DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỳ Thiên Lộ
Chương 48: Cửu bức kiếm

Tiễn Xuyên Nhi trong lòng vừa lo lắng vừa tức giận, đợi lâu như vậy, Tần Tiểu Thiên còn chưa đi ra, nàng không khỏi lo lắng vô cùng.

Ương Táng Hạp dị thường hung hiểm, thiếu chút nữa là phải liều mạng của nàng, bởi vậy nàng đối với Ương Táng Hạp thập phần sợ hãi, mấy lần muốn đi vào tìm Tần Tiểu Thiên, cuối cùng vẫn lý trí chiến thắng xúc động, một mực đợi ngay thác nước.

Hốt nhiên có người hiện ra trước mặt, làm nàng sợ đến cuống quýt lui về phía sau, cả kinh kêu lên: " Ngươi...ngươi là ai?" Toàn thân nàng tràn ngập cảm giác vô lực, người này khí thế bức người, tuyệt đối là một đại cao thủ.

Tiễn Xuyến Nhi luống cuống tay chân phát ra một đống pháp bảo phòng ngự, trong lòng sợ hãi tới cực điểm, cho dù đã tới rồi Xuất Khiếu kỳ, đứng ở trước mặt người này, nàng tựa như một đứa trẻ con không đeo găng tay, ngay cả đứng cũng không vững.

Tần Tiểu Thiên chợt nổi lên tâm đùa giỡn, cười nói: " Ngươi là Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư phải không?"

Tiễn Xuyến Nhi hoảng hốt, hỏi: " Ngươi...ngươi làm sao biết?" Trong giây lát, nàng tỉnh ngộ lại, nói: " Là Tần...Tần đạo hữu nói cho ngươi? Hắn ở nơi nào?"

Tần Tiểu Thiên hai tay xòe ra, nói: " Rất xin lỗi, ngươi nói Tần đạo hữu kia...hắn đã chết."

Sắc mặt Tiễn Xuyến Nhi chợt xanh chợt trắng, lẩm bẩm nói: " Đã chết? Tại sao...tại sao có thể...đại bại hoại, nói sẽ về, ngươi...bại hoại..." Nước mắt rơi xuống như chuỗi xuyến.

Tần Tiểu Thiên choáng váng, nghĩ không ra Tiễn xuyến Nhi lại rơi lệ.

" Ngươi gạt người!" Trong mắt Tiễn Xuyến Nhi tràn đầy lửa giận, gắt gao nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên, hỏi: " Hắn...hắn chết như thế nào? Chết ở đâu?" Nàng giống như một con mèo nhỏ đang tức giận, nhe răng nhếch miệng, một bộ dáng như muốn liều mạng.

Tần Tiểu Thiên phát hiện lần đùa giỡn này không hay, trong lúc nhất thời không biết nên làm sao giải thích, nói: " Ách, cái...này...là bị cổ trận pháp vây khốn, sau đó tự bạo..." Hắn nói là lời thật, bất đắc dĩ Tiễn Xuyến Nhi căn bản nghe không vào.

" Là ngươi giết hắn...có phải hay không? Có phải hay không?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Không phải!" Hiểu lầm này không thể tiếp tục phát triển, hắn vội vàng giải thích nói: " Ách, ta nói là đã chết, là chỉ về thân thể hắn...hắn...ai..." Lần giải thích này lộ ra vẻ rất vô lực, hắn hốt nhiên chợt ý thức được, việc linh hồn đoạt xá là một chuyện rất tà ác, ít nhất trong ấn tượng người tu chân đúng là tà ác.

Tiễn Xuyến Nhi nghi hoặc nhìn hắn chằm chằm, nói: " Có ý tứ gì?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Ý tứ chính là...hắn chưa thật sự chân chính tử vong, mà là thân thể bị mất đi..." Trong lòng hắn hối hận không ngừng, không có việc gì lại đi tìm chuyện trêu đùa không đúng lúc.

Tiễn Xuyến Nhi nói: " Chẳng lẽ nguyên anh của hắn trốn ra được sao?" Nàng nhất thời lộ ra vẻ kích động.

Tần Tiểu Thiên âm thầm kỳ quái: " Nha đầu kia rốt cuộc sao rồi? Không ngờ lại quan tâm sinh tử của ta như vậy." Trong lòng không nhịn được có loại cảm động vô danh, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên nhu hòa, nói: " Hắn chẳng qua chỉ thay đổi một thân thể mà thôi."

Tiễn Xuyến Nhi nói thầm: " Đổi một thân thể? Đổi lại..mà thôi? Đổi lại thân thể...đây là pháp môn tu hành gì?" Nàng ngẩng đầu nhìn Tần Tiểu Thiên, trong miệng nhỏ giọng nói: " Đổi lại thân thể? Sao có thể...chẳng lẽ..." Sau đó mở to hai mắt, kêu lên: " Chẳng lẽ...là ngươi! Ngươi..."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên kêu lên quái dị: " Không được rồi, nha đầu kia cũng quá thông minh, vậy mà cũng đoán được? Trực giác thật đáng sợ!"

" Không phải ta..." Hắn vô thức phủ nhận.

" Chính là ngươi! Oa nha nha...ngươi dám gạt ta...ta, ta cắn chết ngươi..."

Tiễn Xuyến Nhi tức giận xông lên, Tần Tiểu Thiên lắc mình tránh né, luôn miệng nói: " Dừng! Dừng!"

" Đứng lại, phải cho ta cắn một cái để hết giận!"

" Tiễn Xuyến Nhi tiểu thư, cắn người thì không xong đâu...chỉ có con mèo nhỏ chó nhỏ mới cắn người..."

Tiễn Xuyến Nhi tức khí hừ hừ đứng lại, biết bắt không được người này, hốt nhiên nàng chợt cười, làm Tần Tiểu Thiên sợ đến vội nói: " Ai, ngươi không có việc gì chứ?" Nghĩ thầm: " Nha đầu kia tức đến hồ đồ rồi sao?"

" Ngươi mới là mèo nhỏ chó nhỏ! Uy, họ Tần kia...ngươi hơi quá đáng đó, ta ở chỗ này chờ ngươi, nhưng ngươi..."

Trong lòng Tần Tiểu Thiên có chút áy náy, cổ tay vừa lộn, một con Ngọc Hổ cỡ bàn tay hiện ra trong tay, nói: " Đây là khôi lỗi thú, tên là Diêm Hổ." Nói xong kháp linh quyết xuất ra, một con hổ lớn màu đen xuất hiện bên cạnh hắn, dài tới sáu thước, lông mao trên người phiếm ra u quang, hai mắt cũng là màu xanh nhạt.

Chỉ thấy nó nhu thuận đi vòng quanh Tần Tiểu Thiên, phát ra tiếng ô yết như lấy lòng.

" Tặng cho ngươi!"

Tiễn Xuyến Nhi nổi giận, nàng vốn muốn xao trá Tần Tiểu Thiên để xuất ra ác khí trong lòng, không nghĩ tới người này lại xuất ra một kiện bảo bối để dụ dỗ mình.

Nhưng con hổ kia thật sự hấp dẫn người, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy động vật khôi lỗi hoàn mỹ như vậy, căn bản không cách nào cự tuyệt, ngẫm lại vẫn không cam lòng, nói: " Còn có bảo bối gì?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Có, ngươi muốn cái gì? Tặng ngươi một thanh phi kiếm?"

Hắn ở ngọc thạch kim tự tháp thu nhiếp được ba thanh kiếm tiên, trong đó có một thanh rất thích hợp cho nữ tính sử dụng, nhưng hắn hoài nghi không biết Tiễn Xuyến Nhi có thể sử dụng hay không, Xuất Khiếu sơ kỳ sử dụng kiếm tiên thì rất khó.

Đó là một thanh kiếm tiên giống như thủy tinh, hoàn toàn trong suốt, đặt trong tay chỉ nhìn thấy một cái bóng, hơi thoáng chớp lên trong bàn tay, kiếm tiên phiếm xuất ra quang hoa bảy màu, xinh đẹp tới cực hạn. Nước bọt của Tiễn Xuyến Nhi thiếu chút nữa chảy ra, nàng cũng là luyện khí hảo thủ, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua kiếm tiên như thế, đẹp đến làm cho người ta ngây ngất.

" Cấp...cho..cho ta? Thanh kiếm này cho ta sao? Gọi là gì..?" Tựa như trong mộng, nàng thích đến nỗi không biết làm sao cho phải.

" Không biết tên gọi là gì, ngươi có thể tự mình gọi đi."

Sau khi thu xong phi kiếm và ngọc hổ, Tiễn Xuyến Nhi bình tĩnh trở lại, trong lòng đột nhiên cảm thấy một phần mất mác, ánh mắt cũng có chút cô đơn.

Tần Tiểu Thiên khó hiểu hỏi: " Chẳng lẽ ngươi không thích kiếm tiên?"

" Thích." Tiễn Xuyến Nhi cúi đầu, thanh âm có chút nức nở: " Ta phải về núi Thanh Thành rồi, ngươi...một mình ngươi bảo trọng."

Xác nhận người trước mắt này chính là Tần Tiểu Thiên, trong lòng nàng cảm giác có chút mất mác, nguyên bổn trình độ của Tần Tiểu Thiên và nàng chỉ tám lạng nửa cân, bây giờ hai người hơn kém quá xa, nàng không biết làm sao tiếp tục đối xử với hắn.

Tần Tiểu Thiên không rõ vì sao tiểu nha đầu tham tiền này lại không cao hứng, nhưng nếu Tiễn Xuyến Nhi muốn trở về, hắn cũng không muốn ngăn trở, ở nơi man hoang này, nàng vẫn là hồi môn phái thì an toàn hơn.

Hắn nói: " Được, ngươi cũng bảo trọng, có cơ hội...ta sẽ đi núi Thanh Thành thăm ngươi, a a, có lẽ sẽ cùng đi tìm một mỏ vàng...chúng ta lại cùng đào móc."

Tiễn Xuyến Nhi cũng không nhìn Tần Tiểu Thiên, ngự kiếm bay lên không trung, nói: " Nói chuyện phải ghi nhớ..." Từ sau khi tu vi đại trướng, tốc độ nàng ngự kiếm cũng không tầm thường, trong chớp mắt đã mất đi tung tích.

Tần Tiểu Thiên nhìn thấy nàng rời đi, trong lòng có loại tư vị nói không nên lời, từ sau khi Tiễn Xuyến Nhi nghe nói mình đã chết mà bày ra phản ứng mãnh liệt, hắn mơ hồ nhận thấy được một chút gì đó, nhưng chẳng qua không muốn suy nghĩ nhiều. Hắn thở dài một hơi, lại thuấn chuyển qua Ương Táng Hạp.

Phải nhớ nếu muốn giữ lại phủ đệ này, thì phải khôi phục cấm chế đại trận bên ngoài. Trong cổ ngọc giản màu đen như mực cũng ghi lại cấm chế đại trận bên ngoài, bởi vì Tần Tiểu Thiên đạt tới Hạo Miểu Hàm cảnh giới, đại trận bên ngoài trong mắt hắn cũng không còn thần bí, chỉ thoáng xem đã hiểu rõ nguyên lý trong đó.

Nguyên nhân lúc đầu thiên lôi đánh xuống, chính là trên bầu trời có Dẫn Lôi đại trận, bởi vì mất đi một trận pháp chế ước, mỗi cách một lát sẽ khởi động một lần, kinh nghiệm qua ngàn vạn lần năm tháng, Ương Táng Hạp bị đánh thành trăm ngàn lỗ thủng, hơn nữa địa sát khí ăn mòn, một vách đá hạp cốc hoàn toàn biến thành màu đen.

Tần Tiểu Thiên bắt đầu bố trí cấm chế đại trận quanh thân Ương Táng Hạp lần nữa, rất phiền phức cũng rất phí sự, hắn không có tiên thạch tốt, rất nhiều cấm chế không cách nào sử dụng. Tu tu bổ bổ hơn mười ngày, chỉ có thể miễn cưỡng làm cho cấm chế đại trận bình thường vận chuyển, ngay cả che giấu Ương Táng Hạp cũng làm không được.

Trong lòng hắn không nhịn được than thở, chẳng những tài liệu luyện chế ít, tiên thạch cũng cơ hồ không có, tiên thạch tư nguyên trên địa cầu tựa hồ rất thiếu thốn, đến bây giờ, còn chưa phát hiện qua quặng tiên thạch, chỉ có thể dùng ngọc thạch thay thế, đại trận này hao phí hơn phân nửa ngọc thạch của hắn.

Hắn chế luyện một dấu hiệu tại Ương Táng Hạp, sau này chỉ cần nghĩ đến, chỉ cần thuấn di là có thể quay lại, sẽ không bị lạc đường.

Xích Minh một mực chú ý Tần Tiểu Thiên, chứng kiến sau khi hắn vào Ương Táng Hạp thì chiếm cứ một cụ di thuế, nhịn không được cười mắng: " Vận khí con thỏ nhỏ này thật tốt quá, không ngờ lại cướp được một bộ thân thể như vậy...sư huynh, đồ đệ của ta thế nào?"

Lý Cường mắng: " Tên ngu ngốc này! Không tu hành...ngược lại đi làm sinh ý, ***, vẫn không ngờ lại phát tài..."

Xích Minh cả kinh nói: " Ai yêu, không hay, Tần Tiểu Thiên tiểu tử này đã tu luyện nhanh quá a, còn tu luyện tiếp sẽ đối mặt thiên kiếp...sư huynh, ngươi mau giúp hắn đi."

Một hóa thân của Lý Cường bay vào trong Thiên Diễn, chỉ chốc lát đã trở lại, nói: " Không có việc gì, tiểu tử kia rất sáng suốt, không nóng lòng tăng nhanh cảnh giới, ân, không tệ, không tham chút nào, a a."

Xích Minh cười đến đắc ý: " Ha ha, cũng là đồ đệ của ta tốt, thông minh a, di, tiểu tử này đang làm gì? Uy, sư tôn, tiểu tử kia muốn rời địa cầu rồi, nhìn Thiên Diễn có ảnh hưởng hay không?"

Thanh Đế kinh ngạc nói: " Cái gì? Để ta xem." Hắn là người khống chế Thiên Diễn, chỉ cần xem là biết nguyên nhân hậu quả, có chút cau mày nói: " Không biết là di thuế của ai, vạn nhất người nọ phát hiện di thuế bị cướp đi, tiểu tử kia đã rước lấy họa rồi..."

Xích Minh không chút quan tâm, nói: " Sợ cái con khỉ! Có ta ở đây...hừ hừ, mặc kệ hắn là ai, dám đụng đến đồ đệ của ta, đó là tìm chết..."

Lời còn chưa nói xong đã bị Thanh Đế một cước đá bay qua một bên, quát mắng: " Ta cũng không tinh lực dây dưa với ngươi, biến hóa của Thiên Diễn đã làm cho người ta phải cố hết sức rồi, thêm ngươi...Thiên Diễn còn không loạn bậy! Nếu khống chế không được Thiên Diễn, tiểu tử kia bên trong sẽ gặp nguy hiểm đó."

Lý Cường hỏi: " Phải khống chế hắn phải không?"

Thanh Đế lắc đầu nói: " Tạm thời còn không cần, biến hóa của một người ở bên trong, ta có thể nắm trong tay, chẳng qua là hy vọng hắn không nên chạy loạn, đi càng nhiều địa phương, thì biến hóa lại càng nhiều hơn."

Xích Minh đột nhiên chợt cười lớn: " Ha ha, tên ngốc này, chỉ dựa vào phi hành đã muốn rời đi địa cầu, hắn cho mình là ai a."

Lý Cường ngắm một cái, nói: " Ngươi mới là ngu ngốc! Hắn đang thu tập Thiên Cương Trần Ai, không phải muốn rời đi địa cầu."

Xích Minh á khẩu không nói ra lời, sờ sờ ót, thở dài nói: " Thật sự là nhàm chán a."

Lý Cường cười nói: " Nhàm chán? Vậy ngươi đi tìm Thiên Chân, hắn có thời gian trò chuyện...vẫn luôn muốn đi Huyễn Tinh Thần Trận, ngươi bồi hắn đi là được rồi."

Xích Minh khoát tay nói: " Muốn đi ngươi đi..." Hắn nhìn lén Bác Tụ Thượng Nhân, truyền âm nói: " Lão già kia sắp tẩu hỏa nhập ma rồi, luôn không quên việc đi Huyễn Tinh Thần Trận, lần trước không phải...là hắn thiếu chút nữa cũng không quay về hay sao, ta không đi. Bất quá ở chỗ này cũng không ai trò chuyện, Thiên Diễn này rốt cuộc có ích lợi gì? Sư huynh biết không?"

Kỳ thật bất luận là Xích Minh hay Lý Cường, hai người đối với tác dụng của Thiên Diễn cũng không rõ ràng. Xích Minh không phải là do vô cùng nhàm chán mới chạy tới đây, Lý Cường thuần túy là đến hỗ trợ, tu vi của hắn không chỉ cao hơn Xích Minh, còn có thể tạm lợi dụng Nguyên Giới, bởi vì tiến cảnh Xích Minh không cách nào so sánh, chỉ còn so với Thanh Đế thì còn kém một đường, gần đây hắn nhìn Thiên Diễn biến hóa cũng có một chút tâm đắc, nhưng hắn cũng không thể nói rõ.

" Không biết, nếu tỉ mỉ lĩnh ngộ...hẳn là sẽ có thu hoạch."

Xích Minh bĩu bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: " Nói thừa...tỉ mỉ lĩnh ngộ, ân, nguyên lai là sư huynh cũng không biết, chỉ đoán loạn bậy!"

Thanh Đế hốt nhiên nói: " Cụ di thuế kia có chuyện."

Xích Minh nói: " Không phải chỉ là di thuế của một cổ tiên nhân hay sao, có gì thần kỳ không tưởng nổi, cùng lắm thì...đánh một trận."

Thanh Đế thản nhiên nói: " Là đồ đệ ngươi đánh? Hay là ngươi đánh?"

" Đương nhiên là ta...ách, là đồ đệ ta đánh..."

Thanh Đế nói: " Đó là tìm chết."

Xích Minh nháy nháy mắt, nghĩ thầm: " Nếu ai dám đánh đồ đệ của ta, hừ! Lão tử sẽ lột da hắn! Không thèm coi cái gì là Thiên Diễn hay không Thiên Diễn." Trong lòng hắn quyết định chủ ý, nói: " Linh khí nơi này không tệ, ta tu luyện một lát, sư huynh, có việc gọi ta một tiếng."

Thanh Mộc Lâm ở tiên giới là một trong những nơi tu luyện tốt nhất, ngoài trình độ linh khí nồng nặc, không như những nơi khác, Xích Minh rất khôn khéo, chỗ này không có khả năng tùy tiện đến, có cơ hội rảnh rỗi này, hắn làm sao bỏ qua, cho nên hô to nhàm chán, thừa dịp ngồi xuống tu luyện.

Lý Cường nói: " Bản thể tu luyện là tốt rồi, phân thân đi ra."

Một phân thân thoát ra khỏi bản thể của Xích Minh, đứng bên cạnh Lý Cường, bão oán nói: " Sư huynh...chỉ là hấp thu một chút linh khí mà thôi, xuất một phân thân, hiệu quả sẽ kém rất nhiều." Hắn nhỏ giọng nói: " Tiện nghi của sư tôn không chiếm...sẽ bị trời phạt đó, hắc hắc."

Lý Cường cười nói: " A a, linh khí nơi này đúng là nồng đậm, nhưng với tu vi của ngươi, chỉ sợ ngồi trên trăm năm cũng không có tiến cảnh gì, như vậy còn tính là chiếm gì tiện nghi...nếu thật muốn tu luyện, ta ở tại Nguyên Giới tìm địa phương thích hợp, linh khí so với nơi này còn tốt hơn."

Xích Minh lắc đầu nói: " Không đi, ta chán ghét việc tu luyện yên tĩnh...ai, thật muốn đi vào chơi đùa."

Thanh Đế quay đầu lại nói: " Biết đánh cờ phải không? Lý Cường có dạy qua không?"

Xích Minh khó hiểu hỏi: " Đánh hay không...có ý tứ gì, sư tôn muốn đánh cờ?"

Thanh Đế cười nói: " Bây giờ là chúng ta đang hạ cờ, chúng ta đều là tay đánh cờ, hết thảy trong Thiên Diễn chính là con cờ, ngươi muốn làm một con cờ hay sao?"

Xích Minh sững sờ, tiện đà cười nói: " Tay cờ? Con cờ? Ha ha, sư tôn a, ai biết...chúng ta có phải là con cờ hay không?"

Thanh Đế gật đầu mỉm cười: " Ân, ai có thể biết?"

Xích Minh reo lên: " Lại thêm một ách mê không giải."

Tu vi của Tần Tiểu Thiên sau khi đại trướng, sau đó hiệu quả cũng dần dần hiển hiện ra, hắn nguyên bổn vốn thích nhẫn nhịn làm việc, bây giờ lại trở nên không chút quan tâm. Người có thực lực thì có thể tùy tâm sở dục, hắn chính là như vậy.

Cảnh giới Hạo Miểu Hàm rốt cuộc lợi hại tới cỡ nào, hắn cũng không rõ ràng, chỉ biết tu vi của chính mình so sánh với nguyên lai thì đề cao hơn rất nhiều. Hắn muốn thử nghiệm cụ di thuế có bao nhiêu tiềm lực, vì vậy một hơi bay ra địa cầu.

Không nghĩ tới đi lên thái không trung mà cũng phải cần tài liệu. Hắn mới học được một loại pháp môn thu thập tài liệu, có thể thu thập Thiên Cương Trần Ai trong thái không trung, đó là một loại tài liệu luyện khí phụ trợ, tỷ như luyện chế phi kiếm, chỉ cần gia nhập một chút Thiên Cương Trần Ai, phẩm chất của phi kiếm có thể tăng lên một cấp bậc.

Thiên Cương Trần Ai phi thường khó thu tập, cần phải dụng thủ pháp đặc thù, hơn nữa tu vi phải rất cao mới được. Hơn mười ngày sau, hắn bay đến bên ngoài Nguyệt Cầu( mặt trăng), nơi đó Thiên Cương Trần Ai dường như nhiều hơn.

Ở tại Nguyệt Cầu, hắn còn phát hiện không ít tiên thạch, tất cả đều là trung phẩm tiên thạch, cũng có một ít thượng phẩm tiên thạch.

Tiên thạch đại đa số đều từ vẫn thạch mà đến, thu tập rất phiền phức, muốn đi phải vào khe đá mà tìm tòi. Thu hoạch cũng không tệ lắm, hơn mười ngày thời gian, hắn đã thu tập hơn một ngàn khối các loại tiên thạch, Thiên Cương Trần Ai cũng góp nhặt được mười cân.

Phân lượng của Thiên Cương Trần Ai cực nhẹ, mười cân thì có rất nhiều, nhưng một lần nữa luyện chế, sau khi luyện chế nhiều nhất chỉ có thể lưu lại được vài lượng, đó mới là tài liệu phụ trợ hữu hiệu dùng để luyện khí.

Trên Nguyệt Cầu có rất nhiều tài liệu luyện khí, Tần Tiểu Thiên phát hiện không ít dấu vết đào móc, nói cách khác đã sớm có người đến thử thu tập tài liệu luyện khí, phỏng đoán cũng là cao thủ ngoài Hợp Thể kỳ, mới có thể tới được Nguyệt Cầu.

Ở lại Nguyệt Cầu suốt mấy tháng, thu tập được đại lượng tài liệu luyện khí, trong đó có rất nhiều thứ không tìm được trên địa cầu.

Tần Tiểu Thiên lần đầu tiên sinh ra ý niệm rời khỏi địa cầu, hắn phát hiện tư nguyên tu chân trên địa cầu quá ít, ngay cả Tiềm Kiệt Tinh đi qua trước kia cũng không ít như vậy, bây giờ làm hắn cảm thấy vây khốn chính là thế giới Thiên Diễn, có khác biệt với thế giới nguyên lai hay không? Nếu như đều giống nhau, hắn sẽ đi tìm truyền tống trận, nếu như không giống, hắn sẽ ở lại chỗ này tiếp tục tu hành, chờ đợi trở lại Thanh Mộc Lâm nơi tiên giới.

Tần Tiểu Thiên đôi khi cảm giác được, mình như một con kiến luôn lao lực, không ngừng sưu tầm tìm tòi đủ loại đồ vật, không có một chút hưởng nhạc, không hợp với cuộc sống tùy tâm sở dục mà mình hướng tới.

Nhưng khi nghĩ đến một khi tiến vào cảnh giới Diễm Ba Động, lập tức sẽ đưa tới tiên kiếp, Tần Tiểu Thiên cũng không dám ngừng nghỉ, tiếp tục tìm kiếm các loại tài liệu, luyện hóa tiên khí có được ở Ương Táng Hạp, là hắn phải hoàn thành nhiệm vụ. Bạn đang đọc chuyện tại

Lần này tại Nguyệt Cầu tầm bảo thu hoạch rất nhiều, đến Nguyệt Cầu cũng không dễ dàng, Tần Tiểu Thiên còn chưa chân chính nắm giữ lực lượng của Hạo Miểu Hàm cảnh giới, thuấn chuyển qua Nguyệt Cầu phải làm rất nhiều lần, hao phí đại lượng tiên linh khí, nếu như có thể hoàn toàn nắm chặc lực lượng của Hạo Miểu Hàm cảnh giới, chỉ cần một lần thuấn di là có thể đi tới Nguyệt Cầu, cho nên hắn còn phải tiếp tục củng cố cảnh giới.

Điểm xấu của việc tăng nhanh cảnh giới chính là như vậy, đây là vấn đề khó khăn phải vượt qua.

Ở Ương Táng Hạp chiếm được không ít tiên khí và linh đan, trải qua cẩn thận xem xét, trong đó có nửa số không thích hợp cho hắn sử dụng, có thể sử dụng chỉ có chín kiện, có thể hoàn toàn luyện hóa chỉ có ba kiện, còn có sáu kiện cần luyện chế lần nữa.

Trong lòng Tần Tiểu Thiên rõ ràng, tiên khí linh đan này cũng không phải rất tốt, có thể là nguyên chủ nhân lưu lại để dùng, đương nhiên đối với người tu chân mà nói, những tiên khí này đều là cực phẩm trong cực phẩm, chỉ có cao thủ đã ngoài Hợp Thể kỳ mới có thể sử dụng.

Trong ba kiện tiên khí có một là tiên kiếm, kiếm thể màu đen, có ba phần giống Dạ Bức kiếm, chỉ dài cỡ ngón tay, bên ngoài thân kiếm nhìn không ra đặc thù gì, dùng thần thức tìm kiếm mới có thể phát hiện, đây là một cây kiếm hợp thể, tổng cộng có chín phiến.

Kiếm tiên không có tên, Tần Tiểu Thiên gọi nó là Cửu Bức kiếm, dùng để kỷ niệm Dạ Bức kiếm đã vỡ tan. Thanh tiên kiếm này hắn không cần tu luyện qua, chỉ cần uẩn dưỡng một lát, là có thể hoàn toàn khống chế, so sánh với Dạ Bức kiếm thì tốt hơn một trăm lần.

Kiện thứ hai giống như tiên khí hình hổ phù hợp lại, vật này không cần tu luyện, chỉ cần nắm giữ linh quyết khởi động, trực tiếp có thể vận dụng, một âm một dương cũng có rất nhiều cấm chế phá giải, là một kiện tiên khí không tệ.

Kiện thứ ba là một cây phát trâm bằng ngọc cỡ ngón tay, cũng là kiện tiên khí khởi động bằng linh quyết, không cần chuyên môn đặc biệt tu luyện, là một kiện pháp bảo có tính phòng ngự, Tần Tiểu Thiên tiện tay đem cắm ở trên đầu.

Ngoài ra những kiện tiên khí khác không thích hợp, sẽ còn phải tốn hao đại lượng tinh lực để tu luyện, hắn cảm giác chỉ cần đủ dùng là tốt rồi, lúc này không có nhiều thời gian đi luyện chế, nguyên nhân trọng yếu nhất chính là thế giới Thiên Diễn không phải thế giới của hắn, sau này còn phải trở về, những tiên khí này dù có luyện chế thành công cũng không thể mang theo.

Ở mãi Nguyệt Cầu cũng rất tịch mịch, góp nhặt tài liệu xong, Tần Tiểu Thiên quyết định về địa cầu trước, nếu như có thể tìm được truyền tống trận, có thể rời đi địa cầu, hắn cũng không muốn độ tiên kiếp trên địa cầu.

Liên tục nhiều lần thuấn di, Tần Tiểu Thiên đi tới tầng khí quyển của địa cầu, hơi thoáng biện thức phương vị một chút, địa phương Đại Tống triều cũng rất dễ phân biệt, còn hơn nhìn vào bản đồ thế giới trước kia.

Hắn rơi vào Đại Danh phủ Lục gia trang ở phía sau núi, ngôi nhà cỏ không ngờ vẫn còn.

Xa xa nhìn thấy Lục Giang trang chủ đang chống quải trượng chậm rãi đi tới. Thân thể Tần Tiểu Thiên đột nhiên trở thành nhạt đi, từ từ ẩn nhập vào hoàn cảnh chung quanh.

Chỉ thấy Lục Giang trang chủ đi vào nhà cỏ, khoanh chân ngồi xuống, đem quải trượng đặt trên đùi, trước người hắn đặt một cái lò hương, cắm ba cây nhang thơm, nhắm mắt tĩnh tọa.

Nguyên bổn vốn là người tráng niên, đã trở thành lão hủ, tóc và chòm râu trắng tuyết, trong miệng niệm kinh lầm rầm.

Tần Tiểu Thiên sửng sờ đứng nơi đó, không nghĩ tới một người có thể già nhanh như vậy, tự mình căn bản không cảm thấy thời gian trôi qua, thường thường ngồi xuống tu luyện, hơn mười ngày thậm chí mấy tháng là chuyện bình thường. Hắn bắt đầu tu hành từ hai mươi mấy tuổi, cũng không cảm giác được qua bao nhiêu năm, tại sao Lục trang chủ trước mắt lại nhanh già lão như vậy?

Lục trang chủ đột nhiên mở to hai mắt, hắn rõ ràng nhìn thấy một người từ từ hiển hiện ra, kinh ngạc đến thiếu chút nữa kêu to lên, ức chế sự sợ hãi trong nội tâm, hỏi: " Ngươi là ai?"

" Lục trang chủ nhanh như vậy đã quên cố nhân rồi? Ta là Tần Tiểu Thiên."

Lục Giang không dám tin tưởng hai mắt của mình, người này và Tần Tiểu Thiên trong ấn tượng của hắn hoàn toàn không giống, vóc người thon dài, khí chất cao quý, một thân bào phục không biết do chất liệu gì chế thành, khuôn mặt nhìn qua còn rất trẻ, rồi lại có một loại cảm giác tang thương, một cỗ uy áp vô hình tùy chi mà đến.

Hắn kiệt lực ngăn chặn tâm lý sợ hãi trong lòng, nói: " Vậy...vậy..."

Tần Tiểu Thiên biết mình đã hù dọa hắn, hòa nhã nói: " Ta chẳng qua quay lại nhìn xem một chút, a a, Lục trang chủ, Lục Minh tổng quản có khỏe không?"

" Lục Minh? Hắn...hắn đã sớm qua đời..."

Lục Giang bắt đầu có chút tin tưởng người trước mắt có thể thật sự là Tần Tiểu Thiên, bởi vì Lục Minh tổng quản đã chết mười bảy, mười tám năm, không có tiếp xúc qua người của Lục gia trang, không có khả năng biết được Lục Minh.

" Đã qua đời?" Tần Tiểu Thiên có chút ngoài ý muốn, hắn biết Lục Minh là người có võ công, hỏi: " Tại sao qua đời vậy?"

Lục Giang cười khổ nói: " Bị ám sát...ai, đắc tội quá nhiều người."

Tần Tiểu Thiên lại hỏi vài người, trong đó có Âu Dương Song Thành.

" Âu Dương Song Thành, nghe nói đi Đại Liêu quốc...ta cũng thật lâu không có nhìn thấy hắn."

Tần Tiểu Thiên có một loại cảm giác người vật không còn, hắn cũng không rõ ràng mình đã rời nơi này bao lâu, ngày tháng tu luyện đối với hắn chẳng qua chỉ là trong nháy mắt, nói: " Đào Nhất Diêu đạo trưởng có tới nơi này không?"

" Đã tới, khoảng năm ngoái...dừng lại một ngày, đi rất vội vàng."

Tần Tiểu Thiên trầm mặc chốc lát, hỏi: " Ân, có nói đi nơi nào không?"

Lục Giang lắc đầu nói: " Không có...nga, hắn còn hỏi ngươi, hỏi ngươi có tới hay không." Hắn suy nghĩ một chút, lại nói: " Hắn dường như rất phiền táo, vội vã chạy đi, còn mượn ta mấy trăm lượng rồi rời đi."

Một trang khách vội vã chạy tới, kêu lên: " Lão gia, không hay rồi..."

Lục Giang đứng dậy nói: " Hoảng cái gì! Từ từ nói!"

Trang khách kia thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, nói: " Dạ, dạ, lão gia, tiểu thiếu gia bị người đả thương...vừa mới mang vào trang!"

Lục Giang cả người run lên: " Cái gì?"

Đọc truyện chữ Full