Lý Nguyên Bạch giơ tay về phía đằng sau;
- Hồ trưởng lão được xưng là thiên cơ chi biến, túi trữ vật của hắn sau khi hắn chết nhất định sẽ bị hủy diệt, không có ai có thể lấy được nếu không thì hắn cũng không được gọi là thiên cơ chi biết.
- Xem ra Lý Nguyên Bạch đã nghiên cứu rất nhiều về Hồ trưởng lão nên chuyện này cũng rõ ràng.
Người dần dần đi...
Lục Nguyên theo sát sau lưng của sư phụ tâm tình ngày càng xoay chuyển.
Sư phụ chỉ còn có một tháng thọ nguyên, mà bây giờ giao tranh với Hồ trưởng lão một hồi, chỉ sợ tính mạng không còn nhiều, nhìn về phía sư phụ tràn đầy tử khí không có sinh cơ, Lục Nguyên tràn ngập đau xót.
Lý Nguyên Bạch đi về phái trước, tạo thành một vòng tay mà nói:
- Vi sư cả đời này có một thê tử có một đám hảo hữu có một đồ đệ, thê tử của vi sư cũng là sư mẫu của ngươi, sư mẫu của ngươi cùng với vi sư ân ân ái ái, chỉ vì tu vi thiên phú có hạn không cách nào đột phá, thọ nguyên tử vong như người bình thường coi như không đáng tiếc...
- Vi sư thu một đệ tử vốn không yên lòng với nó, sợ sau khi vi sư mất đi ngươi có sản nghiệp lớn như vậy sẽ có một đàn sói xung quanh muốn xâu xé nhưng hiện tại xem ra với biểu hiện thiên tư của ngươi không cần ta lo lắng nữa, hiện tại ngươi có chiến lực cấp đà chủ, so với vi sư năm đó thì hơn rất nhiều.
- Đối với ngươi vi sư cũng yên tâm.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng đi về phía trước:
- Chỉ là đám hảo hữu kia vi sư một ngày không báo thì chết cũng không cam tâm.
- Nhiều năm trước vi sư có một đám bằng hữu không tệ, quan hệ rất tốt, mà đá bằng hữu này có một người tên là Diệp Hồ, Diệp Hồ hào sảng là một bằng hữu không tệ, năm đó vi sư cùng với đám bằng hữu định đi đối phó với Tứ Sắc Yêu Vương, Xích Dực Yêu Vương, vi sư và đám bằng hữu có thực lực tương đương, mà Xích Dực Yêu Vương thì có thực lực không kém Nguyên Nguyên sư bá bao nhiêu, trận chiến đó chúng ta có khả năng thắng không ngờ tên Diệp Hồ, thật không ngờ, hắn lại chính là yêu ma, ở Ly Kỳ Cốc dùng thân phận bằng hữu ám toán chúng ta, cuối cùng Xích Dực Yêu vương tới chúng ta bị thảm bại, cơ hồ tất cả mọi người đều chết ở chiến dịch kia, mà vi sư tuy bị trọng thương nhưng vẫn giữ được tính mạng.
Lục Nguyên thân là đệ tử của Lý Nguyên Bạch cũng đã từng nghe qua ba chữ Ly Kỳ Cốc nhưng không biết nội tình, hiện tại cuối cùng cũng đã hiểu.
Thì ra là thế!
Lục Nguyên bây giờ mới biết sư phụ đang giao hậu sự rồi trong lòng cảm xúc hỗn loạn, chỉ theo Lý Nguyên Bạch đi về phía trước.
Lý Nguyên Bạch nói:
- Xích Dực Yêu vương đánh bại chúng ta, chúng ta không có lời nào để nói, muốn đi vào chiến trường phải giác ngộ sinh tử, rút kiếm ra khỏi vỏ thì phải có nhận thức rằng mình có thể chết dưới kiếm.
- Chỉ là tên Diệp Hồ dùng thân phận hảo hữu ám hại khiến cho vi sư không thể không giết hắn, nếu như hắn không chết vi sư cũng khó mà yên tâm.
Lý Nguyên Bạch chắp tay sau lưng mà nói:
- Ngày đó ta phái ngươi tới đây cũng có nguyên nhân hiện tại ta nói cho ngươi nghe...
Lúc ở bữa tiệc, ánh đèn chiếu rọi sáng loáng tuy nhiên càng đi thì bóng đen càng bao trùm, ở phía xa xa có màu đỏ trùng thiên, Lục Nguyên cũng biết đó chính là rừng cây lá phong.
- Vài năm cuối của vi sư có ba nguyện vọng, liên quan đến ba thứ trọng yếu của vi sư là thê tử hảo hữu và đệ tử.
- Tuy nhiên bởi vì ngươi có biểu hiện xuất sắc cho nên chỉ còn lại hai nguyện vọng.
Lý Nguyên Bạch nói;
- Dù sao với biểu hiện của ngươi trong tương lai tiền đồ không thể đong đếm được, Tư Mã Trường Bạch chỉ có thể ngăn ngươi nhất thời chứ không ngăn được cả đời, hơn nữa Nguyên Nguyên sư huynh cũng sẽ bảo vệ ngươi, vi sư có thể yên tâm.
- Mà hai nguyện vọng còn lại, thứ nhất chính là nhìn thấy Trịch Trục Hoa, thứ hai là muốn xử lý tên Diệp Hồ kia, hôm nay Hồ trưởng lão đã bị tru sát, như vậy vi sư không còn tiếc nuối.
Lý Nguyên Bạch từ từ nói.
- Chỉ là đối phó với Hồ trưởng lão không phải chuyện dễ dàng.
- Gần đây là đại thọ hai nghìn năm của Quang Minh Yêu Hoàng, hắn thích Trịch Trục Hoa cho nên Hồ trưởng lão mới đi hái, Trịch Trục Hoa số lượng vô cùng ít, hơn nữa nhiều năm trước ở trong lòng đất đa số Trịch Trục Hoa đã bị Quang Minh Yêu Hoàng chuyển vào trong Quang Minh cung của hắn.
Ở trong lòng đất Trịch Trục Hoa càng lúc càng ít, vi sư đếm tới đếm lui thì thấy chỗ này là chỗ mà Hồ trưởng lão có khả năng tới hái nhất.
Lý Nguyên Bạch vì báo thù nhiều năm hiển nhiên đã nghiên cứu sâu đậm về Hồ trưởng lão.
Bắc Phong lục kiếm tiên bất kể là ai cũng đáng sợ vô cùng.
Lý Nguyên Bạch cho dù sắp chết cũng tuyệt đối không thể khinh thường.
- Đương nhiên nếu như ở nơi khác thì vi sư cũng an bài một số ánh mắt, nếu như Hồ trưởng lão xuất hiện ở đó vi sư cũng sẽ có thủ đoạn dứng đối về phần gọi ngươi tới đây là vi sư muốn xem ngươi có thể có bao nhiêu kinh nghiệm, xem bản lĩnh của ngươi thế nào.
Lý Nguyên Bạch cười cười:
- Vốn kê hoạch ban đầu là để ngươi đối mặt với Hồ trưởng lão cho ngươi tự mình đấu một trận với yêu ma Trường Sinh Kỳ, cho ngươi thấy sự đáng sợ của hắn, nhưng hiện tại thân thể của ta càng ngày càng kém rồi, nếu như chậm chạp không động thủ mất đi thời cơ tốt nhất thì ôm hận cả đời.
- Hôm nay cuối cùng cũng đã tru sát Hồ trưởng lão, nguyện vọng đã được thực hiện, vi sư cho dù xuống cửu tuyền cũng có thể ăn nói với đám hảo hữu.
Lý Nguyên Bạch nói.
Khu rừng lá phong đã đi tới rồi.
Hào quang màu đỏ chiếu vào khiến cho áo bào màu trắng của Lý Nguyên Bạch cũng bị nhuộm đỏ.
Lục Nguyên đi sát sau lưng của Lý Nguyên Bạch.
Ở hai bên là lá phong đỏ ửng.
Cảnh sắc nơi này vô cùng tươi đẹp, gió thổi làm lá phong bay chập chờn, làn lá đỏ nhẹ nhàng lắc lư, đẹp vô cùng.
Lý Nguyên Bạch nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, sau đó nói;
- Vi sư vốn không lo cho ngươi, vốn vi sư nếu như có linh thú vân hệ đã truyền cho ngươi chẳng qua năm đó ở Ly Kỳ cốc ta bị Xích Dực Yêu vương công kích, trốn thoát chật vật, ngay cả pháp khí Tiểu Ngân Nguyệt cũng ném đi, cho nên không có vân thú truyền cho ngươi, chuyện này thật có lỗi với ngươi.
Lúc ở Ly Kỳ Cốc Hồ trưởng lão lấy tên giả là Diệp Hồ lúc ấy hắn chưa phải là một trong thập đại trưởng lão mà Xích Dực Yêu vương khi đó là tứ sắc yêu vương, thực lực thâm bất khả trắc không hề dưới Nguyên Nguyên thượng nhân.
Gặp phải công kích như vậy mất đi pháp khí là chuyện bình thường.
Lục Nguyên nói:
- Sư phụ, dạy con kiếm thuật pháp thuật tâm pháp chỉ điểm cho đệ tử, đối với đệ tử đó là trọng ân rồi không có vân thú tương truyền thì đã sao.
Nói tới đây hắn có phần nghẹn ngào hắn biết rõ vi sư hiện tại đang giao hậu sự rồi.
Mình cho tới bây giờ sở học đều là do sư phụ dạy dỗ.
Mà sư phụ sắp đi hắn không khỏi nghẹn ngào.
Lý Nguyên Bạch gật đầu:
- Đứa nhỏ này ưu điểm lớn nhất của ngươi không phải ngộ tính tốt mà là tâm tính tốt.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 127: Ngắm Trịch Trục Hoa (1)
Chương 127: Ngắm Trịch Trục Hoa (1)