Thái Sử Không nâng tay lên:
- Đúng rồi, có một phong thư môn phái của ngươi.
Lục Nguyên ngây ra:
- Thư của môn phái?
Thái Sử Không quăng lá thư ra, nói:
- Là thư môn phái lúc ngươi ở ngoại vực.
Lục Nguyên nhận lấy thư môn phái, lấy ra đọc, mở đầu không có nội dung gì nhiều, chẳng qua hắn làm Hoa Sơn chưởng môn, Hoa Sơn đem mười năm nay xảy ra một số chuyện bẩm báo cho hắn biệt. Một mặt là nội bộ Hoa Sơn, hai là Tấn quốc tranh đấu, là loại đấu với Nhâm Độc. Tiếp tục nhìn, hắn càng xem càng nghiêm túc. Hóa ra gần đây có tin đồn Cửu Hoa Sơn muốn tấn công Hoa Sơn.
Hoa Sơn, đó chính là khởi nguyên của Hoa Sơn, tổ sư khai phái Hoa Sơn Thông Hiểu Chân Nhân là từ đó bị trục xuất ra.
Trong thử thách trăm quốc có tên ngốc Mạc Tử Hạc ba phen bốn lượt chọc giận mình, còn nhớ khi đó mình trực tiếp tiêu diệt Mạc Tử Hạc, cho gã thành bánh thịt, khiến trên đời không còn người này nữa. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
Nghĩ đến việc lúc đó đã làm chắc chọc tai họa rất lớn cho Hoa Sơn, bây giờ người Cửu Hoa Sơn không tìm thấy mình ở trung ương thiên triều nên bắt đầu tìm môn phái Hoa Sơn.
Hoa Sơn có Chu sư thúc tổ trấn giữ, mình không quá lo.
Nhưng nếu có cơ hội thì vẫn nên về Hoa Sơn một chuyến, dù gì mình ở trung ương thiên triều rảnh rỗi, về Hoa Sơn đi. Động ý nghĩ, suy nghĩ muốn về Hoa Sơn càng mãnh liệt, dù sao Hoa Sơn là nơi mình trưởng thành bắt đầu từ mười tuổi.
Hắn nói chuyện này cho Thái Sử Không, gã gật đầu đồng ý.
- Nếu ngươi muốn về Hoa Sơn thì cũng được, vừa lúc gần đây Hiên Viên Thập Nhị muốn đi khu vực truyền tống kia, ngươi đi theo đi. Nhưng mà đi thì đơn giản, trở về thì làm sao?
Lục Nguyên nói:
- Cái này, ta có thể tự sinh tồn hoàn cảnh trung ương thiên triều, trước đó không lâu con ở ngoài màn trời thử rồi.
- Cái gì!?
Thái Sử Không đánh giá Lục Nguyên từ trên xuống dưới, hỏi:
- Thật hả?
Lục Nguyên gật đầu đáp:
- Thật.
Thái Sử Không gật gù, nói:
- Lấy kiếm ý của ngươi, có thể tưởng tượng chút chút.
Thái Sử Không miễn cưỡng chấp nhận được, đám Tần Sương Thành thì hoàn toàn không thể. Chưa đến hỗn động cảnh mà sinh tồn hoàn cảnh trung ương thiên triều, đây là thực lực bá đạo cỡ nào.
Thái Sử Không giơ tay đánh ra một bộ bảo giáp trong suốt, nói:
- Đây là huyền thiên giáp của ta, tặng ngươi hộ thân, vậy khi ngươi trở về an toàn chút, dù sao truyền tống trận cách Kiếm Môn chúng ta không tính quá xa, an toàn không phải vấn đề lớn.
Lục Nguyên nhận lấy bộ huyền thiên giáp, bỏ vào trong đỉnh đầu khánh vân.
Thái Sử Không nói:
- Bốn ngày sau Hiên Viên Thập Nhị sẽ xuất phát, ngươi cũng đi theo đi.
Lục Nguyên gật đầu:
- Vâng!
- Đúng rồi, sớm tu hành nhị thiết tắc kiếm thánh đi, để ta đánh đã tay chút, lâu rồi không đụng tới đối thủ kha khá, cứ đánh với cái tên Hạ Hầu thì hơi ngán.
Thái Sử Không cười ha hả.
Bốn ngày sau, Lục Nguyên đi theo Hiên Viên Thập Nhị lên đường, còn nhớ năm đó từ thử thách trăm quốc tiến vào trung ương thiên triều, khi ấy hoàn cảnh trung ương thiên triều đáng sợ như vậy, cho đến nay mình đã có thể ngăn chặn hoàn cảnh ác liệt của trung ương thiên triều.
Sáu ngày sau, trải qua thời gian dài không gian truyền tống, khi Lục Nguyên lần thứ hai nhìn thấy cảnh vật bên ngoài không gian truyền tống thì đã ở tại Đại Dung thành. Tuy Đại Dung thành có linh khí đậm hơn Tấn quốc nhiều, nhưng hoàn toàn không bằng trung ương thiên triều, cách biệt một trời một vực.
Lần thứ hai trở lại Đại Dung thành, Lục Nguyên không vội vã rời đi. Năm đó mình ở Đại Dung thành tiến hành thử thách trăm quốc, giờ về lại chốn cũ, có nhiều điều cảm thán. Hắn dùng tốc độ nhanh nhất dạo qua Đại Dung thành, Lục Nguyên phát hiện năm đó trong mắt mình Đại Dung thành cao vô cùng không có gì ghê gớm. Trừ mười hỗn động cảnh, mười khí thế ngút trời ra, những người khác không là đối thủ của mình.
Đi xong địa điểm thử thách năm đó ở Đại Dung thành, Lục Nguyên một đường bay thẳng hướng nam.
Nam cảnh trăm quốc, chốn cực nam có ba quốc.
Là Đại Tần, Đại Tấn quốc, Đại Nguyên quốc.
Bây giờ hắn muốn về là Đại Tấn quốc, giữa đường bay rất nhanh, tiêu hao chút thời gian, mắt thấy rốt cuộc đến Đại Tấn quốc. Lại đạp trên mặt đất Đại Tấn quốc, trong lòng hắn xúc động khó tả. Đại Tấn quốc, ta rốt cuộc trở về, cách mười năm.
Đến Đại Tấn quốc, quay về Hoa Sơn thì rất nhanh, Lục Nguyên một đường bay như chớp.
Tấn quốc trình độ tu tiên rất thấp, Lục Nguyên xuyên qua không có một ai phát hiện cả. Lục Nguyên nhận ra mình rời đi mười năm, thế lực ma đạo Tấn quốc dường như rất ngang ngược, đất Tấn quốc dấy lên nhiều chiến tranh. Cuối cùng, Hoa Sơn cao vạn trượng rốt cuộc xuất hiện trước mắt mình.
Hoa Sơn cao vạn trượng, khí thế tận trời.
Sơn thế núi cao dốc đứng, bích lập thiên nhân, dãy núi thanh tú, lấy hiểm trở xưng hùng thế nhân.
Khi Lục Nguyên sắp đến thì trên Tư Quá Phong, một ông lão râu tóc bạc trắng đầu tiên là ngây ra, sau đó vuốt râu cười.
Chân Lục Nguyên rốt cuộc đạp trên đất Hoa Sơn. Hoa Sơn, ta rốt cuộc trở về.
Trong lòng Lục Nguyên ngàn vạn loại xúc động, cuối cùng hóa thành một tình cảm.
Thủ vệ đệ tử Hoa Sơn quát:
- Ai đó!?
- Chưởng môn!
- Là chưởng môn!
- Chưởng môn trở về!
Chớp mắt Hoa Sơn sôi trào.
Hoa Sơn sôi trào.
Đúng vậy, chưởng môn trở lại.
Vị chưởng môn này ở Tấn quốc có địa vị, danh vọng dù không cao bằng Yến Thương Thiên đời trước.
Nhưng cũng gần sát.
Được xưng là thiên tài, rồi khi mọi người còn chưa kịp phản ứng đã có thể đối kháng với đầu lĩnh Tấn quốc, cuối cùng khi Hoa Sơn hai kiếm khí tông đối chọi cứng rắn ngăn cản tranh đấu tiếp, cứu lại kiếm khí hai tông, giữ lại không ít nguyên khí.
Tiếp theo đó khi ma uy tàn phá, trận chiến bảo vệ Hoa Sơn lấy một địch nhiều, gần như một người địch lại toàn bộ đầu lĩnh ma đạo trừ Nhâm Độc ra, đánh đến ma đạo khí thế vốn hùng hồn bị đè ép, cao thủ tổn hao hơn một nữa, không thể ngầm chiếm Tấn quốc chính đạo nữa.
Trận chiến ấy không chỉ bảo vệ Hoa Sơn, cũng hủy ma đạo gần tàn đời.
Cuộc chiến đó nổi danh thiên hạ biết.
Lục Nguyên cũng nhờ vào trận chiến đó trở thành Hoa Sơn chưởng môn danh vọng cực cao.
Bây giờ chưởng môn trở về rồi.
Kỳ thực tất cả không ngờ Lục Nguyên sẽ về. Viết thư môn phái chỉ vì hắn là chưởng môn, mỗi cách mười năm phải báo cáo tình huống Hoa Sơn cho chưởng môn biết.
- Tham kiến chưởng môn!
- Tham kiến chưởng môn!
Hai phó chưởng môn, một là Nguyên Dương Thượng Nhân, một là Tử Hà Thượng Nhân. Hai người này cũng tham gia thử thách trăm quốc, nhưng thử thách đó thật sự quá khó khăn, họ cùng bị đào thải. Tuy nhiên, thực lực của họ là đại đạo cảnh ngũ tầng, xem như không tệ.
Về Hoa Sơn thời gian bận rộn, trước tiên đi gặp phụ mẫu người nhà. Hắn được biết thì ra đệ đệ mình cũng tu tiên, nhưng tư chất khá bình thường, nên Lục Nguyên chỉ để gã chậm rãi tu tiên tại Hoa Sơn, không có ý muốn nâng đỡ. Tại Tấn quốc chậm rãi tu tiên cũng tốt, ít nhất Hoa Sơn coi như an toàn. Mỗi người có con đường riêng để đi, hắn không cần cứng rắn vặn vẹo con đường này.
Việc thứ hai là đi tới mộ sư phụ.
Lục Nguyên kính vài ly rượu, nói:
- Sư phụ, bây giờ đồ nhi hầu hết thời gian ở trung ương thiên triều, hiếm khi trở về một chuyến thăm sư phụ, nên kính sư phụ vài ly.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 586: Bát phẩm đài sen (hạ)
Chương 586: Bát phẩm đài sen (hạ)