ thấy từ ngoài cửa đã tiến đến rất nhiều người, dẫn đầu là một gã có vóc người lực lưỡng, diện mục kiên cường, hàm râu quai nón hắc sắc, tuổi tầm trung niên. Thanh âm vang dội vừa phát ra là của hắn, có một khuynh hướng giống như kim chúc.

Mà đi theo phía sau hắn có hơn chục người, nam có, nữ có. Những người này dũng mãnh tiến vào Thiên thính, nhất thời hướng về La Á và Ám Tương chào hỏi cha, mẹ, gia gia, nãi nãi...náo nhiệt không gì sánh được. Rốt cuộc thì con cháu cũng đứng đầy cả sảnh đường.

Lâm Dịch ngồi ở một bên âm thầm ước ao, nhưng lại lập tức bất đắc dĩ. Bản thân mình hiện nay đã có ba thê tử nhưng một đứa hài nhi cũng không có.

La Á lúc nãy còn có biểu tình khúm núm mà hiện nay đã khôi phục lại vẻ mặt đầy xuân sắc, ha ha cười nói:

- Mọi người đều đã đến đủ chưa?

- Gia đình đại tỷ và nhị ca còn trên đường tới, những người khác đều đã đến rồi.

Hán tử kia mở miệng trả lời, ánh mắt cũng hiếu kỳ nhìn về phía Lâm Dịch. Lâm Dịch mang theo vẻ mặt ôn hòa, mỉm cười nhìn mọi người. Con mắt hắn giống như sao sáng, càng lộ vẻ thâm thúy không gì sánh được. Tên tráng niên này chỉ khẽ liếc nhìn Lâm Dịch đã không kìm được mà sinh ra một tia kính nể trong lòng. Phảng phất như trước mặt hắn không phải là một người mà giống như một ngọn núi lớn đang tồn tại chỗ đó.

Khí thế trầm ổn như núi, khí chất lại nhu hòa như nước. Đây là cảm giác mà hắn cảm nhận được khi nhìn Lâm Dịch.

- Ừ, Dương nhi.

La Á gật đầu, hơi có chút khí thế, lập tức gọi La Bích Dương một tiếng.

- Gia gia.

La Bích Dương vội vã tách ra khỏi nhóm người, đi ra trả lời.

- Con đi phân phó cho trù phòng chuẩn bị tiệc rượu chưa?

La Á hỏi.

- Đúng vậy gia gia, sớm đã phân phó xuống bên dưới rồi. Hiện nay toàn bộ chỉ chờ mọi người.

La Bích Dương gật đầu nói.

- Tốt, các ngươi đi ra sau trước, chờ Tư nhi và Hạ nhi trở về rồi chúng ta khai tiệc.

Lâm Dịch lúc này cũng không có giới thiệu Lâm Dịch, phân phó xuống dưới.

- Vâng.

Những người khác tuy rằng nghi hoặc nhưng vẫn lập tức khom người lĩnh mệnh, sau đó đều lui xuống. Chờ cho mọi người đi hết, Lâm Dịch mới nhìn La Á một lượt từ trên xuống dưới, mở miệng cười nói:

- Nhìn không ra La Á thật đúng là có vài phần khí thể làm phụ mẫu.

La Á đắc ý cười hắc hắc nói:

- Hắc hắc, ngươi để lại hai lão bà như hoa như ngọc ở nhà, rồi chạy lên cái loại địa phương quỷ quái như Thiên giới. Hiện tại lại còn ước ao sao? Hắc hắc.

Lâm Dịch nhất thời bị hắn làm cho nói không ra lời, chỉ đành hung hăng trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng không biết phải làm thế nào.

Bọn hậu bối không ở đây, La Á lại khôi phục lại dáng dấp tùy tiện, ba người tiếp tục đàm tiếu. Ước chừng thời gian thêm nửa canh giờ nữa, La Á đột nhiên ngẩng đầu, lập tức cười nói:

- Đi thôi, đều đã đến đủ rồi.

Lâm Dịch nhất thời nhíu máy, cười cười gật đầu bất đắc dĩ. Sau đó hắn đi theo phía sau La Á và Ám Tương, đi ra ngoài Thiên thính, thẳng tắp hướng về phía chính đường.

Trong chính đường hiện nay cũng đang sôi nổi nghị luận, trọng tâm của câu chuyện không thể nghi ngờ chính là Lâm Dịch.

Người duy nhất có tiếp xúc với Lâm Dịch là La Bích Dương, tự nhiên trở thành trung tâm để mọi người tranh nhau hỏi han. Lúc này tên trung niên đại hán cũng giống như tiểu hài tử, nước miếng tung bay, khiến cho mọi người đang đặt nghi vấn với La Bích Dương cũng phải kinh hô.

Đương nhiên, loại nghi vấn này cũng không ai trả lời được. Dù sao thì người tiến nhập Thiên giới cũng nhiều như vậy, nhưng người có thể quay trở lại vi diện quê hương thì đã thiếu lại càng thiếu hơn. Lần này có vị "Lâm gia gia.

cư nhiên lại từ Thiên giới xuống? Loại thuyết pháp này làm cho mọi người khó có thể tin.

Lúc ba người La Á vào chính sảnh thì nơi này bàn luận đang đến lúc cao trào.

Sắc mặt La Á hơi nghiêm lại, ho khan vài tiếng, toàn bộ chính đường nhất thời trở nên an tĩnh. Tất cả mọi người đều đồng loạt đứng lên, những đạo ánh mắt hiếu kỳ đều hướng về phía Lâm Dịch đứng sau La Á.

Bữa tiệc này làm theo cách bình thường vẫn hay chiêu đãi nhân vật trọng yếu, toàn bộ đồ đạc trong chính sảnh bị chuyển ra ngoài, giữa chính sảnh bày năm chiếc bàn lớn hình tròn, trên bàn là các món ăn cực kỳ phong phú.

Ba người La Á đi thẳng tới chiếc bàn ở chính giữa, sau đó ánh mắt quét nhìn tử tôn xung quanh. Trong mắt La Á có vài phần tự hào. Năm xưa La gia chỉ có hai người là hắn và phụ thân hắn. Ba trăm năm sau, tuy rằng phụ thân đã qua đời nhưng mà La gia hiện nay cũng đã trở thành đại gia tộc số một tại Khánh Vân thị. La Á tự hào cũng có thể lý giải được.

- Được rồi, ta cũng không vòng vo với các con nữa. Giờ ta sẽ nói cho các con biết vì sao ngày hôm nay lại tập trung ở nơi đây. Cũng không phải là quý khách gì cả, mà là trưởng bối của các ngươi, huynh đệ tốt nhất của lão tử - Lâm Dịch.

Lời nói của La Á làm cho trong lòng Lâm Dịch không khỏi run lên một chút, lập tức cũng lộ ra dáng vẻ tươi cười.

Thành thật mà nói thì lấy thân phận và thực lực của Lâm Dịch hiện nay, mặc dù kể cả ở Thiên giới, bất luận thế lực hay ngóc ngách nào đi chăng nữa cũng phải dùng quy cách tối cao để chiêu đãi hắn. Như La Á hiện nay thì thực lực cũng không cao, nhưng hắn lại không thèm lưu cả thiên nhân vào trong mắt. La Á là như vậy, vô cùng đơn giản, thậm chí phải nói có vài phần thô bỉ. Tuy vậy lại làm cho Lâm Dịch dâng lên sự ấm áp trong lòng.

Lâm Dịch vẫn là người trọng tình, trọng nghĩa. Người khác phá hỏng chuyện của hắn, cũng chưa chắc hắn đã giết chết nhưng hắn sẽ không bao giờ nhớ tới người đó nữa. Ngược lại, những ai đối xử tốt, thân thiết với hắn, hắn sẽ luôn luôn cảm động trong lòng.

- Tới đây, ta giới thiệu với ngươi một chút.

La Á chú ý tới nhãn thần của Lâm Dịch, vui tươi hớn hở quay đầu nói với hắn, trên mặt hiện lên vẻ tự hào.

- Đây là tam nhi tử của ta, tên là La Thu.

La Á chỉ vào gã trung niên nam tử khí độ phi phàm bên trái bàn, nói. Tên nam tử này mặc một thân bạch sam, bên hông đeo một miếng ngọc bội. Trang sức tuy rằng đơn giản nhưng cũng làm hắn lộ ra một chút hàm xúc ngọc thụ lâm phong. Khuôn mặt của hắn so với La Á có sáu phần tương tự.

Nghe được La Á giới thiệu, La Thu vội vã đứng lên khom người bái kiến Lâm Dịch.

- Tiểu tử thối, mau bái kiến nghĩa phụ, còn chần chờ cái gì.

La Á nhất thời không khỏi tức giận hô lớn.

- Ách, La Thu ra mắt nghĩa phụ.

Bạch sam trung niên La Thu hô lớn.

Dù sao cũng đã hơn bốn trăm tuổi rồi, Lâm Dịch cũng không đến mức bởi vì bề ngoài của đối phương và của mình không hòa hợp mà phải lộ vẻ xấu hổ. Hắn cười mỉm, gật đầu nói:

- Không cần khách khí như vậy, ngồi xuống đi.

Trên đại lục Bạch Đế, người bình thường đều có tuổi thọ trung bình khoảng năm trăm năm, mà sở hữu thực lực càng mạnh, ví dụ như thất giai, bát giai chiến sĩ thì sinh mệnh càng kéo dài ra một ít.

Sau khi đạt tới Thánh cấp thì trên lý luận thọ mệnh gần như vô hạn.

Bọn họ ở thời kỳ thiếu niên cũng chỉ mười tám năm, nhưng mà hai trăm năm sau đó, bề ngoài của bọn họ cũng không thay đổi nhiều lắm so với lúc còn thanh niên. Sau hai trăm tuổi, cơ thể sẽ chậm rãi già đi vào tuổi trung niên. Cho đến một trăm năm cuối cùng thì cơ thể mới trở nên già lão. Vì vậy tam nhi tử của La Á có dáng dấp trung niên nhân cũng không làm cho người khác kinh ngạc chút nào.

Lúc La Thu vừa ngồi xuống, La Á lại chỉ vào một mỹ phụ bên cạnh hắn, cười nói:

- Đây là tam tức Đàm Tuệ của ta, cũng chính là thê tử của La Thu tiểu tử.

Mỹ phụ kia vội vã đứng lên, nhìn Lâm Dịch, dịu dàng, phúc hậu, thanh âm nhu hòa nói:

- Đàm Tuệ ra mắt nghĩa phụ.

Lâm Dịch tiếp tục gật đầu, cười nói:

- Tốt, ngồi xuống đi.

Đàm Tuệ nở nụ cười một chút, sau đó ngồi xuống. La Á lại chỉ vào một tên tráng niên ngồi bên cạnh nhà La Thu - Đàm Tuệ, cười nói:

- Đây là tứ nhi tử của ta, La Thanh. Hắn cũng là phụ thân của Dương nhi.

La Thanh vội vã đứng lên, cung kính hô lớn:

- La Thanh ra mắt nghĩa phụ.

Lâm Dịch lúc này hơi nhíu đầu lông mày, nhìn thoáng qua La Bích Dương ngồi phía sau.

Hai phụ tử này nhìn từ bề ngoài thì căn bản nhìn ra là phụ tử ngay, thậm chí còn giống huynh đệ hơn, cùng để râu quai nón giống nhau, cùng khuôn mặt như nhau. Chỉ có điều khí thế của La Thanh trầm ổn hơn so với La Bích Dương.

- Ha ha, ngồi đi, đừng quá khách khí.

Lâm Dịch gật đầu, để đối phương ngồi xuống. La Thanh nghe xong, vâng lệnh ngồi xuống.

Tiếp theo, La Á giới thiệu từng người một, vẻ mặt hiện lên biểu tình tự hào. Lâm Dịch cũng cảm thấy hài lòng thay cho đối phương, cũng có chút tưng tức trong lòng, ngứa răng ngứa lợi. Dù sao hắn cũng đã hơn bón trăm tuổi rồi mà ngay cả một người nhi tử cũng không có.

So với gia đình của La Á thì Lâm gia của hắn có chút hơi đơn bạc.

Vừa giới thiệu xong hết tất cả mọi người trong sảnh, cũng tốn thời gian hơn mười phút. Lại nói tiếp, La Á này cũng thực sự lợi hại. Tổng cộng có ba nhi tử, một nữ nhi. Hiện nay nhị nhi tử La Hạ và đại nữ nhi La Tư thì Lâm Dịch đã biết từ năm xưa, cũng sắp tới chính đường.

Không tính tới nhà nữ nhi bên kia, La Á cũng có bảy tôn tử, tám tôn nữ, mười tám tằng tôn, có thể nói là đã chân chính "khai chi tán diệp" rồi.

Lúc La Á giới thiệu đến tằng tôn cuối cùng, Lâm Dịch chuyển ánh mắt nhìn về phía La Giai và La Nhận đang mở to mắt ra nhìn hắn, lộ ra dáng vẻ tươi cười...Hai tên tiểu hài nhi cũng làm cho Lâm Dịch phải hài lòng bật cười.

La Á phát hiện ra biểu tình của Lâm Dịch, lập tức hơi nhíu mày nói:

- Thế nào? Mầm của La gia ta không tồi chứ? Giai nhi và Nhận nhi mới mười một, mười hai tuổi, nhưng hai tên tiểu tử này tu luyện cũng không tồi, còn cách Khai môn cũng không còn xa nữa. Làm tốt có khi lại có thêm hai gã cường giả Thánh cấp nữa rồi.

Nói tới đây, vẻ mặt La Á trở nên tự đắc.

Lâm Dịch mỉm cười gật đầu, nhìn thoáng qua Ám Tương, sau đó nói:

- Ngươi và Ám Tương đều là cường giả Tinh vị cảnh, đủ để chứng minh thiên tư của các ngươi, giống như Tư nhi và Hạ nhi cũng đã trở thành cường giả Tinh vị cảnh đó sao?

Ngụ ý của Lâm Dịch chính là xác thực lại lời La Á nói. Dù sao thiên tư của La Á và Ám Tương cũng không tệ, hậu bối cũng được thừa hưởng thiên tư của bọn họ, xuất hiện thêm vài người cường giả Tinh vị cảnh cũng là điều dễ hiểu. Mà bởi vì Lâm Dịch thấy hai tên nhóc La Giai và La Nhận thiên tư cũng không tồi nên mới giúp cho bọn chúng rút ngắn bớt quãng đường sau này.

Lúc này thì hai người Tư nhi và Hạ nhi cũng đã xuất hiện ở cửa rồi.

- Nghĩa phụ.

Một tiếng hô ngọt ngào vang lên, khóe miệng Lâm Dịch hiện lên một nụ cười từ ái, hắn liếc mắt nhìn qua, đã thấy một hình bóng xinh đẹp đang vọt đến trước mặt hắn, nụ cười thản nhiên, chính là La Tư, tiểu nha đầu năm xưa mà hắn đã biết.

- Nghĩa phụ.

Người đi theo sau La Tư cũng phát ra thanh âm trong trẻo chào Lâm Dịch, một thân bạch sắc trường sam, khuôn mặt thiếu niên ấm áp, tuấn mỹ. Lâm Dịch tập trung nhìn hắn một lúc liền xác định, người thanh niên này hẳn là hài tử La Hạ năm xưa.

Đọc truyện chữ Full