Trong dòng người ồn ã, một bóng người đội nón che mặt thong thả dạo bước trên phố. Đôi mắt lạnh lùng lóe hàn quang liên tục quan sát hộ vệ Bạch Thủy gia thỉnh thoảng lướt qua.
Bạch Thủy gia vây bắt Diệp Phong khiến trong thành náo loạn, nhưng hiện tại hộ vệ Bạch Thủy gia mất đi mục tiêu chạy loạn xạ khắp nơi như ruồi nhặng. Giờ mặt trời quá ba con sào, trừ dòng người ùn ùn vào thành thì cư dân trong thành cũng đã ra đường khiến Bạch Thủy gia càng khó tìm kiếm.
Ngọa Lăng thành nói lớn không lớn, bảo nhỏ không nhỏ, bằng vào nhân số hộ vệ Bạch Thủy gia không thể trải khắp thành. Nên mỗi đội nhân thủ liên tục tìm kiếm các nơi. Ngoài ra một nửa nhân thủ chặn kín các cửa ải quan trọng, kể cả cửa thành, đề phòng Diệp Phong nhân hỗn loạn đào tẩu.
Lại thêm hai hộ vệ cao cấp lướt nhanh đến chỗ gã vừa đứng, thần sắc nóng lòng, nếu Diệp Phong vẫn tẩu thoát, e rằng sẽ phải hứng chịu trận lôi đình của Bạch Thủy Nham.
Cơ hội tốt đến rồi! Gã nheo mắt, ngoài hai hộ vệ cao cấp ra, gần đó không còn người Bạch Thủy gia, gã quyết định xuất thủ.
Thất phẩm thổ nguyên võ kỹ: Tứ điệp chấn!
Nhân lúc một người lướt qua mình, gã đột nhiên vận thổ nguyên lực, không hề khách khí tung ra một chưởng ấn vào hậu tâm đối phương. Hộ vệ trúng chưởng phun máu, thân thể văng xa, chưa chạm đất đã kinh đoạn khí táng mệnh. Chúng nhân quanh đó kêu ré lên.
Nháy mắt đã tiêu diệt một võ sĩ, từ đáy lòng gã dấy lên khoái cảm trả đũa. Võ sĩ là lực lượng trung kiên của hai gia tộc, bớt đi người nào là tước giảm bớt sức mạnh của Bạch Thủy gia.
"Diệp Phong ở đây!" Một hộ vệ khác phản ứng nhanh nhẹn, tuy không nhìn rõ dung mạo người trong lớp áo choàng nhưng trừ Diệp Phong, còn ai chủ động tập kích Bạch Thủy gia? Hắn vừa hô to, vừa nhanh chóng tụ nguyên lực vỗ vào hướng địch thủ.
Ngoài xa thấp thoáng bóng người, lướt đến nơi hỗn loạn, số lượng hộ vệ cao cấp không ít. Dọc đường đông người nên cự ly không xa lắm cũng cần mấy chục giây mới đến được để hợp vây.
"Tốc chiến tốc quyết thôi!" Diệp Phong hừ mũi, hắc sắc thổ nguyên lực ngưng tụ trên quyền đầu, toát lên khí thế trầm ổn, Tứ điệp chấn vỗ ra, lực đạo chấn động hùng hồn từ tay phải nghênh đón thủ đao.
Hự!
Hộ vệ công kích Diệp Phong rống lên thê thảm, liên tục lùi lại, cơn đau từ tay truyền lên khiến môi hắn mấp máy, tay run rẩy không ngớt. Diệp Phong liếc hộ vệ đang tiến tới, không thoát thân ngay sẽ không kịp, đành không vui bĩu môi: "Tiện nghi cho ngươi…"
Từ lúc gã đánh lén đến giờ mới chỉ mười mấy tích tắc ngắn ngủi, người đi lại quanh đó còn đang kinh hoảng thất thố.
Hùng chi mãnh kích! Gã tống song quyền xuống đất, hai chấn đạp mạnh, mặt đường gần đó chấn động dữ dội, những bình dân thực lực yếu kém nghiêng ngả, không ít người ngã rạp xuống đường, khung cảnh càng thêm hỗn loạn.
Mũi chân gã điểm liên tục mấy lần, liên tục lướt đi trong đám đông, lớp nón che mặt tỏa rộng như tấm màn đen che kín thị tuyến của chúng nhân. Gã nhân lúc hỗn loạn, thuận thế lăn nhanh vào giữa đống người…
Lúc nón che rơi xuống, đường phố hỗn loạn đã mất bóng Diệp Phong, không ai chú ý rằng trong đám đông nằm rạp xuống đường có một thiếu niên xấu xí.
"Diệp Phong ở đâu?" Hộ vệ ngoài xa đến nơi, vội vàng quan sát một vòng, không hề thấy tung tích Diệp Phong, liền nhíu mày hỏi.
"Ban nãy còn ở đây… Cái áo choàng kia là của hắn mặc." Do bị áo choàng che mất thị tuyến, hắn cũng không rõ trong đám đông xảy ra chuyện gì. Phóng mắt nhìn, nào có tung tích Diệp Phong? Còn về dòng người nằm dưới đất, hắn làm sao chú ý đến đã có thêm một gương mặt lạ.
"Chả lẽ ngươi định bảo ta, Diệp Phong biến mất chỉ trong mấy giây?" Hộ vệ mới đến ở xa, càng không thể chú ý khung cảnh hỗn loạn xảy ra chuyện gì.
"Ta làm sao biết được chuyện gì xảy ra!" Hộ vệ bị hỏi xấu hổ quá hóa giận, hầm hừ đáp lại: "Ban nãy các ngươi cũng thấy, hắn đánh lén giết chết Bạch Thủy Mặc, đả thương ta rồi biến mất trước mắt tất cả."
"Đáng ghét!" Chúng hộ vệ không tài nào nghĩ thông chỉ mấy giây ngắn ngủi mà Diệp Phong biến mất ngay trước mắt? Lẽ nào gã biết ẩn thân.
Vẫn giữ nụ cười lạnh, gã lặng lẽ bò dậy, ung dung rời khỏi hiện trường. Với khuôn mặt xấu xí này, hộ vệ Bạch Thủy gia không hề tra xét đến, mặc cho gã đi khỏi.
oOo
Trong ngõ vắng, Diệp Phong lại đổi sang chiếc áo trắng rộng rãi, đầu đội nón che, gã kéo nón xuống thật thấp, nếu không chú ý rất khó nhìn được dung mạo gã. Nếu tiếp tục ăn vận như trước tất sẽ bị Bạch Thủy gia chú ý.
"Ngươi, đứng lại!" Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát, ba hộ vệ Bạch Thủy gia phát hiện thân hình người này tương tự Diệp Phong, lại dùng nón che mặt nên sinh nghi. Hai hộ vệ là nhất giai võ sĩ, người còn lại là nhị giai.
"Các vị có việc gì chăng?" Diệp Phong không hề ngoái lại, hạ giọng hỏi. Đối phương lập tức tiêu tan quá nửa hoài nghi, giọng gã không hề ngụy trang, nhưng mặt mũi khác hẳn, xem ra không phải gã.
"Để bọn ta xem mặt ngươi!" Để cẩn thận, chúng quyết định kiểm tra mặt mũi Diệp Phong.
Gã từ từ quay lại, cởi nón che xuống.
"Ồ…" Cả ba sững người, một hộ vệ nhíu mày nhớ lại: "Hình như ta gặp ngươi ở đâu rồi thì phải?"
Diệp Phong hơi kinh hãi, ngoài mặt vẫn thản nhiên, trầm mặc ứng đối.
"Đúng rồi, lúc Diệp Phong trốn chạy, tên xấu xí này chỉ đường cho chúng ta." Một hộ vệ khác tỉnh ngộ, lớn tiếng kêu lên. Lần đầu tiên Diệp Phong sát nhân, ba hộ vệ này đến hiện trường truy kích đầu tiên.
"Ta nghĩ ra rồi, ban nãy Diệp Phong xuất hiện trên phố, tên xấu xí này cũng có mặt." Hộ vệ cuối cùng sau rốt cũng nghĩ ra.
Có vẻ biến đổi hình dáng có điểm gì đó đặc sắc cũng không phải là việc hay ho, chỉ cần nhìn dáng vẻ gã một lần là sẽ khắc sâu ấn tượng. Hình dạng này của gã ba phen bốn lượt xuất hiện ở chỗ sát nhân, khó mà không khiến Bạch Thủy gia chú ý.
Diệp Phong nhún vai uể oải, mục quang trở nên lạnh lẽo, buột miệng âm u: "Đã bị phát hiện thì không thể để các ngươi sống được."
Một quyền hùng hậu tung ra, chiêu đầu tiên gã đã dùng toàn lực.
"Quả nhiên ngươi có quan hệ với Diệp Phong!" Ba hộ vệ hiển nhiên chưa hiểu rõ tình huống, cho rằng tên xấu xí này là trợ thủ của Diệp Phong.
Viên hộ vệ bị công kích sớm đã giới bị, thấy gã xuất thủ liền tung quyền chặn ngang mặt.
Ấm, chấn động hùng hồn khiến nhất giai võ sĩ đó rạp xuống đất, mắt ánh lên sợ hãi.
"Đây là…"
Lời chưa dứt, một đạo hắc quang lóe lên trên đỉnh đầu hắn, Diệp Phong tất nhiên không để hắn nói ra bí mật, Huyền thiết bổng nắm trong tay đập vào thiên linh cái đối phương. Thịt nát xương tan…
Năm chưa ngắn ngủi "võ kỹ của Diệp Phong" không thể thốt ra từ miệng hắn được nữa.
"Tên xấu xa đáng ghét!" Nhị giai võ sĩ nổi giận mắng, không kịp nghĩ ngợi, tay lóe lên ánh lửa, tay ngưng thành long trảo chụp vào yết hầu Diệp Phong.
Dáng vẻ tuy xấu xí nhưng Diệp Phong vẫn trong dáng vẻ thiếu niên, nhị giai võ sĩ này đương nhiên cho rằng ban nãy viên hộ vệ vì sơ ý nên mới bị đánh gục, bằng thực lực của hắn, bắt một thiếu niên lẽ nào còn không được?
Nếu hắn biết mình đang đối diện với Diệp Phong đã giết hai võ sĩ của Bạch Thủy gia, không hiểu sẽ nghĩ gì.
"Muốn chết!" Gã khẽ quát, Huyền thiết bổng mang theo thổ nguyên lực hồn hậu quét mạnh ra. Có vũ khí nặng trong tay, uy lực công kích của gã tăng gấp bội, đối phương lập tức cảm giác được lực đạo không thể kháng cự ập tới, bất giác kinh hãi.
"Lui!" Trảo phải của chạm vào Huyền thiết bổng, hỏa nguyên lực phun trào, chân giậm mạnh, thân thể mượn đà lùi lại, tránh khỏi đòn công kích hung hãn của Huyền thiết bổng.
"Tứ điệp chấn!" Mắt gã rực hung quang, thổ nguyên trào dâng, bàn tay nắm Huyền thiết bổng buông ra, cây bổng vút đi cùng tiếng rung lên ong ong, bắn vào nhị giai võ sĩ vừa lui lại mấy thước.
Cái gì! Viên hộ vệ vừa lùi lại định lao lên hoàn toàn không kịp trở tay, Huyền thiết bổng đập vào ngực trước ánh mắt hoảng hốt của hắn.
Phụt! Máu phun ra, thân thể hắn đổ gục xuống đất. Hắn không ngờ rằng đối thủ sử dụng chiêu số quỷ dị như vậy, lại ném vũ khí đi, thành ra không kịp phòng bị, lập tức bị trọng thương.
"Còn lại ngươi…" Diệp Phong hơi nhếch môi, lạnh lùng nhìn nhất giai võ sĩ sau rốt, nhặt Huyền thiết bổng lên lướt tới.
Hắn hít một hơi khí lạnh, nam tử này nguy hiểm không kém gì Diệp Phong, lập tức hắn lạnh người.
Chạy! Trong chớp mắt, hắn đưa ra quyết định thích hợp nhất, quay người định bỏ chạy. Nếu truyền được tin tức về tên xấu xí này đi, Diệp Phong e rằng khó thoát thân. Dù gì gã chỉ có một viên Hóa hình đơn, không thể đổi dung mạo một lần nữa.
Tứ điệp chấn! Nếu truy kích, tốc độ của Diệp Phong khẳng định không như đối phương, nên gã múa Huyền thiết bổng, đập mạnh xuống đất.
Ầm! Mặt đường lát đá rung lên kịch liệt, vô số vết nứt lan ra, sóng xung kích do điệp chấn liên tục tạo thành làn sóng quỷ dị, đá vỡ bắn tứ tung như mưa.
Hộ vệ sau cùng không ngờ gã còn chiêu này, đất đá dưới chân cuồn cuộn khiến hắn loạng choạng, nếu hắn không có thực lực võ sĩ e là đã ngã xuống, đá viên từ tứ phía bắn vào khiến hắn cuống lên, vội vận nguyên lực bảo vệ những chỗ yếu hại.
Tuy mưa đá không tạo thành uy hiếp quá lớn nhưng ngăn cản hữu hiệu việc hắn bỏ chạy. Diệp Phong mượn lực Huyền thiết bổng đập xuống đất để nhảy lên cao, mang theo thổ nguyên lực hùng hậu giáng mạnh xuống, mục tiêu là đầu đối phương.
"Khốn kiếp!" Chân đứng không vững, lại bị đá bắn tới, viên hộ vệ không cách nào tránh được đòn công kích của Diệp Phong, đành dốc toàn lực giơ hai lên chính diện nghênh kích.
Hự!
Hai chân hắn lún sâu xuống đất, lực đạo dồn lên cánh tay khiến hắn đau buốt, mắt vằn tia máu, hung hăng gầm lên: "Hóa ra ngươi là Diệp Phong, vì sao hình dáng ngươi biến thành thế này?"
"Người chết không cần biết nhiều…" Chân lún xuống đất nên viên hộ vệ sau chót không thể tẩu thoát, Diệp Phong nheo mắt, toàn lực xuất chiêu kết liễu tính mạng đối phương.
Đoạn bồi cho nhị giai võ sĩ trọng thương nằm dưới đất một bổng, xác định đối phương táng mệnh rồi gã mới thở hắt ra, thu Huyền thiết bổng vào nguyên trạc.
"Ngươi là Diệp Phong!" Sau lưng đột ngột vang lên giọng nói, gã kinh ngạc quay đầu lại, cách đó mười mấy thước, ở đầu ngõ, một trung cấp hộ vệ cả kinh trừng mắt, tay chỉ về phía gã, thân thể run lên.
Không ổn, bị phát hiện rồi, gã cắn môi, lao mình lên không.
Lần này, thật sự phải trốn.