DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Hoa Sơn Tiên Môn
Chương 14: Hoàng huyện lệnh

Hắn là bổ đầu, hàng năm cũng kiếm được không ít tiền, muốn mua một ngôi nhà lớn ở huyện thành cũng không phải việc gì khó khăn.

Hai bên đường đều là cửa hàng, tiệm gạo, hiệu cầm đồ…rất khang trang, thị trấn Đông Lâm không thể sánh bằng, nhưng người đi đường lại rất ít, từ khi nghe nói ở núi Quảng Diệp gần đây xuất hiện yêu ma, huyện thành liền vắng vẻ đi rất nhiều. Nhưng Lục Nguyên hiện tại cũng đã quen với cảnh tượng này, ngay cả cung điện trong tiên môn mấy ngày qua cũng nghe nói chuyện này, đương nhiên không cảm thấy kinh ngạc với những chuyện trước mắt.

Cuối cùng cũng đến huyện nha Đông Dã, huyện nha Đông Dã là một ngôi nhà rất lớn, phía trước huyện nha có một chiếc trống lớn giải oan, người có oan tình có thể đến đây kêu oan, bậc thềm cửa ra vào có chín bậc, tương đối cao, người đứng trên bậc thềm có thể nhìn bao quát phía dưới, trên cầu thang có hai con sư tử đá cao hơn đầu người, cực kỳ dữ tợn, uy phong lẫm liệt, trên cửa chính còn có hai vòng đồng màu vàng lấp lánh.

Đúng là huyện nha Đông Dã cũng có mấy phần uy phong!

- Chào bổ đầu.

- Chào bổ đầu.

Lục Phương là bổ đầu ở đây, địa vị khá cao, khi đi qua thỉnh thoảng lại có người chào hỏi hắn, nhưng khi chào hỏi bộ khoái và Lục Phương, mọi người đều nhìn về phía Lục Nguyên, hiển nhiên tất cả đều đã nghe nói tứ đệ của Lục bộ đầu là tiên nhân, mà còn là một tiên nhân trẻ tuổi, từ trước đến giờ mọi người rất hiếm khi nhìn thấy một tiên nhân trẻ tuổi như vậy.

Một lát sau, huyện lệnh Đông Dã béo mập Hoàng Quảng cũng đích thân ra nghênh đón, Tu tiên giả có địa vị cao hơn huyện lệnh rất nhiều, hắn vô cùng niềm nở, thớ thịt trên mặt cũng không ngừng lay động:

- Lục bộ đầu, vị này chính là Tứ đệ của ngươi, quả nhiên là tiên phong đạo cốt, thiếu niên anh hùng.

Khi tán dương Lục Nguyên, Hoàng huyện lệnh cũng âm thầm nói thầm trong lòng, tiên nhân trẻ tuổi như vậy, thật sự chưa từng thấy qua.

Người ta nói người trẻ tuổi thường làm việc không chắc chắn.

Tiên nhân trẻ tuổi như vậy, có thể làm được sao?

Yêu ma núi Quảng Diệp cũng không dễ đấu, không biết nó đã ăn bao nhiêu người rồi.

Huyện nha Đông Dã.

Hoàng huyện lệnh nhiệt tình kéo tay Lục Nguyên:

- Tiểu tiên trưởng thiếu niên anh hùng, lần này đi trừ yêu, bổn huyện thay mặt dân chúng huyện Đông Dã phải cảm tạ ngươi rồi.

Lục Nguyên thầm cười lạnh, vị Hoàng huyện lệnh này, thật đúng là biết đại biểu, thoáng chốc đã thay mặt toàn bộ bách tính trong huyện cảm tạ mình, thật là thú vị. Nói ra, dân chúng của huyện Đông Dã, ngoại trừ bộ phận mà mình quen biết, những người khác có quan hệ gì đến mình chứ, nếu như không vì đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã làm viên quan nhỏ ở huyện nha thì Lục Nguyên thật sự cũng không đến đây.

Hoàng huyện lệnh mời Lục Nguyên cùng vào trong huyện nha, đi đến hậu viện huyện nha liền nhìn thấy hai đạo nhân tiên phong đạo cốt, hai người này xác thực là tiên phong đạo cốt, dáng dấp sáu, bảy mươi tuổi, râu tóc bạc trắng, trong tay lại cầm cây phất trần, người như vậy, không phải tiên phong đạo cốt thì còn là gì.

Lục Nguyên thầm nghĩ trong lòng, bề ngoài này chỉ sợ cũng không hề thua kém Nguyên Nguyên thượng nhân của Bắc Phong.

Đáng tiếc, thực lực lại kém xa.

Lục Nguyên vừa liếc nhìn, phát hiện hai vị đạo nhân này, một vị luyện khí pháp lực kỳ thứ tư của Bát đại kỳ kinh, một vị luyện khí pháp lực kỳ thứ ba Thập nhị chính kinh, pháp lực kém hơn mình rất nhiều.

Hoàng huyện lệnh nói:

- Hai vị tiên trưởng này, pháp danh gọi là Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng.

Lục Nguyên gật đầu chào hỏi, đương nhiên, mặc dù trong lòng hắn cho rằng thực lực của hai vị lão đầu này không ra gì, cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười ha ha nói:

- Thì ra là Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng, nghe danh đã lâu.

Tích Trần đạo trưởng thấy Lục Nguyên vừa mở đầu đã lấy lòng, cũng có phần hưởng thụ:

- Không biết tiểu hữu xuất thân phương nào?

Lục Nguyên nói:

- Ta xuất thân ở Hoa Sơn Bắc Phong.

Tích Trần đạo trưởng nghe xong, sắc mặt lập tức biến đổi:

- Thì ra là danh môn đại phái.

Thì ra hai vị Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng chính là tán tu.

Tán tu là loại Tu tiên giả miếu lớn không thu, miếu nhỏ không nhận, loại Tu tiên giả này chỉ là ngẫu nhiên có cơ duyên, có được một số công pháp của tu tiên giới, nhưng vì đủ loại nguyên nhân, không được thu vào trong môn phái. Tán tu bình thường có hai loại thái độ đối với danh môn đại phái, một là vô cùng ngưỡng mộ, sau đó ra sức nịnh bợ.

Còn có một loại, là thái độ của hai vị đạo trưởng Tích Trần, Tích Dịch thể hiện lúc này, đó là thù ghét danh môn đại phái, đây là lòng đố kỵ chuyển thành thù ghét.

Tích Dịch đạo trưởng cười khẩy nói:

- Thật không dám nhận, ngươi là đệ tử của danh môn đại phái Hoa Sơn tiên môn. Nhưng ngươi còn trẻ như vậy, thật ra còn rất non nớt, thực lực như vậy, nếu xuống núi, tốt nhất là tùy ý dạo chơi, nếu không bị yêu ma giết chết thì thật là đáng tiếc.

Tích Trần đạo trưởng sở dĩ dám nói như vậy, là vì ở các đại danh môn chính phái, đệ tử chân truyền thật sự rất ít.

Bình thường đụng phải đều là đệ tử bình thường.

Đệ tử bình thường ở danh môn chính phái, không chiếm được công pháp tu hành gì tốt, thực lực cũng không quá mạnh.

Đệ tử bình thường giống như Lục Nguyên, phần lớn là luyện khí kỳ nhị trọng, không luyện được kỳ tam trọng.

Chính vì như vậy, Tích Trần đạo trưởng mới dám lên tiếng giễu cợt, hai người bọn họ, tuyệt đối không ngờ, Lục Nguyên lại là loại đệ tử chân truyền hiếm có vô cùng.

Thái độ của Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng chỉ có thể nói là có chút ác liệt.

Lục Nguyên cũng không có cảm giác quá lớn.

Khi ở trên núi, sư phụ Lý Nguyên Bạch đã từng nói với hắn hai loại thái độ kỳ quái của tán tu, hơn nữa khuyên bảo hắn, tán tu phần lớn đều là kẻ đáng thương, đại phái không thu, tiểu phái không nhận mà thôi, bọn họ muốn mỉa mai vài câu thì cứ để cho bọn họ mỉa mai, dù sao bị mỉa mai vài câu, cũng không mất mát cái gì.

Danh môn đại phái cũng phải có khí phách của danh môn đại phái.

Đương nhiên, chỉ cần đối phương không quá mức là được rồi.

Một khi quá mức, bị giết chết cũng đừng nên trách, danh môn đại phái trở thành danh môn đại phái, có thanh danh uy chấn Đại Tấn hiện giờ, cũng không phải dựa vào giảng khí độ mà có, mà là dựa vào không ngừng chém giết mới có thanh danh hiện giờ, nền tảng của danh môn đại phái nào mà không có xương trắng, thây chất đầy núi, khi ở trong núi, sư phụ cũng đã từng dạy bảo Lục Nguyên điều này.

Hoàng huyện lệnh ở bên cạnh nghe ba vị Tu tiên giả nói chuyện, thầm nghĩ, thì ra tiểu tiên trưởng lại có người lai lịch lớn như vậy, xuất thân từ đại môn phái, không tệ, không tệ.

Vị tiểu tiên trưởng này, mặc dù bản thân còn rất trẻ tuổi, làm việc có thể không chắc chắn.

Nhưng một khi hắn bị tổn thất nặng, quay về sư môn báo cáo, có thể dẫn động người của Hoa Sơn tiên môn tới, yêu ma dưới lòng đất gì đó thoáng chốc còn không trở thành tro bụi.

Hoàng huyện lệnh vừa nghĩ như vậy, trong lòng lập tức đại định:

- Tốt rồi, tốt rồi, ba vị tiên trưởng, bổn huyện đã chuẩn bị tiệc rượu, kính mời ba vị tiên trưởng nhập tiệc.

Hoàng huyện lệnh quả nhiên không hổ là một huyện lệnh, tiệc rượu bày ra tương đối thịnh soạn. Thức ăn nóng hổi, ngào ngạt hương thơm, chua cay mặn ngọt rất vừa miệng, canh sườn, cá sốt hành, thịt cá tươi ngon, mùi hành thơm ngát. Gà xé phay trộn ướt, nhìn màu ướt đỏ tươi đã thấy ngon miệng, kết hợp với rau trộn, không mập không ngán, hơi cay cay, rất vừa miệng…..

Trên cơ bản, còn chưa chờ Hoàng huyện lệnh bắt đầu khách khí, Lục Nguyên đã ăn ngấu nghiến.

Không có cách nào, gần đây hắn ăn rất ngon miệng nên tham ăn.

Trước mắt có nhiều mỹ thực như vậy, làm gì còn có thể khách khí.

Thỉnh thoảng hắn lại nhấp mấy ngụm rượu, ăn thêm chút đồ ăn, thật sự rất tiêu sái.

Lục Nguyên căn bản không để ý đến hình tượng, còn bên kia, hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng vốn là là tiên phong đạo cốt, bất luận ăn thứ gì cũng chỉ lướt qua mấy miếng, điệu bộ nho nhã, Hoàng huyện lệnh ở bên cạnh quan sát, càng cảm thấy, hai vị đạo trưởng này thật sự có bản lĩnh.

Còn Lục Nguyên chỉ là tiểu tiên trưởng trẻ tuổi mà thôi, làm việc chắc chắn chưa thuần thục.

Đương nhiên Hoàng huyện lệnh là người thông minh, cũng không biểu lộ ra điều gì, bắt đầu nói lời khách sáo với ba vị Tu tiên giả. Hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng chỉ đợi giờ khắc này, liền bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể về lịch sử trừ yêu diệt ma của bọn họ.

Điều này khiến Hoàng huyện lệnh vốn cũng chỉ nghe nói về tu tiên giới khẽ ngây người sửng sốt, lại càng cảm thấy, hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng có bản lĩnh.

Lục Nguyên ở bên cạnh nghe được chỉ cảm thấy buồn cười, hai vị đạo trưởng Tích Trần, Tích Dịch này, thật sự thổi phồng quá mức, thực lực của đám yêu ma kia, bị bọn họ thổi phồng không biết lợi hại bao nhiêu, nếu quả thật có yêu ma lợi hại như vậy tồn tại, đừng nói đến hai vị tán tu Tích Trần, Tích Dịch, mà ngay cả mình cũng đối phó không nổi.

Không khí của bữa tiệc có vẻ rất hài hòa, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng muốn nói khoác, Hoàng huyện lệnh nghe bọn hắn nói khoác, bọn hắn càng nói khoác, Hoàng huyện lệnh càng an tâm, có hai vị tiên trưởng thần thông quảng đại ở đây, tiêu diệt đám yêu ma kia còn không phải dễ như trở bàn tay, mặc dù Lục Nguyên nhìn ra, nhưng cũng không nói, chỉ chăm chú ăn cơm.

Cứ như vậy, buổi tiệc trôi qua rất vui vẻ.

Vài ngày sau, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng thường xuyên biểu diễn một số tiên thuật như ngón tay bốc lửa, lá bùa ngưng băng trong huyện nha, xem ra mọi người trong huyện nha từ trên xuống dưới tương đối sùng bái hai vị lão đạo có dáng dấp tiên phong đạo cốt này, trong đó bao gồm cả Hoàng huyện lệnh và đại ca Lục Phương, nhị ca Lục Dã của Lục Nguyên.

Về phần Lục Nguyên, đương nhiên chỉ thích ngủ nướng.

Dù sao, còn chưa tới ngày trừ yêu, hắn không ngủ nướng thì làm gì.

Về phần hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng, thích đùa nghịch cái gọi là "Tiên thuật", làm cho người ta sùng bái, quan tâm đến hắn làm gì. Đương nhiên, hiện tại Lục Nguyên cũng hiểu rõ, vì sao Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng lại cố gắng như vậy, nghe nói vì trong huyện Đông Dã có một hầm mỏ, mỗi năm sản xuất một khối hạ phẩm linh thạch, Tích Trần đạo trưởng và Tích Dịch đạo trưởng đương nhiên là muốn có thứ này.

Bọn hắn không thể lấy nó một cách quang minh chính đại, dù sao bọn hắn chỉ là tán tu có thực lực không cao, vẫn sợ hãi uy thế của vương triều Đại Tấn, cho nên đành phải bày ra uy phong tiên nhân, khiến trên dưới huyện nha vô cùng sùng bái, đến lúc đó ngoài trừ yêu, lại đùa nghịch chút ít thủ đoạn, đương nhiên có thể khiến toàn bộ huyện nha tiến cống cho hắn, một năm một khối hạ phẩm linh thạch, đối với tán tu có thực lực không cao như bọn hắn mà nói, thật sự là tương đối có sức hấp dẫn.

Nhưng mỗi năm một khối hạ phẩm linh thạch, lại không có gì hấp dẫn với Lục Nguyên, cho nên chi bằng ngủ nướng.

Ở nước Đại Tấn bất luận là những chuyện đại sự như kết hôn, thăng quan, khởi công…đều phải chọn ngày.

Ngày kết hôn tương đối phiền toái, có liên quan đến cầm tinh của người kết hôn, còn thăng quan thì không cần phiền toái như vậy, cố định một số ngày, ví dụ như tháng chạp thì có ngày mùng tám, ngày mười một, ngày hai mươi, ngày hai tư, ngày hai sáu, ngày hai chín tháng chạp đều là những ngày đẹp để thăng quan.

Tương ứng, trừ yêu đương nhiên cũng là một chuyện trọng đại.

Đại sự như vậy, ngày khai phát, đương nhiên cũng phải chọn lựa cẩn thận.

Lần này núi Quảng Diệp xuất hiện yêu ma, chặn ngang quan đạo, không ngừng có người bị giết, cả huyện oanh động, có thể nói, từ trên xuống dưới đều sợ yêu ma kia xông vào huyện thành đại sát một trận, nghe nói yêu ma đó ăn thịt người, Hoàng huyện lệnh cũng lo lắng đến mức sắp bạc trắng cả tóc, vất vả lắm mới mời tới ba vị tiên trưởng.

Đương nhiên, muốn chọn ngày cũng không phải chuyện nhỏ. Hoàng huyện lệnh cơ bản đã hỏi qua mấy vị tướng số, bán tiên nổi tiếng trong bổn huyện, cuối cùng xác định ngày xuất phát trừ yêu là ngày mùng chín tháng năm.

Ngày mùng chín tháng năm, theo các thầy tướng số, bán tiên nói là ngày đại cát đại lợi, hoàng đạo, tam hợp, thiên quý, thiên hỉ, hiển tinh.

Ngày này hung thần nghi kị: đao châm, hoành thiên, Thiên Lôi, Long Hổ, thần số, tứ cùng, thổ cấm, huyền vũ, chu tước.

Vừa vặn là ngày tốt để trừ yêu.

Tiếng trống trận đánh dồn dập, còn mời mấy vị hát xướng trên sân khấu, nguyên một đám hoa đán tiểu đán thay nhau ra trận, lại mời Vương bán tiên nghe nói nhất linh khắp huyện, múa kiếm gỗ trên sân khấu, miệng rì rầm, nghe nói hắn đã xin chỉ thị của thần tiên trên trời, lần này trừ yêu sẽ được thần tiên trên trời chiếu cố, nhất định sẽ thành công.

Quần chúng phía dưới vây xem, thỉnh thoảng bộc phát ra những tiếng tán thưởng:

- Hay, hay.

Lần này trừ yêu là chuyện đại sự, cho nên có không ít người đến quan sát nghi thức trừ yêu.

Lúc này Lục Nguyên đang đứng trên mái hiên huyện nha, một tay cầm bình rượu, một tay cầm chân gà nướng, chuẩn bị xem kịch vui, nhưng phát hiện công việc chuẩn bị trước khi trừ yêu lần này cũng quá bày trò, Lục Nguyên khẽ trợn mắt há hốc miệng kinh ngạc!

Thì ra trước khi đi chém yêu trừ ma còn phải chuẩn bị nhiều như vậy.

Cái gì là bạo trận chiến, sân khấu kịch, bán tiên.

Những sư thúc, sư bá của hắn trước kia đi trảm yêu trừ ma, không ai có bộ dạng như vậy.

Nhưng ta nên tôn trọng văn hóa dân gian.

Được rồi, tiếp tục uống rượu, xem trò hay.

Tiếp theo, Hoàng huyện lệnh bước lên vũ đài, nói với đám quần chúng đang chen chúc dày đặc phía dưới:

- Bổn huyện phụng mênh thiên tử, làm quan phụ mẫu một phương, từ khi chấp chưởng đến nay, dân chúng thái bình yên vui, nhưng núi Quảng Diệp gần đây có yêu ma xuất hiện, bổn huyện phụng mệnh thiên tử, trông giữ nơi này, há có thể cho phép yêu ma tàn sát bừa bãi, nay ta đã mời tiên trưởng đến đây diệt trừ yêu ma, để huyện Đông Dã ta trời đất thái bình.

- Tiên trưởng, tiên trưởng, tiên trưởng......

Từng âm thanh cuồng nhiệt vang lên nghênh đón hai vị Tích Trần đạo trưởng, Tích Dịch đạo trưởng.

Tiên trưởng mà những người này biết nhất định phải có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, loại giống như Lục Nguyên, trẻ tuổi, còn hoàn toàn là thiếu niên, cũng không được mọi người tin tưởng. Cho nên Lục Nguyên sáng sớm đã ẩn núp trên mái hiên huyện nha, ung dung tự tại uống rượu, nhìn xem trò hay phía dưới.

Thời gian không sai biệt lắm, cuối cùng cũng đến lúc phải lên đường.

Đọc truyện chữ Full