"Hảo! Hảo!" Lâm Đắc Ý hơi ngẩn người rồi gương mặt hung ác hiện lên nụ cười: "Cũng có chút khí phách. Nhưng thế cũng không cứu được tính mạng ngươi, dám tiếp ta ba chiêu, ngươi đến đây là kết thúc."
Vốn hắn tưởng gã là hạng mãng xung động, bước lên ứng chiến sẽ nông nổi bộp chộp, nhưng thiếu niên trước mắt hắn nghi dung bình thản, thần thái ung dung, hoàn toàn không phải vì bị khích tướng mà lên tiếp chiến. Lâm Đắc Ý bất chợt nổi giận, một tên nhóc dám ra vẻ cao thâm trước mặt lão tử, đợi tí nữa ngươi sẽ tan xương.
"Lão sắc cẩu chỉ biết sủa loạn, lẽ nào có tật giật mình?" Diệp Phong bĩu môi, nhạt nhẽo trào phúng: "Nếu ngươi không chắc, mỗ tiếp thêm ba chiêu nữa cũng được."
"Đánh rắm mẹ ngươi đi."
"Đó phúc trướng khí của nãi nãi ngươi." Tiếng gầm của Lâm Đắc Ý chưa dứt, giọng Diệp Phong lạnh lùng đầy sát khí cất lên. Nghe hắn nhục mạ mẫu thân gã chưa một lần gặp mặt, liền trả treo.
Liễu Hồng Diệp mím môi cười, cũng vì còn nghĩ đến danh dự. Hầu thị huynh đệ đứng ở phía sau bật cười ha hả, không kiêng kị gì.
Phúc trướng khí là cách nói văn nhã của đánh rắm, Diệp Phong nâng mẹ gã thành nãi nãi Lâm Đắc Ý có khác gì coi hắn là con gã. Không ngờ thiếu niên bình thường hay cười ngượng ngùng, khi đấu khẩu lại lanh lợi như thế.
Lâm Đắc Ý tím bầm mặt mày, nghiến răng thốt ra mấy chữ: "Mặc ngươi ứng đối thế nào, trong vòng ba chiêu, ta tất giết ngươi."
"Chậm đã!" Nhận ra khí thế của hắn dâng cao, hắc sắc thổ nguyên sôi trào mắt thường nhìn thấy được hình thành ở bên ngoài một lớp giáp dày. Ngay lúc đối phương chuẩn bị động thủ công kích, gã đột nhiên quát to ngăn lại.
"Định làm gì hả?" Khí thế lên đến đỉnh điểm bị cắt ngang, tất nhiên Lâm Đắc Ý khó chịu trong lòng, bất quá đường đường tứ giai võ sư đi khiêu chiến một thiếu niên đã là mất giá quá rồi, nếu còn không để đối phương nói gì thì chẳng phải mặt mũi nhất bang chi chủ mất hết ư?
Hắn nén cơn giận xuống, quát hỏi: "Lẽ nào giờ ngươi lại khiếp sợ?"
"Trận chiến này Lục Trúc bang ngươi nên đặt cược chút gì nhỉ. Ta thua thì mất mạng, nếu Lâm đại bang chủ không làm gì được mỗ thì sao?" Gã ung dung hỏi.
"Việc đó không thể nào?" Lâm Đắc Ý nổi giận.
"Nói thừa thãi làm gì, Lâm bang chủ có cược hay không?" Diệp Phong lạnh lùng liếc nhìn, ánh mắt khinh miệt khiến Lâm Đắc Ý phát cuồng. Hắn là tứ giai võ sư, tùy tiện một chiêu là tiễn gã về với tiên tổ, hắn tin chắc điều đó, sao thể dung cho gã như thế.
"Nếu sau ba chiêu ta không làm gì được ngươi thì việc cống phẩm coi như bỏ qua." Lâm Đắc Ý điên tiết nhưng không mất đi lý trí.
Tuy giành lại được món tài vật sau trận chiến với Liễu Hồng Diệp nhưng mọi thứ chưa đến tay mà vẫn trong tay Hồng Diệp bang, ban nãy hắn dùng âm mưu thủ đoạn đối phó Liễu Hồng Diệp, đối phương khẳng định còn ghi hận, có lấy được tài phú hay không chưa biết chắc được. Dùng hàng cống phẩm làm vật đánh cược, thuần túy là buôn bán không vốn.
"Lão cẩu tinh minh lắm." Gã hừ khẽ, không hề để tâm, dù gì mục đích của gã cũng là giảm bớt khí thế đối thủ, đặt cước gì thì gã không ngây thơ đến mức đối thủ sẽ giữ lời.
"Bắt đầu." Diệp Phong thủ thế, áp dụng viên chi tinh tủy học từ Tiểu Hôi.
Bề ngoài gã thản nhiên nhưng thật ra trong lòng ngưng trọng, tứ giai võ sư vốn không phải thực lực của gã chống chọi được. Bất quá chỉ ba chiêu thì gã có tuyệt chiêu.
"Tiểu tử, nạp mệnh đi." Sắc mặt hung hăng oán độc, Lâm Đắc Ý điểm mạnh chân, thân thể như tảng đá từ đỉnh núi lăn xuống, lao vào Diệp Phong.
"Nham sơn liệt!" Nhìn Diệp Phong mỗi lúc một gần, khóe môi Lâm Đắc Ý nở nụ cười lạnh. Cự ly này, với thực lực của gã nhất định không tránh được.
Song quyền đan nhau, hai luồng thổ nguyên lực phun trào, kình khí đen ngòm có uy lực tan vàng nát đá ập vào thân thể Diệp Phong. Nếu trúng chiêu này, dù nhất giai võ sư, thân thể cũng sẽ bị thổ nguyên xé làm đôi.
Diện tích công kích bao trùm khá lớn, Lâm Đắc Ý nắm chắc dù Diệp Phong tránh được uy lực trí mệnh chính diện xô tới thì tất cũng thụ thương. Hai chiêu còn lại, hắn càng dễ dàng thực hiện ý đồ giết gã.
Thể thuật: Như ảnh tùy hình!
Thân hình gã hóa thành một chiếc bóng nhanh nhẹn, xoay người sang bên, song cước như ánh chớp đổi vị trí mấy lần, vừa hay lướt qua sát sạt luồng thổ nguyên năng lượng, mượn lực đẩy của thổ nguyên hùng hậu, mạo hiểm nép sát sóng năng lượng lách sang một bên.
Tuy thân pháp của gã kém Tiểu Hôi nhưng nó còn hơn cả tam giai yêu thú, Lâm Đắc Ý tuy là tứ giai võ sư song tu luyện thổ nguyên nên về tốc độ không thể sánh được. Gã thi triển Như ảnh tùy hình, vừa hay đủ để ứng phó với thế công của hắn.
Ầm. Năng lượng của Nham sơn liệt đập vào một tảng đá nổ tung. Mặt đất rung lên theo chấn động kịch liệt.
"Hảo tiểu tử! Xem ra ta đã coi thường ngươi." Lâm Đắc Ý hơi biến sắc, một thổ nguyên tu luyện giả sao lại có thân pháp linh động như thế? Với nhãn quang của hắn đương nhiên nhận ra đó không phải thổ nguyên thân pháp.
"Việc ngươi không ngờ nhiều lắm." Diệp Phong lạnh lùng trào phúng: "Còn hai chiêu."
"Tiểu hỗn đản đừng đắc ý! Pho thân pháp quỷ dị này là con bài tẩy của ngươi đây…" Sắc mặt Lâm Đắc Ý mỗi lúc một lạnh, thổ nguyên bao phủ trên mình dày đặc dần. Hiển nhiên hai chiêu sau, hắn sẽ xuất toàn lực.
"Dựa vào trò vặt đó, ngươi tưởng có thể may mắn sao!" Hắn nhảy vút lên, như ngọn núi mang theo thổ nguyên năng lượng hùng hậu bổ thẳng vào Diệp Phong.
Diệp Phong giậm mạnh chân, thân hình lui lại cực nhanh, giữ cự ly an toàn với Lâm Đắc Ý, không để hắn áp sát.
Nhưng Lâm Đắc Ý đã tính trước phản ứng của gã, thân thể hơi điều chỉnh, rơi nhanh xuống, hai tay nắm lại thành quyền đấm xuống đất.
"Địa long chấn!" Ngũ phẩm võ kỹ lại được thi triển, mặt đất cuộn lên cả chục thước như làn sóng tràn tới.
Chấn động do dùng năng lượng tác động lên mặt đất có thể ảnh hưởng đến người đứng trên đó, hơn nữa còn hình thành chấn kích có thể gây ra thương tổn nhất định. Phạm vi chiêu này cực rộng, thích hợp đối phó với đối thủ thân pháp linh hoạt.
Liễu Hồng Diệp vấp phải chiêu này cũng luống cuống, hà huống Diệp Phong chỉ là lục giai võ đồ?
Năng lượng truyền dưới đất cực nhanh, tốc độ của Diệp Phong có nhanh hơn cũng không thể lập tức rời khỏi phạm vi ảnh hưởng của võ kỹ. Nếu gã đứng lại, bị công kích từ dưới dất truyền lên ảnh hưởng, Lâm Đắc Ý khả dĩ ung dung đến gần giết gã. Nếu gã nhảy lên không sẽ không còn điểm tá lực, Lâm Đắc Ý chỉ cần đợi sẵn ở điểm rơi xuống, đồng dạng toàn lực ra đòn, gã cũng nguy hiểm.
Dù gã phản ứng thế nào thì hình như đều không thể tránh được ngạnh tiếp với Lâm Đắc Ý ở chiêu thứ ba.
"Tiểu tử, xem ngươi còn giở được trò gì?"
Liễu Hồng Diệp hoa dung biến sắc, thể nội hỏa nguyên lực nhanh chóng dồn lên, chuẩn bị lao vào cứu Diệp Phong. Hiện tại trong lòng cô, gã còn quan trọng hơn chính cô, không phải vì gã vừa cứu cô, cũng không phải vì cô thấy gã đẹp trai, mà vì một việc còn trọng yếu hơn cả sinh mệnh.
"Bang chủ! Giết hắn đi!" Bang chúng Lục Trúc bang nhận ra Diệp Phong tiến thoái lưỡng nan, chiêu thứ ba của bang chủ sẵn sàng phát ra, chỉ đợi gã phản ứng là sẽ tặng cho một đòn trí mạng.
Ý niệm chuyển động nhanh chóng trong đầu, giữa lúc điện quang hỏa thạch gã đưa ra quyết định.
Nhảy lên cao. Ngẩn ra dưới đất đương nhiên chỉ còn cách đợi chết, nhảy lên không ít nhất còn chút sinh cơ. Gã vừa động, chúng nhân đều trừng mắt, mục quang đầy chấn kinh tập trung hết lên thân ảnh gầy gò.
Gã định đùa kiểu gì?
"Tên ngốc này, đâm đầu vào chỗ chết hả?" Liễu Hồng Diệp nóng lòng giậm chân, thần sắc giận dữ không có chỗ phát tiết hiện rõ trên nét mặt.
Vốn Diệp Phong nhảy lên, không tránh sang hai bên, cũng không lùi lại giữ cự ly mà lao thẳng vào chỗ Lâm Đắc Ý.
Như thế dù Liễu Hồng Diệp muốn cứu cũng không kịp. Cô vốn đứng chếch sau lưng gã, nếu gã nhảy lùi lại thì cô có thể dễ dàng chặn trước mặt, dù nhảy sang hai bên thì cô cũng nắm chắc có thể chặn Lâm Đắc Ý định hạ sát thủ lại. Nhưng gã nhảy lên, phương hướng hoàn toàn tương phản với cô, dù tốc độ của cô nhanh đến đâu cũng không thể chớp mắt lướt tới trước mặt gã.
"Ha ha, ngươi tự tìm chết thì khó trách được ta." Lâm Đắc Ý thoáng ngẩn ra rồi tỏ vẻ nanh ác bật cười. Hắn chỉ cần đứng nguyên đợi Diệp Phong tự lao xuống là xong. Song quyền của hắn lấp lánh u quang tỏa ra từ hắc sắc thổ nguyên, sẵn sàng xuất chiêu.
Nháy mắt sau, gã đến cách Lâm Đắc Ý chỉ ba thước. Tiếp đó, song quyền của hắn sẽ đấm ra, lẽ nào gã nắm chắc có thể ngạnh tiếp với Lâm Đắc Ý?
Toàn trường lặng ngắt, ngay cả hơi thở của chúng nhân cũng ngừng lại trong tích tắc.
Tháng hay bại là giây phút này.
"Chấn thiên chùy! Xuất!" Gã quát khẽ, một đạo hắc quang lóe lên trước mắt Lâm Đắc Ý khiến hắn biến sắc.
Tuy võ sư có thể phát nguyên lực ra ngoài thể thể để công kích, nhưng như thế sẽ giảm bớt uy lực. Diệp Phong chủ động lao tới, tất nhiên gã vui lòng dùng quyền đầu đấm tan xương gã. Dù gã có trò gì đi nữa, ở cự ly gần thế này hắn cũng sẽ đối phó được.
Hắn vẫn đợi Diệp Phong nhảy đến sát mới toàn lực tung đòn.
Hai người cách nhau ba thước, dù đồng thời vung tay e rằng cũng không chạm vào nhau nên Lâm Đắc Ý vẫn giữ trang thái sẵn sàng.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó Diệp Phong xuất chiêu, Chấn thiên chùy xuất hiện trong tay gã.
Chấn thiên chùy dài hai thước, cộng thêm tay gã, đủ để tấn công đến chỗ Lâm Đắc Ý...
Bát điệp chấn!
Đuôi trọng chùy tám cạnh đập mạnh vào ngực hắn, còn song quyền chuẩn bị phát ra của hắn vẫn kề trên eo, định đón đỡ đòn công kích của gã nên trong lúc luống cuống, hắn chưa kịp gạt Chấn thiên chùy đi thì kình đạo trùng điệp đã tràn vào thể nội khiến hắn phun máu, thân thể bắn ngược lại, hai chân cành dưới đất thành một đường rãnh sâu hoắm, nhìn vào đủ kinh hồn.
"Cốp!" Hắn quỳ một chân xuống đất, cổ họng tanh tanh, lại thổ ra một ngụm máu nữa.
Lục Trúc bang chúng vốn tỏ vẻ hưng phấn chờ xem bang chủ tàn nhẫn hạ sát Diệp Phong thế nào thì giờ đều há hốc mồm, sắt mặt đầy kinh hãi. Tình thế thay đổi quá nhanh khiến chúng không tin được. Chỉ một cây vũ khí đủ độ dài là khiến Diệp Phong vốn ở thế hạ phong tuyệt đối đã nghịch chuyển được tình thế.
Nhìn bang chủ thổ huyết quỳ dưới đất rồi lại nhìn thiếu niên thản nhiên cười lạnh nhìn trời gần đó, chúng nhân đều lạnh buốt cõi lòng. Tuy gã dùng tiểu xảo nhưng nếu không có thực lực nhất định thì làm thế nào đả thương được Lâm Đắc Ý toàn lực chuẩn bị xuất chiêu thành thế kia?
Còn nhỏ tuổi mà đã đáng sợ như thế, trưởng thành rồi sẽ thế nào?
Làn môi đỏ của Liễu Hồng Diệp khẽ hé, gương mặt trắng trẻo đầy kinh ngạc.
Ba chiêu đã qua... Gã không chỉ bình an, hơn nữa còn đánh Lâm Đắc Ý bị thương. Nếu không thấy tận mắt, e rằng cô không tin được.
Lẽ nào thiếu niên này là hi vọng trời cao đưa đến cho cô? Niềm kích động khôn bì từ đáy lòng cô dâng lên, dù thế nào cũng phải nghĩ cách gành được sự trợ giúp của gã.
"Xú... tiểu tử!" Lâm Đắc Ý hít sâu mấy hơi, từ từ đứng dậy, cất giọng âm lạnh: "Ngươi dám giở trò?"
"Lúc tiếp chiến, ngươi có nói mặc cho ta ứng phó thế nàp cũng được, như vật thì ta sử dụng vĩ khí cũng không coi là phạm quy?" Diệp Phong thuận tay khua Chấn thiên chùy, lời lẽ đầy trào phúng: "Ngươi không chịu thua nổi thì nói ra là xong, cứ tìm lý do lần nữa chẳng đáng cười lắm sao."
"Ngươi được lắm!" Lâm Đắc Ý biết cứ đợi chỉ tổ rước nhục, ba võ sư phe mình có hai bị thương, ưu thế mất sạch mà còn bị Hồng Diệp bang lấn lướt. Hắn đành phẫn hận phất tay, bang chúng từ từ tản đi.
"Mối thù hôm nay, Lâm mỗ nhất định ghi nhớ trong lòng, ngày sau sẽ trả lại." Trước khi đi hắn không quên ném lại một câu.
Bang chúng Hồng Diệp bang ngẩn ra hồi lâu rồi hoan hô như sấm. không ai ngờ Lục Trúc bang khí thế hung xông đến lại bị mình Diệp Phong bức lui về. Ánh mắt nhìn gã nhất thời ngập khâm phục.
Có thực lực sẽ được tất cả tôn kính. Khoảnh khắc này danh vọng của gã tại Hồng Diệp bang đạt tới đỉnh điểm.