DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Kỳ Thiên Lộ
Chương 8: Song kiếm môn

Trong lòng Tần Tiểu Thiên đích xác có chút sợ hãi, không biết sẽ gặp phải những chuyện gì không thể biết trước, đối mặt với một tinh cầu hoàn toàn xa lạ, một thế giới tu chân kỳ quái, hắn còn chưa chuẩn bị được tâm lý.

Bị Xích Minh khích nhẹ như vậy, hắn không cam lòng yếu thế nói: " Ta sợ cái gì? Ta mới không sợ, có gì phải sợ chứ!"

Xích Minh ha ha cười to, hắn nghe ra được trong giọng nói của Tần Tiểu Thiên có sự khiếp đảm, trong lòng không khỏi buồn cười, biết Tần Tiểu Thiên còn chưa thoát khỏi tâm lý bình thường của người phàm.

Bàn tay của Xích Minh vung lên, nói: " Vậy đi theo ta đi." Rồi dẫn theo ba người biến mất tại chỗ.

Tiềm Kiệt Tinh đúng là một tinh cầu có hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, tư nguyên tu chân lại rất thiếu thốn, nhưng nơi này lại có một chỗ tốt, chính là linh khí vô cùng sung túc.

Nơi này không chỉ có người tu chân, cũng có một ít con người, tuyệt đại đa số là bị người tu chân của Tiềm Kiệt Tinh đến Thiên Đình Tinh cướp đoạt về, hay dụ dỗ tới, đã trải qua nhiều năm sinh tồn, nhân số cũng không ít.

Bởi vì hoàn cảnh sinh tồn ác liệt nên những phàm nhân có thể sống sót cũng đều có thân thể cường tráng, hơn nữa lại cũng biết phương pháp dưỡng khí tu luyện.

Từ sau khi Bách Hoàng lão nhân mất tích, người tu chân Tiềm Kiệt Tinh giống như đám cát rời, phân ra vô số môn phái nhỏ hay tiểu gia tộc, còn có những người tu chân trở thành độc lai độc vãng độc hành.

Tiềm Kiệt Tinh đúng là tinh cầu tự do, lại không có người quản thúc, cũng không có sự an toàn gì bảo chướng, hết thảy đều phải dựa vào chính mình, người tu chân tranh đấu vô số bất tận, đối với những người yếu nhược thì đây là một tinh cầu cực kỳ nguy hiểm.

Tiềm Kiệt Tinh chỉ có một khối đại lục, còn lại những địa phương khác đều là hải dương nhìn không giới hạn, trên đại lục lại là sáu mươi phần trăm đều là núi non, ba mươi phần trăm đều là sa mạc mênh mông, chỉ có mười phần trăm là bình nguyên, tán ra tại những vùng núi non và bờ biển, đó là địa phương sinh tồn tốt nhất tại Tiềm Kiệt Tinh, do một ít môn phái tu chân chủ yếu khống chế.

Tại giao giới giữa núi non, bình nguyên và hải dương, có rất nhiều con người ở lại, cũng không thiếu những môn phái tu chân nhỏ, ở chỗ này nổi tiếng chính là Tư Hương Trấn. Cư dân ở đây đều là con người thiên tỉ từ Thiên Đình Tinh, cũng có từ một ít tinh cầu khác tới, bất quá thì số lượng lại rất ít.

Tiềm Kiệt Tinh có ba mùa, nếu đang ở giữa mùa nóng và mùa lạnh, sẽ có một khoảng thời gian khí hậu ấm áp thư thích, đây chính là quý tiết tốt nhất của Tiềm Kiệt Tinh – mùa hoa nở, cũng là quý tiết duy nhất mà con người có thực vật để ăn, thực phẩm được tích trữ là ở quý tiết này, đây là quan hệ đến việc làm sao để vượt qua mùa nóng hoặc là mùa lạnh. Mùa nóng thì ban ngày rất dài, mùa lạnh thì đêm tràn đầy, chỉ có mùa hoa nở thì thời gian giữa ban ngày và ban đêm giống nhau.

Xích Minh mang theo ba người Tần gia đi tới lân cận Tư Hương Trấn, nói: " Ta có một tiểu bằng hữu ở nơi này…ân, kỳ thật cũng không phải bằng hữu của ta, thật ra là vãn bối của đại ca ta."

Phía trước là một ngọn núi đá, chỉ có rất ít thực vật, núi đá quanh co lần lượt thay đổi, trên vách đá trải dài dây leo khô vàng, lại có cỏ dại héo rũ vẫn đang quật cường lắc lư trong gió núi, khe núi còn có những đường nhỏ gập ghềnh.

Tần Tiểu Thiên không nhịn được lắc đầu nói: " Đúng là nơi sơn cùng thủy tận( núi khô nước cạn)…"

Theo đường mòn khe núi đi về phía trước một đoạn, Tần Danh lóng tai lắng nghe, nói: " Có thanh âm của sóng nước."

Tần Tiểu Thiên cũng nghe thấy, hỏi: " Chúng ta đi đến bờ biển hay sao?"

Xích Minh không để ý tới bọn họ, vẫn phiêu nhiên đi về phía trước. Gia đình Tần Danh ở phía sau liều mạng đuổi theo, cũng không còn tinh lực gì để nói. Tốc độ của ba người thật sự là quá chậm, nếu như bọn họ học xong được việc nắm được lực lượng trong cơ thể, thì tốc độ ít nhất là có thể nhanh hơn gấp ba.

Ba người cạn kiệt đem hết toàn lực chạy như điên về phía trước, thân ảnh của Xích Minh càng ngày càng nhỏ.

Tần Danh nhịn không được hét lớn: " Đại ca, chậm một chút." Mới vừa nói xong, đã nhìn thấy Xích Minh biến mất.

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Cha, mẹ, chúng ta không cần chạy theo sư tôn ngu ngốc như vậy, cứ từ từ đi được rồi, dù sao cũng không thể đuổi theo lão nhân gia."

Tần Danh nhìn thoáng qua Long Hoan, nói: " Đúng vậy, Tiểu Thiên, mẹ của con cũng chạy không nổi nữa."

Trên trán Long Hoan chảy ra một chút mồ hôi hột, gương mặt lộ ra vẻ đỏ ửng, mặc dù chạy đến thở hồng hộc, ánh mắt cũng rất hưng phấn.

Từ sau khi thay đổi, nàng vẫn còn lần đầu tiên chạy bộ như vậy, loại cảm giác sướng khoái đầm đìa như vậy, khiến cho nàng quên mất mỏi mệt, vừa chạy vừa nói: " Đừng lo, tiếp tục chạy, ta không mệt một chút nào."

Tần Tiểu Thiên thấy vậy thì lắc đầu, nói: " Ai, mẹ, đến bây giờ con vẫn không quen…cha, sau này cha phải xem trọng mẹ…"

Tần Danh không giải thích được, khó hiểu hỏi: " Có ý tứ gì?"

Tần Tiểu Thiên cười nói: " Bây giờ mẹ so với đại minh tinh còn muốn xinh đẹp hơn. Ai, người đàn bà xinh đẹp thì nguy hiểm a!"

Long Hoan đỏ ửng mặt, cười nói: " Tiểu Thiên, con dám giễu cợt mẹ…"

Tần Tiểu Thiên dùng tốc độ nhanh hơn chạy về phía trước, cười to nói: " Con không dám! Không dám!"

Tần Danh cười vang, khen: " Hảo tiểu tử, chạy thật nhanh đó!" Hắn đưa tay nắm tay Long Hoan, nói: " Chúng ta đuổi theo!"

Hai người tay trong tay chạy vội về phía trước, cảm giác ngọt ngào đã lâu không thấy chợt nổi lên trong lòng.

Song Kiếm Môn là một môn phái tu chân rất nhỏ, chưởng môn nhân Viên Vi Nhàn trước kia vốn là đệ tử của tu chân môn phái Cổ Kiếm Viện nổi tiếng của Phong Duyên Tinh, bởi vì yêu mến một nữ đệ tử của Tuệ Hành Cung, hai người bỏ trốn đến Tiềm Kiệt Tinh, tại phụ cận Tư Hương Trấn thành lập một môn phái tu chân rất nhỏ.

Lúc bọn họ bỏ trốn, từng được sự trợ giúp của Xích Minh, phải biết rằng Nguyên Giới cũng không phải dễ dàng đi ra.

Song Kiếm Môn tọa lạc tại trên vách đá sát biển, dùng pháp bảo mạnh mẽ khai xuất một bình thai và thạch động, là một địa phương rất bí ẩn.

Viên Vi Nhàn chỉ nhận bốn đồ đệ, còn có ba gia đình bình thường, có mười mấy người phàm sống dựa vào Song Kiếm Môn.

Xích Minh mang theo gia đình Tần Danh rơi xuống bình thai của Song Kiếm Môn, kêu lên: " Tiểu Viên, có khách tới."

Chợt nghe có người lớn tiếng nói: " Không ngờ được, sư thúc tổ tới rồi!" Một thanh niên lảo đảo lao ra ngoài cửa lớn, mặt mày hớn hở nói: " Ta nói hôm nay không biết tại sao tâm thần bất an, cũng quả nhiên đúng là tiền bối. Ha ha, thật tốt quá, sư thúc tổ, Nhược Uyển nhà ta vẫn một mực nhắc tới ngài, lão nhân gia vì sao không đến thường xuyên, mau vào, mau vào!"

Xích Minh thuận miệng nói: " Đây không phải tới rồi sao, ân, ta không vào đâu. Ai, lao lực quá a." Hắn không thích cùng người tu chân xã giao, bởi vì có việc nhờ vả người ta, không thể làm gì khác hơn là đành nói vài câu.

Viên Vi Nhàn lộ ra thần sắc thất vọng, nhỏ giọng nói thầm: " Lão nhân gia cũng không cần vội vàng như vậy chứ? Đã đến ngay cửa còn không chịu tiến vào, ta sẽ bị lão bà mắng chửi đó…"

Xích Minh trừng mắt, nói: " Tiểu tử kia, nếu ngươi còn muốn về Cổ Kiếm Viện, còn phải dựa vào lão nhân gia ta đi tìm đại ca để nói chuyện dùm ngươi! Ta làm gì có thời gian nhàn rỗi…được rồi, đây là Tần Tiểu Thiên, sau này hắn sẽ ở lại đây tu luyện." Hắn quay đầu nhìn Tần Tiểu Thiên nói: " Tiểu Viên có tu vi Phân Thần kỳ, ở Tiềm Kiệt Tinh không có bao nhiêu người so được với hắn, cũng đủ chiếu cố ngươi rồi."

Tần Tiểu Thiên cười khổ nói: " Sư tôn, sau này đệ tử làm sao tìm được ngài?"

Viên Vi Nhàn bị dọa cho hoảng sợ, ngoài miệng không dám nói, trong lòng thầm nói: " Đệ tử của Xích Minh sư thúc tổ, đến chỗ này của ta tu luyện, là chuyện cười gì?"

Xích Minh nói: " Chờ người tu luyện thành công rồi hãy nói. Cha mẹ ngươi cũng không cần quan tâm, ta sẽ chiếu cố bọn họ…còn có lời gì muốn nói, cho các ngươi một khắc thời gian. Nhanh lên một chút, nếu không bị Thiên Chân kia tìm tới thì phiền phức đó."

Tần Tiểu Thiên lấy ra hai viên Thiên Linh Tử, đưa cho Tần Danh thấp giọng nói: " Cha, mẹ, hai người bảo trọng, chờ con tu luyện thành công sẽ đi tìm hai người. Đây là Thiên Linh Tử, tìm thời gian thích hợp thì uống vào, có thể đề cao trí nhớ." Hắn lấy phần lớn đại bộ phận trong thủ trạc ra rồi đưa cho cha mẹ, hy vọng có thể lúc bọn họ tu chân thì có điều trợ giúp.

Long Hoan không ngỡ rời đi Tần Tiểu Thiên, nước mắt uông uông lấy ra một đống các loại thực phẩm với gia vị mang đến từ địa cầu, nhẹ giọng nói: " Tiểu Thiên, nhớ kỹ, không nên đánh nhau với người khác, không nên xung đột với người, có chuyện gì tìm hiểu kỹ rồi hãy làm, ngàn vạn lần không được xúc động…ai, tính tình của con không tốt, mẹ và cha con không có bên cạnh, không ai có thể giúp con, hết thảy đều tự mình con phải giải quyết…"

Nàng dặn dò một lần rồi lại một lần, thật sự lo lắng cho đứa con duy nhất.

Tần Tiểu Thiên trước kia vẫn cảm giác mẹ mình hay lao thao, bây giờ lại cảm giác được trong lòng chua xót khổ sở, sau này dù muốn nghe mẹ mình lao thao cũng không nghe được nữa.

Tần Danh chỉ nói một câu:" Tiểu Thiên, ta tin tưởng…gia đình chúng ta sẽ đoàn viên thôi!"

Xích Minh nghe xong cảm thấy phiền phức, nói: " Dây dây dưa dưa con mẹ nó, cũng không phải sinh ly tử biệt. Được rồi, chúng ta đi!" Hắn phất tay, kim mang chớp động, ba người biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.

Tần Tiểu Thiên không nghĩ tới Xích Minh nói đi là đi, không khỏi ngây ngốc đứng trên bình đài, thì thào nói: " Cha, mẹ, các người bảo trọng."

Một lúc sau, chợt nghe Viên Vi Nhàn kêu lên: " Tiền bối! Tiền bối!"

Tần Tiểu Thiên nghi ngờ nói: " Ngươi, ngươi gọi gì ta?"

Viên Vi Nhàn nói: " Ngài đúng là đệ tử của Xích Minh sư thúc tổ, cho nên ta gọi ngài là tiền bối."

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Ta không phải là tiền bối gì, ngươi gọi ta là Tiểu Thiên là tốt lắm, chúng ta bình bối lui tới." Hắn cũng tự biết mình, tiền bối không phải dễ gọi, tự mình cái gì cũng không hiểu, đội một cái mũ tiền bối, sau này muốn thỉnh giáo để học tập cũng khó khăn. Viên Vi Nhàn cũng không phải người câu nệ, hắn dám mang theo nữ đệ tử Tuệ Hành Cung bỏ trốn, tự bản thân cũng đã có tính phản nghịch, hắn cười nói: " Được, sau này ta gọi ngươi là đại ca, ngươi gọi ta là Tiểu Viên, sau này chúng ta là người một nhà. Đi theo ta."

Dù sao Tần Tiểu Thiên là đệ tử của Xích Minh, Viên Vi Nhàn cũng không dám để Tần Tiểu Thiên gọi mình là đại ca.

Sau khi vào cửa, Tần Tiểu Thiên chú ý tới việc Viên Vi Nhàn biến hóa thủ thế, không khí tại cửa lớn có chút hơi ba động, hắn ngoắc nói: " Tần đại ca, mời vào!"

Tần Tiểu Thiên nghe được cảm giác không được tự nhiên, vội vàng nói: " Đừng gọi ta là đại ca, gọi ta là Tiểu Thiên."

Viên Vi Nhàn suy nghĩ một chút, nói: " Được, thứ cho ta không cung kính, Tiểu Thiên, mời!" Hắn cho rằng nhất định Tần Tiểu Thiên muốn giấu diếm thân phận của mình, cho nên không còn kiên trì xưng hắn là đại ca.

Hai người một trước một sau đi vào cửa, chỉ thấy trước mắt là chim hót hoa thơm, tựa như đi tới một thế giới khác.

Tần Tiểu Thiên bây giờ mới biết đây là do trận pháp hình thành. Chính hắn cũng có một pháp bảo cùng loại, đó chính là tiên khí Vũ Nạp Hà Bạn do Xích Minh đưa cho hắn. Cho dù như vậy, trong lòng hắn vẫn còn rất giật mình, trận pháp hình thành huyễn cảnh lại chân thật đến như vậy.

Với ánh mắt của Tần Tiểu Thiên, vẫn nhìn không ra đây là huyễn cảnh như thế nào. Viên Vi Nhàn giải thích: " Đây là Nặc Trần Trận, ta bỏ thêm mấy biến hóa. A a, ta thích huyễn cảnh có cảnh sắc xinh đẹp, địa phương quỷ quái như Tiềm Kiệt Tinh này, ngoại trừ linh khí không tệ lắm, ngoài ra cơ hồ không có gì tốt, cũng là Nguyên Giới tốt hơn nhiều."

Tần Tiểu Thiên không biết hắn nhắc tới Nguyên Giới là địa phương nào, cảnh trí xinh đẹp của huyễn cảnh đã hấp dẫn hắn vô cùng. Trên địa cầu cũng rất khó chứng kiến địa phương như vậy. Tinh không màu bích lam, cổ thụ che trời, những cỏ nhỏ mềm mại như nhung kết thành một tấm thảm màu xanh biếc, lại điểm chút hoa dại xen kẽ trên cỏ xanh, giống như hoa văn trên mặt thảm, một chuỗi xuyến u lan kí sinh trên thân những cây cành cổ thụ, trận trận hương thơm lặng yên thấm nhập vào phế phủ.

" Nhân gian tiên cảnh" trong đầu Tần Tiểu Thiên thoáng xuất hiện bốn chữ.

Đi qua rừng cổ thụ, lại xuất hiện mấy tòa núi giả, một dòng nước từ trên núi giả chảy xuống, khởi lên bọt nước, đinh đinh đông đông tiếng nước chảy phảng phất như đang tấu cổ cầm, làm cho người ta có cảm giác u tĩnh thâm thúy. Cổ tùng trên núi giả lại cao ngất, còn có những loài cá nhỏ đủ màu sắc đang thản nhiên du động trong nước.

Tần Tiểu Thiên nhịn không được than thở: " Huyễn cảnh thật là thần kỳ, lão Viên, ngươi thật lợi hại!"

Viên Vi Nhàn sửng sốt, thầm nghĩ: " Lão Viên? Đây lại là xưng hô thế nào?" Hắn vội vàng giải thích: " Bằng thủ đoạn của ta, không cách nào thiết trí được ảo trận cao minh như thế. Đây là một vị cao thủ tiền bối tinh thông trận pháp đã giúp ta thiết trí. A a, ta chẳng qua là bỏ thêm vào trong mấy tiểu trận pháp mà thôi."

Tần Tiểu Thiên hâm mộ nói: " Thật thần kỳ! Lão Viên, sau này có rảnh rỗi thì dạy ta làm sao thiết trí trận pháp."

Viên Vi Nhàn lại sững sờ, trong lòng thấy khó hiểu, đệ tử của Xích Minh không ngờ lại không biết trận pháp? Hắn nói: " Tiểu Thiên, ngươi thật quá khiêm nhường rồi, a a, đệ tử của sư thúc tổ sao lại không biết trận pháp? Ta còn định hướng ngươi lãnh giáo một phen nữa đó."

Tần Tiểu Thiên thật lòng nói: " Ta bái sư không bao lâu, sư tôn cơ hồ còn chưa dạy ta cái gì."

Viên Vi Nhàn lảo đảo vài bước, kinh ngạc nói: " Cái gì?" Hắn nhìn chằm chằm Tần Tiểu Thiên trong chốc lát, làm cho Tần Tiểu Thiên lông tóc dựng đứng.

Viên Vi Nhàn lắc đầu nói: " Không đúng, ngươi…ngươi tựa hồ có một loại lực lượng cổ quái, khác hẳn chân nguyên lực của người tu chân, không thể kém hơn ta đâu, ân, rốt cuột lại là gì…ngươi tu luyện là công pháp gì?"

Viên Vi Nhàn đúng là cao thủ Phân Thần kỳ, cao thủ ở tu chân giới như vậy cũng không nhiều.

Tần Tiểu Thiên lắc đầu nói: " Ta thật sự cái gì cũng đều không hiểu. Ai, nói ngươi cũng không tin." Hắn còn không biết công pháp Thiên Chân Thượng Nhân cho mình kinh thế hãi tục đến cỡ nào.

Viên Vi Nhàn đã tỉnh ngộ lại, nhìn xem Tần Tiểu Thiên đích thật là vừa mới tu chân, nhưng dù sao hắn cũng không nghĩ đến, Tần Tiểu Thiên tu luyện chính là Cổ tiên pháp. Hắn hào sảng nói: " Huynh đệ, đừng để ý tới nhiều như vậy. Ngươi là đệ tử của Xích Minh sư thúc tổ, sư thúc tổ đối với ta có đại ân, sau này chúng ta luận bàn lẫn nhau, chỉ cần ta biết, tuyệt không giấu diếm."

Tần Tiểu Thiên cảm kích, luôn miệng đa tạ.

Vòng qua núi giả, phía trước là một loạt nhà cỏ tinh xảo. Tần Tiểu Thiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy những ngôi nhà cỏ xinh đẹp như thế. Trên nóc nhà bao trùm những cây cỏ màu bạc, vách lại là ngọc thạch màu trắng, bên trên còn điêu khắc hoa văn nhàn nhạt, cửa sổ màu nâu không biết dùng tài liệu gì chế thành, không phải vàng cũng không phải gỗ, ôn nhuận thủy hoạt, nhan sắc nhu hòa nhìn qua phi thường thoải mái.

Tổng cộng có ba gian nhà cỏ, kiến tạo theo chữ hình. Nhà cỏ ở giữa hơi lớn một chút, đó chính là nơi ở của Viên Vi Nhàn và thê tử song tu của hắn Lăng Nhược Uyển, bên trái là của bốn đệ tử hắn ở, nhà cỏ bên phải là chuyên chuẩn bị cho khách. Viên Vi Nhàn đơn giản giới thiệu một chút.

" Nhược Uyển, có khác đến."

" Là vị khách quý nào?" Thanh âm nhu hòa xinh đẹp.

Một nữ tử mặc y phục màu nguyệt bạch từ trong nhà cỏ đi ra, đôi mắt của Tần Tiểu Thiên sáng ngời, trừ mẹ mình ra, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tu chân nữ tử chân chính, trong lòng không nhịn được cảm thán: " Người phụ nữ này đẹp quá, chẳng lẽ những tu chân nữ tử đều xinh đẹp như vậy hay sao?" Hắn không dám suy nghĩ nhiều, tiến lên một bước nói: " Ta là Tần Tiểu Thiên."

Lăng Nhược Uyển làm một cổ lễ, thân thể hơi nghiêng xuống, hai tay xếp bên eo, đây là vạn phúc lễ. Nàng đã được Viên Vi Nhàn truyền âm, biết Tần Tiểu Thiên có thân phận gì, nhẹ giọng nói: " Ra mắt thúc thúc." Đây là người thời cổ xưng hô với huynh đệ của trượng phu.

Tần Tiểu Thiên cho tới bây giờ chưa từng nghe qua xưng hô như thế, vội vàng khoát tay nói: " A? Thúc thúc? Không dám, không dám…gọi ta là Tiểu Thiên là được." Hắn lại chắp tay cúc cung, không biết làm sao hoàn lễ.

Viên Vi Nhàn không khỏi cười to, nói: " Tiểu Thiên là lần đầu tiên đến Tiềm Kiệt Tinh, Nhược Uyển, đem tuyết trà ta cất giữ năm trước lấy ra đây. A a, thuận tiện đến dược phố hái chúng linh quả đến."

Lăng Nhược Uyển mỉm cười gật đầu, lại thi lễ, hai tay bóp linh quyết, bóng người chợt lóe rồi biến mất.

Tần Tiểu Thiên tò mò đánh giá gian phòng bố trí đơn giản, mặt đất là màu lam biển kỳ lạ, tựa hồ như đang có sóng gợn bắt đầu khởi động, nhìn lâu thì thân thể cùng có vẻ như muốn chớp lên.

Viên Vi Nhàn thấy hắn nhìn chằm chằm mặt đất, giải thích: " Đây là Tụ Linh Thạch, dùng pháp thuật tu luyện qua, có thể tụ tập linh khí chung quanh, nhất là linh khí dưới đất…ta tổng cộng có được ba khối. Nơi này dùng một khối, a a, ngồi xuống đi. Đáng tiếc Tụ Linh Thạch rất khó được, nếu có thêm một khối, ta có thể kiến tạo thêm một ngôi nhà cỏ."

Tần Tiểu Thiên cảm khái không thôi, hắn nhận định người tu chân thật sự là lợi hại, một nhà cỏ mà cũng phải tốn nhiều công sức như vậy.

Trong phòng không có bàn, chỉ có một bàn trà bằng bạch ngọc, vách tường bốn phía trống rỗng, không có gì trang trí. Trên bàn đặt một cái lò nhỏ cổ sắc cổ hương, một lũ khói xanh niểu niểu mọc lên nhàn nhạt, trong phòng mơ hồ phiêu đãng hương thơm ngát.

Viên Vi Nhàn khoanh chân ngồi trước bàn trà, nói: " Uyển Nhược đi chuẩn bị linh quả. A a, chỗ này của ta còn có một chút tuyết trà, là do một lão bằng hữu tặng tới năm trước, vẫn luôn không dám uống, đây chính là đồ vật tốt a." Hắn xoa xoa tay, bộ dáng chờ mong.

Tần Tiểu Thiên không rõ tuyết trà có gì đặc biệt, hắn không có khái niệm gì với trà đạo, trên địa cầu rất ít uống trà. Hắn đả xóa vấn đề, hỏi: " Lão Viên, ngươi không phải có bốn đệ tử sao? Sao không thấy họ?"

Viên Vi Nhàn nói: " Nga, mấy con khỉ kia, đều chạy ra ngoài, không có ai ở nhà, mấy ngày nữa có lẽ sẽ về lại, đừng để ý tới bọn họ, một đám quỷ nhỏ." Miệng hắn thì mắng, nhưng trên mặt lại lộ ra mỉm cười.

Lăng Nhược Uyển từ ngoài cửa tiến vào, đi tới trước bàn trà, trở tay lấy từ trong đai lưng ra một chiếc khay bằng ngọc, trên khay là đủ loại linh quả.

Sau khi nàng ngồi xuống, lại lấy ra một bộ chén trà bằng hắc ngọc, hình dáng tương đối hiếm thấy, như là được thu nhỏ lại, còn có một bình trà bằng hắc ngọc.

Viên Vi Nhàn nói: " Đây là Mặc Điệp Bôi và Mặc Điệp Ngọc Hồ. Tuyết trà phải dùng chén này để đựng, mới có thể triển hiện hoàn mỹ nguyên mạo thần kỳ của nó."

Tần Tiểu Thiên nhìn thấy vậy thì choáng đầu hoa mắt, trong lòng thầm nghĩ, người tu chân sao lại giảng cứu( đòi hỏi) như vậy? Hắn nào biết đâu rằng, người tu chân ngoại trừ tu luyện ra, còn có phần lớn thời gian nhàn hạ, từng người đều luôn tìm kiếm việc nào đó để giải muộn, chuyện luyện chế tinh phẩm là hạng nhất trong đó.

Viên Vi Nhàn ngồi thẳng người, lấy ra năm sáu khối huyền băng cỡ nắm tay, một cỗ hàn khí trong trẻo lạnh lùng phát ra.

Tần Tiểu Thiên cảm giác được thần trí nhất thời thanh sảng, hắn ngạc nhiên nói: " Khối băng này sao lại rét lạnh như thế?"

Viên Vi Nhàn thả huyền băng vào trong Mặc Điệp Ngọc Hồ, nói: " Đây là huyền băng, không phải là khối băng bình thường, huyền băng cho dù đặt vào trong hỏa diễm bình thường cũng không cách hòa tàn, dùng bỏ vào Tuyết trà là thích hợp nhất." Hắn thu hồi chiếc lò hương trên bàn trà, lại nói: " Chờ chốc lát, trước hết để cho huân hương trong phòng tản mất."

Tần Tiểu Thiên lần đầu tiên kiến thức được Tam Vị Chân Hỏa, chỉ nhìn thấy bàn tay Viên Vi Nhàn lóe ra hồng mang, hắn nâng lên Mặc Điệp Ngọc Hồ, hồng quang vo tròn chói mắt chớp động, huyền băng bắt đầu từ từ hòa tan.

Viên Vi Nhàn nói: " Huyền băng cần có Tam Vị Chân Hỏa thiêu đốt, lửa bình thường vô dụng." Chỉ chốc lát sau, huyền băng hoàn toàn hòa tan, ước chừng một phút đồng hồ, huyền băng hòa tan thành nước liền sôi trào lên. Hắn để Mặc Điệp Ngọc Hồ xuống, Lăng Nhược Uyển đưa tới một bình thủy tinh cỡ chừng bàn tay.

Trong bình thủy tinh là nửa bình viên tròn màu trắng gì đó. Viên Vi Nhàn nói: " Đây là Tuyết trà."

Tần Tiểu Thiên bình thường cũng không uống trà, nhưng cũng nhìn ra Tuyết trà trước mắt phi thường đặc biệt, khác hẳn những lá trà trước kia từng gặp qua. Nhìn thấy người tu chân uống trà mà cũng giảng cứu công phu như vậy, ngay cả nước pha mà cũng phải là huyền băng, còn phải dùng Tam Vị Chân Hỏa, người bình thường căn bản không được uống loại trà như vậy. Tần Tiểu Thiên hăng hái hưng phấn lên.

Viên Vi Nhàn cũng đã dọn ra ba Mặc Điệp Bôi, trong từng chén cũng bỏ vào Tuyết trà trong bình thủy tinh, tiện tay đưa bình thủy tinh trả lại cho Lăng Nhược Uyển nói: " Uống Tuyết trà, phải qua ba trình tự, thứ nhất, xông trà…" Hắn một tay nâng Mặc Điệp Bôi, một tay cầm Mặc Điệp Ngọc Hồ, một dòng nước huyền băng bắn vào trong chén.

Hắn nói tiếp: " Dùng chân nguyên lực để cho Tuyết trà hiện lên, dùng huyền băng kích động, chính là như vậy…"

Chỉ thấy Tuyết trà bay lên từng mảnh, nước huyền băng sôi trào giống như một cây súng nước, đem Tuyết trà đằng khởi nhập trở vào chén, theo chân nguyên lực kích động, từng viên Tuyết trà giãn ra, một màu xanh lục như mùa xuân nổi lên giữa màu trắng của trà, niểu niểu mọc lên sương trắng chảy ra một tia trà hương nhàn nhạt.

" Thứ hai, phẩm hương, phẩm hình, phẩm ý cảnh…tất cả những thưởng thức sảng khoái đều ở trong đó."

Trà hương nhàn nhạt đằng khởi sương trắng càng lúc càng đậm, Tuyết trà sau khi giãn ra, Tần Tiểu Thiên nhìn thấy rõ ràng, đó căn bản không phải là loại lá trà mình nhận thức, trông như là một mảnh bông tuyết. Trung tâm bông tuyết giơ lên một sợi chỉ nhỏ xíu màu xanh biếc, một mảnh phiến màu đen lá trà trầm phù, tựa như trời đông giá rét ban đêm mà có bông tuyết bay xuống, mang cho người ta một loại ưu thương nhàn nhạt.

Nửa giây sau, Tần Tiểu Thiên thở ra một hơi, thở dài nói: " Bất khả tư nghị, bất khả tư nghị, không ngờ có thể làm cho người cảm thấy sầu lo."

" Thứ ba, phẩm trà, a a, thật ra ý tứ cuối cùng là không lớn, ngươi có thể hiểu được nỗi sầu lo trong đó, vậy thì chén trà đã có ý nghĩa."

Tần Tiểu Thiên bưng Mặc Điệp Bôi lên, một cỗ trà hương xông vào mũi, hắn uống một ngụm, nhắm đôi mắt tinh tế thưởng thức. Nửa giây sau, nói: " Ta không có gì để nói."

Viên Vi Nhàn có chút khẩn trương hỏi: " Chẳng lẽ không tốt ngon?"

Tần Tiểu Thiên nói: " Không phải không ngon, mà là ta không cách nào hình dung ra đặc sắc trong đó."

Viên Vi Nhàn nghe khen trà ngon vô cùng mừng rỡ ha ha cười to, vui vẻ nói: " A a, bằng hữu của ta đều thích tới đây để phẩm trà ( thưởng thức). Có khi ta còn có trà ngon cho ngươi thưởng thức."

Lăng Nhược Uyển che miệng, nhẹ giọng cười nói: " Hắn nha, xem trà như mạng. Lần trước vì một lọ Sí Hỏa Trà, cùng một người tu chân đánh cuộc, thiếu chút nữa thất thủ giết chết người ta. Sau còn phải bồi thường cho người ta một viên thượng phẩm tiên thạch mới coi như xong chuyện, cuối cùng cũng coi như là chiếm được bình Sí Hỏa Trà…"

Viên Vi Nhàn sắc mặt ửng đỏ, cười nói: " Tên kia cũng không biết phẩm trà, trà tốt như vậy, rơi vào trên tay hắn thì hỏng bét."

Ba người vừa phẩm trà vừa nói cười, Tần Tiểu Thiên cảm thấy rất thích ý, thâm tâm cũng đã trầm tĩnh lại, nói: " Lão Viên, Lăng tỉ, sau này ta sẽ ngụ ở nơi này, hết thảy đều phải phiền toái các ngươi. Ta đối với tu chân giới cái gì cũng không hiểu, có gì thất lễ, xin tha thứ." Hắn đã thích cuộc sống yên tĩnh nhàn nhã của nơi này.

Viên Vi Nhàn gật đầu nói: " Tiểu Thiên, hết thảy để cho ta…nơi này là ghi lại một chút thường thức và quy tắc của tu chân giới, còn có vị trí của một ít tu chân tinh cầu phụ cận và vị trí của truyền tống trận, ngươi rảnh rỗi tự mình xem đi." Hắn đưa cho Tần Tiểu Thiên một ngọc đồng giản.

Không khí đột nhiên một trận ba động, một quả pháp bảo hình châm phá không mà đến.

Viên Vi Nhàn đưa tay tiếp được, sắc mặt nhất thời nghiêm túc.

Thần sắc của Lăng Nhược Uyển cũng thay đổi, vội hỏi: " Như thế nào? Là đệ tử nào cầu cứu?"

Đọc truyện chữ Full