Trong lòng Lâm Dịch kinh hoàng, hắn không rõ vì sao con chuột này đột nhiên công kích mình. Lấy chiến lực của hắn, tuyệt đối không phải người đáng diệt trừ nhất trong những người này a?
Trong lòng Lâm Dịch kinh hoàng, đồng thời, đại não hắn lại vận chuyển cao. Thân thể vẫn như cũ vẫn duy trì cái loại động tác quái dị mà lưu loát, nhanh chóng hướng phía trước chạy nhanh tới. Trên đường này, thậm chí ngay cả tốc độ cũng không có chậm lại chút nào.
- Chi chi.
Con chuột một kích không được, nhảy lên cao, thân thể rơi xuống mặt đất. Nó phẫn nộ lại cuồng khiếu vài tiếng. Bạch quang trên người lại lóe lên, thân hình lần thứ hai biến mất.
Lúc này đám người Ngụy Kiếm đã lao ra khỏi vòng vây của ma thú, cũng đi tới cực nhanh.
Lúc này không có vòng vây, bọn họ tránh né trở nên linh hoạt. Dựa vào cây cối cao lớn trong rừng, thật sự đã giúp bọn họ đỡ không ít công kích.
Nhưng mà nghe thanh âm ma thú ầm ầm đuổi theo phía sau, trong lòng Ngụy Kiếm lo lắng không ngớt. Trên mặt hắn đã lộ ra thần sắc lo nghĩ.
Phía sau những ma thú kia đều là sinh hoạt ở trong rừng cây không biết bao nhiêu năm. Phi nước đại trong rừng cây căn bản không tạo thành bất cứ kho khăn gì đối với chúng. Cứ tiếp tục như vậy, thời gian bọn hắn phá môn đã qua. Tác dụng phụ của chiến văn lại xuất hiện. Bọn họ liền chỉ có một con đường chết.
Nhưng mà, tuy rằng như vậy, cũng phải tiếp tục đi tới, bằng không hiện tại bọn họ sẽ chết.
Đại não lại đau đớn như kim châm, cảm giác nguy hiểm thật lớn lần thứ hai đem Lâm Dịch bao phủ, hầu như không kịp phản ứng. Thân thể Lâm Dịch đã trước ý thức hắn một bước, thân hình nhanh chóng chợt lóe sang bên phải. Một đạo thủy tiễn nhất thời dưới bụng xuyên qua, Lâm Dịch nhịn không được phun ra một đạo máu tươi.
Nhìn bên trái, thân hình con chuột lại xuất hiện. Móng chuột dài đến hơn ba mươi phân đã hoàn toàn mở rộng ra. Họa xuất một đường vòng cung đâm qua, lưỡng đạo kim chúc đao nhận nhất thời bị một trảo này cắt thành từng mảnh rơi xuống.
Mà địa phương kia chính là chỗ an toàn nhất hiện lên trong đầu Lâm Dịch. Thần kinh trời sinh mẫn cảm đối với nguy hiểm lại cứu Lâm Dịch một mạng.
Nhưng mà lúc này cũng là thất thần một chút, máu tươi dưới bụng đã chảy ra. Thủy hệ thuật pháp công kích đến người có chứa hiệu quả xé rách nhất định, vết thương cực kỳ khó khép lại.
Không thèm ngoảnh đầu nhìn vết thương dưới bụng và máu tươi đang chảy ra. Lâm Dịch trong nháy mắt động.
Hữu quyền hung hăng huy kích lên đầu con chuột còn đang ở giữa không trung, không tốn chút lực đánh trúng, con chuột nhất thời bị đánh nghiên sang bên trái. Chợt thân hình Lâm Dịch nhảy lên, chân trái đồng thời tại giữa không trung lần thứ hai đá một cước bay con chuột. Nương theo lực lượng phản đòn, thân thể Lâm Dịch lại lao ra.
Trong tiếng ầm ầm, con chuột té rớt trên mặt đất. Nhưng mà lập tức đứng dậy. Một đôi ánh mắt như mực lại phóng ra quang mang phẫn nộ.
Chỉ thấy nó đột nhiên cuồng khiếu hai tiếng chi chi, ngân sắc quang mang nhất thời đại thịnh. Hầu như đồng thời, một đạo ngân sắc quang mang nhất thời đem Lâm Dịch bao phủ ở bên trong.
Lâm Dịch hoàn toàn không có chút phòng bị, nhất thời một đầu đánh lên, một cổ địa lực cường đại nhất thời đem hắn bắn ngược trở lại.
Đang lúc ngạc nhiên lại hoảng sợ phát hiện thân thể hắn như không phải của chính mình, mất đi khống chế cư nhiên cứ như vậy sinh sôi huyền phù tại không trung.
- Lâm Dịch.
Ngụy Kiếm trong lúc vô tình quay đầu lại, vừa thấy tràng cảnh Lâm Dịch bị ngân bạch quang mang bao phủ, nhất thời kinh hô ra.
Đối với Lâm Dịch, Ngụy Kiếm là thập phần coi trọng. Vô luận là phẩm chất khiêm tốn của đối phương, hay là thiên tư không thẹn danh xưng thiên tài kia đều đủ để cho Ngụy Kiếm, thân là đạo sư của hắn đối với hắn coi trọng có thừa. Lúc này vừa thấy Lâm Dịch bị khốn, hầu như muổn bổ tới cứu người.
- Ngươi muốn chết a?
Một tiếng quát đem Ngụy Kiếm đang dự định lao đi đề tỉnh lại. Chỉ thấy Diệp Khai hai mắt trợn trừng, trong con ngươi u lục sắc tán ra vẻ phẫn nộ.
- Thế nhưng Lâm Dịch...
- Không nhưng nhị gì cả, ly khai rồi nói...
Diệp Khai mạnh mẽ đẩy Ngụy Kiếm một cái. Mà Ngụy Kiếm cũng nhất thời phản ứng lại. Hiện tại trở lại căn bản không có chút tác dụng nào. Không gian lao ngục phạm vi hơn ba mươi thước đều là liều mạng, nhân lúc còn chưa hoàn toàn thành hình mà phá vỡ. Lúc này không gian lao ngục bao phủ Lâm Dịch lại chỉ có một chút như thế. Ngoài trình độ ngưng kết, không nghĩ cũng biết. Mà không gian lao ngục nhỏ như vậy hầu như là trong nháy mắt có thể thành hình. Đi cứu người căn bản là chịu chết.
Ngụy Kiếm cắn chặt hàm răng, nhất thời quay người, đuổi theo phía sau Diệp Khai, đi theo bọn họ. Một đoàn ma thú chen chúc truy kích.
Khiến người ta kỳ quái là con chuột tổ chức hành động bao vây này cũng không có động, một đôi mắt màu đen đang nhìn thẳng vào Lâm Dịch. Trong miệng càng liên tục kêu lên chi chi, chi chi.
Đại não Lâm Dịch tuy rằng vẫn lãnh tĩnh như cũ. Nhưng đến lúc này, hắn cũng không có bất cứ biện pháp gì. Thân thể đã hoàn toàn bị trói buộc trong phạm vi nho nhỏ này. Ngay cả di động một chút cũng là không có khả năng. Mặc dù trong đầu nghĩ đến phương pháp thoát đi, nhưng ngay cả cơ hội thực thi cũng không có. Chỉ có thể cùng con chuột đối mắt như vậy. Trên thực tế cho tới bây giờ, hắn còn chưa có nghĩ minh bạch nguyên nhân con chuột nhằm vào mình.
Lần đầu tiên công kích, lần thứ hai công kích...thậm chí đến bây giờ phát động không gian công kích đem mình trói buộc, rất hiển nhiên, mục tiêu của nó là mình.
Nhưng chính mình đến tột cùng có chỗ nào đáng giá để nó làm như vậy? Lần trước đến trong rừng cây giết rất nhiều ma thú sao?
Trong đầu Lâm Dịch liên tục suy nghĩ. Nhưng mà trong nháy mắt lại bị hắn phủ quyết. Những người cùng đi này hầu hết đều tiến nhập qua sâu trong rừng cây, nhiều năm qua như vậy, bọn họ giết ma thú tuyệt đối nhiều hơn mình. Nhưng vì sao con chuột lại chỉ nhằm vào mình như vậy đây?
Lâm Dịch trăm mối suy nghĩ không lý giải được. Mà lúc này, con chuột đã bắt đầu chậm rãi di động.
Tứ chi của nó chạm đất, từng bước một hướng Lâm Dịch đi tới. Trong miệng phát ra tiếng kêu chi chi, chi chi khiến người ta da đầu tê dại. hai cái lợi trảo dài hơn ba mươi phân cũng xòe rộng ra. Nhìn quang mang hung tàn trong mắt nó lóe ra, không khó tưởng tượng nó làm cái gì đối với Lâm Dịch.
Nhưng mà chính vào lúc này, một thanh âm phá không chợt vang lên. Thân thể con chuột hầu như đồng thời lóe ra ngân bạch quang mang, nhưng mà chung quy vẫn chậm một chút. Lâm Dịch rõ ràng thấy, khi thân thể nó biến mất trong nháy mắt, một đạo hồng mang vượt xa Lâm Dịch tưởng tượng từ trên người nó bắn xuyên qua, sau đó chui vào dưới lòng đất. Một bãi tiên huyết nhất thời rơi ra.
Lâm Dịch trợn mắt há miệng phát hiện đạo hồng sắc quang mang kia không biết từ nơi nào bắn tới, trên mặt đất xuất hiện một lỗ nhỏ. Miệng lỗ rõ ràng xuất hiện một điểm dấu vết đen nhẻm, không biết nông sâu bao nhiêu.
Nhưng vào lúc này, Lâm Dịch nghe được không trung xuất hiện một thanh âm.
- Đáng tiếc, thiếu chút nữa thôi...
Lâm Dịch nhất thời miễn cưỡng hướng không trung nhìn lại...
Chỉ thấy ba nhân ảnh không biết từ lúc nào xuất hiện tại không trung, cứ như vậy chắp tay lăng không đứng đó. Do cự ly quá xa, hắn căn bản thấy không rõ dáng dấp ba người này.
Nhưng mà trong lòng Lâm Dịch cũng mạnh mẽ vừa động, hầu như nhịn không được muốn kinh hô ra.
Thánh giai.
Thánh giai cùng cường giả bình thường khác biệt rất lớn. Sau khi đạt được thánh giai, trọng lực đối với bọn họ đã không còn chút ảnh hưởng. Lăng không phi hành, trừ Hỏa hệ Thất cấp Dị Năng Giả ra chỉ có Thánh Giai mới có thể đạt được.
Mà như ba người kia dễ dàng như vậy, không chút phong hỏa, thản nhiên đứng giữa không trung. Ngoại trừ Thánh Giai, Lâm Dịch tưởng tượng không được ai nữa.
Đang lúc Lâm Dịch khiếp sợ, trên mặt đất ngân mang thoáng hiện, con chuột cư nhiên lần thứ hai xuất hiện trên đất trống.
Chỉ thấy con chuột kia vừa xuất hiện, nhất thời cuồng khiếu hai tiếng chi chi, ngân mang đại thịnh. Hầu như tại trong nháy mắt, Lâm Dịch liền cảm thấy cổ cường đại lực lượng cổ cường đại vô danh đột nhiên từ phía sau xuất hiện mạnh mẽ đem hắn hút vào. Chợt đại não một trận choáng váng mờ ảo, thiên địa biến sắc.
- Muốn chạy?
Một tiếng hừ lạnh mạnh mẽ vang lên. Chỉ thấy một trong ba nhân ảnh trên không trung, chỉ là tùy ý một điểm, lại là một đạo hồng mang từ đầu ngón tay bắn nhanh ra.
Hầu như cùng lúc, cũng đem ngân mang vừa mới hiện lên trên mặt đất xuyên thủng. Tiếng kêu thảm thiết chi chi qua đi, ngân mang biến mất, nhưng con chuột cũng biến mất tại chỗ.
- Lại để nó chạy sao?
Một người phía sau bên trái trong ba người không khỏi nhíu mày, lẩm bẩm một tiếng.
Người nọ xuất thủ cũng hừ một tiếng, nói:
- Đầu nó đã bị ta bắn thủng. Vừa rồi bất quá là vì nó đã bạo xuất thông đạo không gian. Thông đạo không gian tự động đem nó hút vào mà thôi. Địa phương nó xuất hiện cách nơi này tuyệt đối sẽ không quá xa. Tối đa là trong phương viên ba trăm dặm, để cho Tông Dương phái người qua đây tìm kiếm, tuyệt đối có thể tìm được thi thể của nó.
- Vậy là tốt rồi...
Người phía sau bên trái buông ra một hơi thở, cười nói. Người phía sau bên phải lại là nhíu mày nói:
- Còn tên đệ tử Tông Phạm kia?
Nếu như Lâm Dịch lại nghe được lời này, hắn tuyệt đối có thể nhận ra đây là thanh âm năm đó tại lúc hắn tiến nhập Phong Vân Các, đột nhiên xuất hiện.
Người nọ xuất thủ, nhíu mày lại, sau đó lắc đầu nói:
- Không biết xuất phát từ một loại mục đích gì. Con chuột đem hắn chuyển đi trước. Hơn nữa khoảng cách tựa hồ còn không gần. Bằng không lấy năng lực khống chế không gian của chuột, nó tuyệt đối có thời gian thoát đi. Chính là bởi vì nguyên nhân này mới dẫn đến nó không kịp chạy thoát.
- Rốt cuộc là vì sao? Con chuột trứ danh nhát gan cẩn thận không ngờ ở chỗ này tiến hành một hồi phục kích nhân loại?
Người phía sau bên phải nhíu mày, thấp giọng nói.
Người nọ động thủ cười nói:
- Cũng may mà như vậy. Con chuột vận dụng lực lượng không gian, mới có thể bị chúng ta cảm ứng được. Bằng không, không biết phải đợi tới khi nào mới có thể phát hiện nó đây.
Hai người còn lại lắc đầu, than nhẹ một tiếng, sau đó người phía sau bên trái mới nói:
- Chuyện khác để sau lại nói, trước đem những tiểu tử phía dưới kia cứu đã.
Ánh mắt ba người chuyển xuống, lúc này đám người Ngụy Kiếm căn bản còn không biết ba người tồn tại, đã chạy ra khoảng cách mấy chục dặm. Mà phía sau bọn họ, đám ma thú kia vẫn đuổi theo như cũ.
Vài đạo quang mang chợt lóe, một trận kình phong chợt nổ bắn ra, thân hình ba người đã biến mất tại không trung.
- Cái gì? Tại sao có thể như vậy?
Toàn bộ chạy về. Một tuần sau, bao gồm sư sinh ngày đó ở lại ngũ cấp khu vực ra đều ở lại trường học. Mấy người La Á cùng Lâm Dịch quan hệ không tệ, mãi cho đến lúc trở lại trường học, cũng vẫn khó có thể tiếp thu tin tức Lâm Dịch đã chết.
Tông Dương sắc mặt âm trầm rít gào ở trước mặt hắn. Đang đứng chính là sáu đạo sư Ngụy Kiếm.
Đối mặt Tông Dương rít gào, mấy người Ngụy Kiếm cúi đầu trầm mặc. Một lúc lâu, Sơn Lực ồm ồm nói:
- Ta là lĩnh đội của lần tu hành này. Hiệu trưởng, ngài muốn nghiêm phạt thế nào tùy ngài. Ta nhận.
- Nghiêm phạt?
Tông Dương rống giận giơ tay phải ra vỗ mạnh lên bàn, mặt bàn do đàn mộc tinh luyện chế tạo nhất thời bị đánh ra một đạo chưởng ấn.
- Nghiêm phạt thế nào? Nghiêm phạt có tác dụng sao? Ngươi có biết tầm quan trọng của lớp đặc biệt hay không? Ngày đó các ngươi là bảo chứng như thế nào? Các ngươi nói tuyệt đối có thể đem toàn bộ học sinh bình an trở về. Kết quả thế nào? Chết mười hai người a, nghiêm phạt các ngươi có ích lợi gì? Có ích lợi gì?
Tông Dương đã phẫn nộ không biết nên biểu thị như thế nào.
Đám người Sơn Lực nhất thời cúi đầu.
Tuy rằng nói chuyện này cũng trách không đến trên đầu bọn họ. Dù sao căn cứ kinh nghiệm dĩ vãng còn chưa từng xảy ra loại sự tình ma thú đại quy mô phục kích nhân loại như lần này. Chuyện xảy ra đột nhiên, huống hồ bọn họ cũng không muốn như vậy.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Chung Cực Truyền Thừa
Chương 55: Thánh giai
Chương 55: Thánh giai