DocTruyenChuFull.Club

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Luyện Kim Cuồng Triều
Chương 2: Thập tam công tử


Trong một cái sân tại Diệp Trạch, một đám người đang đứng ở đây, mà nói ra lời này là một thanh niên thoạt nhìn rất anh tuấn tiêu sái, diện mạo bất phàm, tuổi có điều lớn một chút, cũng là thế tục hay gọi là thanh niên lớn tuổi...

"Điều đó là tất nhiên rồi, cháu của ta tất nhiên không phải người thường, sau này nhất định có thể trở thành đại nhân vật, ngửa tay đại lục lảo đảo, úp tay sóng biển cuồng dâng..." Bên cạnh thanh niên lớn tuổi, một vị trung niên nhân khí thế mười phần nói, mà khi hắn nói cũng nhìn về hào quang trên bầu trời, trong mắt cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.

"Hai phụ tử các ngươi chỉ biết ở đây mà cãi cọ, con dâu ta đang ở trong kia chịu tội, các ngươi còn ở đây nói nhảm. Còn có, ai nói nhất định là tôn tử, nói không chừng là một bé gái đáng yêu thì sao, hào quang hôm nay thì liên quan gì đến hắn, chỉ là một loại dị tượng mà thôi." Một quý phụ xinh đẹp ở bên cạnh tức giận nói với hai phụ tử.

"Ta nói là tôn tử, nhất định sẽ là tôn tử, ta nói dị tượng trên kia là do tôn tử ngươi biến ra, là vì tôn tử ngươi xuất hiện, nữ nhân như ngươi thì biết cái gì." Trung niên nhân thực uy nghiêm nói.

"Đúng vậy đúng vậy... A, ta sai rồi..." Thanh niên lớn tuổi vừa mới gật đầu ứng thanh, lại phát hiện có một chút vấn đề, đó là ---------

"Thằng nhóc con, lão nương thật sự là hối hận khi sinh ngươi ra, nếu biến ngươi thành nữ nhân có phải tốt không, ngươi xem xem tỷ tỷ, lại còn muội muội của ngươi, hiền thục biết bao? Làm gì giống như ngươi cả ngày kết phái với lão bất tử này chọc tức ta." Phụ nhân nhéo cái lỗ tai của thanh niên lớn tuổi nói, đồng thời liếc trung niên nhân kia một cái.

"Cái gì mà sinh thành nữ nhân mới tốt, ngươi chỉ sinh cho lão tử có mỗi một thằng như vậy chứ nhiêu, nếu không có, lão tử liền tái giá thêm lần nữa." Trung niên nhân lập tức nói.

"Ngươi dám! ! Hừ, ngươi nói cả đời ngươi chỉ có một mình ta, bây giờ có phải là chê ta đã già, muốn đi tìm niềm vui mới phải không." Phụ nhân nhìn trung niên nhân, trừng mắt lên, u oán nói.

"Lão bà đại nhân, ta luôn một lòng với ngươi mà, như mặt trăng mặt trời, vĩnh viễn không thay đổi, đã nói yêu mình người thì vĩnh viễn chỉ yêu mình ngươi mà thôi." Trung niên nhân lập tức nắm tay phụ nhân, sau đó thâm tình nói.

"Lão công..."

"Lão bà..."

Hai người, dưới ánh hào quang này, lại bắt đầu nói lời ngon tiếng ngọt, thể hiện cảm tình gắn bó như keo như sơn mấy chục năm của họ.

"Liên nhi, ta yêu ngươi giống như hào quang đầy trời này, liên miên không dứt..." Khi trung niên nhân nhìn hào quang, mượn nó để nói chuyện của mình, đột nhiên xuất hiện tình huống dị thường.

Hào quang trên bầu trời càng ngày càng mạnh, cũng trở nên càng ngày càng xinh đẹp, làm người ta cả đời cũng khó quên được. Mà có điểm quỷ dị là, rất nhiều người đều có một loại ảo giác, hào quang này tựa hồ đều hướng về một chỗ trong đế đô mà chảy xuống. Mà càng quỷ dị hơn là, một lúc sau, hào quang đột nhiên biến mất tiêu, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Lúc này toàn bộ bầu trời đã khôi phục bình thường, làm cho nhiều người hoài nghi vừa rồi có phải nằm mơ không nữa.

Mà lúc này, đám người ở đây không ai đi quan tâm cái đấy cả, bởi cùng lúc, bọn họ nghe được tiếng trẻ con khóc.

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia..." Lúc sau, một câu thường xuyên xuất hiện trong kịch xuất hiện, từ miệng một bà đỡ phát ra.

"Sao rồi, thiếu phu nhân không sao chứ?" Thanh niên lớn tuổi hỏi.

"Mẫu tử bình an..." Bà đỡ vừa mới nói xong bốn chữ, phát hiện thanh niên lớn tuổi đã biến mất trước mặt mình, giống như một trận gió xẹt qua.

"Mẫu tử bình an, nhìn xem, ta nói đúng rồi thấy chưa, rõ ràng là tôn tử." Trung niên nhân còn ở bên ngoài vô cùng đắc ý nói, mà phụ nhân bị hắn ôm vào trong ngực đang tức giận nhéo hắn một chút.

"Vậy vài lần trước ngươi toàn nói là tôn tử, kết quả?" Phụ nhân liếc hỏi.

"Đệ đệ, là đệ đệ, tỷ tỷ, chúng ta có đệ đệ ." Một tiểu cô nương nắm tay một tiểu cô nương khác, lớn hơn nàng không bao nhiêu kêu lên, sau đó chạy tới phòng sanh, phía sau còn có một nam hài nhìn qua như một ông cụ non lẽo đẽo theo sau.

Tỷ muội nàng tồn tại là một chứng cứ rõ ràng làm cho lời nói tự kỷ của trung niên nhân tự sụp đổ.

"Cái này... Vài lần trước cũng có đúng một lần mà... Quái, sao hào quang trên trời biến mất rồi." Trung niên nhân bắt đầu nói lảng sang chuyện khác.

"Đúng vậy, hình như tôn tử chúng ta vừa sinh ra, hào quang đã biến mất vậy, thật là có chút quỷ dị." Phụ nhân khẽ nhíu mày, có chút nghi hoặc nói.

Nhưng không chờ trung niên nhân lại khoe khoang mình nói đúng, phụ nhân chợt nhớ đến một chuyện.

"Vừa rồi ngươi nói yêu ta liên miên không dứt như hào quang kia, sao giờ hào quang biến mất rồi..."

"Khụ khụ, cái này..."

"Hừ!"

...

Ở bên ngoài có một đôi lão phu thê mồm mép đấu đá, bên trong cũng có một đôi nhìn nhau đầy thâm tình, một đôi này có một cái là thanh niên lớn tuổi kia, một cái là nữ tử đang nằm trên giường, vừa mới sinh tiểu hài tử.

Tuy nữ tử thoạt nhìn thực suy yếu, nhưng cũng không thể giấu đi khí chất động lòng người của nàng.

"Lão bà đại nhân, ngươi chịu khổ rồi." Thanh niên lớn tuổi nói với suy yếu nữ tử, đồng thời nắm lấy tay nàng, nhìn không chớp mắt, tựa hồ cũng không thèm nhìn đứa nhỏ bên cạnh nữ tử.

Cảnh này tựa hồ muốn nói với nàng, hắn khác với nam nhân khác, quan tâm nhất là lão bà mình chứ không phải đứa con.

"Đừng giả bộ, ta biết lúc này ngươi đang rất muốn ôm đứa nhỏ một cái." Nữ tử mỉm cười, ôn nhu nói. Nàng biết tâm tình của trượng phu, đương nhiên cũng không phải nói hắn giả bộ, nhưng cái nặng cái nhẹ, thân làm thê tử nàng tự nhiên phải hiểu được đạo làm vợ.

Mà nàng cũng thực thỏa mãn, thỏa mãn về sự khẩn trương, sự quan tâm của trượng phu với mình.

"Ha hả, vậy trước cho ta xem cục cưng của chúng ta nào..." Thanh niên lớn tuổi cũng hiểu được, cười vài tiếng, sau đó liền ôm lấy đứa bé đang bị đóng gói, ách, là đang nằm trong tã lót.

"Mắt đen, tóc chỉ có mấy sợ, nhìn không rõ là màu gì..." Thanh niên lớn tuổi một bên ôm đứa bé, một bên "nghiên cứu"....

"Phụ thân, phụ thân, ta cũng muốn ôm đệ đệ một cái." Tiểu cô nương hoạt bát kia ở bên cạnh cũng kêu lên, nhưng nhìn tấm thân bé nhỏ của nàng, ai dám đưa nàng ôm đây.

"Đừng quậy nữa, cho con xem thì được, ôm thì miễn đi." Thanh niên lớn tuổi trực tiếp cự tuyệt.

"Hừ, vậy cho ta xem." Tiểu cô nương hừ một tiếng, sau đó lại vui vẻ đưa đầu tới nhìn, mà hai "tiểu bằng hữu" bên cạnh cũng như vậy.

"Oa, đệ đệ thật đáng yêu..."

"Ân..."

"Đúng vậy..."

Ba cái "bằng hữu" ngươi một câu, ta một câu, hai người lớn ở một bên nhìn, nhất thời cả phòng tràn ngập hương vị ấm áp khoái hoạt, hương vị của một gia đình...

Mà tiểu hài nhi vừa xuất thế tựa hồ không rõ mùi vị kia, vẫn nằm trong tã lót lớn tiếng khóc to...

...

Qua một đêm, trong thành bắt đầu đồn thổi một sự kiện, thần tích hôm qua là vì một người, một hài nhi vừa sinh, mà hài nhi này chính là Diệp gia Thập Tam công tử vừa "ra lò"...

Thập Tam công tử, cũng không phải là phụ thân hắn có nhiều đứa nhỏ như vậy, mà là căn cứ theo nam tử của thế hệ này, cũng là trong đống huynh đệ thân thích của hắn, hắn là vị thứ 13.

Đương nhiên, đây là dòng chính, chứ không phải toàn bộ Diệp gia, nếu tính toàn bộ Diệp gia, phỏng chừng hắn xếp hạng 1001 cũng có, có khi còn nhiều hơn.

Thần tích, hơn nữa gia tộc hiển hách, lập tức làm cho Thập Tam công tử này trở thành tiêu điểm của toàn thành, cũng đồng thời được người người gọi là thần chi tử, không có bất luận kẻ nào phản đối hoặc hoài nghi, ít nhất lúc này chưa có.

Bởi vậy, tiểu thí hài vừa xuất thế, bây giờ còn đang nằm trong tã lót cứ như vậy mà nổi tiếng.

Mà rất nhiều người đã bắt đầu kết luận, kẻ này thành tựu tương lai nhất định bất phàm, thậm chí còn có người còn đưa ra một giả thuyết.

Một tuổi có thể chạy, có thể nhảy, có thể nói, tài năng vừa hé lộ;

Hai tuổi đã đọc sách biết chữ, đọc rất nhiều sách vở, lại tái hiện tiềm chất này;

Ba tuổi thí nghiệm thân thể, bắt đầu học tập đấu khí hoặc ma pháp, kết quả nhất định là một thiên tài;

Năm tuổi tiến vào Hoàng Gia Học Viện, thực lực siêu quần;

Mười tuổi ra ngoài lịch lãm, danh khắp thiên hạ, trở thành truyền kỳ;

Hai mươi tuổi trở thành lĩnh chủ một nơi nào đó, phát triển thế lực, bá chủ một phương;

Cả đời này hắn muốn bình thường cũng khó, sẽ trở thành tiêu điểm của mọi người. Mà trong kiếp này, sẽ kết bạn với một ít kẻ có tài, cùng gầy dựng sự nghiệp, đi khắp giang sơn, gặp được các loại nữ nhân khác nhau, thản nhiên yêu đương...

...

Nhưng là, cái kết quả này có thực sự là đúng không?

Đọc truyện chữ Full